Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 114

Editor: loveyou1111

Beta: Thảo My

"Nàng nói Nam Cung Thừa Tướng bị Lôi Ngạo Thiên bắt cóc rồi, hi vọng triều đình có thể ra quân đánh lên Tử Long Lĩnh cứu Nam Cung Thừa Tướng. Bồ cừ ân hiểu." Ánh mắt Mạc Nhan Thiển vẫn không rời Đông Lý Quyền, biết rõ giữa Đông Lý Quyền và Nam Cung Trọng Khiêm có ân oán, nàng còn nhắc tới chuyện này, thật sự chọc cho Đông Lý Quyền mất hứng.

"Chuyện này đến đây chấm dứt, lần sau nàng trở lại thỉnh an, ngươi nên biết phải làm gì?" Thanh âm Đông Lý Quyền vừa mới nhu tình không còn nữa, chợt trở nên lạnh băng.

Mạc Nhan Thiển cúi đầu lên tiếng: "Nô tì hiểu." ( tên nhân vật chị bấm vào phần chỗ hán việt là thấy tên chính xác)

Chuyện này nàng quá khinh suất, không suy nghĩ đã đồng ý lời thỉnh cầu của Nam Cung phu nhân, thật may Đông Lý Quyền không giận chó đánh mèo, nếu không nàng đã nhất thất túc thành thiên cổ hận rồi (một lần sảy chân hận nghìn đời, một lần sơ suất mà ân hận mãi). Về sau, phải cẩn thận làm việc, không thể nghe người khác nói mấy câu nịnh nọt liền vểnh đuôi lên trời, nếu không, cuối cùng sẽ có một ngày chọc giận Đông Lý Quyền.

Ngày hôm sau, Nam Cung phu nhân vào cung thăm dò tin tức, nhưng ngay cả dung nhan hoàng hậu cũng không được thấy.

Ngày thứ ba, thân thể hoàng hậu không tốt, không thể gặp khách.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu,......

"Khinh người quá đáng rồi, cư nhiên tránh ta như rắn rết? Mạc Nhan Thiển có gì đặc biệt hơn người, ta và mẹ nàng là giao tình gì? Nàng một khi có quyền thế lại không nhớ tình cảm xưa,vị trí hoàng hậu này của nàng không biết như thế nào mà có được. Hiện tại dân chúng thiên hạ ngày nào cũng oán thán, cha ngươi vì triều đình một mình lên Ma Giáo, bọn họ lại thấy chết mà không cứu. Ta cũng không tin, triều đình như vậy còn có thể tồn tại lâu dài. Ưmh ưmh......"

Nam Cung phu nhân ăn một bụng tức giận trong cung về, tức giận đùng đùng đi vào nhà, uống vài chén trà mới hết giận, lúc này mới ngồi xuống lảm nhảm oán trách. Nàng cực kỳ tức giận, nàng không chỉ là biểu di của Mạc Nhan Thiển, mà còn là nhất phẩm phu nhân, nàng (Mạc Nhan Thiển) sao có thể một chút thể diện cũng không cho?

Vài ngày liên tục không gặp, để cho nàng ăn tức tới no, tức đến muốn nổ tung.

"Hư! Hư! Hư! Mẫu thân, những lời này là lời đại nghịch bất đạo, người tuyệt đối đừng lớn tiếng, cẩn thận tai vách mạch rừng." Nam Cung Tử Thanh nghe Nam Cung phu nhân không ngừng oán trách, vội vàng bụm miệng nàng lại, khẩn trương nhìn chung quanh một lần.

"Ngô, ngô......" Nam Cung phu nhân trợn to hai mắt nhìn ái nữ nhi, chi chi nha nha đong đưa đầu.

"Mẫu thân, hài nhi thả ngươi ra cũng được, ngưười không được nói những lời như vừa rồi." Nam Cung Tử Thanh không yên lòng dặn dò, hắn dù chưa bước vào con đường làm quan, nhưng hắn dù sao cũng là nhi tử của Nam Cung Trọng Khiêm, ngày thường quan viên tới phủ Thừa Tướng cũng không ít, quan viên lớn nhỏ hắn cũng đã gặp. Hắn cũng thấm vài điều, khứu giác nhạy bén của hắn cũng ngửi ra đủ loại chuyện khác thường.

Lần này Nam Cung Trọng Khiêm phụng mệnh đi Tử Long Lĩnh vận chuyển lương thảo, chỉ sợ cũng chỉ là một vòng tròn. Hoàng đế và hoàng hậu biểu hiện rõ ràng chính là không để ý tới, đổi một câu nói, nếu như Hoàng đế thật tâm thực lòng muốn Nam Cung Trọng Khiêm đi vận chuyển lưu thảo như lời nói, thì triều đình nhất định sẽ không trơ mắt nhìn hắn rơi vào tay Ma Giáo, còn bỏ mặc.

Lần này, sợ rằng dụng ý thực sự của hoàng đế là muốn mượn tay người khác trừ khử Nam Cung Trọng Khiêm, lại còn có thể có lý do vây quét Ma Giáo. Dù sao giết một mệnh quan triều đình có hoàng mệnh trong người là tội lớn, thậm chí có thể luận vào tội có ý đồ mưu phản. Khi đó triều đình xuất binh, cũng đầy đủ lý do.

Tâm tư của Đông Lý Quyền đúng là chín đại mười tám cong, mỗi một việc cũng đều tính toán thật tốt, không trách được đại tỷ phu và thái tử đều không phải là đối thủ của hắn.

Đông Lý Quyền lên ngôi vị hoàng đế tuyệt không phải tình cờ.

"Ngươi muốn tức chết ta sao?" Nam Cung phu nhân từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí trong sạch, có chút tức giận trừng mắt một cái, bình thường nói chuyện lớn tiếng đều sợ dọa hư nhi tử. Nàng chỉ không rõ, dựa vào vị trí mình trong nhà, có cần thiết phải khẩn trương như vậy, trông gà hoá cuốc sao?

Nàng cũng không tin, ở dưới mí mắt của nàng có thể có tai mắt của ai? Đứa nhi tử này thật sự lá gan rất nhỏ, làm việc hoàn toàn không quyết đoán, không trách được phụ thân hắn vẫn không muốn cho hắn đi vào con đường làm quan.

"Nhà của chính ta còn lo lắng cái này, sợ cái kia, cái này còn có để cho người ta sống hay không?"

“Mẫu thân, người đừng nói nữa được không?"

"Không được! Nhi tử à, ngươi chính là gan quá nhỏ, gặp chuyện luôn nghi thần nghi quỷ, nếu không cha ngươi thế nào không chịu nghĩ cách mua cho cho ngươi một chức quan? Ngươi là người để nửa đời sau mẫu thân dựa vào, ngươi cũng không thể tiếp tục như vậy nữa."

"Mẫu thân ——,người mỗi ngày đều vào cung, người cũng đã mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút đi. Chuyện trong nhà đã có ta, người cũng đừng quan tâm. Ta còn có chút việc, ta đi xử lý một chút, mới vừa nói vậy người đừng hơn thua nữa. Hiện tại, phụ thân tình huống không rõ, người cũng đừng thêm phiền nữa." Nam Cung Tử Thanh nói xong, liền xoay người rời khỏi phòng Nam Cung phu nhân.

Hắn thật sự không muốn ở tiếp nữa, nghe nàng nói tiếp nữa, hắn cũng sẽ thần kinh.

Hiện tại phụ thân không ở nhà, hắn phải bảo vệ cẩn thận cái nhà này, hắn phải nghĩ biện pháp cứu phụ thân ra ngoài.

"Ngươi ——đứa nhỏ này, ngươi nói cái lời gì đây? Ta nào có thêm phiền? Ta không phải đang nghĩ biện pháp cứu phụ thân ngươi sao? Ngươi... Ngươi... Ta......"

Phanh ——

Nam Cung phu nhân nhìn cửa phòng bị Nam Cung Tử Thanh đóng lại, giận đến run rẩy cả người, một câu cũng không nói ra được. Phản, thật phản rồi. Hùng hài tử này, đứa bé được nàng nâng trong lòng bàn tay lại có thể học được cách giận dữ với nàng.

Thật là phản!

Nam Cung phu nhân cảm thấy tương lai thật buồn bực.

......

"Các hạ thật là có nhã hứng, thiên hạ này to lớn, sao lại thích đến Hoàng Cung Đại Viện hóng mát đây?"

Nam Đường chủ chỉ cảm thấy thân thể một hồi lay động, thiếu chút nữa thì từ trên nóc nhà té xuống. Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt phòng bị nhìn người chẳng biết đã đứng bên người hắn từ lúc nào, trong lòng sóng nổi cuồn cuộn, người này có lai lịch là gì? Võ công thế nhưng lại cao như vậy, hắn đến đây lúc nào bản thân cũng không biết.

Nếu như đối phương vừa rồi muốn giết hắn, chỉ sợ hắn đã sớm đi đời nhà ma.

Võ công của người này sợ rằng cùng Giáo chủ không phân cao thấp, lại nhìn dị phục hắn đang mặc, Nam Đường chủ không khỏi cảm khái, quả nhiên là Thiên Ngoại Hữu Thiên, Nhân Ngoại Hữu Nhân.

"Võ sĩ đứng đầu Hiên Viên triều sao lại xuất hiện ở hoàng cung Đông Lý triều? Chẳng lẽ các hạ ẩn nấp tới thăm dò tin tức?"

Nam Đường chủ ở Ma Giáo chủ yếu phụ trách tình báo, mấy năm trước, Tô Nhược Mộng để cho hắn thành lập kho tư liệu, quan lại Đông Lý triều, con cháu hoàng thất các nước xung quanh và nhân sĩ quan trọng đều ghi lại, cho nên, khi hắn thấy đối phương thiếu một nửa tay bên phải đã biết thân phận của hắn.

Hắn chính là võ sĩ đứng đầu Hiên Viên triều (Cố Vô Hoan), hắn trước kia là thị vệ của Hiên Viên Ưu, kể từ sau khi Hiên Viên Ưu chết, hắn đã mất tích, không ngờ hắn có thể xuất hiện ở nơi này?

Chẳng lẽ?

Trong đầu Nam Đường chủ đột nhiên thoáng qua một tia sáng, bốn năm trước, người đưa ôn dịch đến Tử Long huyện là một người áo đen, hiện tại, hắn rốt cuộc đoán được thân phận của đối phương. Người kia không phải là người khác, mà là Đông Lý Quyền.

Không trách được, Đông Lý Quyền từ một hoàng tử bình thường chớp mắt trổ hết tài năng, lên ngôi hoàng đế. Thì ra là, hắn đã sớm âm thầm cấu kết với Hiên Viên triều, xem ra lần trước hắn có thể thắng lợi ở biên thành cũng là trong ngoài cấu kết.

Xem ra, Giáo chủ hoài nghi không có sai, Đông Lý Quyền lên ngôi hoàng đế nhất định không phải bình thường mà có được.

"Nhãn lực của các hạ thật tốt, xem ra triều đình Đông Lý quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp, chỉ là, thường thường người biết càng nhiều sẽ chết càng nhanh. Ta đối với các hạ có thể nói là anh hùng tiếc anh hùng, không biết các hạ có di ngôn? Tại hạ thay ngươi hoàn thành."

Cố Vô Hoan từ trong ánh mắt của Nam Đường chủ đoán được một ít sự thực, người như vậy, hắn càng không thể bỏ qua. Chỉ là, hắn có chút ngạc nhiên về thân phận của hắn (Nam Đường chủ), dù sao có thể không tiếng động lẻn vào hoàng cung nơi thủ vệ sâm nghiêm không nhiều người làm được.

Bốn năm trước, sau khi Hiên Viên Ưu chết ly kỳ, hắn theo Đông Lý Quyền. Đông Lý Quyền nói cho hắn biết, Hiên Viên Ưu chết không phải tình cờ, mà là người giết. Mà người khiến Hiên Viên Ưu rước lấy sỉ nhục mà chết chính là do Lôi Ngạo Thiên gây nên.

Những năm gần đây, hắn không có giây phút nào quên chuyện thay Hiên Viên Ưu báo thù, nhưng mà, Tử Long Lĩnh phòng thủ vững chắc, hắn căn bản không có cách nào đi lên chính tay đâm kẻ thù. Người trong Ma Giáo xuất quỷ nhập thần, hắn muốn tìm người trong Ma Giáo tới nhục chí cũng tìm không được.

Người trước mắt này võ công cao cường như thế, không biết có phải là người trong MaGiáo hay không?

"Các hạ, có thể nói cho ta quý tính đại danh hay không?"

"Ta đi không đổi họ, tên là Đại Gia." Nam Đường chủ kiêu ngạo nhìn hắn, trong lòng cũng đang âm thầm tính toán nên thoát thân như thế nào?

Cố Vô Hoan thấy hắn hào sảng như thế, cười yếu ớt gật đầu một cái, không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm với hắn, cười nói: "Thì ra các hạ gọi là Đại Gia, chỉ là cái họ này giống như chưa từng nghe qua, văn hóa Triều đình Đông Lý thật đúng là bác đại tinh thâm."

Cố Vô Hoan mặc dù ở Triều đình Đông Lý sinh sống mấy năm, nhưng mấy năm này hắn đều ẩn thân ở trong bóng tối, đối với dòng họ Triều đình Đông Lý không biết nhiều, cũng không suy nghĩ nhiều.

"Quá khen."

Nam Đường chủ nhếch miệng cười cười, tròng mắt đen thoáng qua ý cười nhè nhẹ và thất vọng.

Phu nhân nói không có sai, ông trời quả nhiên là công bằng, hắn cho một người cái gì, sẽ lấy đi một cái khác, cho nên, thế nên con người mới có thể không hoàn mỹ.

Cố Vô Hoan trước mắt chính là điển hình của đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Đứa trẻ ba tuổi cũng có thể hiểu ý lời nói của hắn, hắn (Cố Vô Hoan) cư nhiên không hiểu chút nào. Ai, thật là đáng buồn.

Cố Vô Hoan nhìn trong con ngươi Nam Đường chủ thoáng qua giễu cợt, trong lòng biết đã bị lừa, âm thầm ở trong lòng lặp lại mấy lần: "Ta đại gia, ta đại gia, ta đại gia......" Hắn đột nhiên trợn mắt nhìn về phía Nam Đường chủ, quát lên: "Ngươi lại trêu chọc ta? Nhất định chính là muốn chết."

"Cháu ngoan, đợi đại gia mua đường cho ngươi."

Cố Vô Hoan co rút mấy lần, hắn cắn răng, nói từng chữ: "Tìm chết! Ta sẽ khiến ngươi chết rất khó coi." Nói xong, hắn vung chưởng đến, trong nháy mắt, dưới chân hắn giống như có hai Phong Hỏa Luân, nhanh chóng cuồng phong, thổi bay tóc và trường bào của Nam Đường chủ.

Phù một tiếng, Nam Đường chủ phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cũng không khỏi lui về phía sau nhiều trượng.

Công lực thật là mạnh, một chưởng của đối phương, thế nhưng lại làm hắn bị thương. Nam Đường chủ nhanh chóng chuyển động con ngươi, phải tìm cơ hội rời đi. Nhưng cặp mắt đối phương giống như chó săn, nhìn chằm chằm hắn không rời.

Hắn ngay cả nới chuyện, đều vẫn nhìn chằm chằm hắn không thả, nếu không, hắn đã sớm bàn chân như bôi dầu —— chuồn.

Đây là một đối thủ mạnh, hắn mặc dù đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nhưng mà, trên người hắn lại có độ bén nhạy nên rất mạnh.

"Nói cho ta biết lai lịch của ngươi, ngươi tới nơi này là theo sự sai khiến của người nào, có lẽ, ta có thể xem xét chừa cho ngươi một con đường sống."

Nam Đường chủ không trả lời hắn, âm thầm vận công, đột nhiên khinh thân nhảy lên hướng bên ngoài hoàng cung chạy đi.

"Muốn chạy trốn? Không dễ dàng như vậy?" Nam Đường chủ mới đi trước không xa, Cố Vô Hoan tựa như quỷ mị đến bên cạnh hắn, theo sau lưng của hắn một chưởng vỗ đi xuống.

----
Bình Luận (0)
Comment