Tô Thanh Việt thận trọng đóng cửa lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Diệp Lệ Hành.
Vô cùng trấn định hỏi: "Trở về sao lại không nói một tiếng, đèn cũng không mở, anh đây là muốn dọa người sao?"
Khuôn mặt Diệp Lệ Hành lạnh lùng nhìn cậu, nhàn nhạt nói: "Tôi cho rằng dọa người hẳn là cậu mới đúng."
Tô giáo chủ nghiêm túc tự hỏi một lúc, xác định mình cũng không giết người phóng hỏa hay làm việc gì thiên lý nan dung cả, liền yên tâm thoải mái ngồi ở trên sô pha, nghiêm túc nói: "Đừng đổ oan cho người tốt."
*Thiên lý nan dung: Trời đất khó tha"Cậu xác định không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?" Diệp Lệ Hành không biết từ chỗ nào lấy ra một điếu thuốc, ngậm ở bên miệng, cũng không có đốt lên.
"Tôi nên... Có chuyện gì... Muốn nói với anh sao?" Tô Thanh Việt không quá chắc chắn nhìn Diệp Lệ Hành, chẳng lẽ hắn đã biết việc mình đi đóng phim.
Loại chuyện đi đóng phim để dễ tiếp cận anh, làm sao Tô giáo chủ có thể nói ra được.
Diệp Lệ Hành đứng lên, đi tới đi lui ở phòng khách, mấy lần cầm lấy điếu thuốc trong miệng ra, mấy lần lại ngậm chặt trở lại, cuối cùng không nhịn được, cầm bật lửa đốt lên.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt tản mác khắp chung cư.
Diệp Lệ Hành hít sâu một hơi, nói với Tô Thanh Việt: "Cậu còn tính toán giấu tôi bao lâu?"
Tô giáo chủ vẻ mặt ngơ ngác, còn không biết đây là có chuyện gì, liền theo bản năng đáp: "Tôi có chuyện gì gạt anh chứ?"
Diệp Lệ Hành đi đến ngồi ở bên cạnh cậu, mở di động lên, hiện lên weibo hôm nay, ảnh chụp được chia sẻ không biết bao nhiêu lần đưa tới trước mặt Tô Thanh Việt.
"Cậu đừng nói với tôi đây là ca ca hoặc là đệ đệ sinh đôi của cậu."
Đây là lần đầu tiên Tô Thanh Việt thấy ảnh tạo hình của chính mình. Cậu ngày thường cũng không thích nghịch điện thoại di động, càng không cần phải nói weibo gì đó, đương nhiên cũng không biết bức ảnh này của cậu đến tột cùng đem đến bao nhiêu oanh động.
"Anh xem, không nghĩ tới bản giáo chủ còn rất ăn ảnh đó." Tô Thanh Việt vuốt ve cằm, nhìn ảnh chụp bên trong di động, đắc chí nói.
Diệp Lệ Hành cảm thấy một trận bực mình, đoạt lấy di động trong tay cậu, hỏi: "Cho nên cậu thừa nhận người này chính là cậu."
"..." Thật là bởi vì chuyện này.
"Cái này... Kỳ thật tôi có thể giải thích."
"Tôi nghe đây."
Cân nhắc một chút giữa việc nên nói thật hay nói dối, Tô giáo chủ quyết định thành thật khai báo, dù sao Diệp Lệ Hành cũng là người cậu muốn sinh sống cùng nhau, chẳng qua bỏ bớt đi một đoạn vì sở thích mà tiếp cận kia.
"Thành tích của tôi không tốt." Tô giáo chủ sắp xếp lại lời nói một chút, mở đầu liền đem nguyên nhân chuyển biến tâm tính của chính mình kể trước một chút.
Loading...
Diệp Lệ Hành không nói gì, chỉ là đem phần còn lại của điếu thuốc dập tắt, lẳng lặng nhìn Tô Thanh Việt.
"Anh biết đấy, còn có một học kỳ nữa tôi tốt nghiệp rồi, thế nhưng tôi có thể làm cái gì đây?"
"Trước kia tôi không hiểu chuyện, làm rất nhiều chuyện sai lầm, tuy rằng lão cha cặn bã của tôi có lỗi với mẹ và tôi, nhưng đây không phải nguyên nhân khiến tôi chán nản."
"Anh có thể nuôi tôi nhất thời, nhưng có thể nuôi tôi một đời sao?"
Diệp Lệ Hành nghe đến đó, lửa giận trong lòng cũng dần dần tắt đi, tình trạng của Tô Thanh Việt hắn là người rõ ràng nhất.
Nguyên bản hắn cho rằng chính mình có thể đứng ngoài cuộc không để tâm đến, dẫu sao trên đời này còn có nhiều người thê thảm hơn cậu, có cái gì đáng giá thương hại đâu.
Nhưng bây giờ mới phát hiện, có một số việc, có vài người cũng không dễ dàng như vậy liền vứt bỏ được.
Tô Thanh Việt dừng một chút, cảm thấy chính mình giống như cảm giác được cảm xúc vốn có của nguyên chủ.
"Ông ngoại tôi đi tù, bà ngoại chết sớm, mẹ cũng rời bỏi tôi mà đi, càng không cần phải nói đến người cha chẳng thèm quan tâm tôi, tôi đến một người có thể dựa vào cũng không có."
"Cậu có thể..." Dựa vào tôi, đầu lưỡi Diệp Lệ Hành vừa định thốt lên những lời này, lại nuốt xuống.
"Không bằng cấp, không bối cảnh, thậm chí ngay cả người có thể tín nhiệm cũng đều không có, anh nói... Tôi phải làm sao mới có thể sống sót ở cái xã hội này bây giờ?"
Mấy vấn đề này đều là chuyện mà Tô Thanh Việt đã suy xét thật lâu, cũng là sự thật mà cậu sắp sửa phải đối mặt, cũng không phải nhất thời nói qua loa để qua mặt Diệp Lệ Hành.
Cậu cần kiếm tiền, cần một công việc, cần phải có vốn liếng để sống sót ở thời đại này.
Diệp Lệ Hành cảm thấy trái tim mình đau nhói, giống như bị kim đâm vậy.
Tuy rằng hắn năm đó đáp ứng yêu cầu của mẹ Tô, thế nhưng hắn dường như chưa từng đứng ở góc độ của Tô Thanh Việt nghĩ tới người trước mắt này bất quá chỉ là một thiếu niên mới hai mươi tuổi không nơi nương tựa, phải làm sao mới có thể sống tiếp.
Diệp Lệ Hành cảm thấy chính mình là một tên súc sinh, tất cả những điều đã đáp ứng hết thảy kỳ thật đều không có làm được.
Tô Thanh Việt nhìn biểu tình tự trách của Diệp Lệ Hành trái tim liền ấm áp, tuy rằng Diệp Lệ Hành cùng cậu không có quan hệ huyết thống gì, nhưng đối với Tô giáo chủ mà nói sự tồn tại của hắn quả thật so thân nhân còn quan trọng hơn.
Tô Thanh Việt đối với Diệp Lệ Hành nhẹ giọng nói: "Diệp đại ca, tôi lựa chọn đóng phim là bởi vì tôi thích diễn kịch."
Lửa giận trong lòng Diệp Lệ Hành đã sớm không biết bay tới nơi nào, dư lại chỉ là tràn đầy đau lòng cùng tự trách.
"Vậy cậu... Vì cái gì không nói với tôi." Diệp Lệ Hành sờ sờ Tô Thanh Việt đầu, thấp giọng hỏi.
"Tuy rằng tôi hiện tại ăn nhờ ở đậu nhà anh, nhưng tôi cũng là đại nam nhân, cũng có tự tôn mà!" Tô Thanh Việt bởi vì động tác thân mật của hắn mặt có chút đỏ, hơi hơi cúi đầu.
"Đại nam nhân?" Diệp Lệ Hành khẽ cười một tiếng, "Có bao nhiêu đại, không bằng để tôi xem thử?"
Tô Thanh Việt đầu tiên là sửng sốt, sau đó phản ứng lại mới nhận ra thì ra đây là một lời nói thô tục, đột nhiên ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn hắn. Cậu vậy mà lại bị đùa giỡn...
Diệp Lệ Hành bị phản ứng của cậu chọc cho vui vẻ, không khỏi cười lên tiếng.
qingyufighting.wordpress.comTô Thanh Việt xoa xoa lỗ tai có chút đỏ lên, cảm thấy mình ở trước mặt Diệp Lệ Hành làm thế nào cũng không thể bày ra dáng vẻ của một vị giáo chủ oai phong được.
Thấy Diệp Lệ Hành không tức giận nữa, Tô Thanh Việt mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: "Vấn đề này tôi đã suy tính rất lâu, cũng không thể cả đời chẳng làm nên trò trống gì được!"
"Cậu có biết con đường này có bao nhiêu khó khăn không? Nó không giống tưởng tượng của cậu đơn giản như vậy." Diệp Lệ Hành đã từ bỏ khuyên ngăn cậu, không bằng trước tiên nói cho cậu biết những vấn đề mà cậu sắp sửa phải đối mặt.
Tô Thanh Việt hai mắt lóe quang, vẻ mặt thành thật nhìn Diệp Lệ Hành: "Anh không phải cũng đang đi đó sao? Anh có thể, vì sao tôi lại không làm được, tôi chịu được khổ."
Những năm tháng gian khổ ở kiếp trước, Tô giáo chủ đều một thân một mình leo lên tới vị trí cao nhất, lại làm lại một lần nữa thì đã sao, ngại gì.
Diệp Lệ Hành nhìn quang mang lập loè trong mắt cậu giống như thấy được chính mình năm đó. Thanh niên được ăn cả ngã về không, đập nồi dìm thuyền* chính mình. Hắn liền bỏ đi chuyện nguyên bản muốn nói cho Tô Thanh Việt việc mẹ Tô còn để lại một ít di sản.
Ít nhất, trước khi ước định hết hạn, hắn vẫn nên giấu diếm cậu!
"Nếu cậu đã chuẩn bị tâm lý, tôi đây cũng không khuyên cậu nữa, chỉ là hy vọng thời điểm nào đó bất luận cậu gặp vấn đề gì cậu hãy nhớ rằng, cậu còn có tôi có thể dựa vào."
Lời nói của Diệp Lệ Hành là thực lòng chân tình, Tô giáo chủ cảm thấy chóp mũi có chút chua xót, nhéo nhéo mũi nói: "Đây chính là anh nói đấy, thời điểm cần đến anh cũng đừng nói tôi quá phận nghe chưa!"
"Nếu chuyện cậu nói chính là lộ ra quan hệ hôn nhân của chúng ta, vậy tốt nhất phải suy nghĩ thật kỹ rồi hẳn làm." Diệp Lệ Hành đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một bó mì sợi, bắt đầu xả nước.
"Tôi không có nghĩ như vậy, anh chính là ảnh đế, tôi sợ những tiểu tức phụ và tiểu trượng phu của anh một người một ngụm nước miếng đều có thể dìm chết tôi mất."
Tô Thanh Việt cùng đi theo vào phòng bếp, mì gói tuy rằng ăn ngon, nhưng là ăn nhiều quá thật sự chán ngấy, cậu đã bắt đầu tưởng niệm trù nghệ của Diệp Lệ Hành từ lâu rồi.
"Cũng không hẳn vậy, cậu nếu đã lựa chọn đi con đường này, nên biết dư luận có đôi khi chính là một thanh kiếm sắc bén, có thể đả thương người, có đôi khi thậm chí có thể giết người."
Một khi cậu xuất đạo, quan hệ hôn nhân với Diệp Lệ Hành nếu để lộ ra, không ít người đều sẽ dời đi phương hướng, cũng không đi để ý đến kỹ thuật diễn cùng tác phẩm của cậu, chỉ biết đem cậu định vị ở vị trí phu phu của Diệp ảnh đế. Thậm chí còn sẽ có càng nhiều hiểm ác nghi kỵ cùng những lời đồn đãi.
Tô Thanh Việt quá hiểu được uy lực của dư luận, kiếp trước chẳng phải cậu cũng bị đồn đãi nói là ác ma có thể trị được những đứa hay bé khóc đêm sao!
Diệp Lệ Hành nhanh tay nhanh chân làm xong hai tô mì trứng, rau xanh trong tủ lạnh đã sớm khô quắt thành một đoàn, không dùng được.
Tô Thanh Việt nuốt nuốt nước miếng, chỉ là một tô mì mà thôi, vì sao lại cảm thấy ăn ngon như vậy chứ!
Không kịp chờ nổi bưng lên tô mì của bản thân, Tô giáo chủ liền bắt đầu ăn uống thỏa thích.
"Ăn chậm một chút, không ai giành với cậu, nóng." Diệp Lệ Hành lại một phen xoa đầu của cậu, cẩn thận dặn dò.
Tô giáo chủ lại lén lút đỏ lỗ tai.
Cảm giác có người quan tâm, tuy rằng xa lạ, lại làm cho người ta nhịn không được mà sa vào.
Sau khi ăn xong, Tô giáo chủ chủ động thu thập chén đũa, đưa bọn chúng ném vào trong máy rửa chén.
Diệp Lệ Hành dựa vào cửa phòng bếp, cảm thấy hai người thật sự có cảm giác mỗi ngày đều trải sinh hoạt như thế.
"Nếu cậu quyết định xuất đạo, vậy đã cùng công ty nào ký hợp đồng sao?"
"Hợp đồng?"
Tô giáo chủ không hiểu lắm, mờ mịt nhìn Diệp Lệ Hành, đến bây giờ cũng chưa có ai đề cập vấn đề ký hợp đồng với cậu cả.
Vừa thấy biểu tình của cậu, Diệp Lệ Hành liền biết mình chẳng khác nào hỏi không.
"Vậy cậu làm thế nào lấy được nhân vật này?"
"Bạn học giới thiệu."
"Bạn học? Bạn học nào mặt mũi lớn như vậy, Triệu Khải người nọ cũng không phải dễ dàng có thể thuyết phục." Trong lòng Diệp Lệ Hành liền đánh một cái, luôn cảm thấy người bạn học này dụng tâm kín đáo, dù sao trong cái vòng này quy tắc ngầm hắn nhìn thấy nhiều lắm.
"Chính là bạn học bình thường, bất quá tôi cảm thấy Triệu đạo hẳn là tán thành kỹ thuật diễn của tôi mới lưu lại tôi á!"
Diệp Lệ Hành thấy cậu cứ cho qua như vậy, biết cậu không muốn nhiều lời, cũng không có gạn hỏi, có một ý niệm vừa rồi chợt nảy ra quanh quẩn trong đầu hắn.
"Nếu cậu chưa ký với công ty nào, không bằng đến phòng làm việc của tôi đi?"
"Thì ra anh còn có phòng làm việc riêng?" Tô Thanh Việt lúc này mới ý thức được, Diệp Lệ Hành cũng không hoàn toàn giống như trong tưởng tượng của chính mình, chỉ là diễn viên.
Tô Thanh Việt đi đến trên sô pha ngồi xuống, thân thể này vẫn là không được, hơi vận động một xíu liền cảm thấy rất mệt.
"Ừ."
Từ hai năm trước, sau khi hợp đồng giữa Diệp Lệ Hành và công ty cũ hết hạn, Diệp Lệ Hành liền tự mình độc lập ra riêng, thành lập phòng làm việc.
Phòng làm việc này chỉ có một nghệ sĩ là hắn. Hiện giờ sớm đã ổn định, vốn dĩ đang tính toán tuyển thêm người. Diệp Lệ Hành liền quyết định đem Tô Thanh Việt về dưới trướng của mình.
Dù sao trông coi cậu ở dưới mí mắt, vẫn yên tâm hơn rất nhiều, như vậy cũng có thể tránh cho cậu phải đi rất nhiều đường vòng.
Tô Thanh Việt tự nhiên không có bất cứ vấn đề gì, vô cùng sảng khoái đáp ứng.
Có một đại thần ở bên người, không dùng liền uổng phí nha. Tô giáo chủ cũng không có ngốc mà tự mở một đường máu để chứng minh năng lực của chính mình. Dù sao, có thể kiếm tiền chính là vương đạo.
"Tôi sẽ để Chu Thu Bân làm người đại diện của cậu. Cậu và anh ấy cũng tương đối quen thuộc. Hơn nữa anh ấy là người duy nhất biết quan hệ hôn nhân giữa chúng ta, rất nhiều chuyện làm lên tương đối dễ dàng." Diệp Lệ Hành lấy ra di động, muốn gọi điện thoại cho Chu Thu Bân, lúc này mới phát hiện đã nửa đêm.
"Tôi cũng không có ý kiến, anh an bài đi nha, lão bản." Tô Thanh Việt nhìn ông chồng Diệp Lệ Hành kiêm ông chủ trước mắt, lại cảm giác âm thầm thoải mái.
"Còn có trường học bên kia, bất luận như thế nào cũng phải lấy được bằng tốt nghiệp, cậu có thể trước tiên xin nghỉ tạm thời, nhưng nhất định phải học xong."
"Được."
"Còn có, cậu cũng không cần tự mình lái xe, tôi sẽ an bài tài xế riêng cho cậu."
Vẫn luôn không lái xe Tô giáo chủ có chút buồn ngủ gật gật đầu.
"Còn có..."
Thời điểm Diệp Lệ Hành còn muốn nói thêm cái gì đó, Tô Thanh Việt trên sô pha nhịn không được cơn buồn ngủ kéo đến, đã ngủ say mất rồi.
Diệp Lệ Hành nhìn thiếu niên vẫn còn non nớt, khuôn mặt ngây ngô, ngón tay nhẹ lướt qua gương mặt của cậu, một góc trái tim bỗng chốc trở nên mềm nhũn, hắn than nhẹ nói: "Hết thảy đều có tôi đây."
Thiếu niên đang ngủ say trong mộng, cũng không nghe thấy.
Diệp lệ liền bế Tô Thanh Việt lên, thân thể này so với trong tưởng tượng của hắn còn gầy yếu hơn.
Đôi mắt Tô Thanh Việt mở ra một đường chỉ nhỏ, sau khi nhìn thấy là Diệp ảnh đế quen thuộc, lại yên tâm nhắm hai mắt lại, thả lỏng thân thể, hoàn toàn ngủ say.
*********
Đôi lời của Tác giả: Cám ơn đã ủng hộ, moah moah ah!*Đập nồi dìm thuyền: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký - Hạng Vũ bản kỷ". Vào những năm cuối triều nhà Tần, nước Tần đánh nước Triệu, khiến vua nước Triệu phải lui về cố thủ ở Cự Lộc (tức phía tây nam huyện Bình Hương, tỉnh Hà Bắc ngày nay) thì bị quân Tần bao vây. Vua nước Sở được tin đã phong Tống Nghĩa làm thượng tướng, Hạng Vũ làm phó tướng cùng dẫn quân sang cứu nước Triệu.Tống Nghĩa dẫn quân đến An Dương thì chốt lại ở đó 46 ngày. Hạng Vũ không biết lý do đã nhiều lần thúc Tống Nghĩa nên nhanh chóng hợp quân với nước Triệu rồi trong đánh ra, ngoài đánh vào thì quân Tần tất bị thất bại. Nhưng Tống Nghĩa muốn đợi hai bên Tần Triệu đánh nhau mệt rồi mới tiến đánh, nên đã ra lệnh nghiêm cấm quân sĩ không ai được tùy ý hành động. Sau đó, Tống Nghĩa mở tiệc mời khách ăn uống no say, bỏ mặc cho đám quân lính bị đói khát.Hạng Vũ không thể chịu được bèn bày mưu giết chết Tống Nghĩa, các tướng sĩ đều bầu Hạng Vũ làm chủ tướng. Hạng Vũ trước tiên ra lệnh cho hai viên tướng dẫn hai vạn quân vượt sông sang giải vây Cự Lộc. Sau đó Hạng Vũ mới ra lệnh cho toàn quân vượt sông sang cứu quân nước Triệu.Sau khi qua sông, Hạng Vũ ra lệnh cho binh sĩ dìm hết chiến thuyền, đập vờ nồi niêu, đốt sạch doanh trại, binh sĩ chỉ được phép đem theo lương khô đủ ăn trong ba ngày, qua đó nhằm chứng tỏ đây là một trận tử chiến, chỉ có tiến chứ không còn đường rút lui nữa. Do đó, khi đoàn quân đến ngoại vi Cự Lộc, liền nhanh chóng lao vào trận đánh, sau 9 ngày kịch chiến đã đánh bại được quân Tần.Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để ví về chiến đấu đến cùng, quyết một trận tử chiến.