Giáo Chủ Dữ Phong Tử

Chương 16

Thực ra ban ngày trạng thái của kẻ điên đã không ổn nhưng khi đó ta lửa giận công tâm nên không để ý. Đợi đến buổi tối thêm chuyện châu hoa kích thích, hắn liền triệt để phát bệnh.

Ta đang ngủ say đột nhiên một tiếng vang lớn làm ta bừng tỉnh, tiếp theo không đợi ta kịp phản ứng một bóng người lủi lên giường cùng ta dây dưa.

Nhiệt độ cơ thể quen thuộc, hơi thở nóng rực, hết thảy đều tỏ rõ thân phận người này.

Ba tháng trước nội thương của ta chưa lành chỉ có thể mặc hắn làm bừa, hôm nay sao có thể dễ dàng để hắn đắc thủ? Lập tức ta dùng toàn lực cùng hắn triền đấu.

“Ngươi lăn ra!” Ta một chưởng đánh về phía hắn, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Ban ngày muốn giết ta, buổi tối còn muốn làm nhục ta, quả thật không xem ta là người mà! Ta tức giận đến mất lý trí thầm nghĩ cùng hắn liều mạng. Nhưng Tiêu Trọng Nam dù bị tẩu hỏa nhập ma vẫn là cao thủ số một, thoải mái tránh một chưởng của ta còn không nói lại đem cổ tay ta chặt chẽ trói lại trên đỉnh đầu. Ta lập tức gập đầu gối lên đánh vào hạ thể của hắn, nhưng chưa đụng đến da thịt của hắn đã bị hắn dùng chân ngăn chặn.

Chỉ còn một tay một chân, chiêu thức của ta càng trở nên không biết thu liễm, vô cùng âm độc chết cũng không để hắn đụng vào. Hắn ngay từ đầu còn thành thạo cùng ta đối chiêu, lâu dần sinh ra không kiên nhẫn, xuống tay cũng dần dần nặng hơn.

Tuy trong phòng không có ánh nến chiếu rọi, nhưng xuyên thấu qua ánh trăng ngoài cửa sổ ta vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt hắn đỏ thẫm giống như dã thú cơ khát đã lâu vì dục vọng mà điên cuồng.

Hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, hắn phẫn nộ gầm nhẹ một phen xé nát áo của ta, không đợi ta tiếp tục giãy dụa, hắn kéo cánh tay của ta dùng lực thật mạnh đem khớp xương cánh tay của ta bẻ gãy.

“A —!” Đau nhức thổi quét khắp toàn thân, ta nhịn không được thảm thiết lên tiếng, nhấc chân một cước đạp Tiêu Trọng Nam.

Sau đó cái chân kia bị hắn chặt chẽ nắm ở lòng bàn tay, dưới ánh trăng trong mắt hắn không có một chút ôn nhu, trừ dục hỏa chỉ có thô bạo.

“Dừng tay! không cần…… A a!!” Một cỗ sợ hãi ập đến trong lòng ta, ta cực lực thu hồi cái chân kia thế nhưng đã chậm, hắn lạnh lùng dùng sức, chân của ta bị trật khớp.

Ta gắt gao cắn răng, không để mình phát ra tiếng rên rỉ yếu đuối, cái chân kia nhũn ra kéo dài tư thế rất kỳ quái bị để qua một bên. Cánh tay cũng hoàn toàn vô lực, khớp xương toàn bộ sưng đau, trán của ta tuôn ra một tầng mồ hôi lấm tấm.

Ta nằm ở trên giường, lấy tay che chở cánh tay bị trật khớp, cảnh giác mà suy yếu nhìn chằm chằm Tiêu Trọng Nam trước mắt.

Mặt hắn không chút thay đổi vuốt ve một chân khác của ta, chậm rãi đem nó mở qua một bên, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía ta, không nháy mắt.

Hắn không nói gì không có lên tiếng, nhưng ánh mắt băng lãnh khiến ta run sợ. Ta ngoan ngoãn mặc hắn làm động tác gì cũng không chống cự. Bởi vì ta biết nếu ta tiếp tục chọc giận hắn, hắn sẽ không do dự bẻ luôn một tay một chân còn lành lặn của ta. Hiện tại trong lòng hắn chỉ có dục vọng, đem ta tiên sát hậu gian cũng không phải không có khả năng.

Khi hắn xông vào trong cơ thể của ta, nỗi đau đó cũng không đau đớn bằng sự đau đớn trên người. Hắn từ đầu tới cuối vẫn nhìn ta, một bên kịch liệt cử động khố bộ một bên nhìn chăm chú vào ta, ngoài ra cũng không có biểu tình dư thừa nào.

Thân thể rất đau, nhưng đau đớn trong lòng càng kịch liệt hơn, đau đớn đó khiến ta không thể lại cùng hắn đối diện.

Ta nâng cánh tay còn có thể nhúc nhích lên, dùng cánh tay che khuất hai mắt, mắng chửi: “Vương bát đản…… A a…… Súc sinh…… Ngô……” Ta đứt quãng mắng chửi, nước mắt bởi vì đau đớn không thể khống chế tuôn ra, sau đó theo khóe mắt chảy xuống.

Trong đầu không tự giác hiện ra những hình ảnh nơi đáy cốc khi cùng kẻ điên sớm chiều ở chung, hắn đối với ta tốt như vậy, cũng cố gắng không làm đau ta. Hắn cẩn thận chiếu cố ta, không chỉ đút ta ăn cho ta uống, lại tắm rửa lau người cho ta.

Kẻ điên sao lại là Tiêu Trọng Nam được? Hắn khốn kiếp như vậy một chút cũng không giống kẻ điên……

Kẻ điên, ngươi đi nơi nào? Ta rất nhớ ngươi.

“Kẻ điên……” Nghĩ nghĩ, những lời bi thương lại trào ra: “Cứu ta…… Kẻ điên……”

Cánh tay bị nước mắt ấm áp làm ướt nhẹp, ta đè cánh tay vào càng chặt, giống như làm như vậy có thể đem những giọt nước mắt đau khổ và ủy khuất kia đổ trở về.

Cổ tay bỗng nhiên bị người bắt lấy, ta không dám phản kháng, tùy ý hắn đem nó lấy ra khỏi mặt ta.

Tiêu Trọng Nam híp đôi mắt cả người ghé sát vào ta, ta sợ hắn tâm ngoan thủ lạt, một cử động nhỏ cũng không dám. Hơi thở của hắn phả trên mí mắt, ta nhắm mắt lại, qua một hồi cảm thấy đuôi mắt nóng lên, đúng là bị hắn dùng đầu lưỡi liếm một chút.

Ta mở to mắt trừng hắn, giận mà không dám nói gì, đành phải nghiên đầu qua một bên, hắn lại dùng đầu lưỡi liếm trên vành tai của ta.

Hắn ngậm chỗ đó khẽ cắn mút, hạ thân đưa đẩy càng lúc càng sâu, như muốn đem ta cả người đâm xuyên.

Ta bị hắn mạnh mẽ lực thao, làm như thế mỗi lần thân thể đung đưa sẽ tạo ra một trận đau đớn, nhưng cho dù như thế dục vọng khoái cảm vẫn không ngừng kéo đến, cho đến cuối cùng là ngoài đau đớn còn kèm theo một ít khoái cảm.

Lúc tiết ra dương tinh ta cắn vai của kẻ điên một cái, giống như trút căm phẫn vậy, ta dùng cánh tay không trật khớp bám chặt vào lưng của hắn, năm ngón tay hãm sâu, ở trên lưng hắn lưu lại năm đường cào rất sâu.

Cả đêm ta bị Tiêu Trọng Nam lăn qua lộn lại ép buộc, cuối cùng ta cảm thấy trước mắt từng đợt u tối rồi triệt để hôn mê.

Ta ngủ cũng không an ổn, bởi vì toàn thân đều đau, so với lúc rớt xuống vách núi chỉ đỡ hơn một chút.

Có mấy lần ta mơ mơ màng màng mở mắt, thấy trong phòng rất sáng sủa, thậm chí chói mắt, sau đó ta nghe được giọng nói của vài người.

“Cho dù không thích…… Cũng đừng…… Làm thành như vậy……”

“Không…… Ta khống chế không được…… Phát bệnh……”

“…… Cái gì?”

“Ta…… Tẩu hỏa…… Vẫn chưa nói…… Đau đầu…… Nổi điên…… Trói lại đến……”

Ta nghe giọng nói của Tiêu Trọng Nam và Tiêu Mạc Bắc, hai người giống như đang tranh chấp, ta nghe một nửa chống không được cơn mệt mỏi ủ rũ lại ngủ mất.

Lần thứ hai là Trình Tiểu Vũ, hắn rất ồn trực tiếp đánh thức ta.

“Thật bậy quá! đại ca ca sao lại khổ như vậy!” Tiểu hài tử khoa trương anh anh khóc phảng phất như đang khóc tang.

Hoàn hảo hắn kêu khóc được vài tiếng thì bị đuổi đi ra ngoài, khi đi còn không quên khóc thút thít bổ sung một câu: “Bảo chủ người không muốn sủng hắn thì cho hắn làm hạ nhân đi, như vậy tốt xấu gì ta cũng có thể thay thế hắn.”

Lúc này ta đã tỉnh, nhưng không muốn gặp tiểu hài tử, nhắm mắt giả bộ ngủ.

“Nói mê sảng cái gì vậy, mau trở về bằng không Trình thúc tìm không thấy ngươi lại mắng ngươi.” Giọng nói trầm thấp này ta là nhận ra đây là giọng nói của Tiêu Trọng Nam.

Sau khi tiểu hài tử đi một lần nữa hắn chậm rãi đến gần ta, sau đó ở bên giường ngồi xuống.

Ta có thể cảm giác được hắn nhìn ta chằm chằm, qua một hồi lâu hắn mở miệng: “Ngươi không muốn nhìn thấy ta, ta sẽ cho Tiểu Vũ đến đây giúp ngươi ăn cơm uống thuốc.”

Ta vừa nghe điều này lập tức mở hai mắt. Không biết có phải là ảo giác của ta không mà ta cảm giác Tiêu Trọng Nam ở trước mắt tuy vẫn tuấn mỹ như trước nhưng tiều tụy đi không ít.

Hắn như là nhìn thấu ý nghĩ của ta, nói: “Ngươi đã ngủ hai ngày.”

Ta sửng sốt vạn phần, đồng thời lại cảm giác khó có thể tin tưởng.. ta bị thao ở trên giường hôn mê đến hai ngày?

“Hai ngày?” Ta vừa mở miệng ngay cả mình cũng bị dọa, cổ họng ta khô khốc nói không thể nghe rõ được.

Lần này Tiêu Trọng Nam phản ứng rất nhanh, vài bước đi đến bên cạnh bàn rót nước cho ta, sau đó đỡ ta ngồi dậy cho ta uống mấy ngụm nước.

Lúc này trên người ta không có cảm giác ẩm ướt, phía sau chỗ đó cũng đã được bôi thuốc, tay chân trật khớp xương đã một lần nữa được băng bó chỉnh sửa lại, tuy rằng còn có cảm giác hơi chướng nhưng hẳn là không có vấn đề lớn.

Nói thực ta không muốn nhìn thấy Tiêu Trọng Nam, nhìn thấy hắn trong lòng không thoải mái.

“Ta bảo phòng bếp nấu cháo thịt bằm cho ngươi, mấy ngày này chỉ có thể ăn thanh đạm ……” Hắn từ trên bàn cầm tới một bát gốm, hơi cẩn thận dè chừng nói: “Ngươi ngủ hai ngày hẳn là đói bụng, ta đút cho ngươi ăn.”

Ta thần sắc phức tạp nhìn hắn đưa chiếc thìa đến gần bên miệng ta, ta có chút rối rắm muốn giữ gìn cốt khí hay là muốn ăn no.

Cuối cùng giãy dụa một lát, cốt khí bại bởi một cái bụng đói đang gào thét, ta hung hăng mở miệng, đem cháo hắn đút ta từng chữ nuốt xuống.

Ăn hết một bát cháo hắn giúp ta lau miệng, sau đó vẻ mặt đầy chính khí ngồi ở chỗ kia nói: “Ta làm sai đến bậc này dứt khoát heo chó không bằng. Ngươi có thể đánh ta mắng ta, muốn đâm ta mấy đao ta cũng không trốn.”

Ta trầm mặc nhìn hắn, thấy hắn thần sắc kiên nghị, nhịn không được hỏi: “Ngươi… ngày đó thật muốn giết ta sao?”

Rất kỳ quái, so với buổi tối hành vi của hắn rất man rợ, ta lại càng để ý thái độ ban ngày của hắn hơn.

Hắn sửng sốt, sắc mặt có chút khó coi lắc đầu nói: “Không phải, ngày đó cũng không biết ta bị gì đột nhiên như mất hết lý trí giống như điên rồi vậy.” Đôi mắt to đen của hắn ra vẻ vô xấu hổ: “Ta cũng không phải muốn giết ngươi, cũng không muốn đả thương ngươi. Chờ khi vết thương của ngươi tốt hơn ta sẽ bảo Trình thúc an bài ngươi chỗ ở khác, cách ta xa một chút thì đối với ngươi cũng tốt hơn.”

Ta nghĩ cho dù cũng không muốn nghĩ nói:“Vậy buổi tối ai buộc dây thừng cho ngươi?”

Gương mặt hắn vẫn lạnh lùng cứng rắn nhưng không biết có phải là ảo giác của ta hay không lại ở trong mắt hắn thấy được tiếu ý chợt lóe qua.

Hắn giúp ta nằm xuống, kéo chăn đắp cho ta, nói: “Ta đã đem tình huống của mình nói toàn bộ cho Mạc Bắc nghe, về sau y sẽ đến buộc cho ta.”

Thân thể ta còn chưa hồi phục, lúc này cơm nước xong thì có chút mệt nhọc, nghe vậy gật gật đầu: “Ngươi nên cho y biết, mấy ngày này nên tìm đại phu có danh tiếng xem bệnh cho ngươi nếu có thể trị thì nhanh chóng chữa đi.”

Ta chắc là buồn ngủ đến mơ hồ, cảm giác không chỉ là trong mắt, ngay cả khóe miệng y cũng cong lên hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Nào có dễ dàng như vậy.” Hắn sờ sờ tóc của ta: “Ngươi ngủ tiếp đi, ta sẽ ở nơi này.”

Ta nghe hắn nói như vậy rốt cuộc chống đỡ không nổi an tâm nhắm hai mắt lại.

Hắn bị bệnh, cũng không phải thành tâm đối với ta như vậy, kẻ điên nếu còn khẳng định không muốn thương tổn ta một phân một hào.

Ta được hắn nhiều lần cứu mạng, lại tha thứ cho hắn thêm một lần cũng có thể đi.

Ai, lúc hắn khi dễ ta, ta hận không thể giết hắn chết, cái gì cũng dám mắng. Hiện giờ rất tốt với ta ta lại mềm lòng lập tức quên hết tất cả chuyện xấu của hắn, lại lấy cớ do hắn thân bất do kỷ.

…… Chẳng lẽ ta cũng có bệnh sao?
Bình Luận (0)
Comment