Giang Sơn Tác Giá

Chương 3

Tướng sĩ Bắc Diên om sòm, không ai có thể đoán được rốt cuộc trong đầu tên hoàng đế Nam Nguyên này đang suy nghĩ chuyện gì.

Trương Thiên thấy Diên Hằng lộ vẻ do dự, cũng không nói nhiều, chỉ cười lớn đợi bên cạnh hắn.

Qua một hồi, Diên Hằng lắc lắc đầu, nhìn Trương Thiên nói: “Phong Nhiêu người này, thật sự khó hiểu.”

Trương Thiên cười to, làm ra tư thế mời với Diên Hằng: “Tam điện hạ, mời.”

Tiếng ‘kẹt kẹt’ vang lên, cửa điện đỏ thắm hướng ra hai bên.

Bên trong cung điện to lớn được trải thảm đỏ, bên hông là hơn mấy chục cốc đèn long phượng được đốt nến đỏ, hoàng đế Nam Nguyên Phong Nhiêu lúc này đang đứng dưới bảo tọa trong điện, nhìn Diên Hằng nhẹ nhàng mỉm cười.

Diên Hằng ngây người, nhìn khuôn mặt như ngọc kia mà hô hấp cũng muốn như dừng lại.

Phong Nhiêu cả người đang mặc phượng bào đỏ thẳm từ từ đi về phía hắn, đén gần rồi, càng khiến người ta cảm thấy gương mặt kia chỉ có thể dùng từ tinh tế mà miêu tả, đôi mắt xinh đẹp mị nhãn như tơ, đôi môi mềm mại đỏ tươi.

Phong Nhiêu cách Diên Hằng hơn mười bước thì dừng chân lại, ngăn Trương Thiên thi lễ, nhẹ giọng nói: “Làm phiền tiên sinh”, rồi đưa mắt qua nhìn Diên Hằng.

Y không che giấu chuyện mình đang đánh giá Diên Hằng, một lát sau như thở phào nhẹ nhõm, gương mặt lần thứ hai nở nụ cười: “Tam điện hạ.”

Diên Hằng bị y kêu thì hồn phách mới trở về, cũng không hành lễ với y, chỉ ôm quyền chắp tay: “Bệ hạ là có ý gì?”

“Như điện hạ nhìn thấy, muốn tặng điện hạ một phần đại lễ.” Nói xong, Phong Nhiêu nhẹ nhàng vỗ tay, vài cung nữ mặc xiêm y trắng cúi đầu nâng chậu từ sau điện nối đuôi nhau đi ra, đi tới bên cạnh hai người.

Diên hằng nhìn thấy nữ tử dẫn đầu nâng trên tay khay đựng bộ hỉ phục tương tự như trên người Phong Nhiêu, chỉ là chỉ vàng thêu trên đó không phải là phượng hoàng, mà là bàn long!

“Nghe nói Bắc Diên nam phong thịnh hành, quan to đều vẻ vang nạp nhiều nam thiếp.” Ngón tay nhợt nhạt của Phong Nhiêu xẹt qua khay hỉ phục, mắt hơi cụp xuống, bên môi còn mang theo ý cười như có như không, “Ta dùng vạn dặm giang sơn của Nam Nguyên làm đồ cưới, điện hạ có thể nguyện nạp ta làm thiếp?”

Lời này vừa nói ra, bên trong kim loan bảo điện yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Sau một hồi lâu, Diên Hằng mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình: “Ta nếu như không nguyện ý?”

Phong Nhiêu nghe thế ý cười trên mặt càng đậm: “Vậy đành phải mời điện hạ cho ta chút thống khoái.”

Lông mày Diên Hằng hơi nhíu, lúc hắn đi vào đại điện đã thoáng nhìn thấy Lôi Ngạo Thành đứng ở đại điển, chỉ là bị sắc đẹp của Phong Nhiêu làm chú ý mà chiếm cứ tầm mắt của hắn.

Mà hiện tại, lời Phong Nhiêu vừa nói ra, hắn không khỏi lần thứ hai liếc nhìn vị trí của Lôi Ngao Thành.

Hắn cho rằng Lôi Ngao Thành sẽ rút kiếm, lại không nghĩ tới thân ảnh cao lớn như núi kia lại không nhúc nhích tí nào.

Phong Nhiêu nói: “Thế cuộc bây giờ, Nam Nguyên từ lâu đã là đồ trong túi điện hạ, khác nhau chỉ ở chỗ không tắm máu cùng người kế vị Nam Nguyên trong Kim Loan điện mà thôi. Không dối gạt điện hạ, đại điện ngoài các vị và ta, nội thị, thân binh tổng cộng hơn ba mươi ba người, đều là tâm phúc của ta. Bản thân làm quan ngay cả cưới vợ cũng chưa từng, cũng nguyện không có con nối dõi. Vì vậy điện hạ chỉ cần đem số người trong điện này chém giết đủ số, Nam Nguyên hoàng thất, đều sẽ bị quét sạch.”

Diên Hằng sau khi nghe xong trầm mặc một hồi, cuối cùng liếc nhìn Phong Nhiêu đang đứng trước mặt, đi tới trước mặt cung nữ đang cúi đầu nâng khay: “Mang ta đi thay y phục.”

Không cần Phong Nhiêu mở miệng, cung nữ liền đáp lại một tiếng ‘Vâng’, đãn Diên Hằng cùng tướng lĩnh Bắc Diên rời đi.

Đợi sau khi bóng dáng Diên Hằng biến mất, Phong Nhiêu mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không kiêng kị tướng quân Bắc Diên lưu lại, có chút ngại ngùng cười với Trương Thiên: “Chuyến này cực khổ tiên sinh rồi.”

Trương Thiên lắc đầu: “Không thể so với bệ hạ, Trương Thiên bất quá chỉ là tên chạy việc, có gì mà khổ với cực? Chỉ là, hành động này của bệ hạ thật sự là — ngoài tính toán của mọi người.”

Phong Nhiêu chỉ cười, cười rồi lại thở dài, cúi đầu nhìn tay của mình.

Trương Thiên nhìn dáng vẻ này của y, không khỏi cười nói: “Sao vậy? Bệ hạ đang sợ hãi?”

“A.” Phong Nhiêu đáp lại, cách một hồi mới nhỏ giọng nói: “Ta, ta còn chưa nhận con thừa tự… Nghe nói Tam điện hạ tính cách phong lưu, hơn nữa nhìn thấy, ừm — cho nên ta có chút, căng thẳng.”

Tướng sĩ Bắc Diên đứng gần vẫn luôn dựng lỗ tai nghe bọn hắn nói chuyện, nghe thấy lời ấy của Phong Nhiêu, có vài người nhịn không được cười ra tiếng.

Phong Nhiêu có chút tức giận liếc mắt nhìn bọn họ, nhưng vì y lớn lên quá đẹp, cái nhìn kia căn bản không tạo ra sự tức giận gì, chẳng những không làm hoảng sợ được đám sài lang hổ báo, mà còn khiến mọi người trái tim đập dồn dập.

Trương Thiên bất đắc dĩ, than nhẹ một tiếng: “Hành động này cũng chỉ là kế ứng biến tạm thời của điện hạ, không nhất thiết phải ngủ cùng bệ hạ, bệ hạ không cần như vậy.”

Phong Nhiêu gật gật đầu: “Ta biết.”

Nói xong liền thấp giọng lải nhải: “Nếu có kiếp sau, chỉ nguyện đừng đầu thai trong nhà đế vương.”

Đang nói, liền thấy Diên Hằng mặc hỉ phục được mọi người vây quanh đưa tới, Phong Nhiêu thở dài, khẽ nghiêng đầu nhìn Trương Thiên cười nói: “Tiên sinh, ta rốt cuộc cũng không cần làm tiếp ‘Bệ hạ’ này nữa.”
Bình Luận (0)
Comment