Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 60.4

Edit: Thảo My

Đáy mắt nàng hoàn toàn hiện ra sợ hãi bị vứt bỏ, ánh mắt long lanh như nước khảm trên khuôn mặt tròn mập mập, từ ngũ quan xinh xắn này không khó nhìn ra mẹ nàng là một mỹ nhân.

Nghe vậy, nàng ngưng khóc, không xác định nhìn nàng, chứng thực: "Có thật không? Tỷ tỷ không có lừa gạt ta?"

"Thật, không chỉ có tỷ tỷ giúp ngươi tìm mẫu thân, vị thúc thúc này cũng giúp ngươi tìm." Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, đưa tay chỉ Lôi Ngạo Thiên, lên tiếng.

"Ta tên là Doãn Ân Nhã, tỷ tỷ, ngươi nhanh lên một chút mang ta đi tìm mẹ ta đi. Nếu như mà ta không tìm được giống như lời nàng nói, mẹ ta nhất định sẽ chết." Doãn Ân Nhã nóng nảy đứng lên, dùng sức lôi kéo tay Tô Nhược Mộng, ra sức lắc lắc.

Sẽ chết? Tại sao phải chết?

Tô Nhược Mộng cùng Lôi Ngạo Thiên, còn có Đại Hộ Pháp, nghe vậy, đều là kinh hãi. Người đang tốt, tại sao phải chết?

Lôi Ngạo Thiên ngồi xổm xuống, nắm chặt lấy tiểu bả vai của Doãn Ân Nhã, hỏi:"Mẹ ngươi tại sao phải chết?"

"Ta cũng không biết, mẹ ta gần đây luôn thổ máu." Doãn Ân Nhã nói xong, trong mắt hiển rõ sợ hãi, âm thanh cũng có chút run rẩy.

Nàng biết người nếu như hộc máu thì sẽ chết, trước kia, ở trong vương phủ nàng nhìn mấy di nương nha hoàn cũng là thổ một búng máu rồi chết. Mà mẹ nàng đã nôn rất lâu, cho nên, nhất định sẽ chết.

Nghĩ tới, nàng sợ thất thanh bật khóc thét lên.

"Oa... Mẹ, mẹ, mẹ người đang ở đâu? Tại sao người không cần Ân Nhã? Về sau Ân Nhã sẽ nghe lời, sẽ rất ngoan, mẹ đừng vứt bỏ Ân Nhã."

Lôi Ngạo Thiên nghe, đứng lên nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Mộng nhi, nàng mang Tiểu Ân Nhã ở trong khách sạn đợi ta, ta cùng Đại Hộ Pháp đi tìm người. Nhớ, ngàn vạn lần không được rời khỏi khách sạn." Nói xong, trừng mắt nhìn nàng, ám hiệu nàng biết bên ngoài này không có bình yên và an toàn.

Mặc dù người trong chốn giang hồ đã đi, nhưng mà, cũng không biết ở chỗ tối còn có người ẩn núp chờ thời cơ hành động hay không.

Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, lên tiếng: "Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận."

Ý tứ của hắn, nàng hiểu, lần này, nàng nhất định ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không chạy loạn.

Nhìn Lôi Ngạo Thiên cùng Đại Hộ Pháp rời đi, Tô Nhược Mộng dắt Tiểu Ân Nhã vừa đi vào trong khách sạn, vừa an ủi nàng, nói: "Tiểu Ân Nhã, tỷ tỷ dẫn ngươi đi vào trong đợi. Hai vị kia thúc thúc kia nhất định sẽ tìm mẹ cho ngươi, ngươi yên tâm."

"Có thật không?" Tiểu Ân Nhã ngẩng đầu, không yên tâm hỏi.

Gật đầu một cái, Tô Nhược Mộng khẳng định với nàng: "Nhất định."

Bởi vì người trong giang hồ đã rời đi, cả khách sạn vắng ngắt, chỉ có một thiếu niên mặc y phục vải thô ngồi ở cái kia bàn lớn trong góc, uống trà, đọc sách, dáng vẻ rất là vừa lòng. Giống như ở trong nhà mình, mà không phải tìm khách sạn ngủ trọ.

Chưởng quỹ mập tươi cười tiến lên đón tiếp, nhìn Tô Nhược Mộng, cung kính nói: "Vị cô nương này, ngươi đến khách điếm nghỉ ngơi?" Hắn liếc mắt đã nhận ra thân phận của nàng, nhưng mà, trong khách sạn không thể bại lộ, cho nên, hắn khách sáo kêu nàng giống như khách nhân bình thường.

"Lấy phòng hảo hạng, lại đưa một ít thức ăn lên." Tô Nhược Mộng nhìn trên mặt Tiểu Ân Nhã vẫn còn nước mắt, trong lòng suy đoán nàng cũng chưa có ăn cái gì.

"Xin cô nương chờ một chút." Nói xong, hắn nghiêng đầu ở trong đại đường tìm kiếm bóng dáng của tiểu nhị, cuối cùng, nhìn về phía hậu viện hô: "Tiểu nhị."

"Tới, tới." Tiểu nhị phi nhanh từ hậu viện chạy đến, cười đứng trước mặt chưởng quỹ mập, hỏi:"Chưởng quỹ, ta đang hậu viện sửa sang lại phòng khách. Ngài có chuyện gì sao?"

"Ngươi mang vị cô nương này đi phòng khách, chuẩn bị một ít thức ăn mang qua." Chưởng quỹ mập phân phó xong, xoay người đi đến quầy, tính toán sổ sách.

Tiểu nhị vội vàng khom lưng đưa tay hướng Tô Nhược Mộng làm tư thế xin mời: "Cô nương xin mời đi theo ta."

Tô Nhược Mộng mỉm cười gật đầu, dắt Tiểu Ân Nhã theo sát ở phía sau hắn.

"Chờ một chút!"

Đột nhiên, sau lưng truyền đến âm thanh, Tô Nhược Mộng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên mới vừa rồi còn ngồi ở bàn kia uống trà đọc sách sắc mặt nghiêm túc nhìn nàng, nói: "Cô nương, ấn đường ngươi biến thành màu đen, gần đây gặp tai họa."

Tô Nhược Mộng vừa nghe, trực giác mình gặp phải bọn bịp bợm giang hồ, nhưng lại thấy đáy mắt trong trẻo của hắn, vẻ mặt đứng đắn, căn bản cũng không giống một tên lường gạt. Vì vậy, cười nhạt với hắn một tiếng, nói: "Đa tạ công tử nhắc nhở." Nói xong, nàng liếc mắt nhìn trên mặt bàn của hắn, nghiêng đầu nhìn tiểu nhị: "Tiểu nhị, ngươi mang cho vị công tử này thức ăn ngon nhất, tiền thức ăn tính cho ta."

"Dạ, tiểu nhân lập tức đi làm ngay." Tiểu nhị vui mừng lên tiếng.

Thiếu niên mặc y phục vải thô nhíu nhíu mày, hắn không có nghĩ nàng lại không hề tin lời của hắn, trong lòng không khỏi có chút nóng nảy, lại nói: "Cô nương, mọi việc ngươi cẩn thận! Ngoài ra, tạ ơn rượu và thức ăn của cô nương."

"Không cần cám ơn! Coi như ta đa tạ công tử vì ta bói một quẻ." Tô Nhược Mộng cười yếu ớt hào phóng hướng hắn gật đầu một cái, xoay người dắt Tiểu Ân Nhã đi tới hậu viện.

Phó Linh Tử nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Nhược Mộng, cho đến khi nàng biến mất ở chỗ khúc quanh.

Cô gái này trên đầu Kim Phượng vây quanh, vừa nhìn đã biết là nhân vật phi phàm, sư phụ để cho hắn xuống núi tìm một nữ tủ trên đầu có Kim Phượng vây quanh cùng một nam tử có Thương Long, để cho hắn phụ trợ bọn họ giành được nghiệp lớn.

Rõ ràng nữ tử trước mắt chính là một trong hai người hắn muốn tìm   đó. Nhưng mà, hắn mới vừa phát hiện ấn đường nàng biến thành màu đen, mà Kim Phượng trên đầu cũng giống như ngủ thiếp đi.

Tô Nhược Mộng dắt Tiểu Ân Nhã đi vào trong phòng, tiểu nhị thay nàng đóng cửa lại, ôm Tiểu Ân Nhã ngồi ở trước bàn, mỉm cười nghiêm túc nhìn nàng.

Tiểu Ân Nhã tò mò nhìn nàng, nói: "Tỷ tỷ, dung mạo ngươi thật xinh đẹp."

"Thật sao? Dung mạo Tiểu Ân Nhã cũng rất đáng yêu, trưởng thành nhất định là một đại mỹ nhân." Tô Nhược Mộng ôm nàng đứng lên, đặt nàng ở trên ghế, nói: "Tiểu Ân Nhã trước ngồi, tỷ tỷ đi lấy khăn lông tới đây giúp ngươi rửa mặt."

"Cái gì?"

Cộc cộc lộc cộc......

Tô Nhược Mộng lo lắng tỉnh lại, cảm giác đột nhiên có cái gì không đúng, chợt mở hai mắt nhìn xe ngựa xa lạ, trong lòng không khỏi gấp gáp. Mở to miệng muốn hô ngừng, lại phát hiện chính mình một chữ cũng nói không ra.

Đây là chuyện gì? Rõ ràng mình đang ở trong phòng khách sạn vắt khăn lông chuẩn bị rửa mặt cho Tiểu Ân Nhã, làm sao có thể sau khi tỉnh đã ở trên xe ngựa? Lại không thể mở miệng nói chuyện.

Tiểu Ân Nhã đâu?

Chính mình lại bị người khác bắt đi sao?

Thiếu niên vải thô trong đại sảnh quả nhiên thần cơ diệu toán, nàng thật sự gặp phải tai họa, thời gian cũng không phải gần bình thường. Lần sau nếu như có cơ hội gặp phải hắn, nhất định sẽ làm hắn thay mình xem số mạng cùng bát tự. Xem một quẻ, lúc nào thì gặp khó khăn, nói trước cho mình cũng có phòng bị tốt.

Rốt cuộc là ai bắt mình? Người Yêu Nguyệt Môn hay là người của những môn phái khác?

Lúc này, ngoài xe ngựa vang lên đoạn nói chuyện, chỉ nghe được một nam tử cười nói: "Hiện tại Tô Nhược Mộng ở trong tay của chúng ta, ngay cả Lôi Ngạo Thiên có bản lãnh thông thiên, cũng phải ngoan ngoãn nghe lời vương gia chúng ta. Thật ra thì muốn bắt Tô Nhược Mộng cũng không phải là khó như vậy nha, không hiểu nổi tại sao Hắc Tứ cùng Hắc Hổ lại vì vậy mà nạp mạng?"

"Chớ đắc ý! Chúng ta mặc dù bắt được người, nhưng mà, chúng ta còn phải cẩn thận dẫn nàng đi đến kinh thành giao cho vương gia mới xem như thành công. Dọc con đường này, chúng ta ai cũng không thể khinh thường, người của Ma giáo trải rộng thiên hạ, chúng ta ngàn vạn lần không thể bại lộ bí mật."

Một nam tử khác lạnh lùng dội cho hắn một gáo nước lạnh, không quên lo nghĩ nhắc nhở hắn một đường phải cẩn thận.

Tô Nhược Mộng bên trong xe ngựa không khỏi choáng váng, bắt nàng không phải là người của Yêu Nguyệt Môn, không nghĩ tới lại là người của Đông Lý Phong. Chỉ là, Đông Lý Phong tốn công bắt nàng lên kinh thành làm gì? Lấy ân oán giữa bọn họ, chẳng lẽ không nên trực tiếp tại chỗ giết nàng sao?

Hắn muốn bắt nàng uy hiếp Lôi Ngạo Thiên?

Đang lúc này, bên ngoài xe ngựa người lại truyền đến giọng nói.

"Hắc Cẩu, ngươi nói vương gia tại sao lại hạ lệnh không cho phép thương tổn Tô Nhược Mộng? Hắn không phải là coi trọng nữ nhân này chớ?"

"T rong lòng vương gia đang suy nghĩ gì, ai biết? Ta khuyên ngươi cũng đừng suy đoán nhiều, bớt nói, nhanh lên một chút lên đường mới phải. Chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ kết quả của Hắc Hổ? Chọc giận vương gia, hắn cũng sẽ không nhớ trước kia ngươi làm bao nhiêu chuyện cho hắn? Như cũ một chưởng đánh chết ngươi."

Đông Lý Phong coi trọng nàng? Phi! Nàng mới không có xui xẻo như vậy đâu?

Đông Lý Phong quả nhiên là một người máu lạnh, thậm chí thuộc hạ vào sinh ra tử vì mình cũng một chưởng đánh chết, thật không phải là người.

Nghe vậy, ở trong lòng Tô Nhược Mộng giận dữ mắng Đông Lý Phong máu lạnh ́. Nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, kinh ngạc phát hiện bọn họ cư nhiên không trói mình lại. Chuyển động hai tay, nàng đang chuẩn bị gọi Phượng cầm ra, tự mình chạy đi.

Nhưng mà, nghĩ lại, nàng chỉ vừa đụng dây đàn hai người phía ngoài sẽ liền phát hiện, đến lúc đó, nàng bị bọn họ hắn đánh gãy, căn bản cũng không đả thương được bọn họ. Ngược lại sẽ dâng lên phòng bị của bọn chúng.

Nghĩ tới, nàng chặt đắt ý niệm dùng Phượng cầm, nhắm mắt lại âm thầm suy nghĩ đối sách thoát thân.

Đông Lý phong không để cho thuộc hạ của hắn tổn thương mình, vậy rõ ràng mình sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì, cho nên, nàng không cần phải gấp, từ từ suy nghĩ biện pháp chu toàn nhất.
Bình Luận (0)
Comment