Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 65.1

Edit: Thảo My

"Không được! Mộng nhi không thể rời đi!" Đông Lý Phong và Nam Cung Trọng Khiêm đồng thanh phản đối, cặp mắt đều khóa thật chặt trên người Tô Nhược Mộng.

Tô Nhược Mộng đi tới bên cạnh Lôi Ngạo Thiên, đứng lại, xoay người lạnh lùng liếc nhìn hai người nói giống nhau, ngay sau đó dời đi ánh mắt, nhìn Nam Cung Cẩn cũng khẽ gật đầu với nàng, ngước mắt dịu dàng nhìn Lôi Ngạo Thiên, tươi cười rạng rỡ nói: "Tướng công, chúng ta đi thôi."

"..." Nghe Tô Nhược Mộng gọi Lôi Ngạo Thiên như vậy, Đông Lý Phong và Nam Cung Trọng Khiêm đều không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, nhất là Đông Lý Phonǵ, hắn tức giận nhìn chằm chằm hai người đang nắm tay thân thiết, quát lên: "Lôi Ngạo Thiên, ngươi buông tay Mộng nhi ra."

Buồn cười, bọn họ còn chưa thành thân, Mộng nhi là vị hôn thê của hắn, tại sao nàng có thể gọi Lôi Ngạo Thiên là tướng công?

Nam Cung Trọng Khiêm cũng cau mày, nhìn bọn họ nắm chặt tay. Trong lòng không khỏi bối rối, tại sao có thể? Mộng nhi là nữ nhi của hắn, tại sao nữ nhi của hắn có thể có quan hệ với Giáo chủ Ma Giáo? Nếu để cho hoàng thượng biết, đây chính là một chuyện vô cùng bất lợi với hắn.

"Tướng công, chúng ta đi." Tô Nhược Mộng không để ý đến bọn họ, dắt Lôi Ngạo Thiên đi ra ngoài.

Mắt Lôi Ngạo Thiên nhìn Tô Nhược Mộng, dịu dàng cười cười, gật đầu lên tiếng: "Được!"

"Đứng lại! Hôm nay Mộng nhi ngươi chỉ có thể cùng Thừa Tướng trở về phủ Thừa Tướng, ngươi là đại tiểu thư phủ Thừa Tướng, là vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của Thành Vương ta. Ngươi không thể đi theo cái đại ma đầu này." Đông Lý Phong hổn hển ngăn cản đường đi của bọn họ, đưa tay muốn kéo tay Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên ra, lại bị Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng lóe lên tránh khỏi.

Lôi Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn hắn, cặp mắt mơ hồ nổi lên đoàn đoàn sát khí, khóe môi cong lên, khinh miệt nói: "Thành Vương, nương tử ta họ Tô, cũng không phải là họ Nam Cung. Mặt khác, để cho ta nhắc nhở Vương Gia, vị hôn thê của vương gia là tiểu thư phủ Thừa Tướng không sai, chỉ là, nàng hình như gọi Nam Cung Nhược Lâm chứ?"

"Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi!" Tô Nhược Mộng khẽ túm tay Lôi Ngạo Thiên, ngay sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Lý Phong, nói: "Chó ngoan không chắn đường."

"Ngươi..." Đông Lý Phong cắn chặt răng bạc, đột nhiên ngửa đầu cười to mấy tiếng, líu lo dừng lại, cười nhìn bọn hắn, nói: "Hôm nay, các ngươi ai cũng không thể đi."

"Thật sao?" Đột nhiên ngoài miếu thổ địa vang lên mấy đạo âm thanh bất cần đời, ngay sau đó, bảy nam tử khuôn mặt cười đùa cùng một nữ tử nhỏ nhắn đi vào, nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên cùng Tô Nhược Mộng cung kính quỳ một gối xuống, chắp tay hành lễ: "Tham kiến Giáo chủ, tham kiến phu nhân. Thuộc hạ nghênh tiếp chậm trễ, thỉnh Giáo chủ trách phạt."

Lôi Ngạo Thiên nhìn bọn họ, khóe miệng không nhịn được cong lên, vung tay lên, nói: "Đều đứng lên đi."

"Tạ ân Giáo chủ không phạt." Chúng hộ pháp đứng lên, tươi cười nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên cùng Tô Nhược Mộng, nhưng sau đó ánh mắt của bọn họ lại thấy vẻ tiều tụy trên mặt Lôi Ngạo Thiên, từ từ trở nên băng lạnh, trong lòng âm thầm nhớ kỹ Đông Lý Phong trong sổ sách*.

* Sổ sách ở đây chỉ món nợ Đông Lý Phong gây ra cho Lôi Ngạo Thiên để trả thù ấy mà.

Nhị Hộ Pháp tiến lên, nhìn Lôi Ngạo Thiên, không biết lớn nhỏ chế nhạo: "Giáo chủ quả nhiên là tuyệt đại phong hoa, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng. Trước kia, ta cảm thấy tư thế oai hùng của Giáo chủ không ai bằng, hiện tại vừa nhìn, Giáo chủ nuôi râu, càng lộ vẻ uy vũ, khí khái nam tử vừa xem không thể nghi ngờ, làm cho người ta cảm phục."

"Ta không thích nam nhân." Lôi Ngạo Thiên cười lắc lắc đầu, không có gì hảo khí liếc hắn một cái.

Lão Nhị lại phạm nhị, nhưng mà, trong lòng Lôi Ngạo Thiên hiểu, đây là lão Nhị đau lòng hắn,phương thức ở chung cùng hình thức quan tâm của bọn họ người bình thường cũng không thể nhìn hiểu.

Nhị Hộ Pháp hơi sững sờ, mê mang nhìn Lôi Ngạo Thiên, giải thích: "Ta cũng không thích nam nhân."

"Cho nên?"

"Cái với cho nên?"

"Ngươi nói bao lời nói dễ nghe như thế, là muốn biểu đạt ý gì?" Lôi Ngạo Thiên nói xong, đưa tay ôm chặt bả vai Tô Nhược Mộng, tròng mắt nhìn nàng, tình thâm chân thành nói: "Ta đã có nương tử, cho nên, mặc kệ ngươi lại nói bao nhiêu lời dễ nghe, ta cũng sẽ không thích ngươi."

"Phốc, ha ha ha..."

"Cái gì?" Nhị Hộ Pháp nhìn Lôi Ngạo Thiên, cùng cười phá lên với chúng hộ pháp, còn có Tô Nhược Mộng cười khì khì ra tiếng, không nhịn được quẫn bách gãi đầu, u oán nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Giáo chủ, cũng không cần mang thuộc hạ ra tiêu khiển như vậy, người ta chỉ nói thật."

"Nhân... Gia... Cũng là lời thật nói thật." Lôi Ngạo Thiên nghiêm mặt nhìn hắn, bên cạnh đứng người mình yêu mến, lỗ mũi truyền đến U Hương đặc biệt của nàng, nhưng hắn vẫn chỉ có thể phân tán tinh lực, không để cho tình độc phát tác, không để cho những người quan tâm hắn phát hiện hắn khác thường.

"Ha ha..." Thời khắc chúng hộ pháp nghe Lôi Ngạo Thiên kéo dài ‘ nhân gia ’ đều không nhịn được cười lên ha hả.

Đông Lý Phong gắt gao nắm chặt hai tay rủ xuống bên người, gân xanh trên trán hoàn toàn hiện ra, hắn gắt gao nhìn chằm chằm nhóm người trước mắt hoàn toàn không để hắn vào trong mắt. Hắn đưa tay ở trên môi dùng sức huýt sáo một cái, khóe miệng bật ra một ý cười không có ý tốt.

Hắn cũng không tin, đợi thiết vệ của hắn tới, bọn họ còn có thể trong mắt không có người như thế, còn có thể cuồng vọng ngạo mạn như thế.

Đợi thật lâu, đám người cười nói kia vẫn còn cười nói, mà thiết vệ kia nên sớm đến, lại không thấy bóng dáng.

Tam Hộ Pháp cười đứng ở bên cạnh Nhị Hộ pháp, nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Giáo chủ, phu nhân, chúng ta ở ngoài miếu đã chuẩn bị tốt xe ngựa. Chúng ta lên đường đi, lão phu nhân bọn họ còn chờ đấy."

"Đúng vậy, đúng vậy. Những người vướng chân vướng tay phía trước, chúng ta đã quét sạch sẽ rồi." Lục Hộ Pháp nói xong, vẫn không quên vứt cho Đông Lý Phong một cái mặt tươi cười thật to.

Còn đang chờ cái người núp trong bóng tối kia sao? Ha ha, những người đó đã sớm tìm Chu Công đánh cờ rồi.

"Ngươi... Các ngươi..." Đông Lý Phong chỉ vào bọn họ, khuôn mặt tức giận, giận đến một câu cũng nói không nên lời. Cái thiết vệ chính là tập hợp cao thủ giang hồ ở một chỗ, làm sao dễ dàng bị mấy người bọn hắn đánh ngã như vậy?

"A... Ách..." Hắc Lang giơ kiếm lên, đi lên trước mấy bước, người liền giống như tượng đá bất động ở nơi đó.

Nam Cung Cẩn thất vọng nhìn Đông Lý Phonǵ, rõ ràng ở trong thư đã nói, không thể dẫn người, rõ ràng đã nói, đổi con tin tương hỗ, chuyện trước kia xóa bỏ. Nhưng mà, hắn rốt cuộc đang làm gì? Không cần hỏi, nàng cũng hiểu, hắn căn bản cũng không có nghĩ muốn theo như điều kiện hai bên đã nói để làm, hắn không chỉ không có ý định để Mộng nhi rời đi, hắn cũng không có ý định để Lôi Ngạo Thiên còn sống rời đi.

Đông Lý Phong như vậy, nàng thật sự cực kỳ xa lạ, trái tim thật băng giá. Bây giờ hắn, làm cho nàng càng thêm tin chắc, chuyện trong bản tập thảo luận kia đều là thật.

Nam Cung Cẩn bình tĩnh nhìn ́Đông Lý Phong, nói: "Phong nhi, thả bọn họ đi. Ngươi thu tay lại đi, lấy người của ngươi không thể nào lưu bọn họ lại."

Đông Lý Phong giật mình nhìn Nam Cung Cẩn, không ngờ nàng cư nhiên không đứng ở bên hắn, mà là đứng ở bên Lôi Ngạo Thiên bọn họ. Nàng lại có thể diệt đi uy phong của nhi tử mình, đề cao chí khí của người khác. Hắn không thể tin được sự thật trước mắt, ấp úng động môi dưới mấy cái, rốt cuộc phát ra thanh âm thất vọng: "Mẫu phi, ngươi để cho ta thả bọn họ đi? Mộng nhi là vị hôn thê của ta, là nữ nhi cữu cữu, làm sao ngươi có thể bỏ mặc thân chất nữ của mình ở chung một chỗ với một đại ma đầu đây?"

"Nàng không phải! Vị hôn thê của ngươi là Nhược Lâm." Nam Cung Cẩn không trốn tránh ánh mắt của hắn bí mật mang theo chỉ trích cùng thất vọng, rất kiên định nhắc nhở hắn cái gì mới là sự thật.

"Mẫu phi." Đông Lý Phong ngạc nhiên nhìn nàng, không hiểu vì sao nàng phải nói như vậy? Rõ ràng Nam Cung Trọng Khiêm đã nói nàng và mẫu thân Tô Nhược Mộng đã từng có ước định, bây giờ vì cái gì muốn một lời bác bỏ đây? "Có phải những người này uy hiếp người hay không? Có phải những người này lấy biện pháp gì mê hoặc người hay không? Mẫu phi, làm sao người có thể đứng ở bên bọn họ? Ta mới là con của ngươi."

Hắn không phục, tại sao chỉ trong một ngày ngắn ngủn, mẫu phi luôn luôn yêu hắn thương hắn ngược lại hướng về bên Tô Nhược Mộng.

"Càn rỡ! Ngươi biết bây giờ ngươi đang nói chuyện với ai không?" Nam Cung Cẩn lạnh lùng quát hắn, một thân khí chất cao quý tất lộ ra, khí tức không thể xâm phạm của nữ nhân hoàng gia chợt hiện.

Trong lòng Đông Lý Phong giật mình, ngay sau đó cúi thấp đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Mẫu phi, mới vừa là hài nhi kích động, thỉnh mẫu phi không nên tức giận."

Ánh mắt Nam Cung Cẩn từ trên người hắn rút ra, chuyển con mắt nhìn về phía Nam Cung Trọng Khiêm, nói: "Đại ca, đừng làm loạn cục diện trước mắt, địa vị của ngươi là ngươi dùng việc phản bội lời hứa đoạt được, chẳng lẽ, ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn có thể trở về nữa sao? Ngươi còn có thể buông tha những thứ này trước mắt sao? Để cho các nàng có cuộc sống yên tĩnh đi, chỉ cần biết rằng họ trôi qua bình an là tốt rồi."

Nàng rất hiểu rõ Nam Cung Trọng Khiêm, nàng cũng hiểu rõ Tô Uyển Tâm giống vậy, trải qua một ngày chung đụng, nàng cũng hiểu rõ chất nữ mới vừa gặp lại không lâu này.

Tô Nhược Mộng cùng mẹ nàng đều là một người quật cường, trong mắt của các nàng không dung bất kỳ tỳ vết nào, họ đối với lý niệm tình yêu, càng không có chuyện chia sẻ vừa nói. Cho nên, mặc kệ Nam Cung Trọng Khiêm làm gì nữa, cố gắng muốn vãn hồi, tất cả đều sẽ không có gì thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment