Giáo Chủ Của Ta Sao Có Thể Đáng Yêu Như Thế

Chương 57

Thị vệ tên là Cố Nhạc.

Hắn vốn định an an phận phận, bình bình đạm đạm mà qua cả một đời. Cố tình trời không chiều lòng người, khiến cho hắn gặp phải một chuyện có thể coi là vớ vẩn nhất trên đời, mà nguyên nhân gây ra chuyện kia là Lã đại tiểu thư đang cười hì hì xuất hiện ở trước mặt hắn.

“Cho nên nói bản đại tiểu thư rốt cuộc cũng thuyết phục được Vương gia. Ngươi không cần lo lắng đề phòng nữa, cứ việc yên tâm mà trở về Vương phủ làm thị vệ của ngươi đi.”

Lã Y Y bày ra dáng vẻ rất tài giỏi.

Cố Nhạc ngạc nhiên.

“Vương gia thật sự không đuổi giết ta nữa?”

Lã Y Y dùng sức gật gật đầu:

“Những lời nói ngày đó ngẫm lại cũng biết là say rượu nói bậy. Bổn tiểu thư thiên sinh lệ chất khó có được không có chí tiến thủ, tìm đến ngươi chẳng khác nào một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu?”

Cố Nhạc 囧.

“Lã cô nương nói như vậy sẽ hại trâu về sau cũng không dám kéo nữa.”

“… Nếu ngươi rất hưởng thụ cảm giác được treo thưởng thì cứ việc nói thẳng.”

Lã Y Y sắc mặt âm trầm mà uy hiếp.

Cố Nhạc sờ sờ cổ mình, cảm thấy cái đầu trên cổ mình quả thực tràn ngập nguy cơ.

“Cái kia, ta không quay về đâu.”

Lã Y Y kinh ngạc mà nhướng đôi mày liễu.

“Không quay về? Vì sao?”

Còn cần hỏi vì sao, nơi đó có một đại tiểu thư lòng dạ hẹp hỏi, còn có một Vương gia máu lạnh bị mình lừa gạt, quả thực là giống như trong hang hổ, có điều nguyên nhân lớn hơn nữa là…

“Ta muốn giúp Ma giáo tìm một người.”

Ngày hôm qua Trung Đường chủ của Ma giáo đến tìm hắn, nói cho hắn biết công tử bạch y tuấn mỹ kia hôn mê, mà hắn phải làm, chủ yếu là tìm được lão bộc có thể có cách giúp cho người này thức tỉnh.

Sau khi nghe Cố Nhạc nói rõ nguyên nhân hậu quả, Lã Y Y có chút khó xử mà nhíu mày.

“Nhưng Vương gia hy vọng ngươi trở về.”

Cố Nhạc cảm thấy còn một câu ở phía sau chưa nói ra quan trọng hơn nhiều —— Bổn tiểu thư cũng vỗ ngực cam đoan có thể đem ngươi về.

Cố Nhạc mấp máy môi.

“Ma giáo có ơn với ta. Trước khi tìm thấy, ta không thể quay về.”

“Như vậy sau khi sự việc được giải quyết xong là sẽ quay về?”

Cố Nhạc không trả lời.

Sau khi đã trải qua chuyện bị đuổi giết, hắn sao còn có thể trở về nữa?

Nhưng Lã Y Y coi như Cố Nhạc đồng ý rồi, vỗ vai hắn một cái.

“Như vậy mấy ngày nữa ta lại đến tìm ngươi.”

Cố Nhạc vẫn chỉ mỉm cười, cũng không trả lời.

Chính là vài ngày như vậy dường như cũng không thể chờ được.

Hôm sau, Bình Nam Vương thân ở địa vị cao lại đầu hàng nhượng bộ kẻ dưới trước mà đi đến.

Cố Nhạc chỉ bởi vì ham vài cái bánh bao thịt của bác gái phòng bếp mà chậm trễ việc lên xe ngựa hối hận đến mức quả thực muốn đấm ngực.

Là người từng bị Vương gia căm hận đến mức muốn diệt trừ, hắn thậm chí ngay cả nói như thế nào cũng không biết, đành phải cúi đầu quỳ xuống. Có điều mặc dù cúi đầu, hắn vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt lợi hại của Vương gia đang đâm lên người hắn.

Cố ý đi đến, theo lý là muốn khuyên hắn quay về, nhưng Bình Nam Vương mở miệng thì câu nói đầu tiên lại là:

“Nghe nói ngươi đang tìm Vương thúc?”

Vương thúc đúng là lão bộc mà Cố Nhạc đang muốn tìm kia.

Không hiểu Bình Nam Vương hỏi như vậy là có dụng ý gì, Cố Nhạc đành phải lên tiếng xác nhận.

“Như vậy bổn vương phái người đi tìm giúp ngươi.”

Cố Nhạc ngạc nhiên, ngẩng mạnh đầu lên, trong nháy mắt chạm phải tầm mắt lạnh lùng kia lại lập tức cúi đầu.

“Tạ ý tốt của Vương gia, nhưng là Ma giáo đã phái phần đông giáo chúng ra giúp đỡ tìm kiếm, không cần Vương gia lo lắng.”

“Nhiều người càng nhiều sức mạnh.”

“Nhưng là Vương…”

“Không muốn như vậy sao?”

Lời này nói ra rất trầm trọng. Cố Nhạc chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đang rơi xuống lã chã.

Hai người cùng không nói gì. Một lúc lâu sau, Bình Nam Vương giành mở miệng trước, hơn nữa dường như là muốn làm dịu đi bầu không khí nặng nề, ngữ khí ngược lại không còn lạnh lùng như vừa rồi nữa, trở nên có chút ôn hòa.

“Ngươi là hảo hữu của Lã cô nương. Bổn vương hy vọng có thể để lại ấn tượng tốt ở trong lòng Lã cô nương, để nàng cam tâm tình nguyện mà gả cho bổn vương.”

Thì ra là thế, khó trách lại nhiệt tình như vậy.

Cố Nhạc thầm thở phào một hơi, cũng không dám từ chối nữa.

“Tạ Vương gia, chỉ mong Vương gia có thể sớm ngày đạt thành tâm nguyện.”

Bình Nam Vương lại không có lập tức đáp lại.

Đang muốn nói mình không dám thất lễ hay gì đó, Cố Nhạc mới đột nhiên nghe được mấy chữ ‘Nhận lời tốt lành của ngươi’.

Tuy rằng trong lòng ẩn ẩn cảm thấy một chút không thích hợp, nhưng may mà Bình Nam Vương là cười mà nói ra những lời này.

Sau khi nói xong những lời này, Bình Nam Vương liền đứng dậy rời đi. Cố Nhạc ôm tâm tình tiễn ôn thần mà tiễn Bình Nam Vương rời đi. Bình Nam Vương mỉm cười từ đầu đến cuối, nhưng trong nháy mắt khi vén rèm xe lên lại quay đầu lạnh lùng trừng mắt liếc Cố Nhạc một cái.

Cố Nhạc lập tức ngây ngẩn cả cười.

Bình Nam Vương đi vào trong thùng xe.

Ngay sau đó, trong xe truyền đến một tiếng vang cực lớn. Đó là tiếng nắm tay đánh mạnh vào vách của thùng xe.

Bình Nam Vương quả nhiên là phái người đến đây, hơn nữa số lượng cũng không phải tầm thường. Nhìn số thị vệ đông nghìn nghịt kia, Cố Nhạc lại cảm thấy lo sợ bất an.

Về phía Ma giáo tự nhiên là vui không kể xiết. Dù sao người của Bình Nam Vương tức là người của triều đình, có thể tự do ra vào điều tra ở rất nhiều nơi mà nhân sĩ giang hồ không thể đi vào.

Nhưng là mặc dù như thế, vài ngày trôi qua, bọn họ thế nhưng ngay cả bóng dáng của lão bộc cũng không thấy. Mọi người lo lắng đến mức giống như kiến bò trên chảo nóng.

“Tìm khắp nơi trong phạm vi trăm dặm đã vài lần. Chẳng lẽ người kia đã sớm chạy trốn đến một nơi rất xa sao?”

“Không có manh mối mà đi tìm một người, so với tìm kim dưới đáy bể thì có khác gì nhau đâu?”

“Cho dù chúng ta có thời gian tìm, Giáo chủ cũng không có thời gian chờ đâu.”



Giáo chúng đang xì xào kêu loạn lên.

Trung Đường chủ nhấc tay ra hiệu cho mọi người im lặng.

“Gần nơi này có một nơi vẫn chưa tìm.”

Mọi người ngạc nhiên.

Ỷ vào quyền thế của Bình Nam Vương, bọn họ thậm chí ngay cả phủ đệ của quan viên cũng đã tìm một lượt, còn có chỗ nào tránh được khỏi tầm mắt của bọn họ chứ?

Nhưng mà cái nơi kia quả thực có tồn tại, hơn nữa còn là nơi có khả năng nhất.

“Vương phủ.”

Kết quả là, Cố Nhạc chủ động đi tìm Lã Y Y.

Điều tra Vương phủ, việc này cũng không phải chỉ cần Bình Nam Vương nói ‘soát đi’ là có thể xong việc. Vương phủ là do Tiên đế xây nên cho tiền Vương, có rất nhiều liên lụy đến Tiên đế và tiền Vương.

Bên trong Vương phủ to lớn như vậy, có rất nhiều chỗ thậm chí là Bình Nam Vương cũng không thể nhẹ nhàng đặt chân vào giống như đi dạo trong vườn hoa.

Cho nên nói, muốn Bình Nam Vương để cho nhà mình bị lục soát là phải chịu áp lực rất lớn, hy sinh rất lớn, mà có thể khiến cho Bình Nam Vương cam tâm tình nguyện đưa ra được lựa chọn này, phải có người có khả năng khiến cho Bình Nam Vương cam tâm tình nguyện ra mặt.

Người có sức nặng này, Cố Nhạc quen biết cũng chỉ có Lã Y Y.

Mặc dù tận đáy lòng hắn là muôn lần vạn lần không muốn tiếp xúc với tai họa gây rắc rối này.

Lã Y Y cũng biết Cố Nhạc không muốn có quan hệ gì với nàng, cho nên khi nhìn thấy hắn lại chủ động tìm đến, tỏ vẻ có chút kinh ngạc.

“Chẳng lẽ là ngươi thật sự thích ta?”

Cố Nhạc không nói gì.

Lã Y Y vuốt tay.

“Ai, đã nói là ta không có ý tứ kia với ngươi, ngươi cần gì phải đau khổ quấn lấy như vậy? Có điều ngươi cứ nói một chút đi, ngươi rốt cuộc là thích vẻ xinh đẹp động lòng người của ta, hay là thích sự ngây thơ của ta?”

“… Ta thích ngươi biết nói chuyện cười như vậy.”

Lã Y Y giận tái mặt.

“Ta nghĩ ngươi hẳn là không phải có chuyện cần cầu ta đi.”

Cố Nhạc nuốt nước bọt, đành phải cười gượng.

“Ưu điểm của Lã cô nương nhiều như sao trên trời, sao có thể chỉ dùng hai điểm kia mà nói hết được?”

Lã Y Y vừa lòng mà ừ hai tiếng.

Vì thế Cố Nhạc nói rõ ý đồ mình đến đây. Lã Y Y cũng rất sảng khoái mà đồng ý. Sau khi trở về, Cố Nhạc liền lo lắng mà chờ hồi đáp, mà hồi đáp này đến rất nhanh, cũng thực sự đến trực tiếp.

Bởi vì là Bình Nam Vương tự mình đến.

Nhìn thấy Vương gia lại đến chơi, Trung Đường chủ nghi hoặc mà nhỏ giọng nói:

“Vương gia nhà ngươi cũng nhàn quá đấy.”

Cố Nhạc trộm lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Chỉ mong không phải là tranh thủ lúc rảnh rỗi đến gây sự.”

Sự thật chứng minh, hắn chính là miệng quạ đen.

Bình Nam Vương vừa đi vào trong phòng, thậm chí còn chưa có ngồi xuống, liền bình tĩnh mà lạnh giọng nói:

“Nếu như có việc muốn nhờ, vì sao không trực tiếp đến tìm bổn vương?”

Cố Nhạc cuống quít quỳ xuống.

“Vương gia trăm công ngàn việc, thuộc hạ sao có thể dám đến quấy rầy?”

“Cho nên ngươi mới đến tìm Lã cô nương?”

“Bởi vì Lã cô…”

“Xem ra ngươi rất thích nàng đi.”

Ghen tuông trong giọng nói mạnh đến mức cay mũi.

Lòng bàn tay Cố Nhạc cũng toát mồ hôi.

“Này, thuộc hạ không dám có suy nghĩ không an phận.”

Giọng nói của Bình Nam Vương càng lúc càng lạnh.

“Là không dám, mà không phải là không có?”

“Vâng, là không có!”

Cố Nhạc cuống quít đáp.

Sau một rồi im lặng nặng nề, Bình Nam Vương mới từ từ mở miệng.

“Về chuyện ngươi hy vọng tìm kiếm trong Vương phủ…”

Cố Nhạc và Trung Đường chủ đều dựng lỗ tai lên.

“Không được.”

Hai người ngạc nhiên.

Trung Đường chủ liền bước lên phía trước nói:

“Nhưng Vương gia đã đồng ý sẽ giúp đỡ tìm người!”

Bình Nam Vương lạnh lùng liếc mắt nhìn Trung Đường chủ một cái.

“Bổn vương là nể mặt Lã cô nương mới đồng ý, nhưng thực sự muốn giúp cũng là người không hề có liên quan là các ngươi. Vì người không có chút liên quan, bổn vương sao cần phải tận tâm tận lực đến mức ấy?”

Một câu phía sau là vừa liếc Cố Nhạc đang quỳ trên đất vừ nói.

Nếu biết Bình Nam Vương là một bình dấm chua lòng dạ hẹp hòi như thế, chỉ e dù có ngàn lượng hoàng kim là phần thưởng, hắn cũng sẽ không đi tìm Lã Y Y.

Trung Đường chủ cắn răng.

“Như vậy Vương gia muốn như thế nào mới có thể tận tâm tận lực?”

Hắn đã làm tốt giác ngộ đau đớn mà coi tiền như rác.

Bình Nam Vương lại miễn cưỡng nói:

“Các ngươi đến cầu lại không đủ thành tâm thành ý, sao có thể kêu bổn vương tận tâm tận lực?”

“Như thế nào mới là thành tâm thành ý?”

Ngón tay Trung Đường chủ hung hăng gõ ra hiệu một số cụ thể.

“Kêu người đến truyền lời thành tâm thành ý?”

Có điều xem ra vấn đề trước sau vẫn quanh quẩn trên chuyện Cố Nhạc đi tìm Lã Y Y.

Cố Nhạc nói:

“Thuộc hạ cam đoan về sau không bao giờ đi tìm Lã cô nương nữa.”

Trả lời cũng là ba chữ ‘Vẫn không đủ’.

Cố Nhạc nghĩ thầm đây là đang làm khó dễ sao.

“Vương gia còn muốn thuộc hạ làm cái gì?”

“Ngươi ghét nhất làm cái gì?”

“…”

Cố Nhạc xác định đây là làm khó dễ.

Chuyện đến Vương phủ tìm kiếm được đáp ứng, thời gian là buổi sáng ngày hôm sau, nguyên nhân là buổi tối hôm nay Cố Nhạc phải đi tuần đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Nhạc tắm rửa hơn một canh giờ. Khi đi vào Vương phủ, hắn chỉ cần nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia liền cảm thấy đau đầu, vội vàng chạy đến phía sau thị vệ của Vương phủ, nhưng không đợi hắn nói một câu với người quen, sau cổ đã bị kéo lại.

“Ngươi và bổn vương cùng tìm trong mật thất.”

Cố Nhạc kinh ngạc, vội vàng xoay người.

“Vương, Vương gia bận rộn công việc, sao có thể tự thân làm việc chứ?”

Bình Nam Vương cười lạnh.

“Mật thất quan trọng trong Vương phủ, sao có thể để cho người ngoài tùy tiện đi vào?”

Cố Nhạc cúi đầu nhỏ giọng than thở.

“Ta cũng là người ngoài mà.”

Cố tình tai của Bình Nam Vương thật sự rất nhạy.

“Ngươi thậm chí có thể không cần là người.”

“…”

Cố Nhạc ngay cả suy nghĩ muốn tự rút đầu lưỡi mình cũng có.

Nếu mệnh lệnh của Vương gia không thể chống lại, hắn đành theo sát phía sau. Sau đó chậm rãi đi về phía nơi bình thường được gọi là cấm địa của Vương phủ.

Mật thất mà Bình Nam Vương nói ở phía sau một tòa tượng Phật ở trong Vương phủ. Dọc theo thềm đá đi từng bước, từng bước một xuống phía dưới, đi vào trong mật đạo uốn lượn. Mật đạo cứ đi mười bước là có một chỗ rẽ, hai mươi bước lại phân nhánh. Nguồn sáng lại chỉ có cây đuốc trên tay.

Cố Nhạc sợ bị lạc đường nên cố hết sức đi theo Bình Nam Vương, nhưng người sau giống như cố ý làm khó hắn, thế nhưng càng đi càng nhanh, đặc biệt khi đến chỗ rẽ chỉ thấy ‘vèo’ một tiếng đã bước qua.

Cố Nhạc đi theo rất vất vả. Đột nhiên dưới chân giống như bị thứ gì đó làm vướng, hắn cúi đầu nhìn, phát hiện chính là một chỗ thềm đá bị nhô lên, sau đó hắn rất hối hận vì mình đã cúi đầu nhìn, bởi vì khi hắn ngẩng đầu lên, phía trước nào còn có bóng dáng tiêu sái lỗi lạc của Vương gia?

Cố Nhạc vội vàng chạy về phía trước vài bước, cố tình lại lập tức nhìn thấy lối rẽ. Hắn đành phải dừng lại.

Mật thất tối tăm, giống như mê cung. Nếu như lạc được ở trong này, hắn có thể sẽ thật sự chết đi hay không đây?

Lúc này hắn mới đột nhiên hiểu rõ mục đích Vương gia muốn cùng hắn đi xuống tìm kiếm.

Nghĩ đến người trước đây từng đối xử với mình dịu dàng như vậy thế nhưng ba lần bốn lượt muốn đẩy mình vào chỗ chết, hắn liền cảm thấy trong lòng thống khổ không thôi, sau khi do dự thật lâu đành phải dựa vào tường ngồi xuống.

Quên đi. Khi đó hắn vốn là đã chết rồi. Mấy ngày nay cũng coi như là kiếm được lợi, bây giờ còn, hắn coi như là chiếm tiện nghi… Mới là lạ. Vì sao hắn còn trẻ như vậy đã phải chết đi? Hắn còn rất nhiều chuyện chưa làm, cũng chưa từng thực sự hưởng thụ, hiện tại lại bởi vì một tên Vương gia hẹp hòi ghen tuông mà chết! Như vậy cũng không tránh khỏi quá oan!

Đáng ghét, cho dù hắn hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho tên kia.

Đang lúc nguyền rủa trong lòng, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu to không kiên nhẫn truyền từ trên đầu.

Cố Nhạc ngẩng đầu nhìn lại, mọi oán hận trong lòng thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ quen thuộc kia liền biến mất.

“Bổn vương không phải là kêu ngươi theo sát sao?”

Cố Nhạc vội vàng cầm lấy ngọn đuốc, đứng lên.

“Bởi vì, bởi vì vừa rồi cúi đầu xuống nhìn một chút…”

Bình Nam Vương nhíu mày.

“Ngươi phân tâm?”

Cố Nhạc rất muốn nói thực ra không phải là vì ngài đi quá nhanh sao. Nhưng lời này sao có thể nói ra chứ?

Hắn đành cúi đầu không nói gì.

Một tiếng hừ lạnh vang lên trong mật đạo.

“Chẳng lẽ muốn bổn vương đối xử với ngươi giống như hài đồng kéo tay ngươi đi mới được?”

Cố Nhạc cuống quít nói:

“Thuộc hạ sẽ bám sát gót chân ngài!”

Bình Nam Vương lại giống như đang tự hỏi mà trầm mặc, một lúc lâu sau lại lẩm bẩm nói:

“Có lẽ là một ý kiến hay.”

Không đợi Cố Nhạc kịp phản ứng, tay kia của hắn đã bị nắm lấy.

Cố Nhạc càng có vẻ kích động hơn.

“Vương, Vương gia!”

“Đi thôi.”

Trong giọng nói của Bình Nam Vương mang theo ý tứ không cho phép kháng cự.

Cố Nhạc đành phải vâng lời.

Hai người cứ như vậy nắm tay nhau tiếp tục đi trong mật đạo. May mắn chính là, lần này Bình Nam Vương không tiếp tục cố ý bước đi nhanh hơn.

Con đường dần dần mở rộng ra, đồng thời… một mùi hôi thối cũng từ từ bay đến.

Hai người bất chợt dừng bước.

Trong lòng Cố Nhạc hiện lên một ý niệm không tốt trong đầu.

“Ngươi chờ ở chỗ này.”

Tay bị buông ra, Bình Nam Vương một mình đi vào một gian mật thất đóng kín cửa.

Lát sau, Bình Nam Vương đi ra, trong tay cầm theo một tập giấy.

“Đã chết.”

Đây chính là kết quả mà bọn họ tìm ra được
Bình Luận (0)
Comment