Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 645

Dương Công Khanh chọn noi này hạ doanh là muốn sau khi nhận được mệnh lệnh của Vương Thể Sung thi có thể nhanh nhất đi cứu viện Cao Bưu. Bọn họ mặc đù tính là tướng ở bên ngoài, nhung dù sao cũng phải nghe theo Vương Thế Sung phân phó. Nếu tự cho là đúng mà dụng binh có thể làm cho Vương Thế Sung nghi kỵ. Dương Công Khanh không thể không e ngại.

Vương Hành Bổn mới định tại núi bắc hạ doanh, Dương Công Khanh nói: "Kinh vương, ta cảm thấy tại núi đông hạ doanh thi tốt hơn".

"Vì sao?" Vương Hành Bổn cau mày nói: "Chúng ta ờ đây dựa vào núi hạ doanh, nếu như Tiêu Bố Y thật sẽ công kích mà nói, thi còn có thể dựa vào núi mà chiến một trận".

Dương Công Khanh nói: "Phương phép hạ doanh của Kinh vương cũng rất có học vấn. Nhưng một điểm quan trọng nhất chính là theo lợi tránh hại, dựa vào thế núi là không sai, có thể dựa vào địa thế hiểm yếu mà thủ. nhưng mà noi này lại không có nguồn nước".

Vương Hành Bổn hiểu ra, "Cho nên chúng ta phải tìm nơi có nguồn nước mà hạ trại".

Dương Công Khanh kiên nhẫn nói: "Xác thực là như thế. Ta biết địa thế ở đây tại phía tây Qua Phong sơn có một dòng suối nhò chảy qua Noi đó địa thế hiểm yếu có thể hạ trại Chúng ta lương nước không thiết, cho dù Tiêu Bố Y tập doanh thi cũng phải trả giá một cái giá thảm trọng".

Vương Hành Bổn mệt mòi nói: "Được rồi, theo ý ngươi nói đi". Nguồn tại http://TruyenGGG.Com

Sắc tròi dẳn dần tối, mặt tròi lặn về phía tây. Vương Hành Bổn cau mày nói: "Nếu đi đường vòng qua phía đông, nhắm chừng đã khuya rồi".

Dương Công Khanh nói: "Mạt tướng biết có một đường tắt đi thòng qua phía núi đông, chừng nừa canh giờ là tới".

Vương Hành Bổn không kiên nhẫn nói: "Vậy còn chờ gì, đi nhanh đi".

Dương Công Khanh lập tức lệnh cho mọi người xuyên núi mà phi nước đại qua phía đông Qua Phong sơn. Quân Hoài Nam chinh chiến một ngày, nhưng cơm nước đều chưa có, nên đều đã mỏi mệt không chịu nổi. Nhưng vô luận Kinh vựơng hày Dương Tướng quân, thoạt nhìn đều bị tức giận no bụng nên cũng không có ai dám đề nghị nấu cơm.

Nghe được muốn qua bên kia núi an doanh, tất cả mọi người đều đề khời tinh thẳn. Mọi người cấp tốc mà đi, địa thế dẳn dần gập ghềnh hẳn lên. Dương Công Khanh cùng Vương Hành Bổn đều đã mất đi ý chí, tất cả mọi người thấy mặt trời đã biến mất không thấy, màn đêm mắt thấy đã đến noi, trong lòng đột nhiên đều có ý lo sợ.

Địa thế chật hẹp. quân Hoài Nam đã không thành trặn hình. Hai người tọa trấn trung quân đã cùng tiền quàn đã kéo xa khoảng cách.

Nhìn quanh mọi nơi, trong lòng đột nhiên thấy lành lạnh, Dương Công Khanh cũng không biết tại sao. Nhớ tới lúc trước chuyện tại sơn cốc gặp mai phục, nhung có chút hoài nghi mình nghi thẳn nghi qúỷ. Tiêu Bố Y sớm đã bị bọn họ để tại sau lung, thành Vùủi Phúc lại đang ở trong sự giám thị cùa bọn họ. Nếu có đại quân mai phục, những thám từ kia tại sao không đến bẳm báo?

Chi sợ Vương Hành Bổn không vui, còn nói mình nhát gan. Dương Công Khanh đành phải đem lòng nghi ngờ áp chế xuống.

Mọi người lại đi về phía trước, lúc này Dương Công Khanh nhìn về trên núi hai bên lại chi thấy được tùng bách xanh um tùm, cồ dại đá xám trải rộng lởm chởm, không biết tại sao trong lòng bàn tay đã tĩàn đầy mồ hôi lạnh.

Đột nhiên ở triền núi phía trước, trong rừng chim chóc bị hù dọa bay lẻn. Dương Công Khanh kinh hãi nói: "Có mai phục".

Hắn đột nhiên quát lên, Vương Hành Bổn thiểu chút nữa ngã xuống dưới ngựa. Theo một tiếng hô cùa Dương Công Khanh, hai bên trên núi đột nhiên có thanh ảm ầm ằm ù ù truyền đến.

Dương Công Khanh nghe được tiếng vang này có thể nói cùng với trong cốc lúc trước giống như đúc, không khỏi cổ cứng ngắc. Quay đầu nhìn về phía triền núi hai bên. chỉ thấy ở lưng chừng núi, trên sườn núi có những tảng đá lớn lăn xuống, càng lăn càng nhanh thì kinh tâm động phách.

Dương Công Khanh thân thể cứng ngắc trong khoảng khắc, thoáng qua sợ hài quay đằu ngựa, gấp giọng nói: "Kinh vương đi cùng ta".

Hắn thúc ngựa đi, đột nhiên cảm giác bốn phía không khí nhiều ít có chút cổ quái. Một tảng đá lớn rơi xuống, ầm ầm nổ vang thật lớn kích Dương Công Khanh ờ gần muốn thổ huyết.

Chuyện cũ tái diễn, cũng không phải do hắn không cẩn thận. Nhưng hắn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Tiêu Bố Y xuất binh, thám tử lại không có tin tức truyền đến. Chẳng lẽ Tiêu Bố Y thật có thể biến thành kiến.

Dư âm tiếng nổ còn chưa dứt, toàn quân đều đã trợn mắt há hốc mồm đứng ờ đó nhìn sang Dương Công Khanh.

Dương Công Khanh ót đổ mồ hôi, hiểu rằng vào thời điểm này quân tàm hoảng sợ. nói cái gì cũng phải bào vệ Kinh vương. Thấy Vương Hành Bồn không nhúc nhích, Dương Công Khanh gấp giọng nói: "Kinhvưang..

"Dương Tướng quân ngươi làm cái gì?" Vương Hành Bồn có chút không vui nói.

Dương Công Khanh đột nhiên cảm thấy bốn phía có chút yên tĩnh, ở đây vốn không nên yên tũứi như vậy, ngày đó chuyện ở trong cốc Dương Công Khanh kv ức vẫn như còn mới. Có buồi tối trong mộng bừng tinh, còn cảm thấy một khối tảng đá lớn đang nhẳm đầu mà roi xuống.

Nhiều tảng đá rơi xuống như vậy, tại sao lại yên tĩnh như thế?

Dương Công Khaiih quay đầu trông qua, chỉ thấy một khối đá lớn rơi vào đường núi, mà hai bên trên núi lại vẫn lặng ngắt như tờ. Dương Công Khanh sừng sốt. nhiều ít lại có chút khó xừ. Vương Hành Bồn rốt cuộc thờ dài nói: "Dương Tướng quân, ta cảm thấy cho người quá mức khản trương. T am quân do ngươi quăn thúc, ngươi thân là chủ tướng nhung lại kích động như thể..

Dương Công Khanh khóe miệng run rẩy, hồi lâu mới nói: "Tảng đá lớn vì sao lại vô cớ rơi xuống, trong rừng tại sao lại có chim chóc bị dọa bay lên. Quá nừa sẽ có mai phục? Kinh vương cẩn thận là hơn".

Vương Hành Bổn cười to lắc đầu nói: "Có lẽ là có dà thú đụng roi tảng đá lớn này xuống, hoặc là thợ săn kinh làm chim chóc kinh sợ. Dương Tướng quân, người thực sự quá cần thận rồi".

"Tốt nhất cứ để cho người đi xem" Dương Công Khanh trầm ngâm nói.

Vương Hành Bồn lắc đầu nói: "Dương Tướng quân binh sĩ mỗi mệt. chúng ta tại sao vì

những chuyện nhò nhặt này còn làm cho bọn họ nóng lòng? Người hiện tại chuyện cần làm nhất chính là dẫn binh đi tới nơi hạ trại. Tiêu Bố Y không phải thần, cũng sẽ không bay được. Hắn làm sao có thể làm cho chúng ta không phát giác mà hạ mai phục ở noi này? Nói đến hắn nếu thật ở trong này mai phục, ta thua tâm phục khầu phục".

Vương Hành Bổn giọng điệu có chút nghiêm khắc. Dương Còng Khanh không thể không theo hiệu lệnh. Trang quân tiệp tục đi về phía trước, nhung đi chưa tới nửa dặm, chợt nghe thấy thanh âm ầm ầm một lần nữa truyền đến.

Binh sĩ dừng lại, Vương Hành Bổn cũng cảm thấy có chút dị thường, ngẩng đầu trông qua thì sắc mặt đại biển. Hai bên triền núi một lẩn nữa lăn xuống tảng đá lớn. nhung lúc này lại không phải một khối, mà là hơn mười tảng đá lớn đồng thời lăn xuống, khí thế dời non lấp biển!

Vương Hành Bổn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là sợ hài. Quàn Hoài Nam không thể tự chù mà xao động kêu to lên! Bọn họ có thể chống cự nguy nan hiểm trờ. thậm chí có thể cùng thiết kỵ Tây Lương đánh cược một trận, nhưng làm sao có thể đối phó những tảng đá không có tính mạng này?

Dương Công Khanh sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.

vẫn cùng một biện pháp, Tiêu Bổ Y đối với bọn họ lại sử dụng hai lằn! Mà Dương Công Khanh hắn thoạt nhìn đã cùng một vấn đề mà bại hai lần.

Cái này không thể trách hắn. Đơn giản là có rất ít người có thể nghĩ đến phạm vi phục kích của quân Tây Lương lại xa như thế. Nhưng bọn họ rốt cuộc làm sao đột phá sự giám thị cùa thám từ mà tới đây. Dương Công Khanh nghĩ mài mà không rõ, mà cũng không có thời gian để suy nghĩ.

Tốc độ đá lăn cực nhanh, thoáng qua đã vọt tới trong sơn đạo. Quàn Hoài Nam không có chỗ để né tránh. Sớm có người bị tảng đá lớn đụng bay ra thật xa, còn có người bị tảng đá lớn nghiền lên trên đường, huyết nhục tung tóe!

"Hậu quân biển tiền quân lập tức rút khỗi noi đây!" Dương Công Khanh hét lớn.

Vương Hành Bổn nhiều ít có chút không tính là đồng ý, bời vì theo hắn thấy thì chỉ có tảng đá lớn thì làm sao có thể làm khó được quân Giang Hoài nhiều như vậy.

Dương Công Khanh hoảng sợ mà chạy, thật sự không có bất kỳ đạo lý gì. Phương pháp tốt nhắt lúc này đây là chờ đợi hết đá, sau đó đi bắt kẻ địch ờ hai bên núi, vẫn giữ nguyên kế hoạch hành quân.

Vương Hành Bổn suy nghĩ đạo lý rõ ràng, nhưng tảng đá lớn lăn xuống, khiến cho Dương Công Khanh khủng hoảng. Dương Công Khanh bối rối lại dẫn tới quân Hoài Nam bất an. Quân Hoài Nam đã loạn thành một đoầĩL

Rất khó tưởng tượng quân Hoài Nam tác chiến có tố chất, lại bị loạn thạch trên núi đánh

bại

Nhưng mà binh bại như núi, khủng hoảng cũng giống như ôn dịch, đã lan tràn thì rất khó ngăn chặn.

Vương Hành Bổn lục nghĩ kế sách ứng đối là bời vì các tảng đá lớn còn cách xa hắn, bởi vì tảng đá lớn nện ở trên người những người khác, nên hắn cũng không đau.

Nhiều khi bàng quan luôn tỉnh táo dị thường.

Nhưng khi hắn còn đang bất mãn, thì đã bị loạn quàn xông tới làm không giữ được trặn cước. Vương Hành Bổn giận dữ mới định lệnh cho đao phù thù áp trặn chém giết quân sĩ hỗn loạn. Đột nhiên một hòn đá nhò lăn xuống đến trước mặt Vương Hành Bổn.

Vương Hành Bổn trong lòng run lên, quay đầu trông qua chỉ thấy được trên sườn núi có một tảng đá cực lớn nhìn như không có khả năng bị thôi động, lắc lư hai cái sau đó thoải mái nhàn nhà lăn xuống. Tảng đá lớn nặng cả ngàn cân lăn xuống, còn cách một đoạn mà đã dẫn tới rung động, quả thực tựa như một ngọn núi ngà xuống vậy.

Vương Hành Bổn kinh hài không thể cừ động. Lúc này nhìn thấy hắn ờ trong cuộc mới biết được thi ra hắn tuy là Kinh vương, nhưng tảng đá lớn lăn xuống thi lại như đang ờ trong mộng. Gặp nạn phản ứng so với binh sĩ hỗn loạn còn không bằng.

Hắn đã ngẩn ra như gà gỗ.

Tảng đá lớn mang theo uy thế kinh thiên lăn xuống. Một thản đại thụ cũng bị nó lăn qua nghiền nát. Vương Hành Bổn miệng mấp máy hai cái mới nhớ tới phải chạy trốn, vừa ghìm dây cương thi con ngựa đã quỵ xuống đất.

Mắt thấy tảng đá lớn muốn đem hắn đè thành thịt vụn, thì một người đã xông tới ôm lấy Vương Hành Bồn, dùng sức nghiêng về một bên mà lăn đi.

Ngay sau đó là một thanh âm kinh hồn vang lẻn. ngựa của Vương Hành Bổn đã bị tảng đá lớn đè thành thịt vụn, xương cốt cũng không cách nào tìm thấy.

Vương Hành Bổn chỉ cảm thấy gió táp cắt mặt, bị đọa hồn phi phách tán. Chờ khi tỉnh lại mới hiện là Dương Công Khanh cứu mình.

Lời cảm kích còn chưa kịp nói, Dương Công Khanh đã mang theo hắn leo lẽn ngựa nhanh chóng theo đường cũ mà chạy đi. Mọi người thất kirứi ra khỏi cùa cốc, còn chưa kịp định thần lại chợt nghe thấy tiếng vó ngựa gắp gáp. ờ phương xa đột nhiên xỏng ra một đội kỵ binh chừng hơn ngàn người, như sói như hổ hướng về phía này rít gào mà đến.

Bọn họ mới nghe được tiếng vó ngựa đã thấy khói bụi xông thẳng lẻn trời. Bọn họ mới trông thấy khói bụi bay cao đã cảm thấy gió táp vào mặt. Bọn họ mới cảm giác gió táp như đao đã phát hiện tên dài như mưa đồ ập xuống.

Đội kỵ binh so với soi nỉụốn tàn nhẫn hơn, so với hổ còn hung mãnh hơn, đang lao thẳng tới bẩy cừu là bọn họ!

Vương Hành Bổn một lẩn nữa lại trợn mắt líu lười. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua kỵ binh dũng mành như thể, nhanh đến như thể, sắc bén như thề. Đây là kỵ binh nơi nào là có uy thế như vậy?

Nhưng thoáng qua đã tỉnh ngộ lại, đây chính là thiết giáp ky binh danh chấn thiẻn hạ hắn một mực muốn gặp.

Quân Hoài Nam không còn chỗ dựa, một lần nữa hỗn loạn.

Kỵ binh chỉ một lần công kích đã đem quân Hoài Nam đánh cho chia năm xẻ bảy không đường hoàn thủ. Dương Công Khanh rốt cuộc bất chấp Kinh vương mà trốn về trong cốc. Tướng dẫn đầu thiết kỵ thế như chẻ tre giết tới trước mặt Vương Hành Bổn, vừa nhấc thương đã đâm chết hai gà thân vệ tới viện trợ. đảo ngược thân thương đã đem Vương Hành Bổn đánh rơi xuống dưới ngựa.

Hỗn thiết thương đâm ra bức ở trước cồ họng của Vương Hành Bồn. Tướng này thản nhiên nói: "Ta nghe nói ngươi rất muốn trông thấy thiết giáp kỵ binh cùa Tây Lương vương?"
Bình Luận (0)
Comment