Phong Nhiêu vẫn mặc bộ hỉ phục đỏ thẫm kia, sau khi đứng dậy liền mệt mỏi đi về phía cửa sổ ngồi một lát, mặc kệ Viễn Xuân Cận Hạ hầu hạ y chải tóc, sau đó tiến đến thư phòng trong tẩm cung.
Toàn bộ buổi chiều y đều vùi đầu đọc sách trong thư phòng, mãi đến khi Viễn Xuân tới hỏi chuyện bữa tối, y mới đặt đại quyển sách lên trên bàn.
“Hỏi bệ hạ chưa?” Phong Nhiêu không trả lời mà hỏi lại.
Viễn Xuân trả lời: “Đã hỏi qua, bệ hạ nói còn có việc bận, bảo công tử không cần chờ ngài ấy.”
Phong Nhiêu gật gật đầu, thở dài: “Trời ngày càng nóng, ta không thấy ngon miệng.”
Viễn Xuân vốn đang cung kính, nghe thấy câu này liền thay đổi sắc mặt, chống nạnh lông mày dựng đứng, trừng hai mắt la y: “Lại không muốn ăn gì cả? Có tin ta gọi Hà Thu Nhĩ Đông tới kẹp ngài, cùng Cận Hạ bắt ngài ăn không?”
Phong Nhiêu vẻ mặt đau khổ: “Lúc ăn trưa bị đè nén trong cổ họng, sao ăn nổi đây?”
Viễn Xuân không để ý tới y, trực tiếp lớn giọng gọi bên ngoài: “Cận Hạ! Công Tử lại nháo như con nít, không chịu ăn bữa tối đây!”
Cận Hạ không biết đang làm gì, không tiến vào, chỉ dùng giọng nói nhẹ nhàng thỏa hiệp: ”Vậy ta đi chưng bánh ngọt cho công tử.”
Viễn Xuân trừng Phong Nhiêu, đôi mắt to kia rõ ràng đang nói, lần này ngươi dám không hài lòng không?
Phong Nhiêu không ngừng kêu khổ, nhưng biết bản thân không phải đối thủ của hai tỷ muội nhà này, đành phải chịu thua gật đầu.
Đợi Viễn Xuân đi ra ngoài, Phong Nhiêu mới thở dài, cầm sách lên lật tiếp hai trang, lại không nhìn nổi mà đặt trở lại.
Cung Kiêu Hoành ôm kiếm đứa ngoài cửa thư phòng, thấy y đi dạo bên trong, không lâu sau lại nghe tiếng dừng bước.
“Cung tướng quân.” Người bên trong cao giọng gọi hắn.
Cung Kiêu Hoành ở ngoài trả lời: “Chuyện gì công tử?”
“Có thể làm phiền tướng quân vào đây mài mực giúp ta chăng? Nha đầu Viễn Xuân kia đang khó chịu, trong thời gian ngắn sẽ không để ý tới ta.” Phong Nhiêu bất đắc dĩ.
Cung Kiêu Hoành nghe vậy đáp vâng, quay người tiến vào thư phòng.
Phong Nhiêu đang mở chiết tử ra chưa viết được một chữ, nhìn thấy Cung Kiêu Hoành, cười cười với hắn: “Tướng quân chê cười rồi.”
Cung Kiêu Hoành không lên tiếng, cầm lấy đồ mài mực, mắt thỉnh thoảng nhìn lên trên chiết tử kia.
Phong Nhiêu cũng không kiêng dè, Cung Kiêu Hoành muốn nhìn, y liền thoải mái cho hắn nhìn, thậm chí lúc đề bút còn cùng hắn nói vài câu.
Hồi lâu sau, Phong Nhiêu dừng bút, thấp giọng lẩm bẩm: “Bệ hạ sẽ là hoàng đế tốt.”
Cung Kiêu Hoành nãy giờ không lên tiếng lúc này mới hỏi: “Công tử sao lại nói lời ấy?”
“Bản thân từ ngày lên ngôi, ta đã biết số mệnh Nam Nguyên đã hết, chắc chắn sẽ diệt vong trong tay ta. Tây Sở Long Ký, Bắc Diên Diên Hằng, Đông Lăng Trương Bách, nếu là ngươi, ngươi chọn người nào?”
Cung Kiêu Hoành lần thứ hai trầm mặc.
Phong Nhiêu lại nói: “May nhờ có Diên Hằng, nếu là Thái tử hay Nhị hoàng tử nước ngươi, cũng không biết phải mất đi bao nhiêu tánh mạng của bách tính.”
Dứt lời, Phong Nhiêu tiếp tục chấp bút, ở trên chiết tử kia viết xuống vài cái tên.
Đợi y viết xong, mới nghe Cung Kiêu Hoành nói: “Công tử so với lời đồn, hình như không giống lắm.”
Phong Nhiêu mỉm cười: “Ta còn nghe nói người Bắc Diên ai nấy đều cao lớn thô kệch, ngay cả nữ nhân cũng giống nam nhân bình thường, Tam điện hạ của các ngươi càng là kiệt xuất trong đó, thân thể cường tráng như con gấu đen.”
Nam nhân Bắc Diên quả thật ai nấy đều dũng mãnh, nữ tử so với nam nhân còn cường tráng hơn một chút, nhưng lời đồn này thật sự quá khoa trương, lại không giống nửa câu sau kia, thân hình Diên Hằng mặc dù cao to uy mãnh, nhưng tướng mạo cũng coi như là anh tuấn, chỗ nào giống con gấu?
Cung Kiêu Hoành không khỏi lắc đầu cười.
Phong Nhiêu cũng cười: “Có thể thấy lời đồn không nhất thiết là thật.”
Y phơi khô chiết tử xong khép lại, giao cho Cung Kiêu Hoành: “Đây là một phần danh sách, triều đình Nam Nguyên mặc dù bao che nhiều chuyện xấu, nhưng cũng không thiếu tài năng có thể dùng, ngươi sai người giao cho bệ hạ đi.”
Phong Nhiêu vốn tưởng rằng Cung Kiêu Hoành sẽ đem chiết tử giao cho thủ hạ rồi quay lại, nhưng không nghĩ tới hắn tự mình đưa qua cho Diên Hằng, hơn nữa đi rất lâu.
Bầu trời ngày hè, không cần đến đèn vẫn có thể dùng bữa tối.
Viễn Xuân Cận Hạ mang bánh ngọt tới, Phong Nhiêu liền hỏi các nàng chuyện ăn uống của Diên Hằng: “Bệ hạ ăn chưa?”
Viễn Xuân trả lời: “Vừa mới sai người tới hỏi, nói là bệ hạ đang bận rộn chính sự, cùng các vị tướng quân ăn qua loa một chút liền nhìn chiết tử.”
Phong Nhiêu cười nói: “Ngươi xem, lúc hắn mang binh tới đánh, ta nói đống chiết tử đó không cần nhìn, các ngươi còn bảo ta cố gắng đọc. Ta lại không thể tìm ra nguyên nhân, còn phải mệt tâm, còn không bằng đều chừa cho hắn. Dù sao hắn cũng phải đọc lấy một lần.”
Đang nói, Cung Kiêu Hoành trở về, tiến vào làm lễ cùng Phong Nhiêu, thấp giọng nói: “Đã trình chiết tử lên rồi, bệ hạ đã xem qua, nói làm phiền công tử lo lắng.”
Phong Nhiêu gật đầu một chút: ”Tướng quân cũng cực khổ rồi. Dùng qua buổi tối chưa?”
Cung Kiêu Hoành khẽ gật đầu: “Đã cùng bệ hạ ăn qua một chút.”
Phong Nhiêu cũng không bắt buộc, chỉ nói: “Vậy tướng quân cứ thoải mái đi.”
Cung Kiêu Hoành cùng Viễn Xuân Cận Hạ ra ngoài cửa, Phong Nhiêu mới chán nản ăn chút bánh ngọt.
Viễn Xuân nhón chân vịn cửa sổ nhìn vào trong phòng, còn tự ý nói: “Nếu không ăn hết, lát xem ta lột da y!”
Cận Hạ dùng ngón tay đâm đâm nàng một cái: “Ngươi hù Cung tướng quân rồi!”
Viễn Xuân lập tức quay đầu trừng Cung Kiêu Hoành đứng ở bện cạnh: “Trong cung này con chuột còn lớn gan hơn ngươi!”
Cận Hạ mím môi cười, Cung Kiêu Hoành bất đắc dĩ cong khóe miệng.
Qua một hồi, Viễn Xuân nghe bên trong bỏ đũa xuống, liền cùng Cận Hạ đi vào kiểm tra, thấy mặc dù đồ ăn vẫn còn, nhưng bánh ngọt đã ăn hết, coi như thỏa mãn, liền không gây phiền phức cho Phong Nhiêu nữa.
Dọn dẹp xong, Viễn Xuân đi sai người chuẩn bị nước cho Phong Nhiêu tắm rửa, Cận Hạ lưu lại bên ngoài tẩm cung chờ đợi.
Cung Kiêu Hoành lúc này mới hỏi: “Công tử khẩu vị không tốt?”
Cận Hạ gật gật đầu: “Luôn như thế, ăn được ít lắm, thường xuyên đi vài bước liền cảm thấy choáng đầu. Không thể ép y ăn quá nhiều, sẽ bị khó chịu, không lâu sau sẽ phun ra.”
Cung Kiêu Hoành nhíu mày.
Cận Hạ than thở: “Tướng quân có chỗ không biết, công tử nhà ta là do tiên hoàng cùng tỷ tỷ sinh ra, thuở nhỏ thân thể yếu ớt, thái y cũng từng trị qua, đổi hết thuốc này tới thuốc khác, uống đến dạ dày đều bị tổn thương nhưng vẫn không khởi sắc, sau đó cũng không dám cho y ăn lung tung này nọ.”
Lời nói này coi như là bí mật trong cung cấm, Cận Hạ lúc nói ra mặt vẫn bình tĩnh, điều này khiến Cung Kiêu Hoành cảm thấy bất ngờ.
Thấy hắn nhíu mày nhìn mình, Cận Hạ che miệng cười, thản nhiên nói: “Công tử nhà ta nói, không cần gạt bệ hạ chuyện gì, việc này tuy ít người biết, nhưng không phải không có, bệ hạ nếu có ý muốn thăm dò tất nhiên sẽ tra được. Huống chi y cũng không để ý những chuyện này.”
Cung Kiêu Hoành sau khi nghe, thuận miệng hỏi: “Vậy y lưu tâm chuyện gì?”
Cận Hạ nhìn hắn, nghiêm túc nói: ”Bách tính Nam Nguyên.”