Kể từ ngày giải quyết xong mọi thủ tục liên quan đến di chúc Hải Anh đã không dây dưa gì với bên đó nữa. Cô không còn quá thắc mắc về cái chết của bố Đức tuy rằng cũng cảm thấy nó có vấn đề. Song chính Hoàng Nam hoặc mẹ Đức còn không ý kiến tự dưng một đứa con dâu cũ như cô ý kiến coi được sao?
Vậy mà qua một thời gian tự nhiên Hoàng Nam lại nhắn cho cô một cái tin thế này. Hải Anh thực sự phân vân không biết phải làm sao cho phải. Cô nhìn về phía Khánh hỏi ý kiến, anh ta gật đầu một cái tỏ ý nên đến đó xem Hoàng Nam cần giúp đỡ thế nào.
Trong quá trình hai người di chuyển, bên này Hoàng Nam đã gọi được Hộ Sĩ tới nơi rồi.
Hôm nay là 50 ngày của bố Đức, vốn dĩ mọi người ăn uống lễ bái xong sẽ trở về nhưng Hoàng Nam lại không vội đi. Cậu mặc kệ mẹ Đức và hắn ta ở dưới tiếp khách, lên ban thờ và thăm quan mấy khu vực làm việc trước đây của bố. Thật ra kể từ lúc làm lại di chúc, Đức chính thức lên nắm quyền hành thì căn biệt thự này hầu như đã không còn sự tồn tại của bố cậu. Đức thay thế hết nếp nhà cũ, đồ đạc của bố cậu cũng bị đốt sạch theo người. Thứ Đức giữ lại chỉ là tài liệu sổ sách, những thứ không thể thay thế được.
Cậu lướt quanh bàn đọc một lần, lại bước tới khu vực để tài liệu và bàn xử lý sổ sách. Trên mặt bàn bày đầy những giấy tờ số liệu loằng ngoằng, bút thước cũng vương vãi mấy góc. Vốn dĩ Hoàng Nam chỉ muốn dạo một bước rồi ra ngoài ngay, nào ngờ sự xuất hiện của một cái bút làm cậu buộc phải để mắt tới. Nhăn mày bước vào, quả nhiên.. đây là cái bút của cậu!
Bút thôi mà, giống nhau là điều bình thường. Còn lâu!
Cái bút này là của thầy dạy tặng Hoàng Nam, phía trong có khắc tên cậu đàng hoàng làm sao mà nhầm được. Trừ khi Đức có tình cảm đặc biệt với Hoàng Nam nên mua bút khắc tên cậu lên trên đó. Ha ha, tình cảm đặc biệt, Đức có thể có tình cảm gì với cậu? Chắc chắn không phải yêu, có khi là hận thấu xương cũng nên.
Mà hận thấu xương có vẻ cũng được gọi là 'đặc biệt' đấy nhỉ?
Hiện tại không phải thời điểm tốt để phân vân, ngay lập tức Hoàng Nam nhắn tin cho Hộ Sĩ, luật sư, Hải Anh tới biệt thự để làm rõ chuyện này. Cậu biết nếu chỉ có một mình cậu Đức sẽ không bao giờ nhận tội, hoặc dù có nhận cũng không thể... không thể? Đầu Hoàng Nam lóe ra một suy tính, cậu mở điện thoại ra rồi cố ý ngồi ở bàn chờ đợi. Quả nhiên không bao lâu đã có tiếng Đức xồng xộc bước vào: "Thằng con hoang, mày tính làm gì? Ăn trộm tư liệu công ti tao đấy à?"
"Ăn trộm?" Hoàng Nam xoay ghế lại, nghiến răng để giữ bình tĩnh mà rằng "Kẻ trộm là anh mới đúng, chính anh đã trộm cái công ti này từ tay bố!"
"Không phải tao làm thì mày đủ năng lực chắc?" Đức cười khẩy, từ từ tiến vào "Cóc ghẻ mà cứ nghĩ mình thiên nga, đúng là buồn cười!"
"Tôi là cóc ghẻ còn hơn anh..." Hoàng Nam từ từ phun ra từng chữ một "Đồ - Giết - Người!"
"..." Đức sững lại, cảm thấy hơi hoảng hốt tựa như bị ai đó bóp nghẹt tim lại. Hắn vẫn nhớ rõ giây phút rút máy thở, gương mặt của bố hắn dần dần xám lại như đống tro tàn. Sự ám ảnh này không có bất kì tiền tài nào vượt qua được, mặc cho hắn luôn luôn tự lừa dối mình song cũng không thể ngăn mỗi đêm đều gặp ông ta trong mơ.
Tuy là vậy nhưng Đức vẫn ngẩng đầu mà sống, hắn đảm bảo không ai biết được bí mật này cả. Thế nhưng một câu kia của Hoàng Nam lại đâm thủng tầng giấy trước mặt hắn, ép buộc hắn phải nhìn thẳng vào sự thật.
Hắn nhíu mày, tay nắm chặt đến nỗi những móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Mùi máu tươi và cảm giác đau đớn làm hắn từ từ bình tâm lại, nhìn rõ một cây bút đang được Hoàng Nam xoay xoay trên tay.
Cây bút kí hôm đó hắn lấy trong phòng bệnh, chẳng hiểu vì lẽ gì lại xuất hiện ở chỗ này. Ngày hôm đó hắn đã vứt nó vào thùng rác rồi cơ mà, tại sao hôm nay nó lại ở đây? Ngay trên mặt bàn này?
"Chính anh đã giết bố!" Hoàng Nam đập bàn đứng dậy, cậu gần như cuồng loạn mà gào lên "Chính anh ép ông ấy phải viết lại di chúc sau đó tháo máy thở, chính là anh!"
"Vì sao lại là tao?" Đức vặn lại "Mày là người trông bố trực tiếp, ấy vậy mà ông ấy chết lại đổ lên đầu tao, mày hay quá ha?"
"Chiếc bút kí của tôi bị mất vì sao lại ở trong phòng anh?" Hoàng Nam chất vấn "Anh đã lấy trộm nó ở chỗ tôi!"
"Nực cười..." Đức cười khẩy, phản đối "Mày đem nó vào đây thì sao, ai mà biết được thực hư thế nào. Mà dù cho nó có vốn ở đây đi chăng nữa thì mày lấy gì chứng minh nó là của mày? Chứng minh tao giết bố chỉ với một cây bút?"
"Những dòng chữ kí này đều là anh dùng mực bút của tôi." Hoàng Nam nhấc tài liệu trên bàn lên, phân tích "Mực nước ánh kim này không phải loại bình thường mua ngoài cửa hàng mà là mực đặc chế, chỉ cần đi giám định sẽ biết ngay."
"..." Sao lại thế được? Hắn còn dùng nó để kí nữa ư? Không, Đức không tài nào nhớ nổi chuyện này, rốt cuộc thì điều gì đã xảy ra?
"Hôm đó tôi có việc ra ngoài nên nhờ y tá trực cho tới khi Hộ Sĩ đến, nhưng y tá cũng ra ngoài nên không tới mà mặc cho bố ở trong phòng một mình. Chìa khóa phòng bệnh chỉ có chúng ta có, nếu không phải tôi thì chắc chắn chính là anh." Hoàng Nam vừa nói vừa nhìn về phía Đức với ánh mắt tìm tòi, hắn hơi hoảng nhưng không lui bước, vẫn khiêu khích nhìn về phía cậu "Có khả năng lúc anh tới bố đã tỉnh, thế nên anh dùng bút và giấy của tôi ép buộc bố viết lại di chúc. Sau khi xong việc, sợ bố đổi ý và người khác phát hiện nên ngay lập tức anh rút ống thở, mặc bố chết dần. Làm xong việc anh khóa cửa chạy trốn, coi như bản thân chưa hề tới đây..."
"Mày nói hay đó, sắp sáng tác tiểu thuyết được rồi!" Đức vỗ vỗ tay, già mồm cãi láo "Nhưng chỉ nói thôi thì chưa đủ, mày lấy gì chứng minh đó là bút của mày nào?"
"Tên của tôi khắc ở đây!" Hoàng Nam chỉ thẳng "Đợi thêm vài phút nữa, luật sư tới chúng ta đối chiếu chất liệu giấy và mực là biết ngay suy đoán của tôi là đúng hay sai thôi. Khi đó, tôi nhất định sẽ nhờ cảnh sát vào cuộc, kẻ sát nhân như anh phải đền tội! Anh nhất định phải đền tội!"
"Tao phải đền tội?" Đức điên cuồng hét lên, hắn ta lao về phía Hoàng Nam muốn ẩu đả "Ông ta chết là đáng đời lắm! Ông ta chết là đáng lắm!"
"Mày mới là thằng đáng chết ấy!" Hoàng Nam nghe vậy lập tức không nhịn nữa, cậu nhét bút vào túi vì sợ Đức cùng đường bí lối hủy diệt bằng chứng. Xong xuôi, cậu thoi nắm đấm về phía Đức, cau mày chửi mắng "Đúng là mày giết bố phải không? PHẢI KHÔNG?"
"Là tao thì sao?" Đức bị trúng một cú đấm của Hoàng Nam cũng không lui bước, tiếp tục phi lên đáp trả một cú vào bụng cậu. Giấy trên bàn bay tứ tung khăp nơi, máy tính cũng bị lât nhào, rơi ầm ầm xuống đất "Chính tao làm đó, ông ta đáng chết, đáng chết, ĐÁNG CHẾT!"
CẠCH một tiếng thật lớn, âm thanh mở cửa không làm hai người đang quần ẩu dừng lại. Mãi đến khi hai gọng kìm xông tới tách hai người ra Hoàng Nam và Đức mới thôi không đánh nhau, đỏ mắt nhìn nhau như kẻ trù truyền kiếp.
Lúc này Hoàng Nam đã yên tâm được rồi, những người vừa đến can ngăn cậu là những người cậu cần: luật sư, Hộ Sĩ, Hải Anh và cả Khánh nữa. Ngoài ra, nhân vật lấp ló ngoài cửa cũng rất quan trọng - mẹ Đức. Bà ta run rẩy đứng đó, ánh mắt vô hồn trống rỗng nhìn thẳng về phía Đức. Một lúc nghẹn giọng, bà ta thốt ra một câu đứt quãng: "Con... Con..."
Đoạn, mẹ Đức ngã vật xuống sàn, hơi thở yếu ớt như thể vừa trải qua một cơn bạo bệnh.
Hải Anh và Khánh đứng ngay bên ngoài lập tức đỡ bà ta lên, luật sư gọi cứu thương rồi nhanh chân chạy xuống mở cổng chờ xe. Hải Anh nhìn qua gương mặt vặn vẹo của Đức, trong lòng tự hỏi không biết vì sao hắn phải tự ép mình đến mức này. Giết bố đoạt quyền, tiền tài thực sự quan trọng hơn tính mạng người đã sinh thành ra mình ư? Cái gì đã ép hắn tới mức hắn căm hận ông ta như thế, còn không ngần ngại nói rằng ông ta đáng chết. Hai chữ 'đáng chết' nói ra thật dễ dàng, tựa như đó là điều hiển nhiên.
Xe cứu thương hú còi bên ngoài, Khánh nhấc bổng mẹ Đức lên đi xuống dưới. Hải Anh cũng chạy xuống theo, cô không muốn đối mặt với người đàn ông này thêm một giây phút nào nữa. Hoàng Nam nhấc điện thoại ra khỏi túi, nhìn Đức vẫn đang sững sờ mà rằng: "Tất cả lời thú tội của anh tôi đều đã ghi âm hết, anh chuẩn bị ra tòa được rồi đó!"
Xong xuôi, không đợi Đức kịp phản ứng cậu ta cũng nhào ra ngoài, ý muốn gặp luật sư lấy lại di chúc để đối chiếu trước khi Đức kịp ra tay hủy diệt chứng cứ. Trong phòng nhỏ chỉ còn lại Đức và Hộ Sĩ, anh ta đứng ở phía xa, môi nhấc lên một ý cười nhạo báng.
"Anh thấy hài lòng chưa?" Đức vùng vằng quay người lại, đối diện với kẻ đã từng đầu ấp tay gối với mình bằng thái độ nóng nảy "Tôi như vậy các người vui vẻ lắm hả? Mau cút! CÚT ĐI!"
"Bình tĩnh nào..." Hộ Sĩ cười nhạt, từ từ đi tới gần Đức đang tiến vào trạng thái điên cuồng "Có gì phải thế? Mọi chuyện đều do cậu lựa chọn cơ mà?"
"..." Đúng vậy, mọi chuyện đều do hắn lựa chọn. Từ bỏ Hải Anh đến với Ngọc Hà, mua đất đai, thế chấp, giết người... tất cả đều do hắn tự chọn lựa, tự hành động. Thế nhưng không hiểu vì sao Đức lại cảm thấy như có ai đó cố ý giăng ra một cái bẫy rập, chỉ đợi hắn đứng trên miệng hố liền đưa tay đẩy hắn xuống. Dẫn hắn vào con đường chỉ có thể ra tay chứ không đứng yên được nữa.
Tự trách bản thân là việc trước nay Đức không bao giờ làm, tất cả đều là do người khác ép hắn!
"Cậu có biết vì sao chân cậu mãi không khỏi không?" Anh ta đột nhiên đưa ra một câu hỏi "Cậu có biết cách đây hai mươi năm, một người đàn ông què chân bị bố cậu ép chết thế nào không?"
"..."
"Kinh doanh thua lỗ là chuyện bình thường, thế nhưng bố cậu lại bất chấp thủ đoạn làm giả giấy tờ, ép ông ta vào đường cùng, khiến ông ta nhảy lầu tự sát. Vợ con ông ta còn trẻ dại, một người quyên sinh theo chồng, một người vất vưởng trong trại trẻ mồ côi..." Hộ Sĩ lạnh lùng kể ra từng chuyện một, Đức tựa như đã thấu hiểu, hắn đã rõ lí do vì sao Hộ Sĩ tốt với mình như thế rồi.
Anh ta muốn trả thù cho gia đình!
Nhưng... chẳng phải Hộ Sĩ là con trai của quan chức cấp cao sao? Tự dưng nhảy ra một ông bố què là thế nào? Hắn không hiểu! Hắn không hiểu!
"Đứa trẻ đó tuy sau này được nhà giàu có nhận nuôi, nhưng tính cách vặn vẹo không thể dung nhập, cuối cùng vẫn bị người ta hất cẳng ra ngoài."
"..."
"Cậu nói xem có buồn cười không? Chỉ vì chút tiền mà hạ sát cả một gia đình... bố cậu đúng là ĐÁNG CHẾT, ĐÁNG CHẾT!"
"Anh... Anh..." Đức hơi hoảng, thể hình Hộ Sĩ vốn to lớn, nay điên cuồng lên càng khiến người ta rơi vào tình thế bị áp bức. Hắn hơi lui người lại, chỉ sợ anh ta khùng lên nhào tới bóp cổ mình. Đánh không lại người này... hắn biết rõ, hắn vĩnh viễn đánh không lại anh ta!
"Anh điên rồi! Anh điên rồi!"
"Tôi điên?" Hộ Sĩ cười lớn, anh ta ngửa mặt lên trời mà gào thét. Sau đó, tựa như cơn bão đã qua, người ta vui vẻ híp mắt nhìn hắn "Chiếc bút đó đẹp thật nhỉ? Tôi thấy cậu đánh rơi trong thùng rác nên nhặt lại hộ đó. Còn chuyện vì sao tôi biết cậu ném nó ở đấy... ha ha, tôi còn nhìn thấy cậu làm gì với ông ấy nữa cơ!"
"..."
"Đáng đời, đúng là đáng đời lắm..."
Đức trân trối nhìn người đàn ông trước mắt, bên cạnh hắn là giấy tờ tài liệu rơi vương vãi. Cùng với đống đó còn thập thò góc một bức ảnh hắn vừa mới lấy ra, đặt vào khung ảnh trên bàn làm việc. Ấy là ảnh chụp chung của hắn và Hải Anh hồi còn học cấp ba. Hai người đứng cạnh nhau, khuôn mặt trẻ măng cười tươi như hoa nở, hạnh phúc đến vô tư. Đức thèm muốn được quay ngược thời gian trở lại lúc đó, chỉ cần có thể, hắn vĩnh viễn sẽ không tha hóa thế này!
Nhưng tiếc là cơ hội trọng sinh ông trời không thừa mứa vứt cho hắn, vậy nên tất cả những gì chờ hắn ở phía trước là bão giông tràn đầy.
Hộ Sĩ nhìn theo ánh mắt đờ đẫn của Đức, rất nhanh đã thấy được bức ảnh chụp kia. Gương mặt anh ta biến ảo, bình thản lại rất nhanh. Hộ Sĩ đi ra khỏi phòng, run rẩy rút điện thoại ra từ túi áo nhắn một cái tin.