Tư Nam nói: "Lúc trước ám sát Dương Quãng, chính là lực lượng hai đạo họp mưu!"
Tiêu Đại Bằng chậm rãi gật đầu, "Bảo tàng Địa thư một mực là cầu Nhiêm Khách chường quản, về sau hắn đem bảo tàng cho Bố Y. Lý HuyềnBá biết tất cả, hắn là hạng người trí tuệ hơn người... cũng giống như mẹ của hắn..Nói đến đây, Tiêu Đại Bằng thần sắc ảm đạm, "Hắn ngụy trang vô cùng tốt, chiếm được tín nhiệm của Côn Luân, chường quản Thái Bình lệnh. Nhưng về sau hắn làm ra một việc khiến cho tất cả mọi người khó hiểu là lại đem Thái Bình lệnh cho Tiêu Bổ Y!"
TưNam kinh ngạc nói: "Hắn vì sao lại làm như vậy?"
Tiêu Đại Bằng cười khổ. "Lúc trước cằu Nhiêm Khách ờ Giang Đô. khi từ miệng Tiêu Bố Y biết được việc này, cũng đã nghi hoặc khó hiểu, tìm Côn Luân hòi thăm. Khi đó Lý Huyền Bá giả chết, không biết tung tích, Côn Luân cũng tìm không thấy Lý Huyền Bá, nhưng nghĩ Thái Bình lệnh ở trong tay Tiêu Bố Y, thật ra càng ồn thỗa, cho nên đè xuống nghi hoặc này. Không ngờ sự việc từ đó mà bắt đầu. Lý Huyền Bá dùng chiêu này chỉ là để lẫn lộn ánh mắt, lại tỉ mỉ ngụy tạo Thái Bình lệnh, nhân năm đó Lý Bát Bách đã biết nội dung trong Nhân thu giữ kín không nói ra, về sau đã truyền cho Lý Huyền Bá. Lý Huyền Bá có Nhân thư. Thái Bình lệnh xác nhận, rốt cuộc luân phiên phát động mưu đồ kế hoạch đã lâu, chờ đến khi Côn Luân, cầu Nhiêm Khách biết được có vấn đề, thi đã thành sai lầm lớn".
"Nói như vậy, ám sát Dương Quảng căn bản là cùng Côn Luân không có quan hệ. là đo Lý Huyền Bábày ra?" TưNam hòi.
Thờ dài một hoi, Tiêu Đại Bằng nói:"Xác thực là như thể, những chuyện này thật ra đều là Cầu Nhiêm Khách về sau tra được, sau đó mới nói cho ta biết, hắn bắt Huyền Bá, để cho ta cùng Côn Luân xừ trị chúng ta... lại có thể đối với hắn như thế nào?"
Tư Nam nghe mà kinh hãi, giờ mới hiểu được tiền căn hậu quả, cũng không biết xừ trí như thế nào.
Tiêu Đại Bằng nhìn về phía Tiết Bố Nhân ờ một bèn đang kinh ngạc nói: "Bố Nhản, ta thật bất lực. Trước mắt Bố Y nhất thống giang sơn, như chinh phạt Liêu Đông chỉ sợ Bách Tế cũng không thể may mắn thoát khỏi, ta coi như là cha của nó cũng không thể để cho hắn buông tha chinh phạt Bách Tế".
"Ý người là, trong tranh đoạt thiên hạ, HuyềnBá coi như là cùng Bố Y là huynh đệ. cũng không tiệp tục vãn hồi đường sống?" Tiết Bố Nhân nhói mảy hỏi.
"Giang son đại nghiệp, chi có người có khả năng mới có được giang sơn, không tinh thân nào đáng nói ờ đây. VỊ trí Hoàng đế đó đã có biết bao nhiêu người lên xuồng" Tiêu Đại Bằng nói: "Dương Kiên vi đoạt vị, đối với nữ nhị ngoại tôn đều không lưu tình. Dương Quảng vì ngồi vững giang sơn, đối với huynh đệ cũng gây chiến. Bố Y. Huyền Bá không chỉ nói quan hệ không rò, chưa chắc đã là huynh đệ... Vì ngôi vị hoàng đế cốt nhục tương tàn còn thiếu sao? ở trước giang sơn, tất cả đều là không có ý nghĩa" Thở dài, Tiêu Đại Bẳng nói: "Năm đó ta vô lực vàn hồị, hôm nay cũng giống như vậy. Ta có thể làm cũng không nhiều lắm..."Nhướng mày. nhìn lại. về phía xa xa, một binh sĩBách Tế vội vã chạy đến nói: "Quốc sư. quân ta thùy bộ hai quân đã theo vịnh Giang Hoa chỉnh đốn xong chờ phân phó. chỉ chờ mệnh lệnh cùa Quốc sư".
Tiêu Đại Bằng gật đầu nói: "Tốt, quay về thương nghị" Hắn cũng không nói với Tư Nam nữa,cấtbướcrờiđi. y
"Tiêu Đại Bằng, thi ra người đã sớm chuẩn bị xuất binh" Tư Nam nói: "Người chẳng lẽ tất cả những chuyện mình làm. cũng không nguyện để người khác biết được?"
Tiêu Đại Bằng nói: "Hành động lần này là phúc là họa, ta không thể đoán trước. Bách Tế vương đối đãi ta không tệ, chỉ hy vọng có thể bảo trụ an bình ở đây, tâm nguyện của ta đã trọn".
"Ngưpừi còn có nguyện vọng!" TưNam nói.
Tiêu Đại Bằng thân thể có chút dừng lại nói: "Việc đã đến nước này, có thể làm gì được? Tranh chấp thiên hạ, cùng ta không quan hệ!"
"Ta thiểu nợ người một nhân tình, ta sẽ trà lại cho người, người lại chưa bao giờ cầu người khác, đã như vậy, ta giúp người đạt thành tâm nguyện" Tư Nam nghiêm mặt nói.
Tiêu Đại Bằng chua xót nói: "Cô chớ có hối hận!"
"Ta không hối hận!" TưNam kiên địnhnói.
Tiêu Đại Bằng lắc đầu, lên ngựa rời đi, Tư Nam nhìn sang Đại Bằng đi xa, trong hai mắt lóe lên hào quang kiên nghị. "Tiêu Đại Bằng, vô luận như thế nào. Tiêu Bố Y cũng nên biết chân tướng. Ta cũng có trách nhiệm cho hắn biết chân tướng, đây là ta cùng hắn ước định! Tiết Bố Nhân, người nói có đúng hay không?"
Tiết Bố Nhân nhìn sang bóng lưng Tiêu Đại Bằng đi xa, thờ dài nói: "Đáng tiếc là... Có đôi khi chân tướng thường thường cũng không làm cho người ta hài lòng" Hắn nói cho Tư Nam tắt cả những gì hắn biết, bỗng nhiên lại phát hiện, thi ra hắn không biết cũng rắt nhiều. Hắn vốn oán hận Tiêu Đại Bằng một mực tằm thường vô vi, nhưng hắn nếu là Tiêu Đại Bằng, chi sợ cũng không làm được tốt hơn.
Tư Nam không nói, tuyết rơi đầy trời, tròi xanh mênh mông, chỉ có đôi mắt của nàng phi thường kiên định, lóe sáng như sao sớm.
***
Bách Tế xuất mười vạn binh, thùy bộ hai đường tiến binh, liên tục phá thành trì, công kích trực tiệp tới dưới thành Bình Nhường, Binh Nhường báo nguy. Liêu Đông báo nguy! nguồn truyenggg.com
Uyên Cái Tô Vãn khi nhận được tin tức này. trong lòng chấn động mãnh liệt.
Những ngày này, tin tức xấu liên tục truyền đến. khiển cho hắn mặc dù chí hướng rộng lớn, đã có loại cảm giác không thàiih được chí lớn.
Uyên Cái Tô Văn cũng xem như là một mỹ nam từ, khí lực khôi ngô. hướng tới văn hóa Trang Nguyên nên để râu. Phục sức mặc dù hoa lệ. nhung làm cho người ta cảm giác được sự mạnh mẽ. đi lại trong quân doanh không ai dám nhìn lên.
Hắn hoài chí lớn, hắn cũng thật sự bị Tùy triều đánh rất hung ác.
Năm đó Dương Quảng ba lần chiến dù chưa tiêu diệt Liêu Đông, nhung Liêu Đông bị đả kích cũng vô cùng thảm thiết, Uyên Cái Tô Văn có thể nói là phảng phất giống như La Sĩ Tín, còn trẻ đã tòng quàn, chống cự Tùy quân chinh phạt. Cho tói hiện tại. hắn cũng coi như thân kinh bách chiến. Năm đó Tùy quân binh đến dưới thành, Liêu Đông vương sợ đến thiểu chút nữa quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. muốn mờ cừa hiến thành. Điều này đối với Uyên Cái Tô Văn mà nói, đã là vô cùng nhục nhã, hắn một mực muốn rừa mối nhục này.
Hiện tại là một cơ hội cùa hắn! Là cơ hội chuyển thủ thành công!
Uyên Cái Tô Văn sau khi khống chế đại quyền, lập tức lực bài chúng nghị, kiên tri cùng Lý Đường liên thù đánh Tây Lương. Uyên Cái Tô Văn ánh mắt rộng lớn. hiểu rằng nếu như lấy được vùng u Châu, lại công thảo nguyên, hắn tiệp theo sẽ khai sáng một thịnh thế.
Còn có cái gì hấp dẫn nhân tâm hơn so với thiên cổ lưu danh?
Uyên Cái Tô Văn ở trong loại ý niệm này trong đầu xuất binh, mới đầu coi như thuận lợi. Đường quân mở rộng cừa để cho bọn họ thuận tiện tiến quân thẳn tốc. thẳng đến Cự Mà Hà.
Nhìn thấy Trung Nguyên phồn hoa, Uyên Cái Tô Văn cực kv hàm mộ không thôi. Nhung mà Hà Bắc luân phiên chinh chiến mười phần mất chín, khắp nơi đều có tịch liêu sau khi phồn hoa tan mất, Uyên Cái Tô Văn còn nghĩ noi này sau này nếu là địa vực Liêu Đông, minh nhất định phải thành lập một đô thành vô cùng phồn hoa.
Nhưng mộng có đẹp đến mấy thi cũng có lúc tỉnh lại, mặc dù thắng nhỗ mấy lằn, đem quân Tây Lương đánh cho liên tục lui về phía nam, nhung Uyên Cái Tô Văn rắt nhanh liền phát hiện, thì ra phương pháp của quân Tây Lương đối phó bọn họ, cùng năm đó sách lược bọn họ đối phó Tùy quân không có sai biệt. Trang Nguyên thật sự quá lớn, chỉ là một Hà Bắc. đã khiến cho Uyên Cái Tô Văn lực bất tòng tâm. Hắn mang ba vạn tinh binh xuất chinh tại Liêu Đông, cái này đã xem như là một trận chiến lớn, nhưng khi đến Hà Bắc mới phát hiện, vẫn không có gì đáng kể.
Quân Tây Lương đã không lùi nữa, cố thủ mấy tòa thảnh lớn để cho quàn Liêu Đông xuôi nam. Uyên Cái Tô Văn rất nhanh liền phát hiện ba vạn tinh binh cũng không đủ. khi hắn biết đã lâm vào trong vũng bùn, hắn từ phía Đường quân nhận được một tin tức chính là Tần vương Lý Thế Dân đã dẫn tinh binh quay lại Hà Đông, nghe nói muốn vứt bò u Châu.
Đường quân đối với tin tức này một mực giữ kín như bưng. Uyên Cái Tô Văn nhản sinh không quen, không có được tin tức xác thực. Lý Đạo Tông lại còn đích thân tiến đến. thề thốt cam đoan, Đường vương còn đang ở Dịch Thủy, Đường quân căn bản cũng không có khả năng buông tha u Châu, Uyên Cái Tô Văn cảm thấy rất có đạo lý, lúc này đây mới dừng lại mấy ngày, cũng không nghĩ đến thoáng qua đã nhận được tin tức Bình Nhường báo nguy, Bách Tế xuất binh.
Uyên Cái Tô Văn kinh hài, Bình Nhưỡng là trái tim cùa Liêu Đông, đoạn thời gian trước hắn mới phái người cùng Bách Tế giảng hòa, vốn là hoà hợp êm thấm, nào đâu nghĩ đến Bách Tế sẽ ngang nhiên hưng binh.
Tai họa sát nách, Uyên Cái Tô Vàn trong lòng cũng đã nóng như lừa đốt, lập tức làm quyết định, rút lui!
Hai mặt gặp địch, nội bộ mâu thuẫn, Uyên Cái Tô Văn cho dù tay có thể che trời cũng đã không thể làm được gì. Hắn nhất định phải mang những tinh binh này quay về Liêu Đông, bình định chiến sự.
Mệnh lệnh rút lui mói ra, thì đã có binh sĩ cấp báo nói: "Báo cáo, quân Tây Lương xuất binh khiêu chiến".
Uyên Cái Tô Văn trong lòng trầm xuống, đã biết có chút ít không ổn, quàn Tây Lương một mực phòng thù mà không chiến, lần này lại chù động khiãi chiến, hiền nhiên là sự tình có biến.
Trước mắt hắn binh tại Cao Dương, đã gần đến Hà Gian, quân Liêu Đông thấy quân Tây Lương một mực không xuất binh, mọi noi bắt người cướp tài vật, Uyên Cái Tô Văn cũng không ngăn cản, bởi vì cái này cũng là một nhân tố hấp dẫn để hiệu triệu Liêu Đông xâm lấn TrungNguyên. Khi biết quàn Tây Lương khiêu chiến, hắn lập tức ý thức được tình thếkhông đúng, phân phó binh sĩ triệu tập tán binh hội tụ, tạm lùi lại Hồ Ly Điến. Mệnh lệnh mới truyền, thi đã có binh sĩ cấp tốc đuổi tới,"Báo cáo. phía tây Cao Dương ba mươi dặm có đại quân Tây Lương ần hiện".
Uyên Cái Tô Văn lại cả kinh, không hề chờ đợi quát lớn: "Lệnh cho Uyên Cái Phong dẫn ba nghìn binh đi về phía Tây Bắc. sẵn sàng tắn công vào cánh cùa địch, chế trụ bọn họ hành quân. Lệnh Cao Đạt Xương dẫn ba nghìn binh đánh nghi binh, dụ quàn Tây Lương đến công. Lệnh..Hắn còn chưa phân phó xong, thì đã có binh sĩ cấp tốc bẩm báo: "Báo cáo, việc lớn không ồn, ba mươi dặm phía bắc cũng phát hiện hành tung quân Tây Lương".
Uyên Cái Tô Văn giận dữ nói: "Phía bắc đã gần đến Cự Mã Hà, Lý Đạo Tông rốt cuộc đang làm cái gì, vì sao không xuất binh ngăn cản?"
Có binh sĩ lại nhảy vào trong doanh, gấp giọng nói: "Cấp báo, có thám từ thông báo. binh doanh Đường quân ờ Cự Mã Hà đã là một tòa doanh không, nghe nói Lý Đạo Tông đã dẫn binh rút lui".
Uyên Cái Tô Văn trước mắt biến thành màu đen, lảo đảo mấy cái, vịn lấy bàn hòi: "Ngươi nói là thật?" Hắn biết mình hòi là nói nhảm, chuyện lớn cờ này. thám từ tuyệt đối sẽ không dám giả tạo, quân Tây Lương đến công, hắn mới đầu cũng không hề bối rối, dù sao chỉ cần lui về Cự Mà Hà, cùng Đường quân binh họp một chỗ còn có thể kháng cự quân Tây Lương, chỉ cần chiếm dụng tài nguyên ờ u châu, cũng đủ cho hắn quaý lại Liêu Đông thoải mái khoe khoang với quốc dân. Nhưng Lý Đạo Tông bò chạy, quàn Liêu Đông đột nhién thành một mình, nam, tây, bắc ba phía đều là quân Tây Lương, hắn nếu không lui lại, chì sợ sẽ bị quân Tây Lương vây khốn bốn phía.
Mới nghĩ tới đây. lại có binh sĩ báo lại, giọng mang theo kinh hài, "Cấp báo. đại sự không ồn. phía đông... ba mươi dặm, cũng phát hiện ky binh Tây Lương, chừng hơn vạn quân!"
Uyên Cái Tô Văn tứ chi rét run, trong lòng trầm xuống, bước nhanh ra khỏi doanh trướng, cưỡi ngựa lên chỗ đất cao, vừa nhìn mội noi. đã hít vào một ngụm khí lạnh.
Khắp nơi vốn là tuyết trắng vắng vẻ, hoang vu trống trải, nhưng từ khi quân sĩ bẩm báo cho đến hắn ra khỗi quân doanh, đã nghe thấy tiếng vó ngựa kích động. Quân T ây Lương đến thật nhanh, giống nhưbỗug nhiên từ khắp noi hiện lên, sau đó như gió cuốn cuồng sa vọt tới.
Khắp noi đều là vũ khí leng keng, thiết kỵ cấp tốc.
Thanh âm từ bốn phương tám hướng áp bách tới, mang đến cuồng phong bão tố. bông tuyết bay lên. đến khi những luồng bụi tuyết bùng lên ngút tròỊ kích động mà roi xuống, trong thiên địa đã tràn đầy khí sát phạt.
Bốn lộ đại quân vọt tới, tinh kỳ phẳn phật vũ động, thiết kỵ loảng xoảng, không cần tốn nhiều thòi gian, đã đem quân Liêu Đông tầng tầng vây khốn!