Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 11

Sáng hôm sau, Tô Nhược Mộng nhìn Tô thị vẫn đang ngủ say, rón rén rời giường xuống phòng bếp chuẩn bị điểm tâm.

Bởi vì trong nhà chỉ có hai gian phòng, cho nên, nàng nhường lại phòng mình cho Lôi Ngạo Thiên, nàng và Tô thị chen chung trên một chiếc giường. Tối qua là lần đầu tiên từ sau khi đến nơi này, nàng và Tô thị thắp đèn tâm sự thâu đêm, ngoại trừ thân thế của nàng, Tô thị gần như nói cho nàng nghe tất cả mọi chuyện, còn nói rất nhiều về cách ứng xử trong đạo vợ chồng.

Nàng nghe tới đỏ cả mang tai, trong lòng lại vô cùng ấm áp, đây là lời dạy dỗ chân thành cùng với nỗi đau buồn da diết của một vị mẫu thân dành cho nữ nhi yêu quý của mình trước khi thành thân. Nàng không hi vọng nữ nhi đi vào vết xe đổ của mình. Rốt cuộc nàng cũng hiểu được, bất kể đối phương có thân phận thế nào, chỉ cần hắn thật lòng yêu ngươi, thì ngươi mới có thể có được hạnh phúc.

Suốt một đêm dài, mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Tô thị mới chịu nghe theo lời thúc giục của Tô Nhược Mộng, nặng nề thiếp đi.

Tô Nhược Mộng ra khỏi phòng, mắt lại bất giác liếc nhìn sang cửa phòng mình, tim không khỏi đập chậm một nhịp, còn nhớ đêm qua khi Tô thị nói Lôi Ngạo Thiên thật lòng thích nàng, lúc đó mặt nàng bỗng nóng như bị lửa thiêu.

Nàng vào phòng bếp lấy thùng gỗ và đòn gánh, định ra bờ sông lấy nước, lại thấy thùng gỗ ẩm ướt, bên cạnh lu nước cũng có vết nước đọng. Nàng ngờ vực để thùng gỗ xuống, đến gần lu nước, vừa kéo nắp đậy ra thì thấy trong lu đã đầy nước.

Tô Nhược Mộng đóng nắp lu lại, khóe miệng khẽ cong lên, không ngờ vị giáo chủ cao cao tại thượng này lại tỉ mỉ đến vậy, sớm như vậy đã giúp nàng đổ đầy lu nước.

Giờ hắn đã dậy chưa? Sao lại không thấy hắn đâu hết vậy?

Nàng đeo tạp dề, mở vại gạo, nhìn số gạo còn dư lại không nhiều lắm, đầu mày khẽ chau lại, dứt khoát múc một bát nhỏ. Aizz, gạo không còn được bao nhiêu, nhưng ngày thu hoạch thóc còn tới hơn một tháng, thật không biết mấy ngày tới phải lấy gì lót bụng đây? Điểm tâm hôm nay chỉ có thể húp cháo thôi.

Nàng cho thêm nước vào nồi, đậy nắp lại, rồi ngồi xuống trước bếp lò để nhóm lửa. Tô Nhược Mộng cầm đá đánh lửa mồi chút lá khô, rồi nhóm mấy nhánh củi nhỏ, đợi đến khi lửa cháy bùng lên rồi, nàng lại cho thêm vài cây củi lớn vào lò.

Nhớ lại lúc vừa đến đây, ngay cả đốt lửa đối với nàng cũng là cả một vấn đề, cầm đá đánh lửa lại lóng ngóng không biết đánh thế nào, vậy mà chỉ trong một tháng ngắn ngủi, nàng đã có thể thuần thục đánh lửa, còn có thể sử dụng những dụng cụ làm bếp đơn sơ để nấu cơm. Con người luôn luôn kỳ quái như vậy, khi không còn gì có thể dựa vào thì dù có là chuyện khó hơn nữa cũng đều nhất nhất vượt qua.

Có lẽ đây chính là bản năng sinh tồn của mỗi người.

Chỉ chốc lát sau, nồi nước đã sôi lên, Tô Nhược Mộng đổ gạo vào nồi, cầm giỏ trúc định ra sân hái chút rau dại ăn kèm với cháo.

Tô Nhược Mộng hái được một cây cải trắng trong sân, lúc đứng dậy, nàng nhìn sang cửa phòng đang đóng chặt, hơi cau mày, đặt giỏ thức ăn trước cửa phòng bếp, rồi cất bước đi về phía phòng mình.

Rõ ràng là nam nhân này dậy sớm, sao nàng rời giường lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy hắn?

Két - nàng đưa tay đẩy cửa phòng ra, liếc mắt nhìn vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng trống rỗng, chăn trên giường cũng đã được xếp lại gọn gàng, hiển nhiên là người này đã sớm thức dậy, hơn nữa còn không có trong phòng.

"Nương tử, nàng đang tìm ta sao?"

Đột nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng cười nhạo đầy thích chí, Tô Nhược Mộng xoay đầu lại, nhìn vẻ mặt tươi cười của Lôi Ngạo Thiên, mặt nàng không khỏi đỏ lên, ngay sau đó lại cố trấn định nói: "Ngươi đừng có tự mình đa tình, ta chỉ muốn tới xem xem ngươi có phá hư phòng của ta hay không thôi. Nếu ngươi đi rồi, ta cầu còn không được nữa kìa."

"Vi phu thật đau lòng mà! Thì ra nương tử không muốn gặp ta đến vậy." Lôi Ngạo Thiên đưa tay ôm ngực, tỏ vẻ vô cùng bi thương, hai tròng mắt đen thâm thúy hàm chứa ý cười lại khóa mặt trên mặt Tô Nhược Mộng.

Nữ nhân này thật là vịt chết mà còn mạnh miệng, rõ ràng nét mặt đã bán đứng mình, còn cố ra vẻ chống đối.

Tô Nhược Mộng tức giận trừng hắn một cái, nam nhân này rõ ràng là người đứng đầu Ma giáo, sao lại có cái dáng vẻ này được chứ? Với bộ dáng này của hắn, nếu không phải chính miệng hắn thừa nhận, các thôn dân cũng nhất trí xác nhận thì nàng không cách nào tin được hắn là giáo chủ Ma giáo. Nói hắn là một nam tiểu thụ thích ăn vạ còn đúng hơn, trước mặt nàng rõ ràng là dáng vẻ của một tên du côn, nào có uy phong của người đứng đầu một giáo?

"Thật vui vì ngươi tự hiểu lấy mình như vậy, xem ra, ngươi cũng có được chút ưu điểm nhỏ."

Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên suy sụp, nhưng lát sau lại vui vẻ ngửa đầu cười ha hả, chớp mắt nhìn nàng, nói: "Ha ha.. vi phu rất vui, rốt cuộc nương tử cũng thấy được ưu điểm của vi phu rồi. Nương tử yên tâm, sau này nhất định nàng sẽ phát hiện ưu điểm của vi phu nhiều không kể xiết, ha ha... không hổ là nữ nhân của Lôi Ngạo Thiên ta, quả thật không giống với nữ tử bình thường."

Thì ra cảm giác của liếc mắt đưa tình là như thế, khiến cho lòng người nao nao, còn có cảm giác ngòn ngọt.

Nếu đổi lại lúc trước khi gặp nàng, có người đứng trước mặt hắn nói những chuyện như liếc mắt đưa tình, tình yêu thật huyền diệu gì gì đó, đoán chừng hắn sẽ một chưởng đánh bay cái kẻ không biết điều kia.

Thì ra không phải hắn không hiểu chuyện yêu đương, mà vì hắn chưa gặp được người trong số mệnh của mình mà thôi. Vốn hắn còn định đến tìm môn chủ Yêu Nguyệt môn để tính sổ, bởi vì hắn không phải là kẻ mà ai ai cũng có thể đùa bỡn, nhưng mà, xét đến ý xấu làm chuyện tốt của nàng, hắn sẽ không tìm nàng gây sự nữa.

Tô Nhược Mộng thẹn thùng đỏ mặt, không vui mà trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ai là nữ nhân của ngươi? Chúng ta còn chưa có thành thân đâu đấy? Ngươi đừng có gọi thân thiết như vậy, chuyện trên đời này luôn đầy điều bất ngờ, ai biết được một giây tới sẽ xảy ra chuyện gì? A... Ngươi định làm gì?"

Nàng đắc ý nhìn hắn, miệng lại không ngừng buông lời đả kích hắn, nhưng lời còn chưa nói hết, thân thể của nàng đã bay lên trời, tay hắn vòng xuống dưới nách nàng, ôm nàng vào phòng, lại tiện tay dùng chưởng phong để đóng cửa.

"Rầm" Tô Nhược Mộng bị hắn ném xuống giường đến thất điên bát đảo, nàng đưa tay kéo chặt vạt áo của mình, nhìn hắn với vẻ phòng bị, hỏi: "Ngươi định làm gì?"

Khóe miệng Lôi Ngạo Thiên bật ra một nụ cười tà mị, chớp mắt nhìn nàng đầy quyến rũ, cười nói: "Nương tử, nàng cho rằng thế nào? Ném nàng lên giường, đương nhiên là phải làm chút vận động giúp cho thân thể khỏe mạnh rồi."

"Ách?" Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn nam nhân đang nhào lên người mình, đưa tay đẩy ngực hắn, nói gấp: "Ngươi không thể làm vậy, bây giờ là ban ngày!"

"Ý nương tử là đợi đến tối thì sẽ được sao?" Lôi Ngạo Thiên tràn đầy mong đợi nhìn nàng, hắn cứ nghĩ quan hệ hai người đã định ra rồi, tối sẽ được ôm mỹ kiều nương để ngủ, kết quả, Tô thị bảo thủ nhấn mạnh lần nữa: trước khi thành thân hai người không thể ở chung một phòng.

Đành chịu thôi, hắn cũng không thể xóa đi hảo cảm của mình trong lòng nhạc mẫu đại nhân được, chỉ có thể ôm gối ngủ một mình. Xem ra, hắn phải thúc giục Tô thị nhanh chóng cho họ thành thân mới được, nếu không, hắn không biết sẽ còn phải trải qua những đêm dài đầy bi ai này đến bao giờ nữa.

Lúc chưa được nếm thử mùi vị đó, hắn còn cho rằng mình là một người không có sắc dục, nhưng mà, giờ đây, hắn đã được nếm xương biết vị.
Bình Luận (0)
Comment