Giang Sơn Tống Đế

Chương 96

Triệu Cấu thở dài nói: “Trẫm chỉ là nhớ tới bài thơ* mình đã viết khi còn trẻ, ‘Thà làm ngư ông trên sông, giành được nhàn nhã muôn đời’.”

(*Nguyên văn là 小词: Từ 词 là một dạng thơ ca trữ tình thời Tống, Tiểu Từ chắc là bài thơ ngắn.)

Bài ca này là năm đó Triệu Cấu dạo Thái Hồ, dựa theo bài 《 Ngư ca tử 》của Trương Chí Hòa mà ngẫu hứng làm ra, hiện tại bỗng nhiên đọc lên, lại mang theo một hàm nghĩa khác.

Ngô hoàng hậu lại càng hoảng sợ, khuyên nhủ: “Quan gia hôm nay là tuổi xuân đang thịnh, sao lại có loại suy nghĩ này? Thân là thiên tử, há lại có thể nhàn nhã tự tại?”

Triệu Cấu lại thở dài một hơi, im lặng, ông cảm thấy vừa mệt mỏi lại vừa mất mặt, cân nhắc một lát, liền sai người gọi Triệu Viện đang xem pháo hoa tới.

Hôm nay, Triệu Viện tiến cung theo thường lệ, y nhớ rõ năm trước là Tiêu Sơn đến đây thuật chức*, nhưng năm nay rồi lại không thấy bóng dáng Tiêu Sơn, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác thất lạc chính bản thân cũng không nhận ra.

(*Ngày xưa chư hầu vào chầu thiên tử báo cáo công việc xưng là thuật chức 述职.)

Trên bầu trời từng đóa từng đóa pháo hoa nở rộ, giờ này năm ngoái, người kia đang đứng ở góc đường, mỉm cười với mình, đong đầy tình cảm mà hướng mình thổ lộ. Mặc dù chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, nhưng cảm xúc của trái tim, chẳng những không theo thời gian chậm rãi mờ nhạt, mà ngày càng trở nên rõ ràng.

Vào buổi đêm nhà nhà đoàn viên như thế này, người kia đang ở đâu? Bình thường Triệu Viện chưa bao giờ cảm thấy người bên cạnh mình quá ồn ào, nhưng hiện tại, rồi lại rất muốn tìm một nơi yên tĩnh, lẳng lặng đơn độc ngắm pháo hoa.

Một năm qua, đặc biệt là từ sau khi Triệu Cấu chạy trốn trở về, gần như tất cả tấu chương đều là do y đọc, thời điểm Tiêu Sơn xuất binh, dùng kế vây Ngụy cứu Triệu* để tấn công Kim quốc, thư từ qua lại giữa hai người lại càng dày đặc, thậm chí một ngày có thể có đến hai ba bức. Nhưng trong những bức thứ kia, không có nửa câu liên quan đến việc tư, đều là tình hình quân, tình hình địch.

(*围魏救赵 năm 353 trước công nguyên, nước Nguỵ vây đánh kinh đô Hàm Đan của nước Triệu. Nước Tề phái ĐiềnKỵ dẫn quân đi cứu Triệu. Điền Kỵ dùng kế sách của quân sư Tôn Tẫn. Nhân khi nước Nguỵ không phòng bị kéo quân đi đánhNguỵ, quân Nguỵ phải trở về bảo vệ đất nước, quân Tề thừa lúc quân Nguỵ mệt nhọc đã đánh bại quân Nguỵ tại Quế Lăng, do đó nước Triệu cũng được giải vây. Sau này dùng câu ‘vây Nguỵ cứu Triệu’ để làm phương pháp tác chiến.)

Triệu Cấu vẫn tuân thủ lời hứa ban đầu, Tiêu Sơn phụng mệnh tiến đánh Trung Nguyên, khiến Hoàn Nhan Lượng tạm thời lui binh, mà Tiêu Sơn từ một Giáo úy Lục phẩm được thăng làm Định Viễn Tướng Quân ngũ phẩm, coi như là nhảy một cấp, đã là Tướng quân danh xứng với thực*, có đủ tư cách để lâm triều.

(*Danh tiếng và sự thật đúng như nhau = Danh bất hư truyền)

Triệu Viện vốn tưởng rằng năm nay Tiêu Sơn sẽ đến, nhưng để cho y chờ nhiều ngày, Tiêu Sơn nhưng lại không đến thuật chức.

Hắn đang làm gì? Có phải vào giờ khắc này, cũng giống như mình, lặng im nhìn pháo hoa đầy trời? triện viện lẻ loi ngồi trong lương đình cạnh một hòn giả sơn, suy nghĩ rồi lại bay đi cực xa.

Thẳng đến khi thái giám đến bên cạnh, y mới giật mình tỉnh lại.

“Kiến Vương điện hạ, Quan gia gọi người qua.”

Triệu Viện quay đầu, nhìn thấy Triệu Cấu đứng dưới tàn cây cách đó không xa, cung nữ thái giám bên người đều đã lui xuống, nhìn như kính cẩn, rồi lại hiện lên vẻ cô độc của Triệu Cấu.

Triệu Viện chậm rãi đi tới, đứng trước mặt Triệu Cấu, cúi người hành lễ: “Bệ hạ.”

Triệu Cấu nhìn nhi tử đã muốn trưởng thành, một lúc sau mới nói: “Cứ giống như ngày còn bé, gọi ta một tiếng cha đi.”

Triệu Cấu không dùng từ ‘trẫm’, mà là dùng ‘ta’, ông nói ra yêu cầu này, cũng khiến cho Triệu Viện có chút xúc động.

Triệu Viện đáp lại: “Cha, gọi hài nhi ra đây là có chuyện?”

Triệu Cấu chắp tay sau lưng, yên lặng cúi đầu đi về phía trước, Triệu Viện liền đi bên cạnh ông, hỏi: “Hôm nay chính đáng, vì sao cha lại buồn rầu? Là vì tặc Kim sao? Man Di vô lễ, cha không cần chấp nhặt với bọn họ.”

Triệu Cấu lắc đầu, sau một lúc thì nói: “Trẫm thấy một mình con ngồi chỗ này đã lâu, dáng vẻ cũng rầu rĩ không vui, là vì cái gì?”

Triệu Viện nghe thấy Triệu Cấu hỏi như vậy, đột nhiên sững sờ, y vốn tưởng rằng không có ai nhìn thấy mình, lại không ngờ tới Triệu Cấu vậy mà quan sát mình rất lâu rồi.

Triệu Viện cũng không giấu giếm, nói: “Có chút nhớ nhung một người, mỗi dịp năm mới không thấy được hắn, trong lòng cảm thấy thiếu mất một mảnh.”

Triệu Cấu hỏi: “Là Vương phi của ngươi sao?”

Triệu Viện rồi lại tuyệt đối không nghĩ tới Triệu Cấu sẽ bỗng nhiên hỏi như vậy, y cuống quít lắc đầu, một lát sau, lại khẽ gật đầu, thầm nở nụ cười: “Nhi tử vẫn là quá vô dụng, vô cùng trọng tình, hắn đã rời đi lâu như vậy rồi, nhưng không biết vì cái gì, chẳng những không quên, mà càng ngày lại càng nhớ hắn.”

(*Hai từ 他: anh ấy và 她: cô ấy đọc giống nhau.)

Triệu Cấu cũng không biết nói gì, ông vốn muốn cho Triệu Viện đến an ủi mình một chút, lúc này nhìn thấy nhi tử mình tâm tình sa sút, liền khuyên giải: “Qua một hồi thì tốt rồi. Năm đó trẫm vừa mới đăng cơ, Hoàng hậu bị người Kim bắt đi, cũng là ngày đêm không ngủ, chờ đến mười mấy năm sau, cũng chậm rãi quên đi. Trong Vương phủ của con chỉ có một nữ nhân, rồi lại nhiều năm rồi không có con, nguyên nhân vẫn là do con không nguyện ý đụng chạm đến nàng, ngày khác trẫm chọn cho con một người tốt, con sẽ không như vậy nữa.”

Triệu Viện nói: “Nhi tử tạm thời không có ý thành thân, chuyện này để về sau hẵn nói.”

Triệu Cấu lắc đầu nói: “Không nên chậm trễ nữa, nhiều thêm mấy đứa nhỏ dù sao vẫn tốt hơn, trẫm cả đời không con, cũng không hy vọng con sẽ giống như vậy. Vạn nhất quân Kim đánh tới, con chỉ có một đứa con trai, đừng để giống như trẫm.”

Triệu Viện sững sờ hỏi: “Cha, cha vừa mới nói gì?”

Triệu Cấu thở dài một hơi, nói: “Trẫm cảm thấy rất mệt mỏi, gần đây thân thể cũng không được tốt lắm, muốn mỗi ngày trôi qua được tự do tự tại.”

Triệu Viện có chút không thể tin, nhìn chằm chằm Triệu Cấu, Triệu Cấu nói: “Đúng là như con nghĩ, trẫm muốn truyền ngôi cho con.”

Triệu Viện không chút nghĩ ngợi, ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống đất, nói: “Nhi tử khẩn cầu Bệ hạ, đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Bệ hạ năm nay mới sáu mươi tuổi, chính là tuổi xuân đang thịnh, sao có thể bởi vì một chút ngăn trở mà nản lòng thoái chí? Nhi thần tuyệt đối không dám nhận!”

Triệu Viện thẳng thừng dứt khoát, loại thái độ này lại khiến cho Triệu Cấu vừa thấy an tâm, lại vừa chán nản. Còn có chút âm thầm đắc ý. Rất nhiều cảm xúc hòa quyện cùng một chỗ, khiến cho Triệu Cấu thở dài một hơi, nói: “Chỉ là một lời nói mà thôi, con hà tất phải khẩn trương như vậy? Đứng lên đi, hôm nay chính đáng, hai cha con ta chỉ nói một chút chuyện phiếm mà thôi. Con không biết, từ khi trẫm trở về, Thái hậu cùng Hoàng hậu, đều không phản ứng với trẫm nữa rồi…”

Triệu Viện cũng không tiếp lời, chỉ có thể lặng lẽ, phụng bồi Triệu Cấu chậm rãi đi trên đường, chỉ nói chút chuyện vặt vãnh, lại dẫn tới trên người Khâm Tông – Triệu Hoàn vẫn còn là tù binh ở Kim quốc, Triệu Cấu nói: “Ngày đó quân Kim vây thành, con chưa sinh ra, chưa từng thấy qua cảnh tượng này. Khi đó Tĩnh Khang Hoàng đế phái hai mươi vạn đại quân đóng giữ Hoàng Hà, nhưng chỉ có năm vạn quân Kim, liền đánh cho hai mươi vạn đại quân tan tác tán loạn. Lúc ấy trẫm liền khuyên y chạy đi, nhưng y vì thanh danh ngoài thân, không chịu chạy, khiến cho hiện tại thê thảm như vậy…”

Triệu Viện nghe thấy Triệu Cấu nhắc lại chuyện này, bất giác có chút giận, y dừng bước, nói với Triệu Cấu: “Cha, hôm nay Kim Quốc đã sớm không còn là quân Kim năm đó. Hoàn Nhan Lượng phần lớn đều là Thiêm quân*, lần đầu tiên kẻ địch công thành, cha bị bệnh liệt giường, nếu như lại có chuyện như vậy, chỉ sợ khó có thể giải thích với thiên hạ.”

(*签发 thiêm quân, cưỡng ép người Tống tổ chức thành một đội quân.)

Triệu Cấu nhất thời không thể phản bác, mình bị thủy triều sông Tiền Đường dọa sợ tới mức bỏ thành chạy trốn thật sự là quá mức hoang đường. Nhưng ông cũng không muốn tiếp tục bàn luận về vấn đề này, liền dời đi chủ đề: “Mấy ngày này Thái hậu đã thay đổi cách nhìn về con không ít, nếu con có thời gian thì qua thăm bà một chút.”

Triệu Viện khom lưng đáp ‘vâng’, hai người yên lặng cất bước, mỗi người lại có một nỗi lòng riêng, không còn ai mở miệng.

Ngày hôm sau, Triệu Cấu liền bày tỏ nỗi băn khoăn trong lòng, giữ lại Tể tướng đương nhiệm – Trần Tuấn Khanh, hỏi: “Trần Khanh gia, trẫm có ý định nội thiện*, ngươi cảm thấy thế nào?”

(*vì tuổi già mà truyền ngôi cho con gọi là “nội thiện” 內禪.)

Trần Tuấn Khanh đã sớm bất mãn với Triệu Cấu, lúc này nghe Triệu Cấu hỏi xong, khuyên cũng không khuyên, lập tức nói: “Chỉ sợ không ổn, nếu như đột nhiên nhường ngôi, chỉ sợ trong ngoài sẽ có nghi hoặc, cho rằng Bệ hạ bị ép buộc. Nếu Bệ hạ thật sự có ý định đó, không bằng trước tiên lập Kiến Vương điện hạ làm Thái tử, xem như thông báo cho trong ngoài đều biết, đó là ý của Bệ hạ.”

Triệu Cấu thấy Trần Tuấn Khanh khuyên cũng không khuyên mình một chút mà bắt đầu liền cân nhắc cho Triệu Viện, trong lòng có chút mất hứng, chính ông trầm tư một hồi, xem ra Hoàn Nhan Lượng sẽ không từ bỏ ý định, nếu như y thật sự mượn cớ phái trăm vạn binh xâm lược phía Nam, quân Tống nhất định ngăn không nổi, mình nhất định phải chạy.

Chẳng qua lần này chạy cũng không thể vội vàng không có bất kỳ chuẩn bị như lần trước được, phải khiến cho tất cả mọi người không còn lời nào để nói.

Trước lập Triệu Viện làm Thái tử cũng là một ý hay, nếu như đến lúc Hoàn Nhan Lượng công phá phòng tuyến Trường Giang, bản thân lập tức thoái vị, ném cục diện rối rắm cho Triệu Viện. Như vậy, mình không phải Hoàng đế nữa rồi, chạy cũng có thể chạy danh chính ngôn thuận.

Nếu như Triệu Viện ngăn chặn, đến lúc đó mình trở lại hưởng thụ thành quả chiến đấu cũng không muộn; nếu như không thể chống đỡ, ngôi vị Hoàng đế vẫn là của mình.

Mà mấy năm này Triệu Viện vẫn một mực hiếu thuận, cũng vô cùng nghe lời, lại có tài năng, để nó đi chịu khổ, bản thân hưởng thụ, thật sự là lựa chọn đúng đắn.

Mà nếu như Hoàn Nhan Lượng vẫn bất động, ngôi vị Thái tử cũng không thể uy hiếp được địa vị của mình.

Sau khi Triệu Cấu đã nghĩ kỹ, liền cảm thấy phương pháp của mình chính là toàn vẹn cả đôi bên, đỡ phải mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ bị Hoàn Nhan Lượng mắng thẳng vào mặt.

Để giữ lại thể diện vì đã cuống quít chạy trốn, Triệu Cấu tuyên bố lập Triệu Viện làm Thái tử, sau đó lại chiêu cáo bản thân muốn ngự giá thân chinh.

Chuyện này có thể nói là nhất cữ lưỡng tiện, hiện tại quân Kim đã lui, chính mình đến đó tuần biên (*tuần tra biên giới), không có bất kỳ nguy hiểm nào. Hơn nữa dẫn Triệu Viện theo, còn có thể để cho ông nhận thức mấy chư tướng trong quân, lỡ như có việc gì cũng có thể tha thứ nhiều hơn chút. Hơn nữa bốn từ ‘ngự giá thân chinh’, nói ra cũng dễ nghe.

Triệu Cấu đã quyết, tại xuân tháng ba, liền dẫn theo Triệu Viện đã được lập Thái tử, bắt đầu tuần biên. Quan viên các nơi đều phải đến tiếp giá (*nghênh đón Hoàng đế), lại hao phí một khoản không nhỏ, ông vốn đi hai nơi Hoài Đông, Hoài Tây, thấy được trong trận đối đầu với quân Kim, một tướng lĩnh có biểu hiện nổi bật tên là Lý Hổ Thần, khi biết được trước kia Lý Hổ Thần là thủ hạ của Tiêu Sơn, lại còn là Tiêu Sơn để lại để lãnh đạo đội quân, Triệu Cấu không khỏi cảm thấy hứng thú, muốn đích thân đi xem vị cố nhân đã mấy năm chưa gặp mặt, khiến cho mình mất hứng thật lâu.

Triệu Cấu ngây người ở Lưỡng Hoài ước chừng nửa tháng, sau đó ngự giá (*xe vua) rời khỏi, một đoàn trùng điệp xuôi sông mà đi, dọc đường đi ngắm hết cảnh đẹp xung quanh hai bờ, chờ đến khi ngự thuyền thả neo, Triệu Cấu hoặc là lên bờ hưởng thụ cung phụng của quan viên địa phương, hoặc là ngồi trên thuyền thả cần, khiến cho lần ‘ngự giá thân chinh’ này nhàn nhã vô cùng.

So với bên này, thì Triệu Viện lại bề bộn hơn nhiều, y không những phải đích thân chiếu cố đồ ăn thức uống cùng sinh hoạt hằng ngày của Triệu Cấu, còn phải gặp mặt quan viên địa phương, lại còn viết thư kể lại hành trình, sinh hoạt, thậm chí ăn gì uống gì của Triệu Cấu, gửi cho Vi thái hậu ở Lâm An, để tránh lão nhân gia lo lắng.

Triệu Cấu dạo quanh một vòng, nhìn ngắm phong cảnh, tâm tình tốt lên không ít, cũng lên cân một chút, Triệu Viện ngược lại gầy hơn trước.

Thời điểm Triệu Cấu ngự giá đến Ngạc Châu, đã là trung tuần thứ tư, trấn giữ Ngạc Châu – Lý Đạo dẫn theo con gái Lý Phượng Nương đến đây, Triệu Viện vẫn nghe đến đại danh của Lý Phượng Nương, thẳng đến lúc này, mới được nhìn thấy người thật.

Lý Phượng Nương năm nay đã tám tuổi, tương lai nghiễm nhiên là một vị mỹ nhân, nhưng sau khi nàng nhìn thấy Triệu Cấu, rồi lại nói một câu khiến cho tâm tình Triệu Cấu rất không tốt: “Nếu năm đó Nhạc gia gia không chết, Hoàn Nhan lượng sao dám xuôi Nam?”

Lý Đạo hoảng sợ, tuyệt đối không nghĩ tới nữ nhi bảo bối của mình lại có thể như xe tuột xích* vào lúc này, Triệu Cấu đột nhiên biến sắc, cũng không thể biểu hiện tức giận, chỉ là rầu rĩ không nói, không muốn ở lại Ngạc Châu, càng không muốn đi vòng qua Tín Dương, liền trực tiếp lên Bắc, đi đến Tương Dương gặp mặt ái tướng Lưu Kỹ đã nhiều năm không gặp.

(*Nguyên văn là 掉链子 điệu liên tử: tại thời khắc mấu chốt lại xuất hiện sai lầm ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.)

Triệu Viện khuyên: “Bệ hạ đã đến nơi này, tất cả mọi người đều đã gặp, nhưng lại bỏ qua Định Viễn Tướng Quân Tiêu Sơn lần này đã vây Ngụy cứu Triệu, lập nhiều đại công, chỉ sợ có chút không ổn.”

Triệu Cấu nói: “Thân thể của trẫm không được tốt, đã thăng chức cho hắn, lại có gì không ổn? Người nào cũng có thể từ lục phẩm thăng lên làm ngũ phẩm sao?”

Lục phẩm đến Ngũ phẩm là tăng thêm một cấp bậc, dưới Ngũ phẩm không có tư cách lâm triều, là quan viên cấp thấp. Ngũ phẩm trở lên rồi lại có thể có tư cách yết kiến Hoàng đế, có thể tiếp tục được thăng chức. Có rất nhiều người cả đời đều kẹt lại Lục phẩm cũng không tiến lên được Ngũ phẩm. Huống hồ Tiêu Sơn lúc trước là từ Tòng lục phẩm, đến Lục phẩm, sau đó là Tòng ngũ phẩm, cuối cùng mới là võ tướng Ngũ phẩm. Lần này xem như đã liên tục được thăng hai cấp, Triệu Cấu làm như vậy, cũng xem như đã thừa nhận chiến công của Tiêu Sơn.

Triệu Viện mở miệng, còn muốn nói gì đó, Triệu cấu không nhịn được nói: “Hiện tại con cũng là Thái tử rồi, phải phân ưu cùng trẫm, Tín Dương là địa phương nhỏ, con thay trẫm thăm hỏi là được rồi.”

Triệu Viện cảm thấy không ổn, Triệu Cấu đây quả thật là quá cố tình. Nhưng thời điểm y muốn mở miệng khuyên giải, lại có chút ma xuôi quỷ khiến nói ra lời khác: “Nhi thần dĩ nhiên sẽ phân ưu cùng Quan gia, cũng không cần nhiều người đi theo, chỉ cần vài thân binh là được rồi.”

Triệu Cấu gật đầu, đêm hôm đó liền khởi hành đi đến Tương Dương.

Lý Đạo thấp thỏm không yên lôi kéo Triệu Viện: “Thái tử điện hạ, tiểu nữ ngu ngốc, thần đã giáo huấn lại, thỉnh Điện hạ nói dùm mấy câu trước mặt Quan gia…ài, cũng là dạy dỗ không đúng cách.”

Triệu Viện mỉm cười, nói: “Trẻ con luôn thành thật không bao giờ cố kỵ, Lý thống chế không cần lo lắng quá.”

Tối hôm đó, Triệu Viện nghỉ một đêm ở Ngạc Châu, sáng sớm hôm sau, y liền dẫn người rời đi, xuất phát về phía Tín Dương.

Đoạn đường này y cũng không rêu rao giống như Triệu Cấu, cũng không báo cho quan phủ châu huyện, chỉ báo cho trạm dịch tại địa phương. Càng gần đến Tín Dương, trái tim liền nhảy nhót thêm một phần.

Một năm trước y được phong Hoàng tử, Tiêu Sơn cũng không có; mấy ngày trước y được lập Thái tử, Tiêu Sơn vẫn như trước không ở đây. Tâm tình hưng phấn của Triệu Viện rồi lại không thể thổ lộ cho bất kỳ người nào, vẫn phải bày ra vẻ trang nghiêm.

Nhưng loại ngụy trang này, rồi lại không cần làm ở trước mặt Tiêu Sơn. Vừa nghĩ tới sắp có người có thể chia sẻ niềm vui thắng lợi của mình, khóe  miệng Triệu Viện không khỏi nhếch lên, ngay cả thái giám Cam Biện đi cùng y cũng phải lên tiếng: “Hai ngày nay tâm tình Điện hạ thật tốt!”

Triệu Viện sững sờ, lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng thời điểm không có người, rồi lại không nhịn được nhếch lên khóe môi.

Người kia, đã hơn một năm không gặp, hiện tại là bộ dạng gì đây? nếu như hắn biết, mình đang đến chỗ hắn, có thể sẽ vui mừng hay không?

Thời điểm Triệu Viện đến nơi đóng quân của Tín Dương, là vào trưa hôm đó. Y vốn muốn im lặng không tiếng động để cho Tiêu Sơn một niềm vui bất ngờ, suốt dọc đường đều phải giấu giếm hành tung, nào có thể đoán được y vừa đến khu vực Tín Dương, còn chưa vào thành, đã bị trạm gác bắt lại.

Triệu Viện có chút không vui vì bị binh sĩ đối đãi như gian tế, liền nói: “Ta là bằng hữu của Tiêu tướng quân, ngươi dẫn ta đi gặp hắn, hắn sẽ biết.”

Nhưng không ngờ binh sĩ lại cẩn thận không chút qua loa: “Tiêu tướng quân đã từng nói qua, phàm là có người khả nghi, cho dù là ai, cũng không thể bỏ qua! Nếu ngươi thật sự là bằng hữu của Tiêu tướng quân, chờ đến khi gặp được Tiêu tướng quân, tiểu nhân sẽ chịu phạt! Nhưng bây giờ phải dựa theo quy củ, người tới, trói cho ta!”

Triệu Viện còn chưa mở miệng cự lại, mấy binh sĩ liền đồng loạt xông lên, nếu như y động thủ, đương nhiên có thể thắng, nhưng Triệu Viện cũng không muốn phát sinh bất kỳ xung đột nào với thuộc hạ của Tiêu Sơn, lại ngăn cản mấy thị vệ đi theo mình, năm sáu người giơ tay chịu trói, lại giống như phạm nhân, bị áp giải đến doanh trướng của Tiêu Sơn.

Thời điểm y đi đến Tín Dương, cũng đã cảm giác được nơi này có chỗ bất đồng với những địa phương đã từng đi qua, đội ngũ tuần tra trên đường, nhịp điệu chỉnh tề, tinh thần phấn chấn, trên người đều toát lên khí phách hùng dũng oai vệ, ngay cả thị vệ Điện tiền ty ở Lâm An cũng không thể sánh bằng.

Thời điểm y còn muốn nhìn nhiều thêm một chút, lập tức bị một binh sĩ áp giải quát lớn: “Không được nhìn lung tung, người tới đây, bịt kín mắt y lại!”

Tiêu Sơn vốn đang ở trong doanh trướng sửa lại chiến báo, mật thám mình phái qua Giang Bắc đã truyền lại tin tức, Hoàn Nhan Lượng đang trữ lương thảo, trắng trợn đốn củi, bắt lính khắp nơi, nhất định có dị động. Thời điểm hắn đang cân nhắc nên viết sớ như thế nào, chợt nghe ngoài cửa có thân binh thông báo: “Khởi bẩm Tướng quân, bắt được mấy người nghi là gian tế!”

Giọng nói Tiêu Sơn mang theo một chút không kiên nhẫn: “Được rồi, không cần tùy tiện bắt, nhìn thấy y có hành động khả nghi sao?”

Binh sĩ ngoài cửa có chút do dự: “Thoạt nhìn giống như là gian tế, còn muốn Tướng quân đích thân nhìn xem.”

Tiêu Sơn cất lại tờ sớ của mình, ngồi thẳng, nói: “Dẫn vào!”

Thân binh bên ngoài vén rèm lên, hai binh sĩ áp giải ba bốn người đi vào.

Thuộc hạ bên cạnh đều bị trói gô cổ*, người thủ lĩnh nhưng chỉ bị trói hai tay, trên mắt bị mảnh vải đen che kín.

(*五花大绑 ngũ hoa đại bảng: hình thức trói gô cổ và chéo cánh tay ra sau lưng như hình chữ Ngũ.)

Tiêu Sơn vừa nhìn thấy cảnh này, trái tim liền đập kịch liệt. Binh sĩ áp giải Triệu Viện nói: “Tướng quân, người này tự xưng là bằng hữu của Tướng quân, thời điểm đến Tín Dương thì lén la lén lút, sau khi vào thành lại hết nhìn đông ngó tây tìm hiểu quân tình, tiểu nhân liền trói y lại đưa tới đây.”

Tiêu Sơn vừa giận, vừa buồn cười, hắn đã sớm nhận được tin tức, Triệu Cấu đi thẳng đến Tương Dương, không tới nơi này, nhưng lại tuyệt đối không ngờ được, Triệu Viện vậy mà lại một mình tìm đến đây.

Triệu Viện không nói ra thân phận, Tiêu Sơn cũng không tiện ở trước mặt mọi người vạch trần y, liền nói: “Để những người kia ở lại, chiêu đãi cho tốt.”

Binh sĩ trong trướng hô lớn: “Vâng!” Khuôn mặt lộ ra vẻ hung hãn, hiển nhiên là chuẩn bị roi da gậy lớn để hỏi cung rồi.

Tiêu Sơn thấy sắc mặt của thuộc hạ mình, liền hiểu ngay bọn họ hiểu sai ý, vội vàng giải thích: “Là chiêu đãi đồ ăn thức uống.”

Binh sĩ áp giải Triệu Viện sững sờ, lập tức nhận ra mình đây là hiểu lầm rồi, không dám nhiều lời, dẫn mấy người còn lại đi ra, trong trướng chỉ còn lại hai người Tiêu Sơn và Triệu Viện.

Tiêu Sơn tiến lên trước, vừa rồi hắn đã sớm không kìm nén được, lúc này xung quanh không có người nào, hắn rất muốn thừa dịp Triệu Viện bị trói không thể phản kháng, bước qua hôn một cái, nhưng khóe miệng Triệu Viện lại càng ngày càng cương cứng, cuối cùng lạnh lùng hỏi: “Tiêu Sơn, ngươi định để ta chịu trói bao lâu?”
Bình Luận (0)
Comment