Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 23

" Giáo chủ, đây là Long Hành Thiên Hạ sao?" Đại hộ pháp giật mình nhìn lối chữ thảo cứng cáp lại có lực ở mặt ngoài, thanh âm khẽ run, trong lời nói mang theo vẻ vui sướng tột cùng. Hắn không ngờ lúc sinh thời mình lại có thể thấy được Long Khiếu kiếm và quyển võ học cổ tịch Long Hành Thiên Hạ này.

Long Khiếu kiếm và cổ tịch kiếm pháp Long Hành Thiên Hạ là những thứ mà người trong giang hồ luôn khao khát, lấy được những thứ đó đồng nghĩa với việc ngươi có thể hùng bá võ lâm rồi. Nhưng mà, người chân chính thấy được bọn nó, đến hiện tại vẫn chưa có một ai, bọn nó giống như một truyền thuyết mỹ lệ chốn giang hồ vậy.

Mặc dù chỉ là một truyền thuyết, nhưng sức ảnh hưởng của bọn nọ lại rất lớn, trên giang hồ từng có lời đồn Long Khiếu kiếm được giấu trong động Tiềm Long trên Tử Long dĩnh, dẫn tới vô số người trong giang hồ liều lĩnh lẻn vào tổng đàn Ma giáo, không ít người cũng vì thế mà bỏ mạng.

Dần dà, ngoài thuyết pháp Ma giáo thích tru diệt danh môn chính phái ra, Ma giáo cũng trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của danh môn chính phái. Mặc dù rất đau, nhưng lại không rút ra được, bởi vì Ma giáo không phải chỗ bọn họ có thể chọc nổi.

Nghe vậy, chúng hộ pháp đều kinh hãi, từng người trợn to hai mắt, chăm chú nhìn chằm chằm hộp Tử Mộc và phát hoàng cổ tịch. Chính hai thứ đồ này, khiến cho không ít người trong bọn họ vì không kiềm chế được lòng hiếu kỳ mà đột nhập Tử Long lĩnh, vì vậy mới bị Giáo chủ thu làm hộ pháp.

"Long Hành Thiên Hạ?"

"Được rồi, không tệ!" Lôi Ngạo Thiên thả kiếm phổ lại vào trong hộp Tử Mộc, hờ hững nhìn lướt ra bộ mặt vui mừng của bọn họ, nói: "Đi thôi, chúng ta về trước đã!"

"Vâng!" Chúng hộ pháp nhảy nhót theo sau Lôi Ngạo Thiên, sùng bái nhìn giáo chủ của bọn họ.

Tương truyền Long Khiếu kiếm chỉ chọn người chí nhân chí nghĩa để làm chủ nhân của mình, nghĩ tới đây, trên mặt của bọn họ đều lộ ra nụ cười đắc ý. Dõi mắt khắp thiên hạ này, chỉ có giáo chủ của bọn họ mới xứng với thanh Long Khiếu kiếm này, mấy tên ngụy quân tử tự cao tự đại kia ngay cả xách giày cho Giáo chủ của bọn họ cũng không xứng.

Giáo chủ của bọn họ mặc dù cuồng vọng tự đại, giết người vô số, nhưng mà, người bọn họ giết đều là kẻ đáng chết, của cải mà họ cướp bóc cũng là của bất nghĩa.

Lôi Ngạo Thiên đột ngột dừng cước bộ, cau mày dựng tai lắng nghe, hắn nghe được từ phía Tô gia truyền đến tiếng than trời trách đất. Hắn không khỏi gấp gáp, ôm hộp Tử Mộc khẽ tung người, chớp mắt đã đáp xuống trong sân Tô gia.

Hắn sãi bước đi đến bên Tô Nhược Mộng, ngang ngược đưa taychoàng lấy eo nàng, lông mày nhíu chặt, từ trên cao nhìn xuống vợ chồng lão Ổ và trưởng thôn Lý Ngọc Quyền đang quỳ trên đất, còn cả cái tên Đại Hồ Tử lúc trước từng cường hôn Tô Nhược Mộng.

Bộ dạng lúc này của bọn họ muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật, vợ chồng lão Ổ thì sưng mặt sưng mũi, trưởng thôn thì không chỉ không còn tai trái, mà ngay cả nửa phần tóc bên trái cũng không cánh mà bay, cả người trông vô cùng lập dị. Nhưng trong số họ còn có người thảm hại hơn, đó chính là Đại Hồ Tử, hai môi hắn sưng to như hai cục lạp xưởng, phần da môi cũng bị căng đến mỏng dính, như thể chỉ cần bất cẩn chút thôi, môi của hắn sẽ nổ tung ra.

Từ sáng bọn họ đã nước mắt ngắn nước mắt dài mà đi tới Tô gia, không nói hai lời liền quỳ gối xuống trước mặt Tô Nhược Mộng, nói bọn họ đã biết lỗi rồi, kêu nàng tha cho bọn họ gì gì đó. Nàng nhìn dáng vẻ của họ, vừa sợ vừa buồn cười, cuối cùng nhìn tạo hình kỳ quái của trưởng thôn và đôi môi lạp xưởng của Đại Hồ Tử, không nhịn được nữa mà phá lên cười.

Nhìn bộ dạng sợ hãi của bọn họ, không khó tưởng tượng những chuyện này đều do tay Lôi Ngạo Thiên mà ra. Nàng quả thật phải thay đổi cách nhìn với Lôi Ngạo Thiên rồi, hắn cư nhiên nhớ kỹ những tất cả những chuyện bọn họ đã làm với nàng, còn yên lặng thay nàng xả giận.

Nhìn những người này bị trừng phạt, nàng cảm thấy không hề quá đáng chút nào, hết thảy đều do bọn họ tự làm tự chịu. Lúc đầu, khi bọn họ dùng đủ biện pháp khi dễ nàng và mẫu thân, sao họ không nghĩ tới các nàng cũng là cô nhi quả phụ, giờ ở đây bày cái vẻ sám hối vô hạn ấy cho ai nhìn hả?

Nếu không phải nàng được quỷ thần xui khiến mà xuyên vào người nguyên chủ, thì nguyên chủ này đã sớm được chôn sâu trong lòng đất, còn Tô thị thì sẽ vì đau khổ khi mất đi nữ nhi yêu quý mà sống không nổi nữa. Tối hôm qua, toàn bộ trí nhớ của nguyên chủ đã được khôi phục, ngay cả việc tại sao nàng lại té từ trên núi xuống, nàng cũng nhớ ra rồi. Nếu nàng đoán không sai, đôi tay mập mạp đẩy nàng xuống chính là của thê tử lão Ổ.

Bộ dáng của bọn họ lúc này, nàng còn cảm thấy nhẹ. Trong mắt bọn họ, sinh mệnh con người còn không quý bằng hai gian phòng ở, vài mẫu ruộng đất. Bọn họ không đáng để nàng thay họ cầu xin tha thứ, không muốn mạng của bọn họ đã là sự khoan dung lớn nhất dành cho họ rồi.

Tô Nhược Mộng thoát ly khỏi suy nghĩ, quay đầu ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, đưa tay chỉ mấy người trước mắt, hỏi: "Đây đều là kiệt tác của ngươi cả sao?"

"Nương tử thích không? Có phải cảm thấy cá tính mười phần hay không?" Lôi Ngạo Thiên cưng chìu véo nhẹ cái mũi của nàng, khóe miệng cong lên thật lớn, trên mặt lộ rõ ý cười tà mị, không đáp mà hỏi ngược lại.

"Cá tính?" Tô Nhược Mộng đáp lại hắn bằng một nụ cười nhàn nhạt, quay đầu nhìn lướt qua mấy người quỳ trên đất, xì cười một tiếng, nói: "Đích thực là rất có cá tính, ta cũng không biết ngươi lại có thẩm mỹ như vậy đấy?"

Lôi Ngạo Thiên cũng cười theo, trêu ghẹo: "Đó là vi nương tử còn chưa hiểu rõ ta, đợi sau khi chúng ta thành thân rồi, nàng sẽ phát hiện được trên người ta còn có rất nhiều ưu điểm."

Hắn còn tưởng rằng nàng sẽ chất vấn hắn vì sao lại tàn nhẫn như vậy chứ? Không ngờ nàng lại phản ứng như thế, thật là một nữ nhân thú vị.

"Lời này của ngươi ngược lại nhắc nhở ta, chúng ta phải nên tìm hiểu đối phương trước, rồi sau đó mới thành thân, tránh cho sau khi thành thân rồi, hai bên mới phát hiện là không hợp nhau."

"Không được! Chúng ta có thể thành thân sau đó từ từ hiểu rõ."

Tô Nhược Mộng híp mắt mỉm cười nhìn dáng vẻ dè chừng của Lôi Ngạo Thiên, tiếp tục hỏi: "Vậy nếu thật sự không hợp thì sao? Ngươi hưu ta, hay là ta hưu ngươi?"

"Đừng hòng mơ tưởng, sẽ không có chuyện như vậy đâu."

"Nếu có thì sao?"

"Nữ nhân, có phải nàng ngứa da rồi không?" Lôi Ngạo Thiên híp mắt lại, nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng với vẻ nguy hiểm.

Tô Nhược Mộng sửng sốt một chút, mặt chợt đỏ lên như gấc, lườm hắn một cái, bất mãn cong môi: "Ngươi mới ngứa da đó? Ngứa tay, ngứa chân, toàn thân ngươi đều ngứa." Nam nhân này, lại dám đem chuyện này ra dọa nàng, chỉ vì hắn biết nàng sợ nhất bị người khác cù lét.

Chúng hộ pháp hứng thú nhìn giáo chủ và phu nhân của bọn họ liếc mắt đưa tình, hiếm khi thấy được giáo chủ như vậy, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội đâu.

Mấy người đang quỳ trên mặt đất, lúc nghe Tô Nhược Mộng nói rất có cá tính liền bị dọa đến run rẩy cả người. Bọn họ hối hận rồi, bọn họ không nên đi tới nơi này để cầu xin tha thứ, bọn họ nên tự đánh rụng răng rồi yên lặng nuốt vào bụng thì hơn.

Nhưng mà, bọn họ không chỉ bị thương ngoài da thế này thôi đâu, mà bọn họ còn trúng phải một loại độc kỳ lạ, toàn thân giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm cắn, vừa đau lại vừa nhột.

Về sau, Tô Nhược Mộng trực tiếp xem bọn họ như không khí, chỉ lo liếc mắt đưa tình với người bên cạnh. Lý Ngọc Quyền quay đầu lén nháy mắt với Đại Hồ Tử, lại khẽ ho khan một tiếng.

"Giáo chủ, ngươi có thể cho chúng ta giải dược hay không? Lần sau chúng ta không dám nữa." Đại Hồ Tử nhận được ám hiệu của Lý Ngọc Quyền, lấy dũng khí run rẩy mở miệng, dập đầu cầu xin Lôi Ngạo Thiên cho thuốc giải.

"Lần sau? Ngươi còn muốn có lần sau?" Tứ hộ pháp đứng ở một bên lên tiếng khiển trách, đưa tay cách không quăng cho Đại Hồ Tử mấy bạt tay.

Đại Hồ Tử bị đau, kinh hãi bụm mặt, nhìn Tứ hộ pháp với vẻ kỳ quái. Hắn cách mình xa như vậy, lại còn có thể quăng cho mình mấy cái bạt tay. Những người này rốt cuộc là người hay quỷ vậy, người của Ma giáo quả thật còn kinh khủng hơn cả ma quỷ.

"Không phải, ta không có, lần sau..." Đại Hồ Tử còn chưa nói xong, trên mặt lại truyền tới đau nhức.

"Bốp bốp..." Lại thêm mấy tiếng vang giòn tan.

Tô Nhược Mộng chỉ nhận thấy trước mắt thoáng qua một đạo bạch ảnh, cũng không rõ là người hay vật. Nàng nghi hoặc nhìn về phía chúng hộ pháp, chỉ thấy Lục hộ pháp ưu nhã vỗ tay phủi bụi. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, những người này thật là, định thề không hù chết được mấy người kia thì không chịu bỏ qua hay sao?

Võ công xuất thần như thế lại chỉ để đánh người ta mấy bạt tay, thật phí cho bọn họ đi dùng dao mổ trâu để giết gà.

Lục hộ pháp chấp hai tay phía trước, nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Phu nhân, hắn còn muốn có lần sau, cho nên, thuộc hạ liền thay người thưởng cho hắn một dĩa đầu heo xào."
Bình Luận (0)
Comment