Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 66.2

Edit: Thảo My

Thủ khúc này phối hợp với lời bài hát này thật sự có thể rung động lòng người, nhất là người đã từng yêu.

Một khúc hạ xuống, Tô Nhược Mộng nhìn Lôi Ngạo Thiên, môi đỏ mọng khẽ khẽ mở: "Chàng quên, chắc là không quên ta, chàng ở chỗ này, không muốn không quên. Nếu như có một ngày, chàng thân bất do kỷ quên ta, còn không phải bởi vì không yêu ta. Vậy ta nhất định sẽ làm cho chàng lại yêu ta, lại nhớ ta."

"Nương tử, nếu quả thật có một ngày kia, vô luận ta nói cái gì, làm chuyện gì, xin nàng nhất định phải nắm chặt tay ta, không để cho ta đi xa." Lôi Ngạo Thiên rất muốn nói cho nàng biết, nếu như không kịp thời uống thuốc giải, thời gian vừa đến, hắn sẽ quên nàng.

Nhưng mà, hắn thật sợ nàng làm việc điên rồ, sợ nàng lại kích động đi tìm Đông Lý Phonǵ.

Hắn rất mâu thuẫn, muốn cho nàng biết, lại sợ mỗi đêm ngày nàng lo lắng. Mâu thuẫn đi qua, hắn vẫn lựa chọn không nói cho nàng, bởi vì hắn muốn thấy được khuôn mặt tươi cười của nàng.

Tô Nhược Mộng nhìn hắn, khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: "Bài hát này là bài hát hết sức nổi tiếng trong phim truyền hình ở nơi đó của ta, nơi ta lớn lên không phải Thanh Thủy Thôn." Nàng nói xong, nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh của Lôi Ngạo Thiên, rồi nói tiếp: "Ta tên thật là Tô Nhược Mộng, năm nay ta đã 28 tuổi, ta cũng không phải Tô Nhược Mộng Thanh Thủy Thôn. Chúng ta chỉ là trùng tên trùng họ mà thôi."

"Ta cũng không là người của thời đại này, ta cũng không biết nơi này cách nơi đó của ta bao nhiêu năm? Ta giải thích đơn giản với chàng, thân thể này là Tô Nhược Mộng Thanh Thủy Thôn, nhưng tư tưởng lại không chỉ có Tô Nhược Mộng Thanh Thủy Thôn đó, còn có một Tô Nhược Mộng đến từ dị giới."

"Ta cũng không biết là nguyên nhân gì, cho ta vào thân thể nàng, nhưng mà, lần đó nàng từ trên núi ngã xuống, sau khi tỉnh lại lần nữa, ta liền tiến vào trú ở thân thể của nàng rồi. Ban đầu ta cũng cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng nổi, ta cũng nghĩ tất cả biện pháp rời khỏi nơi này, nhưng mà, ta không có cách nào rời đi."

"Sau khi ta tới thân thể nàng hơn một tháng, ta liền gặp được chàng.  Chuyện sau này, chàng đều biết, ta cũng không nói nhiều." Tô Nhược Mộng nhìn trên mặt Lôi Ngạo Thiên lộ vẻ ngạc nhiên, hỏi: "Chàng có bị chuyện như vậy hù dọa hay không?"

Ngoéo khóe môi một cái, Lôi Ngạo Thiên cười cười, lắc đầu nói: "Ta không có bị hù dọa, ta chỉ là cảm thấy rất thần kỳ. Nhưng mà, trên cái thế giới này vốn có rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng. Tỷ như: Long Khiếu Kiếm, tỷ như: Phượng Minh Kiếm, tỷ như: Phượng tộc."

Lôi Ngạo Thiên nói xong, hơi chút cúi xuống, đưa tay cầm chặt tay nàng, hỏi: "Nàng cùng người nơi này không giống nhau, điểm này ta sớm phát hiện ra, chỉ là, ta không nghĩ qua, nàng sẽ là một thân thể tổ hợp kỳ lạ như vậy. Hắc hắc, hiện tại ta cuối cùng có thể lý giải, tại sao nàng giống ta đã từng không tin tình yêu. Chỉ là, nương tử, về sau mặc kệ có cơ hội hay không nàng cũng không được trở lại cái địa phương kia của nàng, được không?"

Gật đầu một cái, Tô Nhược Mộng kiên định nhìn hắn, bảo đảm: "Ta nói rồi, nơi nào có chàng, thì nơi đó có ta."

"Nương tử, cám ơn nàng!"

"Cám ơn ta làm gì, ta từ trên thân chàng lấy được nhiều hơn, hơn nữa, ta không cảm thấy về mặt tình yêu, hai bên còn cần nói cám ơn. Đồng thời chính ta cấp cho ta, cũng phải gặt hái tốt đẹp." Tô Nhược Mộng nói xong đứng lên, nhìn hắn nói: "Chàng tĩnh tọa, ta đi bồi mẹ ta, trong khoảng thời gian này nàng lo lắng sợ hãi rồi."

"Được, nàng an tâm đi bồi nhạc mẫu đại nhân đi, ta tĩnh tọa." Lôi Ngạo Thiên gật đầu một cái, nhìn theo sau khi Tô Nhược Mộng rời đi, hắn cũng đi vào phòng, cất bước đi tới thiên sảnh làm việc của hắn.

......

Tô Nhược Mộng cũng không trực tiếp về thẳng viện của nàng và Tô thị ở, mà đi tới viện các hộ pháp ở. Mới vừa đi tới bên ngoài sân, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng Nhị Hộ Pháp kêu, còn kèm theo một chút tiếng đánh nhau binh binh bàng bàng.

"Này, các ngươi nhiều người như vậy đánh một mình ta, các ngươi bẽ mặt hay không?"

"Đánh chính là ngươi, ai cho ngươi nói lung tung?"

"Ta nào có?"

"Rõ ràng có."

"Các ngươi tốt nhất nói rõ ràng cho ta lại đánh cũng không muộn, nếu không, ta cũng không khách khí."

"Ngươi không nên nhắc đến chuyện tiểu giáo chủ, cái người ngu ngốc này cái gì cũng không biết."

"Ngừng! Các ngươi đánh ta chuyện gì tiểu giáo chủ?" Hai tay Nhị Hộ Pháp đan chéo chống đỡ mặt, đầu óc mơ hồ nhìn bọn họ, đột nhiên, dường như suy nghĩ cẩn thận, thất kinh quát to một tiếng, hỏi: "Chẳng lẽ là Giáo chủ không thể nào có tiểu Giáo chủ?"

"......" Chúng hộ pháp liếc hắn một cái, đều là buông xuống tư thế muốn đánh, trầm mặc không nói, coi như ngầm thừa nhận.

Nhị Hộ Pháp gãi đầu, không thể tưởng tượng nổi hỏi: "Làm sao có thể? Giáo chủ võ công cao cường như vậy." Bọn họ nhất định đang nói giỡn, Giáo chủ võ công cao như vậy, thân thể khỏe như thế, làm sao có thể không có tiểu Giáo chủ?

"Cái này có quan hệ gì với võ công cao cường hay không cao cường?" Ngũ Hộ Pháp liếc hắn một cái, hỏi.

Nhị Hộ Pháp trừng to mắt nhìn xem hắn, một bộ ngươi là bộ dáng đứa ngốc sao, chậm rãi giải thích: "Võ công cao đại biểu thân thể Giáo chủ khỏe, thân thể khỏe mà nói, phương diện kia khẳng định không thành vấn đề. Vậy làm sao có thể không có tiểu Giáo chủ?"

Nghe vậy, chúng hộ pháp đều đồng thời trừng mắt.

Đây là cái ngụy biện gì? Bọn họ lại không có nghi ngờ phương diện năng lực kia Giáo chủ, chẳng lẽ hắn không biết loại chuyện như vậy là chuyện hai người sao? Làm gì chỉ chỉ mũi nhọn vào Giáo chủ.

Tam Hộ Pháp không phục nhìn hắn chằm chằm, nổi giận rống lên một tiếng: "Cái người đại ngu ngốc này, chẳng lẽ không thể là phu nhân có vấn đề sao? Ngươi là cha ngươi sinh ra sao?"

"Phu nhân." Nhị Hộ Pháp nhìn người đứng ở cửa viện, khẽ gọi một tiếng.

Chúng hộ pháp luôn tập trung tinh lực dạy dỗ Nhị Hộ Pháp cũng không nhận thấy khác thường, bọn họ nghe Nhị Hộ Pháp nói, miệng đồng thanh nói: "Chính là phu nhân có vấn đề."

Nhị Hộ Pháp nổi giận nhìn bọn hắn, đưa tay chỉ cửa viện, thấp giọng nói: "Phu nhân đã tới."

"Cái gì?" Chúng hộ pháp quay đầu lại nhìn Tô Nhược Mộng tươi cười rạng rỡ đứng ở dưới cửa viện, nhất thời, vẻ mặt khác nhau, thất kinh.

Phu nhân tới lúc nào? Nàng nghe được bao nhiêu lời nói? Cái lão Nhị này tại sao không sớm nhắc nhở bọn họ? Nghĩ tới, chúng hộ pháp lại nhất tề trừng mắt liếc Nhị Hộ Pháp, xoay người nhìn Tô Nhược Mộng, quẫn bách cười gượng hỏi: "Phu nhân, ngươi đến đây lúc nào?"

"Tới một một lát rồi." Tô Nhược Mộng cười một cái, vẻ mặt nhàn nhạt đi vào.

Nghe vậy, sắc mặt chúng hộ pháp lập tức khẩn trương rồi, bọn họ ngươi đẩy ta một cái, ta đẩy ngươi một cái, ‘nhường nhịn ’ lẫn nhau, muốn xem người nào dũng cảm đến giải thích.

"Thất Hộ Pháp đâu?" Tô Nhược Mộng nhìn bộ dạng không biết làm sao của bọn họ, khẽ cười, nói: "Các ngươi đừng lo lắng, chuyện này ta đã sớm biết. Giáo chủ các ngươi đã sớm nói cho ta biết, cám ơn các ngươi quan tâm, ta và Giáo chủ các ngươi cũng sẽ không có chuyện gì."

Đại Hộ Pháp kinh ngạc nhìn nàng, đưa tay chỉ gian phòng đầu bên cạnh, nói: "Phu nhân, lão Thất ở trong phòng."

"Được, ta trước đi tìm Thất Hộ Pháp, các ngươi tiếp tục... Chơi." Tô Nhược Mộng từng cái đảo qua bọn họ, cong môi cười yếu ớt, xoay người đi tới phương hướng gian phòng của Thất Hộ Pháp.

Chúng hộ pháp nhìn bóng lưng nàng, đứng thất thần, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Bát Hộ Pháp rất kinh ngạc phản ứng của Tô Nhược Mộng biết chuyện này, lắc đầu một cái, lầm bầm lầu bầu: "Thì ra phu nhân đã sớm biết, nhưng mà, nàng giống như một chút cũng không để trong lòng."

"Không có tiểu Giáo chủ cũng tốt, chúng ta đỡ phải bị ba người khinh dễ." Nhị Hộ Pháp nhẹ dồn khí nặng nói xong, kéo vươn thẳng đầu, bỏ lại những lời này liền trực tiếp đi tới trong phòng mình. Không thể có tiểu Giáo chủ? Tại sao có thể như vậy? Hắn nghĩ rất muốn có một tiểu Giáo chủ trắng trẻo mập mạp, mang sở học cả đời của mình, toàn bộ đều dạy cho hắn.

Tam Hộ Pháp trầm không trụ khí, nói: "Không có tiểu Giáo chủ, vậy Ma Giáo chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

"Ma Giáo chúng ta có Giáo chủ ở đây, nhất định có thể thiên thu vạn nghiệp, huống chi còn có chúng ta ở đây."

"Ngươi nghĩ rằng chúng ta đều là lão yêu quái bất tử sao?"

"Cái này... Cái này... Phu nhân mới vừa không phải nói nàng và Giáo chủ không có việc gì sao? Nói không chừng biết đâu phu nhân có biện pháp."

"......" Đại Hộ Pháp nghĩ tới khuôn mặt Tô Nhược Mộng không có một tia thương cảm cùng tiếc nuối, nghiêng đầu nhìn về phía Bát Hộ Pháp, hai người liếc nhau một cái, hai bên ngầm hiểu, ý tưởng đều muốn cùng nhau đi. Rút về ánh mắt, Đại Hộ Pháp hướng chúng hộ pháp phất phất tay, nói: "Chúng ta đi tìm lão giáo chủ đi, nghe nói ngày mai làm hôn sự cho Giáo chủ và phu nhân, chúng ta đi xem một chút có phải giúp một tay hay không."

"Được." Chúng hộ pháp ăn ý nhìn phòng của Thất Hộ Pháp một cái, xoay người đi đến ngoài cửa viện.

Tô Nhược Mộng gõ cửa đi vào phòng của Thất Hộ Pháp, nhìn hắn đang lật xem y tịch, lông mày khẽ nhíu lên, trong lòng đối với lời nói có thể điều chế thuốc giải của hắn, lại thêm mấy phần hoài nghi.
Bình Luận (0)
Comment