Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 17

Tô Nhược Mộng nghẹo đầu liếc mắt nhìn nam tử tuyệt sắc đang bêhai sàng khoai lang, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, một giáo chủ y phục sang trọng, dung nhan tuyệt sắc, võ công cái thế, cao cao tại thượng như vậy, sao lại có thể làm mấy chuyện nhà nông châm lấm tay bùn với vẻ thản nhiên như vậy?

"Ngươi không cảm thấy làm những việc này sẽ làm mất thân phận của ngươi sao? Nếu để người trên giang hồ thấy được, ngươi sẽ bị lưu danh trăm thế đó."

"Phụ xướng phu tùy." Lôi Ngạo Thiên chớp chớp mắt, khóe môi cong lên đầy vui vẻ.

Nghe vậy, mặt Tô Nhược Mộng lại đỏ lên một trận, người này có còn là giáo chủ Ma giáo cao ngạo cuồng vọng, lãnh huyết vô tình trong miệng dân chúng nữa không vậy?

"Hình như câu đó không phải nói như vậy?"

Lôi Ngạo Thiên nghiêng đầu, nhìn nàng chăm chú: "Vậy thì phu xướng phụ tùy, phu nhân đã chuẩn bị sẵn để cùng vi phu đi ngắm nhìn giang hồ hay chưa?"

"Ngươi vẫn nên phụ xướng phu tùy đi." Tô Nhược Mộng nghẹn họng, chưa kịp nghĩ nhiều đã nhanh chóng từ chối. Cái gọi là giang hồ đó không phải chỗ dành cho nữ tử tay không tấc sắt như nàng. Người ta không động được vào Lôi Ngạo Thiên, nhưng không có nghĩa là sẽ không động được vào nàng.

Nàng còn muốn sống thọ một chút, nói thế nào thì đây cũng là sinh mạng thứ hai của nàng, nàng không muốn mạo hiểm dù chỉ một chút.

Mặc dù nàng biết là mình đã đồng ý thành thân với hắn, thì không thể không đếm xỉa tới, nhưng mà, tranh thủ thời gian để sống yên tĩnh lâu thêm một chút cũng tốt.

"Thật vui vì rốt cuộc nương tử cũng đã nghĩ thông suốt." Lôi Ngạo Thiên toét miệng, hài lòng gật đầu một cái.

Tô Nhược Mộng không rõ ý tứ của hắn cho lắm, nàng cự tuyệt yêu cầu của hắn, sao bộ dạng của hắn lại như đang rất vui vậy? "Nghĩ thông suốt cái gì?"

Lôi Ngạo Thiên ngoắc ngoắc khóe miệng: "Gả cho ta."

"Xin hỏi, ta còn lựa chọn thứ hai sao?" Tô Nhược Mộng lại đỏ mặt, thẹn thùng cụp mắt, vừa đá đá mấy hòn đá dưới chân.

"Ha ha, không có! Đời này của nàng trừ ta ra, sẽ không có lựa chọn thứ hai." Khẩu khí cực kỳ cuồng vọng, đây là lần đầu tiên Tô Nhược Mộng được nghe.

Đây chính là bộ dáng lúc trước của hắn sao? Là sự cuồng vọng khi có thể nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay.

"Dù ta không có lựa chọn thứ hai, ta cũng sẽ không gả cho ngươi." Tô Nhược Mộng khẽ thở dài một hơi, không phải vì hắn không tốt, mà vì nàng thích cuộc sống yên tĩnh. Nhưng mà, một khi trở thành phu nhân giáo chủ Ma giáo, chỉ sợ rằng cuộc sống yên tĩnh vốn có lại trở thành thứ xa xỉ.

Nàng rất sợ chết, cho nên, nàng rất lo lắng có một ngày sẽ bị giết chết trong lúc đang ngủ.

Mặc dù, Lôi Ngạo Thiên có thực lực để bảo vệ nàng chu toàn, nhưng mà, hắn cũng đâu thể giắt nàng bên lưng quần mà mang theo cả ngày được.

Giang hồ hiểm ác, mặc dù nàng không rõ cái giang hồ này có giống với giang hồ mà nàng thấy được trên tivi, tiểu thuyết hay không, nhưng mà, chắc cũng không khác mấy đâu nhỉ.

Nếu hắn là giáo chủ Ma giáo, vậy chắc hẳn là hắn có không ít kẻ thù rồi, kẻ muốn lấy đầu hắn, sợ rằng cũng không phải ít.

"Ngươi có nhiều kẻ thù không?"

Lôi Ngạo Thiên còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần từ sau câu nói của nàng, lại thình lình nghe được nàng hỏi thêm một câu như vậy. Hắn không khỏi tò mò quan sát nàng, thấy lông mày nàng nhíu lại, trong lòng bỗng thấy thất vọng xen lẫn bất đắc dĩ.

Nàng đang ghét bỏ thân phận của hắn chứ gì, hay là đang để ý chuyện hắn có nhiều kẻ thù? Chẳng lẽ ở cạnh hắn khiến nàng thấy không an toàn đến vậy sao?

"Nhiều, người của triều đình và cả những danh môn chính phái trên giang hồ đều hận không thể khiến Ma giáo biến mất trong một đêm." Lôi Ngạo Thiên một mặt trả lời, một mặt nhìn nàng như không cam lòng, trong giọng nói pha lẫn chút khẩn trương, hỏi: "Nàng sợ sao?"

Tô Nhược Mộng nghiêm túc nhìn hắn, mím môi, gật đầu một cái: "Sợ! Rất sợ! Ta là nữ nhân rất sợ chết, điểm này chỉ sợ là phải khiến ngươi thất vọng rồi. Tuy nhiên...."

"Tuy nhiên cái gì?" Tâm trạng vừa chìm xuống của Lôi Ngạo Thiên lại trồi lên, nhìn nàng với vẻ mong đợi.

Tô Nhược Mộng cảm thấy có chút không quen với vẻ mặt của hắn, sao nàng lại cảm thấy lời của mình có ảnh hưởng rất lớn tới hắn vậy? Trên thế giới này thật sự có chuyện yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên sao? Bọn họ nói dễ nghe là vị hôn phu vị hôn thê, nói khó nghe thì chính là hai người không chút quan hệ xảy ra tình một đêm, không thân quen mà cũng chẳng hiểu chút gì về nhau.

Nàng nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, bỗng thấy không đành lòng, còn có thêm chút cảm động: "Tuy nhiên, ta hi vọng hôn sự của chúng ta có thể không truyền ra ngoài giang hồ. Ta biết ngươi hoàn toàn có thể bảo hộ ta chu toàn, nhưng mà, vẫn phải có lúc ngươi không thể ở cạnh ta mà."

Trên mặt Lôi Ngạo Thiên lộ ra nụ cười nhẹ nhỏm, không ngừng gật đầu đáp ứng: "Chuyện này không thành vấn đề, ta đáp ứng với phu nhân, chúng ta sẽ cùng nhau từ từ già đi, ta tuyệt không nuốt lời."

Cuộc sống của mọi người trên giang hồ đều là qua được hôm nay, không biết còn có ngày mai hay không. Trước khi gặp nàng, hắn chưa bao giờ quá xem trọng mạng của chính mình, hắn luôn cảm thấy còn sống một ngày, thì cứ tận tình mà hưởng thụ một ngày. Nhưng mà, giờ đây, đột nhiên hắn lại cảm thấy tánh mạng mình không còn là của một mình mình, hắn có khỏe mạnh hay không còn có quan hệ đến nữ tử tên Tô Nhược Mộng kia.

Chỉ khi hắn còn sống mới có thể bảo hộ được cho nàng, cho nên, bắt đầu từ bây giờ, hắn phải quý trọng tính mạng của mình.

"Ừ." Tô Nhược Mộng đáp lời, tiếp tục khẩy khẩy mấy cục đá dưới chân, cả đoạn đường đều không nói tiếng nào, trừ việc Lôi Ngạo Thiên thỉnh thoảng lén nhìn nàng một cái, nàng chỉ nghe được tiếng tim đập thật mạnh của chính mình.

Vừa đi tới cổng thôn trang, Chu đại thẩm đại vội vàng chạy về phía Tô Nhược Mộng.

Tô Nhược Mộng cả kinh, Chu đại thẩm này là hảo hữu duy nhất của mẹ nàng ở trong thôn, nàng không chỉ chưa từng hùa theo những thôn dân khác khi dễ các nàng, còn thường giúp đỡ nàng. Lần trước sau khi Tô Nhược Mộng bị té xuống núi, nàng đã lên tận trấn trên để mời đại phu, cả khoảng thời gian đó cũng là nàng yên lặng chiếu cố hai mẹ con nàng.

Nhìn dáng dấp, hiển nhiên là nàng đang đi về phía mình, vội vã tìm mình như vậy, chẳng lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

"Đại thẩm, có phải bệnh cũ của mẹ ta lại tái phát hay không? Hay là nhà ta đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Chu đại thẩm đi tới trước mặt Tô Nhược Mộng, sợ hãi liếc nhìn Lôi Ngạo Thiên một cái, hai chân hơi run lên nói: "Trong nhà ngươi có bảy tám người xa lạ, bọn họ.. bọn họ...."

"Bọn họ làm gì rồi?" Tô Nhược Mộng nghe nàng nhắc tới bảy tám người xa lạ, liền đoán được những người đó chính là hộ pháp của người nào đó.

Nhưng mà, mấy hộ pháp đó không phải đã đi tìm thức ăn rồi sao? Không phải là lại gây ra chuyện gì rồi đó chứ? Quả nhiên là có một giáo chủ thích gây chuyện, thì sẽ có một đám hộ pháp thích gây chuyện mà.

"Bọn họ chuyển hết gạo của nhà lão Ổ sang nhà ngươi rồi."

"Bọn họ cướp bóc?" Tô Nhược Mộng thất kinh, con ngươi khẽ trừng Lôi Ngạo Thiên một cái, như muốn nói: "Ma giáo các ngươi, quả thật không phải người lương thiện."

Lôi Ngạo Thiên lại vui vẻ nở nụ cười, đáp trả nàng bằng ánh mắt: "Bọn họ đang giúp nàng xả giận."

Tô Nhược Mộng nghĩ nghĩ, đúng là thế thật, chính mình cũng muốn tìm lão Ổ tính sổ cho hả giận, giờ có bọn họ làm giúp, nàng cũng không cần phải ý kiến thêm nữa.

Chu đại thẩm nhìn hai người mắt qua mày lại, nét mặt già nua không khỏi đỏ lên, xem gia tin đồn trong thôn cũng là tám chín phần mười rồi, Mộng nhi quả nhiên có quan hệ không tầm thường với vị giáo chủ Ma giáo kia.
Bình Luận (0)
Comment