Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 92

Tiêu Bố Y một phen biện giải, mắt thấy Khả Đôn không nói gì, cũng không quản hắn có hiểu được cái gì là động cơ hay không, thừa dịp nói tiếp: "Bố Y vốn là thảo dân, mạng như cây cỏ, chết cũng không đáng là gì. Nhưng nếu bị người hãm hại mà chết uổng, thì người hãm hại chỉ có cười trộm, thân giả thống, cừu giả khoái (người thân thì đau mà người thù thì vui). Nhưng nếu sau đó phát hiện việc này không quan hệ với thảo dân, thì sẽảnh hưởng đến một đời anh danh của Khả Đôn, vậy Bố Y có chết vạn lần cũng không đủ tội".

Hắn nói liên tục một hồi môi cũng có chút phát khô, liên tục vỗ mông ngựa như thế cũng cảm thấy có chút xấu hổ, hắn không nghĩ đến Tháp Cách tính cách thẳng thắn như thế, lại có một bà mẹ thâm trầm như vậy. giây lát lại nghĩ đến câu nói cũng có chút vấn đề, mình nói thân giả thống, cừu giả khoái, vậy không phải là có liên quan đến Khả Đôn hay sao?

Cũng may Khả Đôn cũng không chú ý đến điều này, chậm rãi hỏi: "Vậy ngươi giải thích như thế nào về tình huống hiện tại của Mã Cách Ba Tư?"

Tiêu Bố Y thầm mắng bản thân ngu xuẩn, đến bây giờ mới có cơ hội nghĩ đến tìm chứng cớ, chỉ sợ sớm đã bị người hủy thi diệt tích, trước đó nên nói sơ lại diễn biến, sau đó thỉnh cầu Khả Đôn cho người đi tới trướng lấy cái bình trà kia, dù sao hắn không mang theo vật gì vào trướng, nay xuất hiện thêm một bộấm chén trà cũng là chuyện làm người ta nghi ngờ.

"Vậy vì sao chỉ có Mã Cách Ba Tư trúng độc, ngươi sao lại không có uống nước trà kia?" Khả Đôn lạnh giọng hỏi.

Tiêu Bố Y tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, "Tại hạ là người thô lỗ, vốn không quen hương vị lá trà, lại càng không có thói quen uống trà. Mã Cách Ba Tư nhìn thấy tại hạ không uống nước trà, tựa hồ hắn cũng đang khát nước, lúc này mới lấy chén nước trà kia uống, ta thường nghe ống trà của thảo nguyên vị rất ngon, bởi vậy mới chỉ uống ống trà mà Mã Cách Ba Tư mang đến, cho nên mới vô sự".

Hắn giải thích một phen cũng hợp lý, Khả Đôn chậm rãi gật đầu, bảo hạ nhân đi tới trướng hắn ở. Chỉ chốc lát, hạ nhân đã đem tới ấm chén trà, còn có rổ thức ăn chưa ăn xong. Tiêu Bố Y thầm thở ra một hơi, trong lòng cũng có nghi hoặc, chỉ là cũng không nói ra.

Trong chén trà vẫn còn nước trà thừa, Khả Đôn bảo người dắt tới một con dê con, cho dê uống nước. Dê sau khi uống nước trà, chỉ một lát đã ngã sụp xuống đất, giống như là Mã Cách Ba Tư vậy.

Tiêu Bố Y chờđợi đứng ngồi không yên, cho tới khi con dê giống như Mã Cách Ba Tư ngã sụp xuống đất, lúc này mới cảm thấy bản thân vận khí vẫn còn một chút, nhưng vận khí của con dê này thật sự là không tốt, nó đã thế mình một mạng, hôm nào cũng nên đi siêu độ cho nó.

Khả Đôn trầm mặc một hồi lâu, rồi mới hỏi: "Ngươi ở trong này có cừu oán với ai, ngươi biết là ai muốn hại ngươi không?"

Tiêu Bố Y vừa nghe nhưng lời này, vốn muốn giải thích sự vô tội, lại chỉ có thể cười khổ nói: "Khả Đôn, thảo dân mới đến Phó Cốt, làm sao có cừu gia gì?"

Thật ra cừu gia thực sự của hắn mà nói, chỉ có thể là Lục An Hữu, chẳng qua không biết hắn có ở trong này hay không. Mà một người khác cũng muốn hắn chết cũng chính là Lương Tử Huyền, chẳng qua tiểu tử này nghe nói đã đến Đông Đô, mình cùng hắn cũng không có cừu hận sát phụ đoạt thê gì, cũng không đến nỗi phí công như vậy mới đúng. Cho nên nói lời thật, Tiêu Bố Y đối với người hạ độc mình cũng có rất nhiều nghi hoặc.

Khả Đôn đưa tay chỉ các tỳ nữ, "Đại bộ phận sử nữ của ta đều ở trong này, ngươi nhìn xem có người đã mang nước trà đến cho ngươi không?"

Tiêu Bố Y danh chính ngôn thuận đứng trước mặt họ đi một vòng, lại thấy cao gầy mập ốm đều là có tư sắc, hai mắt thật ra cũng được một phen mãn nhãn, nhưng khi quay lại cũng lắc đầu nói: "Không có".

Hắn sớm đã biết sẽ không có, người nào ngu ngốc mới có thể lưu lại ở trong này để mình chỉ ra để rước lấy phiền toái. Đối với tỳ nữ kia có phải người ở trong này hay không, hắn cũng rất hoài nghi, nhưng cũng phải nhìn cho kỹ, cũng không phải là hắn háo sắc, mà là đại biểu cho thái độ của hắn đối với chuyện này.

Khả Đôn lại trầm tư một hồi, lúc này mới nói: "Tiêu Bố Y, nói như vậy ta thật ra đã oan uổng cho ngươi".

Tiêu Bố Y liền nói không dám, chỉ nói chuyện này rất cổ quái, cũng trách không được người khác hiểu lầm, hắn đối với bản thân biết rất rõ, biết còn chưa có tư cách trách Khả Đôn.

"Dương Thổ Truân, bắt đầu từ hôm nay, ngươi phụ trách chuyện ăn uống cho Tiêu Bố Y" Khả Đôn đột nhiên nói: "Hắn nếu chết, thì chỉ hỏi ngươi. Tiêu Bố Y, bắt đầu từ hôm nay, không có sự cho phép của ta, ngươi không được tùy ý đi lại".

Tiêu Bố Y ngẩn ra, lại thấy một người như cái gò đất đi đến trước mặt hắn, khẽ cười nói: "Tiêu Bố Y, đi thôi".

Người này đầu không cao, chỉ tới ngực Tiêu Bố Y, đầu không lớn, người thì thấp mà eo mông lại lớn, phảng phất như một hình tam giác đứng trước mặt hắn.

Tiêu Bố Y thầm nghĩ Khả Đôn đúng là Khả Đôn, quả nhiên có khả năng hiểu người khác, người như thế không biết là đã đào bới từ đâu ra vậy. Vốn đang muốn mượn cơ hội nói về sự tình của thương đội, nhưng suy nghĩ lại hôm nay xem ra cũng đã mưa gió tơi bời, thương đội không đến cũng là chuyện tốt. Nói đến mình đối với Hàn Tuyết thiệt tình thật ý, nàng ta cũng nên hỗ trợ mới đúng.

Dương Thổ Truân trước mặt Khả Đôn còn cười cười, vừa ra khỏi đại trướng đã như con dê uống thuốc độc kia vậy, không có bất cứ sắc mặt gì. Hai người một đường không nói chuyện, hắn dẫn Tiêu Bố Y đến cái trướng ban đầu, lại cho người ta đem yêu đao chủy thủ trả lại cho hắn, phân phó vài câu, đại khái là muốn ăn cơm sẽ có người đưa cơm tới, hắn không được đi loạn, lại nói qua hai ngày sẽ tìm lính gác cho hắn, lúc này mới đi ra.

Hắn đối với mệnh lệnh của Khả Đôn cũng là làm cho lấy có, bảo hộ như vậy cũng như không có, Tiêu Bố Y cũng không có oán giận, biết bản thân có thể gặp được Khả Đôn đã là chuyện khó có thể tưởng tượng rồi, mà có thể kiếm lại cái mạng cũng là do tổ tiên tích đức, nhưng tổ tiên này là tổ tiên của ngàn năm sau, hay là tổ tiên của Tiêu gia thì cũng không thể biết được.

Khi trong trướng chỉ còn mình hắn, hắn mới có cơ hội sắp xếp lại mọi nghi vấn. Tại đại trướng của Khả Đôn, hắn cũng không dám nói nhiều, thật sự là Khả Đôn không giận tự có uy, nam nhân nào trước mặt nàng ta phỏng chừng đều khiếp đảm. Tiêu Bố Y thật ra nhiều ít cũng lý giải được một ít về Khả Đôn. Biết trượng phu đầu tiên của nàng là Khải Dân Khả Hãn, trượng phu thứ hai là Thủy Tất Khả Hãn, cũng là con của Khải Dân Khả Hãn, chẳng qua nàng cùng Thủy Tất Khả Hãn không có quan hệ huyết thống mà thôi.

Nàng là tông thân tùy thất, vì mục đích hòa bình mà tới Đột Quyết, hắn cũng muốn biến nhiều chuyện hơn nữa, nhưng các thương nhân cũng không biết gì hơn nữa, cho dù là Dương Đắc Chí cũng như vậy.

Vốn nghĩ đến một nữ nhân như vậy tình cảnh nhất định thực thê thảm, nhưng làm Tiêu Bố Y rất kinh ngạc chính là, nàng ta xem ra rất có quyền thế, Phó Cốt coi như là một bộ lạc lớn trong Thiết Lặc đại tộc, nàng ở trong này chiếm một vị trí rộng lớn, tùy ý thành lập đại trại, vô luận là năng lực hay thế lực mà xem, cũng cường đại vượt xa sự tưởng tượng của Tiêu Bố Y.

Không suy nghĩ đến nữ nhân khó dò này nữa, Tiêu Bố Y bắt đầu cân nhắc những nghi hoặc của mình.

Đầu tiên, là ai muốn hãm hại mình? Mã Cách Ba Tư uống chén trà có thuốc độc kia, rất hiển nhiên là thay mận đổi đào. Người một nhà sống cũng không quen, nếu loại trừ Lục An Hữu cùng Lương Tử Huyền là có thể, người duy nhất hận mình chỉ có thể là Mã Cách Ba Tư, nhưng mình lại cố tình hạ độc dược vào chính mình, điều này cũng làm cho Tiêu Bố Y có chút nghi hoặc. Tiểu tử này trước khi ngã còn kêu tên mình, đem mình kéo xuống nước, theo dấu hiệu này xem ra, cái này rất có thể là Khổ nhục kế, nhưng Khổ nhục kế như thế cũng rất nguy hiểm đến tính mạng, nếu không có ai giải cứu, hắn thực có thể một mạng ô hô, hắn thực hận mình sâu như thế, không tiếc tính mạng sao? Tiêu Bố Y lắc đầu, một khi đã như vậy, khả năng hắn này ra Khổ nhục kế hại mình khả năng cũng không lớn.

Tiếp theo, Mã Cách Ba Tư trúng độc như thế nào lại khiến cho Khả Đôn hỏi mình, cái này vốn Khả Đôn để cho thủ hạ xử lý là được rồi, Tiêu Bố Y vốn tưởng rằng Mã Cách Ba Tư trong mắt Khả Đôn phân lượng rất nặng, nhưng lại thấy hắn tuy chưa chết, nhưng lại chẳng khác gì chó chết vậy, Khả Đôn cũng không thèm liếc mắt, cũng loại trừ khả năng này. Giây lát lại nghĩ đến, Khả Đôn chẳng lẽ nghe được Hàn Tuyết nói về sự tình thương đội, chẳng qua là muốn gặp thấy mặt mình một chút, khóe miệng cười khổ, Tiêu Bố Y lắc lắc đầu, lại loại từ loại ý niệm tự tác đa tình này trong đầu.

Nghi hoặc thứ ba chính là, hung thủ một khi đã muốn hạ độc hãm hại mình, vì sao lại không nhân cơ hội mình bị giải đi mà đem ấm chén trà đi, kể từ đó, chứng cớ mà mình nói cũng không thành lập, thật sự là hết đường chối cãi, hắn không đem trà đi, là bởi vì không có cơ hội hay là có mục đích gì khác?

Khi ở tại đại trướng Khả Đôn, Tiêu Bố Y còn có ý niệm này trong đầu, nhưng thẳng đến vẫn không lý giải được, khi trở lại trướng lại cảm thấy mọi chuyện thực làm cho người ta buồn bực, rắc rối không rõ ràng, không khỏi thở ra một hơi thật dài.

Trong khoảng thời gian này khúc chiết rất nhiều, thật sự làm cho hắn phát hiện năng lực của mình thực nhỏ bé.

Sau khi hắn thở dài một hơi, đột nhiên sửng sờ tại chỗ. Bởi vì hắn lại nghe được một tiếng thở dài, giống như tiếng vang. Nhưng âm thanh lại từ phía sau mình truyền lại, Tiêu Bố Y có chút dựng tóc gáy, thầm nghĩ chỗ mình ngồi, phía sau là vách trướng, mà lúc này mình chỉở có một mình, thì thở dài là ai, chẳng lẽ là do quỷ hồn phát ra?

Sau khi tiếng thở dài phát ra, thì sau đó cũng không có động tĩnh gì, Tiêu Bố Y tim đập thình thịch, vô luận như thế nào cũng không thể quay đầu lại, lại càng không thể cảm ứng phía sau có người hay không. Hắn có chút khó có thể tin vào lổ tai của mình, thậm chí còn cảm thấy đó là ảo giác.

Một khắc này thật sự là khủng bố khó có thể hình dung, Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy cổ cũng có chút cứng ngắc, muốn quay đầu hỏi rõ là ai, lại sợ không có ai, càng sợ đụng phải một mặt quỷ, nói với hắn ta là quỷ.

Lá gan ngày thường không biết đã đi nơi nào, Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy doanh trại của Khả Đôn này đột nhiên quỷ khí lành lạnh. Sau khi yên lặng hồi lâu, Tiêu Bố Y rốt cuộc đã khôi phục sự bình tĩnh, thầm nghĩ mình cũng là quỷ, cho dù có quỷ thì cũng có gì phải sợ. Tiêu Bố Y nghĩ như vậy, chậm rãi đứng lên, đột nhiên đi tới trước, tay cầm lấy yêu đao, rồi đột nhiên xoay người, đột nhiên sửng sờ tại chỗ.

Phía sau không có ai!

Nói như vậy vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác? Tiêu Bố Y khi nghĩ như vậy, phát hiện cả người đều là mồ hôi lạnh, mới vừa rồi ở chỗ Khả Đôn toát mồ hôi còn chưa kịp khô, lần này lại bị dọa toát mồ hôi lạnh.

Sau khi thở ra một hơim dài, Tiêu Bố Y chậm rãi nhắm hai mắt lại, thì thào lẩm bẩm: "Gần đây thật sự có chút khẩn trương, đúng là thần hồn nát thần tính".

Hắn nói xong, nhìn như muốn ngồi xuống, lại bỗng nhiên đưa tay rút đao, một đao chém ra phía sau. Một đao này tích tụ tâm lực toàn thân của hắn, Tiêu Bố Y thấy đã là một đao rất hoàn mỹ. Phía sau hắn tuyệt đối có người, hắn tại một khắc thả lỏng đã cảm ứng được có người, hắn tin tưởng vào sự cảm ứng của mình, cho nên mới toàn lực bổ ra một đao.

Nhưng hắn lại chém một đao vào khoảng không! Phía sau hắn vẫn trống rỗng.

Tiêu Bố Y xoay người đối mặt với khoảng không trống rỗng của căn trướng, khóe miệng khẽ run rẩy, đột nhiên lại đưa ra một quyết định khó có thể tưởng tượng, hắn không nhìn ra sau lưng, mà lại đi lùi ra sau, cho đến khi áp sát vách trướng mới dừng lại, khóe miệng đã lộ ra vẻ mỉm cười.

Phía sau nếu có người, nếu muốn lấy tính mạng của hắn thật sự dể như trở bàn tay, một khi đã như vậy, đối phương ít nhất sẽ không lập tức muốn lấy mạng hắn. Nghĩ như vậy, hắn không huy đao nữa mà cất trường đao vào vỏ.

Một bóng người rốt cuộc từ phía sau lưng bay ra, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, ha hả cười nói, "Tiểu tử thật giỏi, người thực sự có thể bức ta chủ động đi ra, trước mắt ngươi là người thứ hai". truyện được lấy tại truyenggg.com

Tiêu Bố Y thấy người trước mắt này, trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu vãn chưa có phản ứng lại.

Người nọ khẽ cười nói: "Sao vậy, không chào đón ta sao chứ?" Người nọ ăn mặc giống người Hồ, đầu đội mũ da che khuất cả nữa khuôn mặt, nếu đi lại trong doanh trại, cũng làm cho người ta nhìn không ra sơ hở. Bởi vì trong đại doanh Khả Đôn có nhiều người ăn mặc giống người Trung Nguyên, nhưng số người mặc trang phục người Hồ cũng không ít.

Người khác thoạt nhìn thấy cũng đã đứng tuổi, nhưng rốt cuộc là lớn bao nhiêu thì nhìn không ra, râu của hắn thật sự có chút đặc biệt, phi thường rậm rạp, lại như kim châm vậy, lỗ mũi lại hơi hếch, miệng rộng, hắn có thể nói là rất xấu trai, kỳ quái nhất chính là ánh mắt của hắn, mỗi mắt của hắn lại có hai tròng.
Bình Luận (0)
Comment