Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 132.2

Edit: Thảo My

Giữa trán xẹt qua một tia kinh ngạc, Tô Nhược Mộng nhíu nhíu mày, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng Bảo Bảo và Bối Bối, ý vị sâu xa nói: "Các Bảo Bối, còn nhớ rõ mẫu thân đã nói với các con, thế gian vạn vật đều có quỹ đạo của nó, chúng ta không nên cưỡng cầu. Người cũng vậy, hắn đời sau là cái gì, phải xem tạo hóa của chính hắn, các con mời đạo sĩ làm phép, không chỉ tốn tiền, còn không được kết quả các con mong muốn."

"Có thật không?" Hai tiểu gia hỏa nghi hoặc nhìn mẫu thân, nhẹ giọng hỏi ngược lại.

"Thật, mẫu thân rất khẳng định. Gởi gắm hi vọng ở trên người người khác, đó là một chuyện thật sự không được. Các con phải học được trong lòng mình có sự cân nhắc, làm như thế nào thăng bằng sự việc quan trọng cần giải quyết trong giai đoạn trưởng thành của các con, cha mẹ có thể cho các con một ít gợi ý, lại không thể thay các con quyết định."

"Mẫu thân, chúng con biết rồi."

"Có thật không?"

"Ừ." Hai tiểu gia hỏa gật đầu như giã tỏi.

"Thật giỏi! Mẫu thân cũng biết, Bảo Bảo và Bối Bối là đứa bé thông minh nhất. Đến, hôn một cái trước." Tô Nhược Mộng cười ôm chầm bọn họ, hai tiểu gia hỏa cũng ăn ý mười phần chia ra cho nàng hôn một cái vang dội.

......

"Lý tướng quân, ngươi thấy thế nào về việc Hiên Viên triều và Tuyết quốc trực tiếp điều quân đến biên cảnh triều ta?" Lôi Ngạo Thiên ngồi ở chủ vị đại điện nghị thất, tròng mắt nhìn về phía Lý Cảm đứng ở góc phải phía dưới, giọng điệu ôn hòa hỏi.

Lý Cảm cả đời chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, kinh nghiệm ứng chiến của hắn tuyệt đối là không thể phủ định được.

Lý Cảm tiến lên một bước, đôi tay nắm quyền, cao giọng đáp: "Khởi bẩm hoàng thượng, Hiên Viên triều lòng muông dạ thú là chuyện mọi người đều biết, những năm này bọn họ vẫn nhìn chằm chằm như hổ đói đất đai màu mỡ phì nhiêu của chúng ta, bây giờ thừa dịp loạn mà vào đúng là chuyện trong dự liệu. Khi mạt tướng rời biên thành, đã bày phòng tuyến, trước có đại quân chúng ta chống đỡ, bọn họ không thể nào đánh vào biên thành. Về phần Tuyết quốc, từ trước đến nay bọn họ luôn yên ổn sống chung với chúng ta, lần này nhất định là bị Hiên Viên triều xúi giục. Theo ý kiến của mạt tướng, nếu như lần này chúng ta không lập được uy danh của Vĩnh Hưng Vương triều, sợ rằng các quốc gia khác chung quanh cũng sẽ rục rịch."

Hiên Viên triều thuộc khu đất sa mạc lớn, nơi đó đất cằn cỗi, đất nước khó khăn, bọn họ đã sớm đỏ mắt tất cả Trung Nguyên. Những năm gần đây, luôn thỉnh thoảng quấy rầy biên thành, ý đồ chiếm lĩnh thành trì. Tuyết quốc ở phương bắc, nơi đó hàng năm có tuyết, trời đông giá rét, dân chúng phần lớn sống bằng nghề săn thú và thuộc da. Bọn họ không thích gây chuyện, nhưng mà thực lực lại không nhỏ, nhất là quân đội Tuyết Lang có sự phối hợp giữa người và sói, mười phần uy lực.

Lần này giao chiến với Tuyết quốc chỉ sợ quân đội đặc chủng của bọn họ cũng không dễ đánh thắng, dù sao địa thế và khí hậu nơi đó cũng không quá quen thuộc với người phương nam bọn họ.

Hai mắt híp lại, ánh mắt u tối, trong khoảng thời gian ngắn, Lôi Ngạo Thiên rơi vào trong trầm tư. Ngón tay của hắn nhẹ nhàng gõ mặt bàn, âm thanh thùng thùng thanh thúy vang lên ở đại điện nghị sự yên tĩnh. Đại Hộ Pháp (Nguyễn Dịch) cùng Thẩm Thanh nghiêng đầu nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên.

"Khởi bẩm hoàng thượng, bọn thần xin chỉ mang binh nghênh chiến Tuyết quốc và Hiên Viên triều."

Lý Cảm thấy thế, cũng đi theo xin chỉ: "Khởi bẩm hoàng thượng, mạt tướng xin chỉ mang binh ứng chiến Hiên Viên quân, vùng biên thành mạt tướng quen thuộc, hơn nữa đã từng giao thủ với Hiên Viên quân mấy lần. Nếu như hoàng thượng tin tưởng vi thần, xin hạ chỉ để vi thần chiêu tập nhân mã, mang quân đến phương tây."

Lôi Ngạo Thiên bình tĩnh nhìn ba người bọn họ, trong đầu thoáng qua đề nghị của Tô Nhược Mộng, ngay sau đó gật đầu một cái, chân mày nhíu chặt cũng theo đó dãn ra, nói: "Lý Cảm nghe chỉ."

"Có thần!"

"Vua và dân Hiên Viên dã tâm bừng bừng, nhiều lần quấy nhiễu con dân ta, trẫm lệnh ngươi mang 10 vạn đại quân tới biên thành, buộc Hiên Viên triều đầu hàng, giương quân uy triều ta."

"Thần tuân chỉ!"

Lôi Ngạo Thiên khẽ gật đầu, chuyển mắt nhìn về phía Nguyễn Dịch và Thẩm Thanh, nói từng chữ: "Nguyễn Dịch và Thẩm Thanh nghe chỉ."

"Có thần!" Trong mắt Nguyễn Dịch và Thẩm Thanh song song chảy qua ti ti kích động, tiến lên một bước nắm quyền cúi mắt nghe chỉ.

"Trẫm phong Nguyễn Dịch làm Hộ Quốc Đại Tướng quân, Thẩm Thanh làm Chấn Quốc Đại Tướng Quân, lệnh hai người các ngươi mang mười vạn tinh binh tiến về phía Bắc, nhất định buộc Tuyết quốc phục, trả lại hòa bình cho triều ta."

Nguyễn Dịch và Thẩm Thanh nhìn nhau, cùng hô lên: "Thần tuân chỉ!"

Lôi Ngạo Thiên khẽ xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn tấu chương chất cao trên bàn, nhìn bọn họ phất phất tay, nói: "Tất cả các ngươi đi xuống chuẩn bị đi. Ta chờ tin tức tốt của các ngươi, chờ một ngày các ngươi khải hoàn về triều, ta nhất định sẽ đón gió tẩy trần cho các ngươi."

"Tạ hoàng thượng, bọn thần nhất định không phụ trọng vọng của Ngô Hoàng." Nguyễn Dịch và Thẩm Thanh nghe Lôi Ngạo Thiên vẫn dùng xưng hô giống như trước đây, ngược lại không có nhiều ngoài ý muốn. Nhưng Lý Cảm lại không giống, hắn nhìn lên tân quân vương cao cao tại thượng trước mắt, uy phong bát diện, lại không có một tia tự cao tự đại, kích động đến hai mắt ướt át, râu hoa râm khẽ run.

Đây mới là quân vương đáng giá hắn thề chết theo, giờ khắc này, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao Ma Giáo có nhiều cao thủ hợp ở một chỗ như vậy? Tại sao bọn họ đều quyết một lòng theo Lôi Ngạo Thiên? Bởi vì, tất cả chỉ vì hắn là người đáng giá, hắn là người chịu thổ lộ tình cảm với thuộc hạ.

Vĩnh Hưng Vương triều có quân vương như vậy, thịnh vượng cường đại là tất nhiên.

Vậy mà, tất cả, hắn mỏi mắt mong chờ.

......

Ngày này trời trong nắng ấm, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, sau khi Đông Lý Phong cùng Nam Cung Nhược Lâm thêm Đông Lý Quyền, song song hạ táng ở trong lăng mộ hoàng tộc Đông Lý triều.

"Mộng nhi, Bảo Bảo và Bối Bối đều ngủ rồi sao?" Tô thị chỉ một thân một người đi tới tẩm cung của Tô Nhược Mộng, ghé đầu nhìn hai tiểu bảo bối trên giường một cái, nhẹ giọng hỏi.

"Mới vừa ngủ." Tô Nhược Mộng đứng lên, thấy giữa hai lông mày Tô thị mang theo nhàn nhạt u buồn, trong lòng biết bởi vì chuyện của Đông Lý Phong, nàng nhất định cảm thấy rất có lỗi với Nam Cung Cẩn. Nàng đưa tay cầm chặt tay Tô thị, dắt nàng đi tới trước bàn ngồi xuống, hỏi:"Mẹ, đã trễ thế này, mẹ còn chưa ngủ. Là có chuyện muốn nói với nữ nhi?"

Tô thị gật đầu một cái, lên tiếng: "Tâm tư mẹ từ trước đến giờ đều không thể gạt được Mộng nhi, mẹ không yên lòng Cẩn cô cô của con, con có thể bồi mẫu thân đi thăm nàng hay không?" Chuyện đi tới bước này, nàng thật không yên lòng Nam Cung Cẩn, trong trí nhớ nàng ấy có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền huệ, tâm địa thiện lương, nhưng cũng là một người không dễ dàng bộc lộ yếu ớt của mình ra ngoài.

"Được! Con bồi mẫu thân đi." Tô Nhược Mộng nghiêng đầu nhìn về phía cửa bên ngoài tẩm cung, hô: "Lộ Nhi."

"Chủ tử." Dứt lời một cung nữ tướng mạo thanh tú từ bên ngoài tẩm cung đi vào, cung kính cúi chào Tô Nhược Mộng.

"Lộ Nhi, ngươi đi mời Chu thị vệ tới."

"Dạ, nô tỳ đi làm ngay."

Chỉ chốc lát sau, Chu Đại Minh một thân trang phục thị vệ đi tới bên ngoài tẩm cung, hường về phía bên trong tẩm cung cao giọng hô: "Thuộc hạ Chu Đại Minh tham kiến chủ tử."

"Đại Minh?" Tô thị nghe âm thanh quen thuộc, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Tô Nhược Mộng.

Tô Nhược Mộng cười gật đầu một cái, "Mẹ, ngoài cửa là Đại Minh ca. Đi, chúng ta để Đại Minh ca cùng đi." Nói xong, Tô Nhược Mộng đưa tay kéo cánh tay Tô thị, hai mẹ con cười đi ra bên ngoài tẩm cung.

Trong sân Chu Đại Minh ngẩng đầu nhìn về phía người từ trong tẩm cung đi ra ngoài, khi hắn định nhãn nhận ra Tô thị, không nhịn được tiến lên vài bước, kích động khó che giấu hô: "Thẩm, đã lâu không gặp! Nhiều năm như vậy không gặp, thẩm càng trẻ tuổi, nếu như gặp nhau ở trên đường cái, sợ rằng Đại Minh thật sự không nhận ra thẩm rồi."

"Đại Minh thay đổi. Miệng trở nên ngọt, nói ra lời thật đúng là làm cho người ta vui vẻ. Người cũng cao lên, thật sự là nam tử hán rồi. Gia gia, nãi nãi, còn có cha mẹ ngươi đâu? Họ cũng ở Kinh Thành sao? Vẫn khỏe sao?" Tha hương gặp cố nhân, Tô thị cũng không nhịn được vui vẻ hỏi liên hoàn.

Nàng ở thôn Thanh Thủy gần mười tám năm, trừ bà vú, cũng chỉ có Chu gia là thật tâm đối tốt với các nàng. Nhắc tới bà vú, thật ra thì cũng không phải là bà vú của nàng, nàng ấy là bà vú của Nam Cung Cẩn, năm đó sau khi nàng bị Nam Cung Trọng Khiêm vứt bỏ, nàng đã theo bà vú cáo lão hồi hương đi tới thôn Thanh Thủy.

Một cái chính là mười tám năm, bà vú nghe lời nàng, cũng không đưa tin tức các nàng cho Nam Cung Cẩn, chân tâm thật ý như người thân chăm sóc mẹ con các nàng. Bà vú là ân nhân tái thế của hai mẹ con nàng, Chu gia lại là quý nhân của hai mẹ con các nàng.

Chu Đại Minh nghe Tô thị khích lệ, mặt ngăm đen không khỏi khẽ nóng lên, quẫn bách gãi đầu, ngây ngô cười nói: "Người nhà của ta đều tốt, bọn họ còn ở thôn Thanh Thủy." Nói xong, ánh sáng khóe mắt hắn liếc đến cung nữ đứng ở bên cạnh Tô Nhược Mộng, trong nháy mắt từ trong vui sướng khi gặp nhau tìm về tỉnh táo, tay chân luống cuống xoa xoa tay, nhìn Tô thị, mấp máy môi, lại nói không ra lời.

Hắn hưng phấn quá độ, lại quên mất thân phận bây giờ của Tô Nhược Mộng, mẫu bằng nữ quý, Tô thị tự nhiên cũng không còn là người thẩm hắn có thể gọi.

Nhưng mà, nên xưng hô cái gì đây? Lần này xem như, hắn thật sự không biết xưng hô như thế nào mới thích hợp nhất.

Tô Nhược Mộng nhìn bộ dáng của hắn, không nhịn được che miệng cười khẽ, cười nói: "Đại Minh ca, ngươi không cần cảm thấy gò bó. Nơi này không có người ngoài, chúng ta cứ xưng hô như trước kia là được rồi."

Tô thị nghe lời nói của Tô Nhược Mộng, giờ mới hiểu được, nguyên nhân vì sao vẻ mặt Chu Đại Minh trước sau biến hóa to lớn như vậy. Nàng cười tiến lên, đưa tay kéo tay Chu Đại Minh qua, mặt hiền lành cười nói: "Đại Minh, đây cũng là ngươi không đúng. Chúng ta tình như người thân, mặc kệ thay đổi thế nào, tình cảm giữa mọi người chúng ta cũng sẽ không thay đổi. Thẩm vẫn xem ngươi là đứa bé nhà mình, từ nhỏ đến lớn, Mộng nhi vẫn xem ngươi là đại ca ruột của mình. Hôm nay ngươi khách khí như vậy, thật là khiến chúng ta cảm thấy đau lòng."

"Không sai! Mộng nhi mặc kệ là làm thê tử của ai, làm mẹ của ai, hay có thân phận địa vị khác. Nhưng mà ở bên trong lòng của Mộng nhi, Đại Minh ca chính là ca ca, đây là sự thực vững chắc, cũng mặc kệ thế sự thay đổi thế nào cũng không sửa đổi được."

Tô Nhược Mộng tiếp lời nói của Tô thị, nghiêng đầu liếc mắt nhìn tẩm cung, lại nhìn Chu Đại Minh, nói: "Đại Minh ca, mẹ ta muốn đi Thành Vương phủ gặp một cố nhân, ngươi an bài người ở chỗ này bảo vệ Bảo Bảo và Bối Bối. Sau đó, ngươi đi cùng chúng ta ra cung."

Chu Đại Minh gật đầu một cái, lên tiếng: "Được! Ta sẽ đi an bài trước, lại tới đón ngươi và thẩm."

"Ừ."

Bóng đêm mông lung, một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa Thành vương phủ từ phồn hoa quý khí biến thành tiêu điều yên tĩnh. Chu Đại Minh từ trên xe ngựa nhảy xuống, đưa tay cuốn màn xe lên, nhìn về phía người ở bên trong, nói: "Thẩm, chủ tử, đến Thành vương phủ."

"Đại Minh ca, ta phải nói ngươi bao nhiêu lần? Lúc không có người ngoài, ngươi gọi ta là tiểu muội." Tô Nhược Mộng đỡ Tô thị, vừa chui ra xe ngựa, vừa nhíu mày nhìn về phía Chu Đại Minh, lại cường điệu.

"Mộng nhi nói không sai, Đại Minh ngươi lại như vậy, đây là lỗi của ngươi." Tô thị vội vàng không giúp.

Chu Đại Minh cẩn thận đỡ Tô thị xuống xe ngựa, trầm ngâm một lát, gãi đầu gật đầu một cái, lên tiếng: "Thẩm, tiểu muội, ta nhớ kỹ rồi."

"Đây mới đúng. Đi thôi."

Tô Nhược Mộng ngẩng đầu liếc nhìn biển treo trên cao cửa lớn, còn có lụa trắng và đèn lồng trắng có chút thê lương ở trong màn đêm, khẽ thở dài một hơi, đỡ Tô thị cùng Chu Đại Minh phía sau, đi về phía cửa lớn đóng chặt.

Chu Đại Minh đưa tay vỗ vỗ cửa, nhưng không ngờ cửa chính tự mở ra, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, cau mày nhìn về phía Tô Nhược Mộng, không tiếng động xin chỉ thị của nàng.

Tô Nhược Mộng bước vào viện trong vương phủ, nhìn đèn lồng trắng di động theo gió, lá rụng đầy sân, đại sảnh lộn xộn... Gió đêm thổi qua, cửa sổ phát ra âm thanh kẹt kẹt, âm thanh này vọng về trong vương phủ yên tĩnh, giống như thân ở trong nhà ma không người, làm cho người ta không khỏi rợn cả tóc gáy, sống lưng hơi lạnh.

Cây đổ bầy khỉ tan, tường sập chúng nhân đẩy. Đại khái chính là nói loại tình cảnh này.

"Thẩm, người cẩn thận một chút. Ta mang bọn ngươi đi nơi ở của Cẩn Thái Quý Phi." Chu Đại Minh quan sát viện trong vương phủ một cái, nhẹ giọng nhắc nhở, đi ở phía trước dẫn họ đi tới hậu viện.

Cong, cong, cong......

Trong bầu trời đêm yên tĩnh truyền đến âm thanh gõ mõ đứt quãng, Tô Nhược Mộng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn cửa viện phía xa, trong lòng biết nơi đó chính là nơi ở của Nam Cung Cẩn. Nghe âm thanh tiếng mõ này làm cho lòng người bình thản, Tô Nhược Mộng có loại cảm giác nói không nên lời.

Càng ngày càng đến gần nơi tiếng mõ phát ra, thân thể Tô thị cũng không nhịn cứng ngắc, tay gắt gao nắm Tô Nhược Mộng.

Tô Nhược Mộng đỡ Tô thị đứng ở bên ngoài đại sảnh, nhìn trong đại sảnh đèn đuốc sáng rực đặt tượng Quan Thế Âm Bồ Tát trông rất sống động, khói trong lò hương lượn lờ bay lên, trong không khí còn phiêu đãng mang theo mùi thơm. Không ngờ Nam Cung Cẩn như thế, ngồi xếp bằng ở trên nệm êm, một tay di động Phật châu, một tay gõ nhẹ mõ, đôi môi không ngừng mấp máy.

Giờ phút này, bộ dáng của nàng giống một tiên tử không dính khói bụi trần gian, mặc dù đã người đã trung niên, nhưng mà, bởi vì vẫn sống trong an nhàn sung sướng, da của nàng vẫn mịn màng như thiếu nữ, nếu như không phải trên mặt nàng lộ vẻ tiều tụy, họ thật đúng lầm tưởng đây là một tiên tử.

"Cẩn muội muội." Tô thị khẽ gọi một tiếng, nước mắt lã chã rơi xuống, như trân châu cắt đứt từng giọt rơi xuống.

Cong...... Âm thanh gõ mõ chợt dừng lại, Nam Cung Cẩn mở mắt, quay đầu vội vàng nhìn về ngoài cửa. Khi nàng thấy rõ người hai mắt đẫm lệ ngoài cửa, nước mắt cũng không nhịn chảy xuống, vài lần há mồm, vài lần nghẹn ngào, tất cả lời đều mắc kẹt ở trong cổ họng.

Nàng đứng lên, sải bước đón lấy Tô thị đi tới phía nàng, giang hai cánh tay, hai khuê mật cửu biệt trọng phùng ôm nhau khóc.

Họ vẫn ôm, khóc suốt. Tô Nhược Mộng không nói không rằng quấy rầy họ, lẳng lặng cùng Chu Đại Minh đứng ở một bên, hốc mắt ửng hồng nhìn họ. Qua hồi lâu, Tô thị và Nam Cung Cẩn từ từ bình tĩnh lại, sau khi ổn định cảm xúc, hai người tay nắm tay đi về phía thiên sảnh.

"Mộng nhi bái kiến cô cô." Tô Nhược Mộng đi tới trước mặt Nam Cung Cẩn, khéo léo hành lễ với nàng.

Nam Cung Cẩn nhìn Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói: "Không được, Mộng nhi bây giờ là nhất quốc chi mẫu địa vị cao quý, há nói đến để ngươi hành lễ với người."

"Cẩn cô cô, Mộng nhi vĩnh viễn là tiểu bối của người." Tô Nhược Mộng thật sâu nhìn Nam Cung Cẩn, sau khi thấy đáy mắt nàng ấy không có toát ra hận ý đối với nàng, trong lòng càng thêm có một loại tình cảm không khỏi nảy sinh, có loại vị chát không nói được.

"Mộng nhi nói không sai!" Tô thị cầm chặt tay Nam Cung Cẩn, trong con ngươi có vẻ phức tạp.

Nam Cung Cẩn như là nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Tô thị, đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, thấp giọng nói: "Chuyện kia không trách được ngươi, cũng không trách Mộng nhi được, nói cho cùng có kết cục như vậy đều là trong định số. Phong nhi từ nhỏ tâm cao khí ngạo, làm xuống không ít chuyện sai lầm, cũng không nguyện quay đầu lại, cũng không nghe khuyên can, mắc thêm lỗi lầm nữa."

"Cẩn muội muội, ta......"

"Cẩn cô cô, ta......"

Nam Cung Cẩn khoát tay áo, cắt đứt lời của các nàng, nói: "Các ngươi đừng nói nữa, ta hiểu rõ, các ngươi muốn nói điều gì. Nhưng mà, các ngươi bây giờ nghe ta nói." Nàng nhìn Tô thị và Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng gật đầu, rồi nói tiếp: "Mộng nhi, năm năm trước, ngươi cho hắn cơ hội sửa đổi, nhưng mà, hắn không biết quý trọng, ngược lại tệ hại hơn. Những chuyện này, cô cô đều nhìn ở trong mắt, cũng hiểu khổ tâm năm đó của ngươi. Chuyện này không trách ngươi, muốn trách cũng chỉ có thể trách cô cô không làm tốt trách nhiệm làm mẹ."

"Cẩn cô cô, không phải như vậy, ta......"

"Mộng nhi, ngươi đừng nói nữa. Hắn cố chấp đi lên con đường này, nên sớm làm chuẩn bị xấu nhất. Ngươi an tâm với cuộc sống của ngươi, chớ suy nghĩ quá nhiều. Con không dạy dỗ, lỗi của cha. Trong năm tháng còn dư của cô cô, cô cô chỉ muốn làm bạn với thanh đăng, chép kinh niệm Phật cho hắn, độ vong linh hắn, hi vọng đời sau hắn có thể mang theo một khỏa tâm trong sạch đầu thai, làm người một lần nữa."

Nam Cung Cẩn lần nữa cắt đứt lời nói của Tô Nhược Mộng, đồng thời, cũng họ nói ra dự định tương lai của nàng.

"Cẩn muội muội, ngươi không nghĩ lại? Nếu không, tỷ muội chúng ta chọn nơi thanh tĩnh, làm bạn vượt qua tuổi già, như thế nào?" Tô thị đối với lý lẽ rõ ràng này của Nam Cung Cẩn, Nam Cung Cẩn cố làm ra vẻ kiên cường, vẫn còn có rất nhiều không yên lòng và luyến tiếc.

Trước lần chủ động gặp nhau này, nàng thật sự ôm tâm tư khuyên Nam Cung Cẩn cùng với nàng quy ẩn điền viên, chỉ là, nàng thật không ngờ, Nam Cung Cẩn một lòng hướng Phật.

"Uyển Tâm tỷ tỷ, tâm ý của ngươi ta đều hiểu, ta chỉ có thể cô phụ ý tốt của tỷ." Nam Cung Cẩn tâm ý đã quyết, ngước mắt khẽ nhìn lướt qua nơi nàng không tính là ở lâu, trong mắt thoáng qua chút không muốn. Chỗ này có bóng dáng của Đông Lý Phong, nơi này cũng lần nữa xé vết thương trong lòng nàng.

Nàng phải rời khỏi nơi này, nàng muốn đi một nơi có núi có sông có Phật có tiếng chuông, chân chính tĩnh tâm lại.

"Cẩn cô cô, Mộng nhi biết trên núi Phi Hà bên ngoài kinh thành có một Tĩnh Tâm Am, nếu như cô cô khăng khăng hướng phật, nên để Mộng nhi tận tẫn hiếu tâm, tùy ý đưa cô cô lên Tĩnh Tâm Am đi." Tô Nhược Mộng biết, quyết định này của Nam Cung Cẩn không phải nhất thời xúc động, mà là đã sớm nghĩ qua.

Lại nhìn vương phủ giống như phế tích, nàng cũng cảm thấy rời khỏi nơi này, đối với Nam Cung Cẩn chỉ có lợi.

"Được! Lần này, cô cô nghe Mộng nhi an bài."

"Vậy ta cũng đưa tiễn Cẩn muội muội, làm quen đường đi, lần tới ta sẽ đi tìm muội muội xin ly trà thơm uống." Tô thị tuy là không muốn, nhưng nghĩ lại, nơi đó có lẽ mới là nơi thích hợp nhất để Nam Cung Cẩn tĩnh tu.

"Được!" Nam Cung Cẩn gật đầu một cái, ánh mắt vụt sáng vụt sáng, trong mắt thần sắc phức tạp.

Trái ngược với Nam Cung Cẩn hiểu chuyện, thái độ Nam Cung phu nhân lại là cực kỳ phẫn nộ, mắng liên thiên.

"Hu hu hu...... Lâm nhi đáng thương của ta, làm sao con nhẫn tâm bỏ lại mẫu thân như vậy? Con không phải làm người thân đau đớn, làm kẻ thù sung sướng sao? Trời đánh Tô Nhược Mộng, ngươi nhất định sẽ không có kết quả tốt, cái nữ nhân xấu lòng dạ hiểm độc, ta nguyền rủa ngươi một đời một kiếp......"

Gian phòng của Nam Cung phu nhân không ngừng truyền ra tiếng chửi rủa cùng tiếng khóc khóc thút thít, thỉnh thoảng còn truyền ra âm thanh người bên cạnh khuyên lơn.
Bình Luận (0)
Comment