Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 59.1

Edit: Thảo My

Cái bàn trong góc đại sảnh khách sạn, có một già một trẻ, một là lão phu nhân tóc hoa râm, một là cô nương mười sáu mười bảy tuổi, từ tuổi của các nàng xem ra, giống như là một đôi bà cháu.

Lão phu nhân từ khi Tô Nhược Mộng một bước vào cửa chính khách sạn cũng chưa liếc mắt về phía nàng, mày trắng nhẹ chau lại, đối với Tô Nhược Mộng có một loại rất thân thiết, cảm giác rất quen thuộc. Từ sau khi nghe được nàng (TNM) nói chuyện, trong lòng của nàng cũng đã có chút chắc chắn.

Nàng là một cô nương, một nữ giả nam.

"Nãi nãi, người làm gì mà vẫn nhìn vị tiểu công tử kia?" Cô nương ngồi ở lão phu nhân theo tầm mắt của nàng nhìn sang, nghi ngờ hỏi.

Từ khi vị công tử kia vào cửa, nãi nãi vẫn như có điều gì suy nghĩ nhìn chằm chằm người ta, chẳng lẽ là gặp được người quen hay sao? Nhưng mà, họ ở chỗ này không thể nào có người quen? Chẳng lẽ nãi nãi cũng thích nam tử đẹp mắt?

Phi, phi, phi...

Thủy Lạc lắc đầu, ở trong lòng âm thầm phỉ nhổ chính mình.

Tô Nhược Mộng cảm thấy có hai đạo ánh mắt chuyên chú giống như là bóng đèn nghìn vôn bắn tới mình, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn một già một trẻ bên góc tường kia mỉm cười gật đầu. Nhưng trong lòng không khỏi nói thầm, các nàng là ai? Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng?

Lão phu nhân từ trong ống tay áo lấy ra một túi gấm thêu mặt trời ấm áp đưa tới trước mặt cô nương, nói: "Lạc Nhi, con nghĩ biện pháp thả túi gấm này vào trên người vị công tử kia, ngàn vạn lần không được để cho hắn phát hiện."

"Tại sao?" Thủy Lạc không hiểu, đang êm đẹp tại sao muốn thả cái túi gấm này vào người vị công tử kia? Hơn nữa còn không thể để cho hắn biết?

Cái túi gấm này là bà nội đeo trên người, chưa bao giờ rời thân, nàng xin bà nội cũng không cho, nhưng bây giờ lại cho một người không quen biết. Nàng thật sự là rất không cam tâm, trong lòng cũng không nghĩ ra.

Lão phu nhân nghiêm nghị nhìn nàng, nói: "Để cho con đi, bà nội làm việc cần cũng giải thích với con sao? Gần đây con giống như không có luyện công? Tại sao?"

"Cái gì? Con lập tức đi ngay." Thủy Lạc nhìn lão nhân gia tức giận, lại sợ nàng mắng mình lười biếng, liền vội vàng đứng lên, chuyển động mắt mấy cái đi tới chỗ Tô Nhược Mộng.

"A..." Thủy Lạc xác định tốt khoảng cách, tính toán thời gian, sau đó hét lên một tiếng, vô tư nhào tới trên người Tô Nhược Mộng, hai người nhếch nhác ngã trên mặt đất.

Nàng giật mình từ trên người Tô Nhược Mộng bò dậy, lắc đầu một cái, khoát khoát tay, một bộ hoang mang sợ hãi nhìn nàng, lắp ba lắp bắp nói: "Chuyện này... Vị công... Tử, thật xin lỗi! Ta không phải cố ý."

Tô Nhược Mộng đứng lên đưa tay vỗ vỗ, nhíu chặt chân mày, nhẹ liếc nàng một cái, thản nhiên nói: "Thôi, ngươi cũng không phải là cố ý."

"Thật xin lỗi!" Thủy Lạc hướng Tô Nhược Mộng khom người một cái, xoay người đi về phía quầy, đặt cọc tiền cho chưởng quỹ, muốn một gian phòng.

Trong lòng nàng rất kinh ngạc, không ngờ vị công tử đẹp mắt kia lại là vị cô nương, không trách được dáng dấp đẹp như thế.

Nàng trở lại trước bàn ăn cơm, đỡ lão phu nhân đã ăn cơm xong đi đến phòng khách hậu viện. Đẩy cửa phòng ra, nàng tiện tay vung bao quần áo trên vai lên giường, nhìn lão phu nhân, không kịp chờ đợi nói: "Bà nội, vị công tử kia không phải công tử thật, nàng cũng là một cô nương nha."

"Lời này không nên nói lung tung, tự mình biết là được rồi." Nghe vậy,  trên mặt lão phu nhân không có một tia bất ngờ, đi tới trước bàn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Thủy Lạc, nhẹ giọng nhắc nhở nàng.

Thủy Lạc bất ngờ nhìn nàng, hỏi: "Bà nội ngươời đã biết?"

"Ta đi qua cầu cũng nhiều hơn con đi đường." Ý tứ, chính là nam hay nữ, nãi nãi của ngươi nhìn một cái là có thể phân biệt được.

Hi vọng cảm giác của mình không có sai, hi vọng nàng chính là người chính mình muốn tìm.

Kẽo kẹt~~

Tô Nhược Mộng đi vào phòng khách, nhẹ nhàng nhìn một vòng bài biện trong phòng khách, quay đầu nhìn chưởng quầy mập tự mình đưa nàng tới, hỏi:"Gần đây Doãn Tâm Nhi có đi nơi khác? Nàng ở gian phòng kia?"

Chưởng quỹ mập còn chưa biết nàng, nhìn chằm chằm nàng, hỏi: "Công tử, ngài là?"

"Tô." Tô Nhược Mộng chỉ nói với hắn một chữ duy nhất, nhưng là cái chữ này đã cho chưởng quỹ mập hiểu thân phận của nàng. Chưởng quỹ mập lập tức đi đến trước cửa, đưa đầu ra liếc nhìn chung quanh một vòng, xác định không có khác thường rồi mới quay lại phòng, nhìn Tô Nhược Mộng cung kính nói: "Không biết phu nhân đến, xin phu nhân thứ tội."

"Không có việc gì! Chớ lộ ra, ta ở trên núi lâu rồi, muốn xuống núi một chút." Nói xong, nàng nhìn chưởng quỹ mập, hỏi lần nữa: "Gần đây không có nơi nào không thích hợp không? Mẹ con Doãn Tâm Nhi đâu?"

Nàng nhìn người trong khách sạn này, phát hiện người giang hồ hỗn tạp.

Từ khí thế người bên trong, phần lớn cũng không phải hạng người bình thường. Lần này, Đông Lý Phong xem như dùng hết suy tính, tản ra lời đồn về Long Khiếu Kiếm và bảo tàng khiến cho những người đó điên cuồng.

Nàng không thể lưu lại lâu ở dưới chân núi, chẳng biết tại sao vào giờ phút này, ngược lại nàng hối hận khi xuống núi.

Nếu như không cẩn thận để người ta biết thân phận của nàng, vậy coi như rất phiền toái.

"Doãn tiểu thư, nàng không ở nơi này, trong khách sạn nhiều người nhiều miệng, tai mắt nhiều. Cho nên, Đại Hộ Pháp cho người mang hai mẹ con các nàng đến ở một nông gia." Chưởng quỹ mập thành thật trả lời, lấy thân phận Doãn Tâm Nhi từng là Quyền vương phi, ở trong khách sạn có nhiều bất tiện.

"Ừ, ta biết rồi. Ngươi trước đi xuống, ta đợi một lúc liền rời đi." Tô Nhược Mộng gật đầu, lần này không hỏi về chuyện nơi ở của Doãn Tâm Nhi. Nàng cảm thấy không khí khẩn trương, cho nên, trở về Tử Long Lĩnh mới là thượng sách.

Không biết Nhị Lôi Tử thấy thư nàng lưu lại chưa? Có thể sốt ruột hay không? Nếu như hắn cũng đi theo xuống núi thì phải làm thế nào?

Bây giờ nàng thật hối hận, hối hận cho sự xúc động của bản thân, nếu như bởi vì chính mình để cho hắn mạo hiểm, nàng sẽ không tha thứ mình.

Lòng hiếu kỳ quả nhiên có thể hại chết mèo, chỉ là, bây giờ không phải là hại mèo, mà là hại hắn và Tử Long Lĩnh.

Càng nghĩ càng gấp gáp, Tô Nhược Mộng cảm giác mình một khắc cũng không thể ở lại, cầm quạt giấy lên vừa mới chuẩn bị rời đi, cửa phòng bị người mở ra ngay sau đó lại đóng lại.

Nàng nhìn hai nhân sĩ giang hồ mặc quần áo thô vải rách, hỏi:"Các ngươi là ai? Nơi này không phải là gian phòng của các ngươi, có phải các người vào nhầm phòng hay không?" Trên người của bọn họ thả ra hơi thở lạnh lùng, còn có một cỗ sát khí nồng đậm.

"Chúng ta tìm chính là ngươi, Tô Nhược Mộng, hôm nay ta xem ngươi còn trốn nơi nào? Lôi Ngạo Thiên không ở nơi này, ngươi liền ngoan ngoãn chịu chết đi." Một người trong đó hung ác nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng, trong giọng nói bao hàm oán hận.

Tô Nhược Mộng sửng sốt một chút, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, cảnh giác nhìn họ, hỏi:"Các ngươi là người Yêu Nguyệt Môn?"

‘ Bọn họ ’ không phải nam tử, họ cũng như nàng đều là nữ giả nam, mà coi nàng là tử địch cũng chỉ có người của Yêu Nguyệt Môn. Thực sự muốn không tới, họ vẫn luôn còn chưa mất hy vọng, vẫn luôn nghĩ tới muốn bắt nàng trả mạng cho Ninh Ngạo Tuyết.

"Coi như ngươi còn có chút ánh mắt, như vậy ngươi cũng không làm một quỷ xui xẻo hồ đồ chết oan rồi. Đến đây, nạp mạng đi." Dứt lời, hai người bọn họ đồng thời rút ra kiếm sáng loáng, nhất tề đâm tới nàng.

Tô Nhược Mộng nhìn hai cây kiếm cách mình càng ngày càng gần, trong lòng ai oán một tiếng, lần này chỉ sợ thật là chết ở chỗ này.

Ai, thật không nên len lén xuống núi, hối hận a.

Vào lúc này, nàng chính là muốn gọi Phượng Cầm ra ngoài cũng không còn kịp rồi, kiếm người ta cũng đã đâm tới nàng rồi.

Keng keng hai tiếng, hai người mới vừa đâm tới nàng đồng thời mềm nhũn cùng kiếm của các nàng ngã trên mặt đất, không nhúc nhích.

Tô Nhược Mộng kinh ngạc quét nhìn trong phòng, trên xà nhà, ngoài cửa sổ, nhưng không có phát hiện bất cứ gì khác thường, căn bản cũng không biết là ai ở chỗ tối cứu nàng. Nàng nhắm mắt lại hít thở sâu mấy cái, sau khi ổn định tâm tình của mình, lập tức cất bước đi ra ngoài khách sạn.

Cái chỗ này, nàng không thể ở tiếp được.

Nguy hiểm bất cử lúc nào cũng đang đợi nàng, mới vừa người cứu nàng là địch hay là bạn nàng đều không biết, xuất quỷ nhập thần như thế, có thể lẫn vào người giang hồ mà nàng lại không nhận ra.

Thứ 2 mình có chuyện ko đăng chương được xin lỗi mọi người nha!

Thứ 3 mình sẽ đăng bù mong mọi người thông cảm.
Bình Luận (0)
Comment