Ed: Jang Bò
Thủy Hành Ca đã hóa thân thành sắc lang còn rất có khuynh hướng sẽ lấn tới, mặc dù lồng ngực rất bền chắc nhưng mà ta sợ cắn một miếng sẽ không kìm được mà nhào tới, đẩy hắn một cái: "Được rồi, đừng ồn ào nữa, ta xuống bếp xem còn gì có thể ăn không, chàng nghỉ đi."
"Ta xuống giúp một tay."
"Đừng." Ta vội ngăn hắn lại : "Nghỉ ngơi đi, ngoan!"
Đè hắn lại trên giường, hắn mới không chạy theo, ta mở cửa đi ra ngoài, đóng kín cửa tránh để gió lạnh thổi vào. Đến phòng bếp, phát hiện còn một chút đậu nành, một ít thịt, ít nhất sẽ không cần ăn cháo trắng. Ngâm đậu nành, cũng tầm hơn một canh giờ mới có thể nở, vẫn còn sớm, ngược lại không gấp. Ta đun nước chuẩn bị thuốc tắm cho Thủy Hành Ca, có lẽ hắn sẽ thoải mái hơn chút.
Chậm rãi làm xong những thứ này, mặc dù còn lóng ngóng, nhưng ta lại cảm thấy so với múa đao múa kiếm vẫn tốt hơn nhiều, ít nhất trong phòng bếp nho nhỏ này rất an tĩnh, mưa gió không thể đến gần.
Thủy Hành Ca ngâm thuốc tắm xong thì đã là giờ Thân, sắc trời vừa tối. Ta dùng khăn lông chà xát mảng lưng mơ hồ lộ trên mặt nước, âm thầm nhìn trộm, ta không khỏi có chút kích động. Thấy màu da hắn ửng hồng, ta vắt khô khăn, phủ lên mặt hắn nói: "Ta đi dán câu đối, dán hết có lẽ nước cũng nguội. Sau khi tắm xong ta sẽ hầm đậu và nướng thịt, vừa đúng ăn bữa cơm tất niên."
Âm thanh dưới lớp khăn hơi trầm xuống: "Ừm, Thu Thu cực khổ cho nàng."
Ta cười nói: "Vậy lát nữa ta muốn ăn thêm thịt."
Thủy Hành Ca cười khẽ, giọng nói du dương: "Được."
Kéo tay áo xuống, phủi phủi nước trên ống tay. Cầm câu đối và cơm nhão, ra phòng khách dán một đôi vào cột, chữ vàng được vẽ trên giấy đỏ thẫm, không khí cũng vì thế mà trở nên vui mừng. Ta ngâm nga tiểu khúc mở cửa chính, ai ngờ vừa mở cửa đã nhìn thấy một người mặc đồ tím đứng bên ngoài ngập ngừng muốn đi, hình như không ngờ tới ta sẽ đột nhiên xuất hiện, sửng sốt một chút vội lùi lại muốn đi.
"Đông Đông!" Ta sợ hãi gọi theo nàng, ai ngờ thân thể của nàng lui về phía sau, cứ ngỡ sẽ đụng vào tường, nhưng mà lại là xuyên qua, ta sửng sốt trong nháy mắt, túm lấy tay của nàng, cứng rắn kéo nàng ra ngoài, ôm cổ nàng: "Đông Đông" Muội định đi đâu! Tỷ tỷ sẽ không ghét bỏ muội!"
Lúc nhỏ mặc kệ ta đi chơi ở đâu, chỉ cần có một vị tỷ tỷ đi tới, đám bạn ta sẽ lăn ra cười bò nói: "Thu Thu đây lại là tỷ tỷ của ngươi ư?", sau đó ta thường dẫn theo Đông Đông ra ngoài, mỗi khi thấy bọn họ, ta sẽ vỗ ngực nói —— đây là muội muội của ta.
Đúng vậy, Đông Đông muội chính là muội muội của ta, cho dù muội thật sự biến thành quỷ, ta cũng tuyệt đối sẽ không sợ hãi ghét bỏ muội.
Đông Đông đẩy ta ra, trong con ngươi tràn đầy bóng dáng của ta: "Ta là quỷ, là quỷ! Ta không định đến gặp tỷ, ta du đãng năm năm, bơ vơ không nơi nương tựa năm năm, lúc nhìn thấy tỷ ở Lạc Thành ta rất muốn chạy trốn, nhưng ta lại không bỏ được. Ta phí hết tâm tư tạo ra ảo cảnh, chỉ muốn khiến tỷ cảm thấy ta sống rất tốt, an tâm mà cuộc sống của mình. Nhưng pháp lực của ta quá thấp. . . . . . Ta không chịu được ảo cảnh lớn như vậy."
Tiếng nói thấp dần, giọng nói của Đông Đông nghẹn ngào, ta nhận thấy mũi mình đau xót, kéo đôi tay lạnh thấu xương của nàng, ta không khỏi cầm chặt hơn: "Đông Đông cùng tỷ tỷ về nhà, tỷ tỷ sẽ chăm sóc muội."
Đông Đông muốn rút tay, ta giữ chặt không thả, thiếu chút cùng khóc với nàng: "Đông Đông cùng tỷ tỷ về nhà, tỷ tỷ sẽ không để muội bơ vơ không chỗ nương tựa, du đãng nhân gian."
Đông Đông khóc như mưa nói: "Tỷ. . . . . . Tỷ buông tay có được không, người cùng quỷ khác đường, ta không sao, ta vẫn rất tốt, tỷ xem ta và tỷ dáng dấp vẫn cao như nhau không phải sao."
Ta đưa tay ôm lấy nàng, mặc dù mỗi chỗ da thịt chạm đến đều rất lạnh, trên người nàng chỗ nào cũng toát ra khí lạnh, nhưng ta lại không muốn buông ra, ta luôn được các ca ca tỷ tỷ bảo vệ, ta cũng muốn như bọn họ, che chở muội muội của mình: "Tỷ tỷ sẽ bảo vệ muội! Bởi vì chúng ta là người một nhà."
Thân thể cứng ngắc của Đông Đông, rốt cuộc cũng mềm đi trong lòng ta, gục lên vai ta khóc.
Ta ôm chặt lấy nàng, giống như lúc nhỏ không có ai dám bắt nạt bốn người chúng ta, chúng ta đều ngẩng đầu ưỡn ngực đánh thắng trở về, coi như bị đánh, cũng sẽ không cầu xin tha thứ. Ta che chở Đông Đông, nhị tỷ che chở ta, đại tỷ che chở Nhị tỷ, dù hôm nay hai người bọn họ chối bỏ ta...ta vẫn sẽ tiếp tục bảo Đông Đông.
Đúng lúc đó Thủy Hành Ca đi từ bên trong ra, lại khoác đúng một cái khăn mỏng, miễn cưỡng che kín bên dưới. . . . . . Ta nhìn Thủy Hành Ca đang bước đi trong tuyết, còn chưa kịp lên tiếng, Đông Đông đã hét ầm lên, quăng một câu "Sắc lang!", sau đó che mặt bỏ chạy.
Ta: ". . . . . ."
Thủy Hành Ca thật sự bất đắc dĩ nói: "Thu Thu. . . . . ."
Ta nâng trán: "Sắc lang huynh, mau trở về mặc quần áo tránh cho đông lạnh, ta đuổi theo Đông Đông!"
&&&&&
Đông Đông không có chạy xa, ta đuổi theo hai ngõ hẻm, thấy nàng đang đứng ở trong góc vẽ vòng tròn. Ta đến trước vỗ vỗ vai của nàng, lại thấy nàng ngẩng đầu bực tức nói: "Tỷ, sao tỷ lại ở chung một chỗ với cái tên đại sắc lang đó."
Ta cười thất thanh: "Hắn là người tốt, đối với tỷ tỷ tốt vô cùng, chỉ là nghe của chúng ta tiếng khóc cho nên mới vội vàng ra xem."
Đông Đông lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Nhưng hắn cứ nhìn tay cô nương, muội đi khắp Ngũ Hồ Tứ Hải đi đâu cũng nghe được danh sắc lang của hắn."
Nói đến tay, ta lại nghĩ tới tay phải của Đông Đông, nhẹ giọng nói: "Đông Đông cho ta tay phải của muội."
Đông Đông trợn to mắt, nhảy dựng lên: "Tỷ! Tỷ gần mực thì đen rồi !"
Mặc dù nói như vậy, nhưng nàng vẫn đưa tay tới. Ta kéo ống tay áo nàng lên, cẩn thận nhìn nhìn vòng tròn màu đỏ trên cổ tay nàng, lấy tay lau một cái, không phải vết thương đóng vảy, cũng không phải màu đỏ của mực, mà là một cái bớt.
Đông Đông nghiêng đầu nhìn ta: "Tỷ, tỷ đang làm gì vậy?"
Ta cười cười, hạ ống tay áo nàng xuống: "Đi thôi, trở về ăn cơm đoàn viên."
Đông Đông dừng một chút: "Hắn. . . . . . Sẽ không để ý sao?"
"Muội là muội muội của ta, hắn chắc chắn sẽ thích."
Lúc này Đông Đông mới gật đầu: "Ừm."
Dắt tay Đông Đông về đến nhà, Thủy Hành Ca đã mặc xong y phục, món ăn cũng đã nấu xong, thấy bọn ta trở lại, cũng không nói gì, đi xuống phòng bếp lấy cơm tới.
Đông Đông ngồi nghiêm chỉnh, khẩn trương đứng cạnh ta, không dám đến gần tên "Sắc lang" trong mắt nàng.
Nâng đũa cảm thấy không khí hơi có chút lúng túng, ta hắng giọng nói: "Thủy Hành Ca, đây là muội muội của ta, Thẩm Đông. Đông Đông, đây là. . . . . . Ưmh. . . . . ." Nhìn thấy hắn lườm một cái, ta nghiêm túc nói : "Phu quân tương lai, ừm, tỷ phu tương lai của muội."
Bộ dáng của Đông Đông vẫn là hết sức không muốn thừa nhận, ta đây mới lên tiếng: "Thật ra thì hắn nhìn tay cô nương là có nguyên nhân . . . . . ."
Đông Đông cong môi bất mãn: "Nguyên nhân gì? Loại hành vi sắc lang này còn có nguyên nhân gì có thể danh chánh ngôn thuận."
Ta chỉ chỉ tay phải của nàng nói: "Bởi vì hắn vẫn luôn muốn tìm một một cô nương có vết bớt đỏ trên cổ tay."
Tầm mắt của Thủy Hành Ca rõ ràng cũng nhìn chằm chằm cổ tay của nàng, nhìn một hồi, mặt mày khẽ nhúc nhích, sau đó thở dài một hơi: "Vết bớt này, giống y hệt với vết bớt mà ân công miêu tả."
Đông Đông chớp mắt: "Đây là chuyện gì xảy ra?"
Ta từ từ nói với nàng nguyên nhân hậu quả, càng nói vẻ mặt nàng càng kinh ngạc, rốt cuộc nói xong, nàng lắp bắp: "Ta...ta chính là ân nhân cô nương? Nhưng mà ta không có làm cái gì, ta cũng không nhớ rõ ta đã cứu người nào. Ta...ta ngay cả một cái bánh màn thầu cũng là được người khác cho. . . . . ."
Nàng vừa nói như thế ta giống như cũng nhớ ra, Thủy Hành Ca quả thật chưa từng nói cụ thể ân nhân cô nương đã làm gì, thậm chí. . . . . . Cũng không biết cô nương kia bao nhiêu tuổi, người ở đâu, diện mạo như thế nào. . . . . .
Thủy Hành Ca gật đầu: "Ngươi chính là ân nhân cô nương, chờ ngươi gặp được ân công, tất cả đều sẽ rõ. Trong thời gian đợi ân công đến, ta sẽ thay hắn chăm sóc tốt ngươi."
Đông Đông "Ưmh" một tiếng, cuối cùng lại hết sức chăm chú hỏi: "Ngươi thật không phải là sắc lang?"
Khóe miệng Thủy Hành Ca khẽ giật: "Không phải."
Lúc này Đông Đông mới vui vẻ, gắp một miếng thức ăn cho hắn, lại gắp cho ta: "Tỷ phu, tỷ tỷ ăn cơm!"
Nhìn bộ dáng vui mừng của nàng, ta cũng cảm thấy vui mừng.
Ăn cơm xong, nói rất nhiều chuyện cũ, đêm khuya yên tĩnh, kéo nhau tới phòng ngủ. Bởi vì chỉ có hai gian phòng, ta và Đông Đông một gian, Thủy Hành Ca vẫn ở lại phòng cũ.
Nằm xuống một hồi, lại nói vài câu, ta hoảng hoảng hốt hốt ngủ mất, càng ngày càng lạnh, ta nghĩ là do chăn đã bị tụt, kéo kéo, vẫn đang trên người. Vốn tưởng rằng nhịn một chút sẽ qua, ai ngờ qua mấy canh giờ, ta đã sắp đông thành tượng băng rồi. Run rẩy ngồi dậy, đụng trúng Đông Đông, mới phát hiện nàng không có khí tức hơn nữa toàn thân còn toát ra khí lạnh.
Ta đột nhiên nhớ tới. . . . . . Đông Đông là quỷ. . . . . . Người ta nói quỷ toàn thân lạnh như băng, lời này tuyệt không giả. Ta không đành lòng đánh thức nàng, tránh cho nàng sẽ đau lòng rơi lệ. Ta run run đứng trong phòng một hồi, rốt cuộc vẫn sang gõ cửa phòng Thủy Hành Ca.
Tiếng cửa mới vừa vang, Thủy Hành Ca đã mở cửa, thấy ta, ý lạnh trong đáy mắt cũng tản đi: "Sao vậy? Có chuyện gì à?"
"Không có, không có việc gì. Ta lạnh."
Hắn hình như nhớ ra cái gì đó, cúi người ôm ta vào trong phòng, đặt ta lên giường dùng chăn gói kỹ. Chăn vẫn còn lưu lại hơi ấm, ấm áp khiến ta thiếu chút nữa cảm động lệ rơi đầy mặt.
Thủy Hành Ca không có lương tâm trêu đùa: "Thu Thu, nàng biến thành tượng băng rồi."
Ta tức giận nói: "Sớm muộn ta cũng sẽ nhét gà mẹ vào lòng chàng, Hừ!"
Thủy Hành Ca cúi người đến, hôn lên môi ta một cái, dùng tay ôm lấy ta bao như bánh chưng nói: "Đông Đông. . . . . . Đã là quỷ, âm dương cách biệt, ở bên nàng thời gian dài sẽ không tốt. Ta đi tìm cao tăng đắc đạo, giúp nàng ấy siêu độ, an tâm rời khỏi dương gian. Ở thời điểm này, có lẽ chuyển thế đầu thai mới là thượng sách."
Ta không phản bác hắn nói những lời này, cũng hiểu được có lý. Thấy hắn mặc rất ít, ta bèn phủ chăn cho hắn nói: "Cẩn thận lạnh ."
Thủy Hành Ca nghiêm mặt nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Ta kinh ngạc nhìn hắn, giữ lễ như vậy vẫn là hắn sao? Ta bóp mặt của hắn: "Thủy Hành Ca chàng bị đánh tráo à?"
Hắn thở dài một hơi ngửa mặt nằm xuống: "Ta sợ mình sẽ nhịn không được."
Ta cười cười, thò người ngồi dậy với lấy áo choàng của hắn đang đặt ở mép giường đắp lên người hắn, chăn đắp che chân của hắn: "Thủy Hành Ca, ngày mai ta dẫn Đông Đông đi gặp Lục tỷ, nhưng ta không muốn nói cho tỷ biết chuyện của Đông Đông. . . . . . Ưmh, không muốn khiến Lục tỷ sẽ khổ sở giống như ta."
Thủy Hành Ca đáp: "Ừ, nói Lục tỷ hủy bỏ tiền thưởng cùng bức họa."
Nghe âm thanh nhàn nhạt của hắn vang lên ở phía sau, ta nhịn không được cuốn chăn nằm trên người hắn, ôm hắn nói: "Ân công rốt cuộc đã nhận ân huệ gì của ân nhân cô nương, mà lại bảo chàng đi tìm, lại chỉ biết mỗi ấn ký màu đỏ."
Thủy Hành Ca yên lặng: "Cụ thể ta cũng không rõ ràng, ân công chỉ nói, năm đó hắn bị lâm vào cảnh khổ thì cô nương kia từng cố gắng đi trộm chìa khóa để cứu hắn. Đáng tiếc việc còn chưa thành công đã bị bắt, mạnh mẽ đưa vào Luân Hồi. Bởi vì không thông báo khi nào đầu thai, vì vậy không biết tướng mạo số tuổi, chỉ biết trên cổ tay nàng có ấn ký màu đỏ đặc biệt chuyển thế mười lần cũng sẽ không biến mất."
Ta tưởng tượng hồi lâu, ngẩng đầu nhìn hắn: "Cái đó ân công cùng ân nhân cô nương. . . . . . Sẽ không phải là Tiên nhân chứ?"
Thủy Hành Ca chợt cười cười: "Ân công nhìn có vẻ ngược lại cũng không giống Tiên nhân, ân nhân cô nương ta cũng không biết."
"Nha. . . . . ." Ta nằm ở trên ngực hắn suy nghĩ, lần nữa ngẩng đầu nói : "Bọn họ có lẽ là tình nhân đi!"
Thủy Hành Ca khẽ xê dịch người, đổi một vị trí thoải mái, đưa tay mò mẫm, cười nói: "Không, bọn họ là sư huynh muội, tình cảm tốt vô cùng."
Ta thất thanh cười nói: "Chẳng lẽ là Đại sư huynh cùng tiểu sư muội?"
Thủy Hành Ca chớp mắt mấy cái, ý cười nhiễm trong mắt nói: "Thu Thu làm sao ngươi biết?"
". . . . . ."
Đại sư huynh cùng tiểu sư muội quả nhiên là không phân biệt lục giới vạn năm không thay đổi luôn là bằng hữu thật tốt !