Giáo Chủ Muốn Ly Hôn

Chương 20

Diệp Lệ Hành lái xe, trên nóc xe cột xe đạp địa hình, một đường lái về hướng ngoại thành.

Tô Thanh Việt có chút tò mò, Diệp Lệ Hành muốn dẫn cậu đi đâu vậy? Suy nghĩ một lát nhịn không được cơn buồn ngủ ập đến liền ngủ quên luôn. Lúc tỉnh lại, Diệp Lệ Hành cũng vừa vặn tới nơi.

Tô Thanh Việt nhìn điện thoại di động, đã lái xe hai giờ, xem ra nơi bọn họ tới khá xa.

Xuyên qua cửa sổ xe, Tô Thanh Việt thấy được trên cổng cao là ba chữ to Khu Du Lịch.

Diệp Lệ Hành lái xe tiến vào bãi đỗ xe, hướng về phía Tô Thanh Việt nói: "Khu du lịch này do một người bạn của tôi mở, bên trong có hội quán suối nước nóng, nghe nói cũng không tồi, vừa vặn có thể thả lỏng một chút."

Tô Thanh Việt ngẩn ra: "Anh trước kia chưa từng đến đây sao?"

Diệp Lệ Hành cười cười: "Một người tới làm gì."

Tô Thanh Việt có chút không tự nhiên sờ sờ lỗ tai đang nóng lên, khóe miệng nhịn không được hơi hơi nhếch lên.

Ý của Diệp Lệ Hành là cậu là người đầu tiên cùng hắn đến khu du lịch sao! (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)

Nhận thức điều này không hiểu sao khiến cậu cảm thấy rất cao hứng.

Diệp Lệ Hành trực tiếp dẫn cậu đi đến hội quán suối nước nóng.

Bên trong hội quán chọn dùng chính là phòng nước nóng độc lập. Mỗi căn phòng đều rất lớn, bên trong đầy đủ mọi thiết bị, chỉ hồ suối nước nóng thôi cũng đã chiếm hơn phân nửa căn phòng. Nghe nói đều là nước suối từ bên ngoài dẫn vào.

Cô gái lễ tân nhìn thấy Diệp Lệ Hành tuy rằng trong mắt lóe lên hưng phấn, nhưng lại vô cùng có tố chất, nghiêm chỉnh như đã trải qua huấn luyện, sắp xếp thật tốt cho bọn họ.

Tô Thanh Việt trêu đùa: "Có thấy ánh mắt của cô gái đó không, BOSS chính là BOSS nha."

Diệp Lệ Hành quanh năm đi khắp bốn phương, thuận miệng đáp: "Quen rồi."

Này thật là... Tự luyến không phải bình thường đâu.

Mở ra cửa phòng, Diệp Lệ Hành quay đầu nói với Tô Thanh Việt: "Một ngày nào đó, cậu rồi cũng có thể trở thành giống như tôi."

Đôi mắt chuyên chú, ánh mắt dịu dàng, mang theo chắc chắn.

Tô giáo chủ đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói: "Bổn tọa là ai chứ, việc muốn làm đương nhiên sẽ không thất bại." Ngoại trừ lần tẩu hỏa nhập ma đó, chỉ có thể trách tiên sư không đáng tin cậy.

Diệp Lệ Hành không để ý tới tự tin của cậu, tuy rằng hắn tin tưởng cậu sẽ làm được, nhưng mà tiểu hài tử vẫn là không nên khen quá nhiều.

Loading...

Đi vào phòng, Tô Thanh Việt cảm giác có chút ấm áp, hướng về phía bên trong nhìn lại.

Bên trong gian phòng bày một cái giường lớn, bên giường là một bộ sô pha lười, cách đó không xa là một cái cửa kéo trong suốt. Bên trong có một hồ nước nóng vô cùng lớn, từng làn hơi nước bốc lên cuồn cuộn.

Nhìn đến đây, Tô Thanh Việt có chút không được tự nhiên nuốt nuốt nước miếng. Diệp Lệ Hành muốn cùng cậu cùng nhau ngâm suối nước nóng sao. Dường như có chút kích thích nha!

Diệp Lệ Hành nhìn biểu tình của có chút sững sờ của Tô Thanh Việt, cười nói: "Nhìn cậu mấy ngày nay rất mệt mỏi, liền nghĩ mang cậu tới đây chơi, thả lỏng một chút."

"Ân... A!"

Tô Thanh Việt nhìn Diệp ảnh đế đang cởi áo quần vô cùng tự nhiên, cảm thấy gương mặt mình không được tự nhiên nóng lên. (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)

Nhất định là gian phòng này quá nóng rồi!

Nhưng mà Diệp Lệ Hành đang cởi áo quần nhân lúc Tô Thanh Việt nhìn không thấy liền hơi hơi lau lau lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhàn nhạt hỏi: "Sao không cởi? Cậu định mặc quần áo ngâm suối nước nóng sao!"

"Ân, không, không phải, tôi hình như không có mang quần áo để thay."

Bên trong phòng nhiệt độ rất cao, hoàn toàn không có cảm giác đây là trời đông giá rét.

"Tôi mang theo giúp cậu rồi."

Diệp Lệ Hành cởi đi toàn bộ áo, cũng chỉ còn lại một cái quần dài.

Tô Thanh Việt ánh mắt có chút không khống chế được mà nhìn về phía Diệp Lệ Hành.

Diệp Lệ Hành tuy rằng không phải rất trắng, nhưng màu da rất là khỏe mạnh, dưới cần cổ thon dài là xương quai xanh hơi gồ lên, đường cong lưu loát, cơ bắp rõ ràng trên bụng, nhìn như đơn bạc kỳ thật lồng ngực lại tràn ngập lực lượng, còn có tuyến nhân ngư xinh đẹp vẫn luôn ẩn hiện dưới quần dài.

Tô giáo chủ nhìn người nọ để chân trần đứng ở mép giường, an tĩnh nhìn cậu, cảm thấy khí huyết trào dâng.

Luôn luôn có cảm giác Diệp ảnh đế đang câu dẫn cậu, nhưng cậu bây giờ không phải là giáo chủ, nào có nam nhân nào lại bỗng nhiên ôm ý tưởng như vậy được.

"Anh... Anh xuống trước đi, đợi lát nữa tôi sẽ tới."

Diệp Lệ Hành có chút không thâm sâu nhìn cậu, chậm rãi trả lời: "Được!"

Nhìn Diệp Lệ Hành kéo cửa lại, Tô Thanh Việt cởi ra áo lông vũ đã ướt đẫm mồ hôi, nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, nội tâm quả thực không thể miêu tả được.

Vô cùng muốn đăng một bài.

Người mình nhìn trộm đã lâu lại đang mời mình cùng ngâm suối nước nóng, đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ, online chờ, cần gấp!

Nhưng mà, xuyên qua cửa kính, cậu phảng phất cảm giác được đôi mắt Diệp Lệ Hành đang nhìn chằm chằm vào bản thân.

Tô Thanh Việt đứng lên chậm rãi cởi bỏ áo lông trên người.

Như vậy thì sao chớ, Tô giáo chủ sợ gì, tinh phong huyết vũ đều đã đối mặt, còn sợ một cái suối nước nóng nho nhỏ hay sao.

Tô Thanh Việt mặc quần tứ giác đi vào suối nước nóng, Diệp Lệ Hành ngẩng đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt hơi trầm xuống.

Trong hơi nước mờ mịt, làn da trắng nõn của thiếu niên đập vào mí mắt của hắn.

Hiển nhiên mấy ngày nay, thiếu niên có kiên trì rèn luyện, tuy rằng vẫn thật gầynhư cũ, nhưng không lộ ra xương sườn như trước nữa, ít nhất đường cong trên người cơ bắp rõ ràng, mỗi một chỗ đều mang theo mỹ cảm nói không nên lời.

Tô Thanh Việt trong khi Diệp Lệ Hành còn chưa có thưởng thức đủ liền nhanh chóng xuống nước, vững vàng ngồi đối diện hắn, khoảng cách rất xa.

Tô giáo chủ có chút giận mình không biết lợi dụng thời cơ. Rõ ràng lúc trước còn vô cùng lớn mật muốn câu dẫn hắn, nhưng hiện tại cơ hội ngay trước mặt lại nhát gan. Dù sao lý luận và thực tiễn luôn có chênh lệch nhất định.

Diệp Lệ Hành từ trong tầm tay nâng lên một ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng nuốt xuống một ngụm, ngăn chặn nội tâm có chút xao động, nhàn nhạt hỏi: "Thì ra tôi không biết lúc cậu đi tắm còn thích mặc quần áo?"

Mặc... Quần áo?

Tô Thanh Việt nghĩ nghĩ toàn thân trên dưới cậu chỉ duy nhất một cái quần tứ giác màu trắng, có chút kinh ngạc nhìn về phía Diệp Lệ Hành, phảng phất như nhìn thấy bộ dáng tiểu Diệp Lệ Hành đang ngủ say dưới làn nước nóng hôi hổi.

Cậu có chút gian nan hỏi: "Chẳng lẽ anh không mặc gì sao?"

"Cậu có thể tự mình nghiệm chứng một chút!" Diệp Lệ Hành buông cái ly trong tay ra, đột nhiên chìm vào trong nước.

Tô Thanh Việt chưa lý giải câu tự mình nghiệm chứng này là làm thế nào để nghiệm chứng, liền nghe bên tai truyền đến một trận tiếng nước, một cái đầu người từ dưới nước vọt lên.

qingyufighting.wordpress.com

Dù suối nước nóng có lớn, như ở đây cũng chỉ nhỏ như vậy thôi.

Diệp ảnh đế không cần tốn nhiều sức liền bơi đi qua.

Tô Thanh Việt ngơ ngác nhìn người trước mắt.

Đầu tóc ướt đẫm không chỉnh tề giống dĩ vãng như vậy, có chút lộn xộn ở trên đầu, từng giọt nước ấm áp từng giọt từng giọt rơi xuống, xuyên qua xương quai xanh gợi cảm, chảy qua lồng ngực, rồi biến mất trong nước.

Tô giáo chủ ánh mắt có chút u ám, có một loại ý niệm xoay quanh trong đầu cậu. Người này nhất định là cố ý!

Cậu nhìn Diệp Lệ Hành đột nhiên tới gần, thu hồi bộ dáng tiểu bạch thỏ ngày thường, một bàn tay đột nhiên đặt lên bờ vai của hắn, thân thể hơi hơi tới gần, ở bên tai hắn nhẹ giọng hỏi: "Bộ dạng này của anh, chẳng lẽ là đang câu dẫn bổn tọa sao?"

Diệp Lệ Hành cảm thấy dáng vẻ này của Tô Thanh Việt vô cùng mê người, thanh âm trầm thấp, cười khẽ mà đáp: "Cậu cảm thấy vậy, vậy thì coi là như vậy đi!"

Tô Thanh Việt không tự chủ được cong lên khóe miệng, không phải cậu nên sớm phát hiện sao?

Đỡ mất công chính mình luôn chui vào ngõ cụt. Diệp Lệ Hành chướng mắt Tô Thanh Việt trước kia, nhưng bản giáo chủ nay đã trở thành Tô Thanh Việt, như thế nào cũng phải tin tưởng vào mị lực của bản thân mới đúng.

Chẳng qua, người nam nhân trước mắt này cậu sẽ không buông tay.

Đúng lúc này, cổ tay truyền đến cảm giác lành lạnh.

Tô Thanh Việt giơ tay lên, đó là một cái đồng hồ.

"Giáng sinh vui vẻ, không biết cậu có thích hay không."

Cái đồng hồ này không quá lớn, vô cùng tinh xảo, bốn phía đều được khảm một ít kim cương lấp lánh, vừa nhìn liền biết có giá trị không nhỏ.

Tô Thanh Việt có chút ngẩn người, sau đó nhịn không được nhếch lên khóe miệng, thì ra cũng không chỉ có mình cậu chuẩn bị lễ vật.

Nhìn đồng hồ trên cổ tay, suy nghĩ một chút về món quá mình mang đến, Tô Thanh Việt cảm thấy giá trị chênh lệch quá lớn.

"Cái này... Là món quà đầu tiên tôi nhận được." Tô giáo chủ độc thân ngần ấy năm, chưa bao giờ trải nghiệm qua loại cảm giác phảng phất như có mật ngọt chảy qua nội tâm như vậy. Cảm giác này khiến cậu trở nên mềm nhũn.

Diệp Lệ Hành có chút đau lòng sờ sờ đầu của cậu, vừa định đem cậu thuận thế ôm vào lòng, thiên thời địa lợi nhân hoà như vậy, không làm chút chuyện gì, thật sự là quá lãng phí.

Nào ngờ Tô Thanh Việt đột nhiên tay chống bên cạnh ao, lấy một loại tốc độ không thể tưởng tượng được leo lên bờ, bỏ lại một câu anh chờ chút, liền đi vào phòng.

Diệp Lệ Hành tuy rằng ôm hụt, nhưng nhìn Tô Thanh Việt ướt sủng đi vào phòng, ánh mắt càng thêm u ám. Đặc biệt là khi nhìn thấy cái quần tứ giác màu trắng nho nhỏ kia gắt gao bao bọc lấy bờ mông căn mịn của Tô Thanh Việt, sau khi bị ướt càng để cho người khác nhìn thấy không sót gì.

Không bao lâu sau Tô Thanh Việt quay trở lại, trong tay cầm một hộp gấm nho nhỏ.

Diệp Lệ Hành có chút ngoài ý muốn nhìn cậu.

Tô Thanh Việt nhảy xuống nước, làm bắn lên một trận bọt nước.

"Tôi hiện tại mới bắt đầu công tác, cũng không nhiều tiền."

Điều này Diệp Lệ Hành đương nhiên rõ ràng, dù sao tiền lương của cậu vẫn là từ trong tay hắn đi qua.

"Cái này so ra kém cái đồng hồ anh tặng tôi, nhưng mà cũng coi như là... tấm lòng của tôi."

Diệp Lệ Hành nhìn món quà trong tay cậu, bản thân rất bất ngờ. Đương nhiên sẽ không để ý cậu đưa thứ gì, chỉ cần có phần tâm ý này như vậy là đủ rồi.

Nhưng mà, lúc hắn mở hộp ra lại ngây ngẩn cả người.

Tô Thanh Việt có chút khẩn trương mà nhìn vẻ mặt của hắn, thầm nghĩ: Hy vọng nữ nhân viên tiếp thị sản phẩm kia không lừa cậu.

Đập vào mắt Diệp Lệ Hành chính là một cặp nhẫn nam, thủ công tinh xảo, xinh đẹp vô cùng.

Tuy rằng Tô Thanh Việt nói mình cũng không mua lễ vật đắt tiền, nhưng ý nghĩa của cặp nhẫn này lại vượt xa cái đồng hồ kia, mang cho hắn chấn động.

"Kia... cái đó... Kết hôn không phải cần có nhẫn sao, tuy là...?" Không lâu sau bọn họ phải ly hôn rồi.

Tô giáo chủ sờ sờ đồng hồ trên cổ tay, bọn họ như bây giờ ước chừng là... Không cần ly hôn nữa nhỉ!

"Xin lỗi." Diệp Lệ Hành từ trong hộp lấy ra một cái nhẫn nhỏ hơn, vô cùng trịnh trọng kéo tay Tô Thanh Việt, đem nhẫn đeo vào.

"Tôi vẫn luôn cho rằng..." Em không thích đoạn hôn nhân này.

"Cái gì?"

"Không, không có gì, tới phiên em." Diệp Lệ Hành vươn tay, đưa ra hộp gấm.

Tô Thanh Việt cầm nhẫn lên, tay hơi hơi run rẩy đem nhẫn đeo vào cho Diệp Lệ Hành.

Ngay sau đó, cậu liền bị ôm vào một lồng ngực ấm áp.

"Tôi cảm thấy chính mình thật là ngu ngốc, nhưng mà, xem ra người ngốc có ngốc phúc."

Tô Thanh Việt cũng không nghe rõ những lời này, bởi vì gần gũi ôm nhau như vậy, hai thân thể ấm áp, nhiệt độ xung quanh dần dần tăng lên, tất cả biến hóa cả hai người đều có thể cảm thụ không bỏ sót thứ gì.

Điều này thật khiến cho người ta trở tay không kịp mà...
Bình Luận (0)
Comment