Khói lửa chiến tranh bao phủ khắp đất nước, binh sĩ chiến đấu trên chiến trường, máu thịt vương vãi, kiếm gươm giao tranh, tiếng kêu than không ngừng.
Gia đình tan vỡ, ly tán, ruộng đồng hoang hóa, thành trấn trống rỗng, bách tính lưu lạc mất nhà, không nơi nương tựa.
Lửa chiến tranh lan rộng, bách tính mệt mỏi, tan nhà cửa nát. Dân không sống được, quốc gia không còn là quốc gia.
Người dân trong cơn hỗn loạn chiến tranh tìm cách sinh tồn, đói kém và dịch bệnh tràn làn, người già cô đơn và trẻ em mồ côi không ai chăm sóc, đầy mất mát và đau khổ.
Tiếng khóc, tiếng la hét, và tiếng hát đau thương vang dội khắp nơi, mọi người đối diện với tuyệt vọng và khổ đau, cuộc sống như một bức tranh âm u không lối thoát.
Trong lúc này, Giang Tùng Nguyệt cùng những tên ăn mày mà tỷ ấy nuôi dưỡng trong bí mật đã đứng ra.
Và trong số đó, có Giang Dịch Tâm, người mà ta đã cứu lúc đầu.
Họ phân phát cháo cho người nghèo, gửi thư gấm cho binh sĩ, gần gũi với dân chúng, trở thành nhóm người được lòng dân nhất.
Tống Hạc Khanh và hoàng đế hiện tại đều tổn thất nặng nề.
Người cuối cùng lên ngôi... lại là Đích tỷ của ta, Giang Tùng Nguyệt.
Thật sự đã làm nên chuyện như câu nói “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau”.
Những tên ăn mày cùng sống ch/ết với Đích tỷ cũng như mọi người trong Giang phủ đều được ban thưởng, Giang Dịch Tâm cũng được hưởng lợi.
Còn ta, ta trở thành trưởng công chúa độc nhất vô nhị.
Tống Hạc Khanh bị đích tỷ ban cho hình phạt tàn nhẫn nhất của triều đình, khi bị đưa trước mặt ta và đích tỷ, hắn vẫn cố chấp không chịu nhận lỗi, điên cuồng chửi mắng:
"Giang Tùng Nguyệt, ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp!!"
"Ta thật ngu xuẩn! Ta thực sự hối hận vì đã từng thích một nữ nhân tàn nhẫn và độc ác như ngươi!"
"Ta chúc ngươi sau này không bao giờ nhận được tình yêu chân thành từ người nhà họ Giang."
Nụ cười rạng rỡ của đích tỷ biến mất ngay sau khi nghe lời này, tỷ ấy cắt ngang lời Tống Hạc Khanh, phất tay một cái, lạnh lùng mở miệng.
Lời nói làm người ta rùng mình.
"Lời nói thật là bẩn thỉu."
"Người đâu, cắt lưỡi Tống Hạc Khanh!"
Nói xong, tỷ ấy vội vàng nhìn về phía ta, nắm chặt tay ta, nhẹ nhàng hỏi ta có bị hoảng sợ không.
Ta lắc đầu, nắm lại tay tỷ ấy.
16
Tống Hạc Khanh mất lưỡi, trở thành người câm.
Không thể nói chuyện, điểm này giống hệt kiếp trước.
Tên ăn mày câm, người đầy thương tích.
Tiểu tử cao gầy với thân hình cao ráo không chịu nổi hình phạt cực kỳ, thấy ta đến, hắn vội vàng chạy tới, nắm tà áo của ta không buông.
Đôi mắt đỏ như chó con giống như kiếp trước đầy mong đợi, như thể đang nói.
"Tỷ tỷ, cứu ta..."
Lần này, ta vẫn như khi mới tái sinh, một cước đá hắn ra xa.
Tống Hạc Khanh vẫn không từ bỏ, lại chuẩn bị tìm ta xin che chở, đích tỷ không biết xuất hiện từ khi nào, trước ta một bước, một cước đá hắn bay ra xa.
Động tác giống hệt lúc ta vừa làm, giọng điệu không biến đổi, chỉ có chế nhạo lạnh lùng và tàn nhẫn.
"Thứ rẻ mạt từ đâu tới, đừng làm bẩn mắt em gái ta."
Cảm nhận được không khí lạnh lẽo không thể nói thành lời bao trùm.
Ta quay đầu, chạy về phía đích tỷ đang dang rộng vòng tay chào đón ta vào lòng.
Còn không quên hỏi tỷ ấy:
"Sao tỷ lại tới đây!"
"Tỷ tỷ, Tùng Nguyệt tỷ tỷ..."
Tỷ ấy đón lấy ta, sau đó nhẹ nhàng đưa tay ra, ánh mắt dịu dàng xoa đầu ta.
Đầu ngón tay lướt qua mái tóc, mang theo tình cảm ấm áp.
Ta cảm nhận được bàn tay mềm mại của Giang Tùng Nguyệt vuốt v e trên đỉnh đầu, cảm giác như gió xuân thổi qua, ấm áp và thoải mái.
Đích tỷ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời, giọng nói trong trẻo dễ thương, hoàn toàn khác biệt so với lúc đối mặt với Tống Hạc Khanh.
Tỷ ấy hỏi ta.
"Thanh Nguyệt, có muốn đi chơi không? Chúng ta đến hậu sơn xem sao."
"Ta muốn nói với bà lão và cô bé đó về chuyện trường học dành riêng cho nữ tử."
(Câu chuyện kết thúc)
Phần ngoại truyện - Tùng Nguyệt
Tên ta là Giang Tùng Nguyệt.
Ta có một tiểu muội đáng yêu, tên là Thanh Nguyệt.
Kiếp trước, vì thương xót một tên ăn mày, ta đã xin Thanh Nguyệt nhận nuôi Tống Hạc Khanh cùng ta.
Không ngờ, muội muội yêu quý của ta lại thầm mến hắn.
Điều này khiến ta càng thêm ghét Tống Hạc Khanh.
Sau đó, ta biết được tiểu tử kia thực sự là con cháu tiền triều, khi thấy Thanh Nguyệt sẵn lòng hi sinh mạng sống vì hắn, nếu nói rằng không tức giận và buồn bã là giả.
Vì vậy, chết vì Thanh Nguyệt, ta hoàn toàn tự nguyện.
Trong giây phút cuối cùng trước khi chết, ta ước, giá như có thể làm lại từ đầu thì tốt biết mấy.
Ta sẽ không bao giờ lại nói trước mặt Thanh Nguyệt hiền lành rằng tên ăn mày đó đáng thương như thế nào nữa.
Bởi vì như thế sẽ làm liên lụy đến muội ấy.
Sau đó, ta đã chết.
Vì lưu luyến quá sâu, không thể luân hồi, ta trở thành hồn ma vô chủ, theo sát bên Thanh Nguyệt.
Ta chứng kiến Thanh Nguyệt vì để Tống Hạc Khanh không bị ức hiếp mà vất vả vô cùng.
Vì không nỡ thấy thiếu niên nằm ngoài phố xin ăn, liền dạy hắn biết chữ, đọc sách, lại cùng hắn đi đến địa vị chủ nhân của thiên hạ.
Ta tưởng rằng Tống Hạc Khanh phải biết ơn, dù không biểu hiện sự cảm kích với Thanh Nguyệt, cũng sẽ không ức hiếp Thanh Nguyệt.
Nhưng ta thực sự không ngờ, ngày đầu tiên hắn thành công lên ngôi hoàng đế, đã vội vã cắt đứt gân tay của Thanh Nguyệt, ném muội ấy vào doanh trại quân địch.
Lại còn bóp cổ Thanh Nguyệt, hận muội ấy phá hủy cuộc đời hắn.
Nhìn thấy vậy, ta cực kỳ tức giận.
Tống HạcKhanh ngu ngốc.
Tống Hạc Khanh chết tiệt.
Chết đi.
Mặc dù ban đầu, người hứa sẽ cứu hắn là ta, nhưng ngoài lời hứa, tất cả đều là Thanh Nguyệt hành động.
Nếu có chút trí não, hắn không thể chỉ nhớ lời hứa mà quên mất người bên cạnh.
Trước kia rõ ràng ta đã nói với hắn, mà hắn lại cho rằng đó là Thanh Nguyệt đang đe dọa ta, là Thanh Nguyệt cố ý ép buộc ta nói như vậy.
Ta thực sự tức đến mức muốn tát hắn vài cái.
Đáng tiếc là ta không đợi được.
Triều đình triệt để điều tra con cháu còn sót lại của tiền triều, Thanh Nguyệt vì che chở cho Tống Hạc Thanh mà suýt nữa bị bắt.
Và để cứu Thanh Nguyệt, người chết trở thành ta, vội vàng biện bạch.
Ta thay nhà Tống tiền triều lên tiếng, bị quân lính ngộ sát.
Không ngờ chính việc này, khiến Tống Hạc Khanh hoàn toàn ghi hận Thanh Nguyệt.
Thanh Nguyệt bị hắn hành hạ đến chết trong oán hận, phụ mẫu yêu thương muội muội như mạng sống biết chuyện liền khóc mù cả hai mắt, tức giận đến bất lực nhảy sông tự tử.
Ngày nhà họ Giang diệt vong, ta được luân hồi.
Chỉ là, trước khi nhập luân hồi, ta cầu xin trời cao, giá như... ta và Thanh Nguyệt đều có thể tái sinh, thì tốt biết mấy.
Không ngờ, trời cao có mắt.
Mở mắt ra lần nữa, ta trở lại ngày Tống Hạc Khanh đầy thương tích, tranh giành thức ăn với chó hoang.
Thiếu niên thanh mảnh cao gầy nắm chặt váy của ta và Thanh Nguyệt, ánh mắt đầy mong đợi, giọng run rẩy mang theo lời cầu xin.
"Tỷ tỷ, cứu ta với."
Lúc đó, ta biết mình đã tái sinh.
Ta nghĩ: Đời này, ta nhất định phải bảo vệ Thanh Nguyệt thật tốt, quyết không để Tống Hạc Khanh làm tổn thương muội ấy dù chỉ một chút.
Không vì điều gì khác, chỉ vì...
Ta tên là Giang Tùng Nguyệt, là tỷ tỷ ruột của Giang Thanh Nguyệt.
Ngoại truyện: Thanh Nguyệt
Sau khi tỷ tỷ lên làm nữ đế, cuộc sống của ta càng thêm nhàm chán.
Việc kinh doanh của nhà họ Giang do phụ thân và Giang Dịch Tâm đảm nhiệm.
Hậu Sơn cũng có bà lão và muội muội canh giữ.
Trường công chúa ta càng ngày càng thấy không thú vị.
Nhưng may mà mọi người đều sống rất tốt, hạnh phúc viên mãn.
Sau đó, tỷ tỷ ta mạnh mẽ thúc đẩy việc thành lập trường tư thục chính thức cho nữ tử.
Các trường tư thục dành cho nữ tử ở dân gian mọc lên như nấm sau mưa, ở đó nuôi dưỡng tài năng và kiến thức cho nữ nhân, mở rộng tầm nhìn cho họ.
Mảnh đất trống sau núi, nơi bà lão dạy con gái biết chữ, ta và Giang Dịch Tâm luôn cường điệu rằng mình cũng muốn xây dựng một trường tư thục.
Với sự giúp đỡ của tỷ tỷ, trường tư thục này được đặt giữa núi xanh nước biếc, sân vườn tĩnh mịch, bao quanh bởi rừng trúc.
Ở đây, không phân biệt tài năng, thông minh hay không, miễn là nữ nhân muốn đi học thì đều có thể tham gia.
Mọi người cùng nhau học tập, thảo luận về thơ ca, sách vở, lễ nhạc, khích lệ lẫn nhau.
Lão sư của trường tư thục, chính là bà lão kia, bà càng trở nên trẻ trung hơn dưới sự đồng hành của các nữ sinh.
Có thể nói, bà là một nữ học giả tuyệt sắc.
Bà lão từ tốn và uyên bác, tận tình giảng dạy mỗi một nữ tử, hướng dẫn họ theo đuổi kiến thức và hướng thiện, nâng cao khả năng của bản thân.
Họ học thơ ca, thi từ, thư pháp, hội họa, thảo luận về lịch sử, triết học.
Theo thời gian, trường tư thục nữ tử ở Hậu Sơn này nổi tiếng khắp nơi, thu hút nhiều nữ nhân có ý chí học tập đến đây.
Học viên ở đây kết thành tỷ muội, cùng nhau nỗ lực, cùng nhau phát triển.
Trong khi cạnh tranh họ cũng khích lệ lẫn nhau.
Sau đó, tỷ tỷ Giang Tùng Nguyệt mạnh mẽ vượt qua mọi ý kiến trái chiều, thiết lập chế độ nữ quan.
Quy định nữ nhân cũng có thể như nam nhân tham gia kỳ thi khoa cử, làm quan, tham gia triều chính.
Dưới chế độ này, nữ quan trở thành một hệ thống bình thường không thể bình thường hơn, nữ nhân cũng có thể tỏa ra ánh sáng riêng của mình, đứng chung trên triều đình với các quan lại là nam nhân..
Thế giới này, thái bình thịnh thế, rực rỡ như gương sáng.
Bách tính an cư lạc nghiệp, xã hội trong trẻo, văn hóa thịnh vượng, kinh tế phồn thịnh, quốc lực mạnh mẽ.
Có một tỷ tỷ phi thường như vậy, ta nắm bắt cơ hội, phái người viết vào sử sách, ghi lại từng chút một về ta và tỷ tỷ.
Tỷ tỷ vui vẻ đồng ý, bày tỏ sự ủng hộ nhiệt tình.
...
Ta vẫn nhớ, sử sách mô tả về ta và tỷ tỷ bắt đầu như sau:
Có hai tỷ muội nhà họ Giang ở Thần Võ.
Tỷ tỷ Giang Tùng Nguyệt xinh đẹp như hoa, từ tốn và duyên dáng; muội muội dễ thương, ngây thơ vô tư.
Họ cùng sống trong một biệt viện cổ kính rộng lớn, và phía đông biệt viện có một ngọn núi, tên là "Hậu Sơn".
Nghe nói cái tên này là do tiểu muội Thanh Nguyệt đặt.
Hai tỷ muội tài sắc vẹn toàn, mỗi người có điểm đặc biệt riêng.
Tỷ tỷ Giang Tùng Nguyệt giỏi cầm kỳ thi họa, mỗi khi hoàng hôn, nàng sẽ cùng đàn tranh dưới ánh nắng chiều tà, chơi những bản nhạc du dương, âm nhạc vang vọng trong sân vườn.
Tiểu muội Giang Thanh Nguyệt thích học cưỡi ngựa và làm ruộng cùng với người hầu trong nhà, giỏi đua ngựa, thường giành được vị trí đầu bảng trong các cuộc đua ngựa.
Nhưng nghe nói, trong một buổi tiệc đua ngựa mùa xuân nào đó, hai tỷ muội cùng đạt vị trí đầu tiên, khiến cho lão gia nhà họ Giang cười không ngớt.
Hai tỷ muội chia sẻ tâm sự, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn với nhau.
Tỷ tỷ thấy hình ảnh của mình khi còn trẻ trong tiểu muội, còn tiểu muội coi tỷ tỷ như người dẫn đường.
Hai người cùng nhau thảo luận về nhân sinh chi đạo, trách nhiệm gia tộc và kỳ vọng vào tương lai, tình cảm rất sâu đậm.
Ngoài việc thưởng thức văn hóa, hai tỷ muội còn thích thưởng thức các món ngon trên phố lớn Trường An.
Hai người tán gẫu vui vẻ trên Hậu Sơn, tận hưởng tự do.
Khi bóng tối buông xuống, hai tỷ muội ngồi bên nhau, trò chuyện về quá khứ và ước mơ về... tương lai.
Và trong số những ước mơ đó, là trường tư thục nữ tử ngày càng tốt hơn và... chế độ quan lại trong thời bình thịnh thế.
(Hoàn)