Hai mẹ con về nhà ngoại cắm cọc.
Nói thật, kể từ ngày xem được mấy hình ảnh và video thám tử gửi tới Hải Anh có chướng ngại không nhỏ với căn nhà cô đang sống. Thế nên may mà có vụ nhà chồng nằm viện hết lượt, cô mới có cớ chuyển sạch đồ đạc của hai mẹ con về nhà ngoại. Kiểu này nếu có "ra đi" cũng không cần lưu luyến gì rồi, có thể đóng cửa liền đi chả phải quay đầu lại nữa.
Sau khi ăn uống xong xuôi Hải Anh lấy cớ thăm chồng, để con lại cho ông bà ngoại rồi nhanh chóng vào bệnh viện. Hiện tại chưa quá muộn, nếu như chỉ cần khoảng 1 tiếng thì tầm 20h là Hải Anh có mặt ở nhà rồi. Về nhà chứ còn gì nữa, cô "bận" làm việc lắm đó, ham mê công việc tới nỗi bạc tình rồi. Đâu có được như người ta, tuy bận rộn quay chụp vẫn có thời gian tới đây chăm người dưng mỗi tối.
Lúc Hải Anh tới bệnh viện thì hộ sĩ đang giúp Đức đi vệ sinh. Căn phòng VIP này có một điều đặc biệt hơn những phòng khác là có thể tùy ý kéo rèm khóa chốt cửa trong. Nếu làm vậy thì nó sẽ kín như bưng, mặc cho người bên trong có làm ra việc gì cũng không ai hay biết. Cô đứng chờ ngoài hành lang bệnh viện, lòng tự hỏi không hiểu lí do vì sao chiều nay hai người kia không đóng cửa hành sự đi cho rồi? Chả lẽ trước mặt người ngoài vẫn giả bộ thanh tao thuần khiết? Gứm chết, đúng là lắm trò. Lăn lộn với nhau như vậy còn không công khai luôn đi, bày đặt hoài. Nhưng thôi, thế cũng coi như vẫn giữ thể diện cho cô, nếu không kiểu gì cô chả bị nói sau lưng là vô dụng, có mỗi việc giữ chồng cũng làm không xong.
Xã hội này vốn dĩ luôn khắt khe với người phụ nữ. Mặc cho người ấy có thế nào cũng sẽ bị nhìn bằng ánh mắt soi mói hơn khi so với đàn ông. Cùng một câu chuyện, cùng một hành động nhưng nếu là đàn ông sẽ được người ta cho qua dễ dàng, nhưng phụ nữ thì không.
Vốn dĩ làm gì có công bằng. Hoặc giả có, thì công bằng ấy cũng là tự mình tạo ra, tự mình giành lấy cho riêng mình.
Khoảng 5 phút sau khi cửa mở, Hộ Sĩ nhìn Hải Anh bằng ánh mắt ám chỉ rồi đẩy xe rời đi. Cô không hiểu ý của anh ta nên quyết định bỏ qua, nắm chặt quai túi xách bước vào phòng. Hmm, không hẳn là không hiểu, Hải Anh chỉ muốn giả tảng như không biết gì thôi. Hộ Sĩ "tốt bụng" đang nhắc nhở cô về chuyện Ngọc Hà chứ gì? Anh ta ở gần Đức nhất nên chuyện gì nên thấy anh ta thấy, những chuyện không nên thấy anh ta cũng thấy luôn rồi. Ô cê, lần nhắc nhở này Hải Anh ghi nhận, sau này khi thanh toán nhất định sẽ thưởng thêm cho anh ta!
"Em đến rồi đấy à?" Đức ngồi trên giường, cả người đều toát ra vẻ thoải mái, thanh sạch. Hắn hưởng thụ sự phục vụ của Hộ Sĩ ghê luôn, Hải Anh ngồi ngoài không hề nghe thấy nửa lời phàn nàn nào hết! "Mau đóng cửa rồi lại đây với anh!"
"Có chuyện gì mà bí mật thế?" Hải Anh làm như không biết gì, vừa đưa tay khép cửa vừa cười nói "Ngọc Hà cũng không phải người ngoài, chiều nay anh làm thế trước mặt con bé sẽ khiến nó suy nghĩ đấy!"
"Ha ha.." Tôi còn đang muốn mắng cô đây này, ai mượn cô nhiều chuyện thế chứ?
Đức cười nhạt, nhưng không trách gì Hải Anh cả. Hắn đang có việc cần nhờ cô đấy, làm sao dám tuôn ra nửa lời trái ý Hải Anh chứ?
"Chuyện công ti mà, em lôi Ngọc Hà vào làm gì?"
"Chuyện công ti á?" Hải Anh tròn mắt ngạc nhiên, cô kéo ghế bên giường ngồi xuống "Sao thế anh? Mấy hợp đồng kia vẫn bình thường mà, cũng đâu có đối tác nào mới? Hay anh tìm được thêm mối nào? Ở đâu thế?"
"Anh muốn lấn sang bất động sản!" Đức dò hỏi, gương mặt nghiêm túc hẳn "Em nghĩ sao?"
"Đất đai thì lúc nào cũng có giá trị cả!" Hải Anh bặm môi ra chiều suy nghĩ, sau khi im lặng một lát, cô nói "Nhưng chuyện này cũng phải xem xét, nếu đúng lô đất dự án còn sinh lãi chứ những lô bình thường thì đợi tăng giá có mà đến mùa quýt, thà để tiền đầu tư vào máy móc còn hơn!"
"Em nói đúng!" Đức tựa như chỉ chờ có thế, hắn mỉm cười tà mị "Cái lô này chuẩn bị dùng để xây biệt thự cao cấp, mở đường các loại! Em bảo như thế giá có lên không? Ít nhất cũng 1 ăn 5!"
"Ở đâu thế anh?" Hải Anh vẫn nghi ngờ, còn tính bàn lùi "Thông tin này có chuẩn không? Em sợ lắm, đầu tư đất đai đâu phải khoản nhỏ.."
"Em lấy điện thoại ra đây, mở bản đồ lên cho anh.."
Hải Anh nghe lời mở ngay bản đồ ra, kế hoạch này Đức đã nghĩ cả trăm ngàn lần rồi nên thuyết trình cực kì lưu loát. Mặc kệ Hải Anh có chỉ ra lỗ hổng nào hắn cũng nhanh chóng khỏa lấp được, dễ dàng thuyết phục được cô. Đó, tâm lý con người vốn hay thế đấy, nếu trải đường quá mịn kiểu gì người ta cũng sinh ra suy nghĩ lui lại. Nhưng nếu có vấp váp hoặc cản trở thì người ta sẽ kiên định với ý muốn ban đầu của mình hơn mấy lần.
Hải Anh chỉ giả nghi hoặc có xíu mà tâm lý Đức đã hưng phấn bừng bừng, quyết chí mua bằng được chỗ đất ấy rồi.
"Vậy ra hôm trước anh tới đây nên mới bị chặn?" Hải Anh làm ra vẻ hiểu ra mọi chuyện, à một tiếng rồi giả bộ chuyển chủ đề "Mà này, sao giờ này cảnh sát còn chưa tìm ra người vậy nhỉ? Em đã bơm tiền mấy lượt rồi đó!"
"Em nghĩ cái đấy làm gì!" Đức gắt gỏng, chỉ tay vào bản đồ "Những khu này đều đã có người mua cả rồi, cạnh tranh gắt lắm đấy. Em đừng tưởng thông tin này ít người biết, anh tới thăm dò thì phải có tới 2/3 đất bị mấy ông quan to ôm lô. Nếu mình không nhanh thì chỉ có ăn bã mía!"
"Anh quyết chí đến thế à?" Hải Anh biết không lay chuyển được chồng mình nên thở dài, lắc đầu "Thôi được rồi, nếu anh đã quyết thì chúng mình làm. Nhưng anh biết đấy, vốn lưu động của công ti không đủ, cũng không dùng được. Tiền mặt em không có nhiều vì đợt này đầu tư bớt vào dự án X. Anh nói xem nên lấy ở đâu bây giờ?"
"Bán nhà!" Đức quyết đoán.
"Bán nhà?" Hải Anh ngạc nhiên vặn lại. Tài sản chung của hai người có một căn chung cư này, Hải Anh có một ngôi nhà riêng, còn Đức.. hắn ta giấu cô mua bao nhiêu thì cô thực sự không rõ. Nhưng hôm nay có lẽ mọi sự thật đều sẽ bị phơi bày sạch thôi, Hải Anh cứ bình tĩnh mà đợi. "Nhưng nhà nào? Căn nhà của em đã thế chấp vay vốn rồi, chả lẽ căn chúng mình đang sống?.."
"Em thế chấp rồi?" Đức trợn mắt ngạc nhiên, nhưng nghĩ tới việc mình thụt không ít tiền cho Ngọc Hà liền hiểu vì sao vợ phải xoay vòng như vậy. Thôi được rồi, dù sao hắn vẫn còn những tài sản khác! "Thì căn chung cư này cũng được, anh vẫn còn hai mảnh đất trung tâm.. Nhưng đất ở đó dù bán gấp cũng không thể lấy được tiền ngay, chỉ có cách thế chấp ngân hàng."
"Thế chấp không được bao nhiêu đâu, nhưng thế cũng được, đợi tới khi có tiền mình chuộc lại là xong!" Hải Anh gật gù đồng tình "Nếu chỉ vậy có đủ không anh? Hay em tìm môi giới?"
"Em còn tài sản gì khác không?" Đức hất hàm hỏi, ý của hắn rất rõ: nhà ngoại đó cưng, mau chạy về nhà lấy tiền cho anh đi! "Chỉ vậy thì chưa đủ, còn thiếu nhiều lắm."
"Anh mua nhiều thế cơ à?" Hải Anh bặm môi ra chiều suy nghĩ lung lắm, lại có chiều hướng muốn bàn lùi "Anh nghĩ kĩ chưa? Nếu thông tin sai.."
"Thôi đi! Chưa làm em đã bàn lùi thế nhỉ?" Đức giận ra mặt, gắt "Tiền đặt cọc anh đã đưa rồi, nếu giờ không trả nốt sẽ mất sạch! Bao nhiêu tiền em biết không? Em chả biết cái quái gì cả, chồng gây dựng vợ lại cứ chọc phá, phá tan phá nát mất cả hứng!"
"Em.. Em xin lỗi!" Hải Anh áy náy nhìn qua, Đức vẫn tỏ ra bực dọc lắm nên cô đành xoa dịu "Em còn ít trang sức chắc bán cũng thêm chút ít, xe nữa, xe mới mua nên cũng được giá đấy!"
"Tốt, bán hết đi, bán cả xe của em!" Đức gật đầu thở ra một câu làm Hải Anh bị hun thối tới mức suýt ngạt thở chết. Mẹ kiếp, sao không tự đi mà bán xe mình ấy, bán xe người khác làm chi? "Hm.."
"Vẫn không thể đủ được hả anh?" Hải Anh giấu nhẹm sự khinh bỉ trong lòng, buồn bực hỏi "Hay anh hỏi bố mẹ.."
"Thôi đi, bố mẹ như thế em nghĩ họ sẽ giúp chúng mình à?" Đức gạt đi "Em nói bố mẹ em may ra.."
"Đợt này công ti bên đó cũng không tốt nếu không em đã chẳng phải thế chấp đất làm gì.." Hải Anh thở dài buồn bã "Chán thật, đúng lúc cần gấp.."
"40% cổ phần của anh đến bao giờ mới được lấy đây?" Đức hậm hực, nhìn mặt hắn là đủ hiểu hắn chỉ mong ông già chết quách cho rồi để còn nhận phần tài sản thừa kế. Nhưng tiếc là điều này còn lâu mới xảy ra, bố chồng vẫn đang khỏe re đi chơi nước ngoài thế kia cơ mà.
"Hay là.."
"Hay là sao ạ?"
"Em tìm bên tín dụng đen, giúp anh dùng số tài sản chuẩn bị được thừa kế này vay thêm một khoản.."