Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 59.4

Edit:Thảo My

Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Tô Nhược Mộng vẫn là nhịn không được sinh khí, chuyện này nàng chỉ nghĩ một chút đã sợ, nếu như không phải là Ngạo Thiên kịp thời mang nàng trở lại, bây giờ nàng đã sớm không biết bị ai bắt đi nơi nào? Thậm chí có thể đã......

"Mộng nhi, đồng ý với mẫu thân, bắt đầu từ bây giờ sẽ không đùng một cái xuống núi. Con sẽ không nói gì mà đi nữa. Con có chuyện gì, mẫu thân làm sao mà sống đây? Ô ô ô..." Tô thị nói xong, nước mắt lộp bộp rơi xuống, cầm khăn tay thỉnh thoảng lau nhẹ khóe mắt. Thấy vậy trong lòng Tô Nhược Mộng áy náy càng ngày càng đậm, càng ngày càng hối hận chuyện ngày hôm qua một mình xuống núi.

Tô Nhược Mộng lấy nam trang ngày hôm qua thay mang tới, nàng ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay của nàng ấy, tựa như làm nũng nói: "Mẹ, ngươì tha thức cho Mộng nhi lần này đi? Mộng nhi không dám nữa, lần sau nếu như Mộng nhi còn làm loại chuyện không suy nghĩ này, mẹ đánh ta mắng ta có được hay không? Mẹ, người không cần tức giận?"

Tô thị quở mắng nàng một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, ý tứ sâu xa nói: "Mộng nhi, mấy ngày nữa con sẽ chân chính trở thành đương gia chủ mẫu Tử Long Lĩnh rồi, con đối với người Tử Long Lĩnh, còn có người Phượng tộc, đều phải có trách nhiệm. Về sau con đừng làm chuyện xúc động như vậy nữa, lần này may là gây ra sai lầm lớn, các con cũng an toàn trở lại. Nhưng mà, nếu như các con có điều gì ngoài ý muốn? Tử Long Lĩnh này làm thế nào? Phượng tộc làm thế nào? Mẹ sẽ làm thế nào?"

"Mẹ, ta thật biết sai rồi." Tô Nhược Mộng nghe không nhịn được sợ rụt cổ một cái.

Nàng đã sớm hối hận, nhưng mà, vào lúc này nghe Tô thị nói Tử Long Lĩnh làm thế nào? Phượng tộc làm thế nào? Ta làm thế nào?

Chính nàng đối với hành động của mình cũng cảm thấy xấu hổ, mình thật sự là quá ích kỷ, cư nhiên tổn hại nhiều trách nhiệm, cảm nhận của nhiều người như vậy.

Tô thị thấy cái bộ dáng nàng này, trong lòng tức giận cũng tiêu tán không ít, khẽ thở dài, cầm lên nam trang nàng mới để ở trên bàn, nói: "Y phục này ta mang đi, tránh khỏi sau này con lại làm chuyện hồ đồ."

Tô Nhược Mộng nghe, vội vàng giơ tay phải lên thề: "Mẹ, ta bảo đảm! Ta bảo đảm cũng không làm chuyện như vậy nữa."

Ai, xem ra Tô thị thật sự bị mình chọc tức, cũng bị mình dọa sợ.

Nói nhiều lời như thế, nàng vẫn còn sợ mình ngày nào đó đầu lại bị lừa đá hư, làm chút chuyện bất chấp hậu quả. Thật ra thì ngày hôm qua mình thật đúng là cư xử giống như đầu bị lừa đá, suy nghĩ đến một màn nguy hiểm trong khách sạn, suy nghĩ đến bị người theo dõi, ngẫm lại hơn trăm cao thủ dưới chân núi kia, trong lòng của nàng lại xông lên nồng nặc sợ hãi.

Không dám, cũng không dám nữa.

Tô thị đứng lên, cầm nam trang trong tay, nói: "Mẹ trước về phòng, con cũng đừng chạy loạn. Trong khoảng thời gian này Ngạo Thiên vừa phải chuẩn bị chuyện các con thành thân, lại phải đề phòng những người dưới chân núi, bản thân Ma Giáo lại có không ít công vụ, con ngoan một chút đi."

"Con biết rồi." Tô Nhược Mộng a một tiếng, đưa mắt nhìn Tô thị rời đi, đi tới trước giường, giang thành hình chữ đại ngã xuống giường, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm trướng.

Cũng không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên xoay người từ trên giường nhảy xuống, mặt vui vẻ đi ra ngoài.

Mấy ngày nay sau, nàng giống như quên chuyện tâm tâm niệm niệm ban đầu phải dẫn chúng giáo đồ làm ruộng, mà linh chi cùng hắc mộc nhĩ các loại trong rừng cũng bị nàng quên mất.

Nàng đi thẳng tới viện hộ pháp, hướng Tứ Hộ Pháp muốn người, mang theo Lạc Băng Vũ, hai người một người nói một người mang giỏ trúc đi vào trong rừng sâu.

Nàng và Lạc Băng Vũ đã rất lâu không ở chung một mình, từ lúc đến Tử Long Lĩnh, Lạc Băng Vũ một lòng nghĩ sớm ngày luyện võ xuất sư, trong cuộc sống trừ ngủ cũng chỉ có luyện võ.

"Băng Vũ, ở Tử Long Lĩnh đã quen thuộc chưa?" Tô Nhược Mộng đưa tay dắt tay nàng ấy, nhưng nàng ấy lại nhanh hơn, không cho nàng bắt được tay của nàng ấy.

"Thói quen."

Tô Nhược Mộng sững sờ, nhìn trên mặt nàng không nhiệt tình giống lấy trước kia, lời nói cũng rõ ràng không nhiều như trước, đoạn đường này đều là nàng hỏi một câu, nàng ấy đáp một câu.

"Băng Vũ, ngươi giận ta sao? Ta cảm giác ta với ngươi lạnh nhạt đi không ít?"

Lạc Băng Vũ nghi hoặc nhìn nàng, ngay sau đó lắc đầu, giải thích: "Thuộc hạ không có tức giận với phu nhân, chỉ là thân phận bây giờ của  chúng ta bất đồng. Thuộc hạ cũng đã là hộ pháp Ma giáo p rồi, mặc dù Giáo chủ còn chưa công khai bên ngoài, nhưng mà, Băng Vũ đã coi mình là một phần tử Ma Giáo rồi, cho nên, phu nhân là phu nhân, thuộc hạ là thuộc hạ, nên giữ khoảng cách."

Tô Nhược Mộng nhìn Lạc Băng Vũ thành thục lên không ít, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng bách vị tạp trần (rối loạn).

Nàng cùng các hộ pháp chung đụng đã lâu, tư tưởng phương diện cũng thay đổi, hai người các nàng đã từ bằng hữu biến thành quan hệ chủ tớ. Nhưng mà, nàng không muốn thay đổi, bởi vì, nàng ấy là nữ bằng hữu đầu tiên của nàng.

Tô Nhược Mộng dừng bước, nhìn chằm chằm Lạc Băng Vũ, vẻ mặt chân thành nói: "Băng Vũ, ngươi đừng xem ta là cái gì phu nhân không tốt sao? Ngươi là của người bạn đầu tiên của ta, ta không nghĩ rằng quan hệ chúng ta sẽ thay đổi. Thật xin lỗi, mấy ngày này ta không để ý đến ngươi, ta nên bồi ngươi nhiều một chút mới đúng."

"Phu nhân, người đừng nói như vậy. Tâm ý phu nhân Băng Vũ đều hiểu, ở trong lòng Băng Vũ, phu nhân cũng là bằng hữu tốt nhất của Băng Vũ, tình bẵng hữa giữa chúng ta sẽ không bởi vì thân phận biến hóa mà thay đổi. Chỉ là, bây giờ Băng Vũ đã người của Ma Giáo rồi, tương lai cũng là hộ pháp cận thân của phu nhân, cho nên chủ tớ phân chia không thể vượt qua."

Lạc Băng Vũ nói xong, liếc mắt nhìn nét mặt thất vọng của Tô Nhược Mộng, lại nói: "Phu nhân, chúng hộ pháp cùng Giáo chủ mặc dù danh nghĩa là chủ tớ, nhưng bọn hắn đều huynh đệ. Cho nên, ta cùng phu nhân cũng giống vậy, mặc dù danh nghĩa là chủ tớ, nhưng vẫn tỷ muội tốt."

Nghe vậy, Tô Nhược Mộng bất ngờ nhìn Lạc Băng Vũ, nhìn đáy mắt nàng chân thành, nhẹ nhàng gật đầu.

Trong một thời gian ngắn ngủn, nàng thay đổi, trở nên trưởng thành, cũng biến thành chững chạc hơn. Không còn là cô nương líu rít trước kia, đây là bởi vì cùng các hộ pháp ở chung lâu, tư tưởng cũng bị lặng hóa (trở nên im lặng) sao?

Nhưng mà, các hộ pháp không phải vẫn luôn rất ồn ào sao? Thế nhưng nàng ngược lại trầm mặc?

Đúng vậy, phu nhân, thuộc hạ, cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình bẵng hữu giữa các nàng.

Tô Nhược Mộng âm thầm ở trong lòng cười nhạo chính mình:"Tô Nhược Mộng ơi Tô Nhược Mộng, ngươi cũng out rồi, thế nào cũng bắt đầu để ý những danh xưng này? Bây giờ ngươi còn xa xa mới nghĩ thấu đáo như Băng Vũ."

"Băng Vũ, ta hiểu. Đi thôi, trong rừng nhất định có rất nhiều linh chi đã có thể hái."

Cho tới bây giờ sau khi đến Tử Long Lĩnh, lần đầu tiên ở một mình cùng nhau lâu như vậy, mà cũng lần đầu tiên buổi sáng Lạc Băng Vũ không có luyện võ. Hai người ở trong rừng sâu vừa hái linh chi, vừa trò chuyện vui vẻ, tình cảm thân thiết như tỷ muội.

Mà trải qua một buổi sáng khảo sát, trong lòng Tô Nhược Mộng đã có một cái kế hoạch sơ hình (những khái niệm suy nghĩ ban đầu).

Đợi đến khi nguy cơ qua đi, nàng nhất định phải dẫn dân chúng dưới chân núi cùng nhau tạo thành một Thịnh Thế Điền Viên, khai phá đặc sản miền núi, đất đai trồng trọt, trồng lá trà, vun trồng cây ăn trái......

Họ xách theo hai giỏ lớn linh chi từ trong rừng đi ra, còn chưa đi tới tổng đàn, liền nghe được âm thanh gấp gáp của Đại Hộ Pháp.

"Phu nhân, thuộc hạ tìm được ngừơi rồi, lão phu nhân cho người tìm người khắp nơi, hình như là có chuyện gì gấp?" Đại Hộ Pháp đứng ở trước mặt nàng, nhìn giỏ trúc trong tay nàng và Lạc Băng Vũ, thở phào nhẹ nhõm mà nói.

Hắn đã tìm nàng hai giờ, nếu như không phải là họ từ trong rừng cây đi ra, hắn thật đúng là không biết nên đi đâu mà tìm họ?

Tô Nhược Mộng nhét giỏ vào trong tay Đại Hộ Pháp, hướng hắn phất phất tay, nói: "Ta đi về trước đây, các ngươi giúp ta mang đồ trở về." Nói xong, nàng đã chạy xa.

Tô thị phái người tìm nàng, cũng không có chuyện gì mới phải?

"Mẹ, người tìm ta có chuyện gì? Thân thể người không thoải mái sao?" Tô Nhược Mộng một hơi chạy vào phòng Tô thị thì thấy nàng đang yên lành ngồi ở trước bàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tô thị ngẩng đầu ánh mắt phức tạp nhìn nàng, nói: "Mộng nhi, con đóng cửa phòng lại, mẹ có chuyện muốn hỏi con."

Tô Nhược Mộng nhìn Tô thị khó được vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng rùng mình, yên lặng xoay người đóng cửa, đi tới trước mặt nàng, nhẹ giọng mà hỏi nói: "Mẹ, người làm sao vậy?"
Bình Luận (0)
Comment