Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 70.3

Edit: Thảo My

"Loại cảm giác đó ta cũng không thể nói, dù sao ta có thể xác định không phải cảm giác giữa nam nữ. Ta không biết bọn họ cư nhiên cũng lầm tưởng ta đối với Lão Cửu sinh ra chân tình khác thường, về sau khi ta biết, ta liền kéo khoảng cách hai bên ra. Nhưng sau khi ta nghe nàng tỏ tình với lão Tứ, nhìn bộ dạng thất thần của lão Tứ, ta lại không quản được mình nên vì nàng ra một tâm rồi."

Tô Nhược Mộng khẽ mỉm cười, gật đầu một cái, nói: "Ta đại khái có thể hiểu được loại cảm giác thân thiết ngươi đối với Băng Vũ là gì, hẳn là giống như cảm giác thân nhân đi. Trước kia ta nghe Băng Vũ nói qua, nàng luôn luôn tìm một ca ca thất lạc từ nhỏ, có lẽ, nàng đối với ngươi cũng là cảm giác giống như ca ca thôi."

"Lão Cửu có một ca ca thất lạc?" Bát hộ pháp giật mình nhìn Tô Nhược Mộng, vẻ mặt có chút kích động hỏi.

Tô Nhược Mộng hơi run sợ, có chút kỳ quái nhìn hắn, gật đầu, nói: "Là nàng nói như vậy, nàng liều mạng muốn luyện tốt võ công như vậy, cũng là muốn về sau có thể ở trên giang hồ không bị người ta khi dễ, có thể thông suốt tìm ca ca của nàng."

Nói xong, Tô Nhược Mộng nhìn vẻ mặt kích động của hắn, không quá xác định nhẹ giọng hỏi: "Hẳn không khéo như vậy, ngươi cũng có một muội muội thất lạc từ nhỏ sao?"

A, my god, trên đời thật sẽ không có chuyện tình trùng hợp như thế chứ?

Đây tìm tìm kiếm kiếm cũng không tìm thấy người, sâu xa bên trong cũng đã ở bên cạnh mình rồi hả?

"Ừ." Bát hộ pháp chợt gật đầu, nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng, hỏi: "Phu nhân, ngươi còn biết chuyện khác có quan hệ với Lão Cửu không?"

"Không biết, chỉ là nghe nàng nói, ở năm nàng bốn tuổi cùng ca ca nàng ở trên đường đi nương nhờ thân thích thất lạc." Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái, ngẫm nghĩ một chút, cũng chỉ nghĩ ra một chút sự tình như vậy.

Nghe vậy, trên mặt Bát hộ pháp thoáng qua một đạo vui mừng khôn xiết, kích động đến thanh âm cũng hơi hơi phát run, đưa tay không để ý nam nữ khác biệt lôi kéo tay Tô Nhược Mộng, nói: "Phu nhân, ngươi đi theo ta tìm Lão Cửu một chuyến. Chuyện này thật trùng hợp, một năm kia ta thất lạc muội muội ta, muội muội ta cũng là bốn tuổi. Hơn nữa, ta vẫn đã quên mình cũng họ Lạc, nếu như nàng thật sự là muội muội của ta, thật sự quá tốt."

Tô Nhược Mộng há to miệng, kinh ngạc cũng không thể khép lại được nữa, ngơ ngác đứng bất động, nhìn hắn, nói: "Ngươi cũng họ Lạc?"

Đây là người gì? Lại còn nói vẫn luôn quên chính mình họ Lạc, chẳng lẽ bọn họ thật sự hoàn toàn cũng chỉ nhớ số danh hào của mình sao? Nghe tới như vậy, chuyện này thật sự có quá nhiều trùng hợp, tám chín phần mười ca ca Băng Vũ luôn luôn tìm thật sự chính là Bát hộ pháp.

"Tên đầy đủ của ta gọi là Lạc Hạo." Bát hộ pháp trực tiếp báo lên tên đầy đủ của mình, cái tên này đã sớm chôn sâu ở đáy lòng hắn, những năm gần đây cơ hồ cũng không nhắc đến tên thật của mình với người khác.

Tô Nhược Mộng kéo kéo tay của hắn, hưng phấn nói: "Đi, chúng ta đi tìm Băng Vũ."

Nếu như chuyện này không biết rõ ràng, nàng không cách nào bình tĩnh lại, quá nhiều trùng hợp, trùng hợp đến khiến nàng cảm thấy không chân thực.

Bát hộ pháp phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng ngăn tay của mình, nhìn Tô Nhược Mộng, cười nói: "Phu nhân, đừng nóng vội. Chúng ta từ từ đi là được, đợi cũng đừng khiến người khác hiểu lầm mới đúng." Nói xong, có điều ngụ ý nhìn thoáng qua tay Tô Nhược Mộng, cười to mấy tiếng, "Ha ha, ta không muốn trong vòng một ngày bị con lừa lão Tứ kia đánh mấy chưởng, lại đợi làm bao cát cho Giáo chủ "

Bát hộ pháp cười nhìn về phía trước, khóe miệng đều nhanh muốn toét tới tận mang tai.

Việc đời thật là quá tốt đẹp, vào lúc này gió hắn cũng cảm thấy ngọt, không khí cũng thơm mát.

Nếu thật sự tìm được muội muội thất lạc nhiều năm, hắn cũng coi như chân chính không phụ lòng phụ mẫu đã chết.

"Ha ha. Đi thôi."

Tô Nhược Mộng cùng Bát hộ pháp sóng vai mà đi, khi trở lại cửa viện, thì nàng khẩn cấp hướng bên trong hô lên: "Băng Vũ, Băng Vũ..."

"Cái gì?" Khi đi tới cửa phòng Lạc Băng Vũ, Tô Nhược Mộng cùng Bát hộ pháp nhìn tình hình thực tế trong phòng, không khỏi ngây người. Chỉ thấy Tứ hộ pháp tay chân luống cuống, mặt đỏ tới mang tai, vẻ mặt quẫn bách đứng ở trước mặt Lạc Băng Vũ, một hồi quấn quấn đầu, một hồi lại cười gượng, giống như một đại tinh tinh khoa tay múa chân.

Hai người trong phòng nghe được âm thanh, đồng thời nhìn qua cửa phòng, Lạc Băng Vũ nhìn thấy Bát hộ pháp mặt lập tức đỏ lên.

Mà Tứ hộ pháp liếc mắt nhìn Bát hộ pháp, lại nhìn một chút bộ dạng đỏ mặt kia của Lạc Băng Vũ, không nhịn được bối rối, lập tức cũng không xấu hổ, cũng không lắp bắp. Hắn đột nhiên bắt lấy tay Lạc Băng Vũ, tình chân ý thiết nói: "Cửu muội, ta thích ngươi. Ta không lên tiếng cũng không phải không thích ngươi, mà là ta vui mừng được không biết làm sao mở miệng. Ngươi có thể tha thứ cho ta hay không? Có thể cho ta thêm một cơ hội hay không?"

Nói xong, hắn quay đầu lại trừng mắt liếc Bát hộ pháp, giống như lên án hắn nuốt lời.

Rõ ràng đã nói đối với Băng Vũ không có phương diện ý tưởng kia, nhưng lúc này hắn lại tìm tới cửa, thật là một tên gia hỏa nuốt lời.

Bát hộ pháp biểu tình vô tội nhìn Tứ hộ pháp, chuyển mắt nhìn chằm chằm Lạc Băng Vũ, đoàn người đều lẳng lặng chờ Lạc Băng Vũ trả lời.

Vẻ mặt Lạc Băng Vũ ửng đỏ liếc mắt nhìn Tứ hộ pháp, xấu hổ nghiêng đầu nhìn về phía Tô Nhược Mộng, nói: "Phu nhân, ngươi tìm Băng Vũ có chuyện gì sao?"

Tô Nhược Mộng cười cười, nâng bước đi vào, ngồi thẳng xuống, ngước mắt nhìn nàng, nói: "Có chuyện, chỉ là không vội, các ngươi tán gẫu trước, ta ở nơi này đợi cũng được." Nói xong, nàng nhìn hướng Bát hộ pháp, đưa tay chỉ chỗ bên cạnh, nói: "Lão Bát, ngươi cũng lại đây ngồi đi. Chuyện của chúng ta không vội, hay là chờ Băng Vũ cùng lão Tứ nói chuyện rõ ràng lại hỏi."

"Dạ, phu nhân." Bát hộ pháp cong môi cười cười, liền chạy bộ đến bên cạnh bàn, cười ngồi xuống.

Cái lão Tứ này hóa ra nhất định phải bị buộc đến không có đường chạy, mới có thể chân chính thành thực đối mặt với tim của mình. Ha ha! Hắn mới vừa như vậy thật là quá đáng yêu.

"Phu nhân, lão Bát, các ngươi?" Vẻ mặt Tứ hộ pháp khẩn trương nhìn bọn họ, không hiểu tại sao bọn họ phải làm như vậy? Chẳng lẽ bọn họ không biết, bọn họ như bây giờ là quang minh chính đại ngồi nghe, Lạc Băng Vũ nhất định sẽ không biết xấu hổ đồng ý sao?

Tô Nhược Mộng ngẩng đầu tựa như an ủi đối với hắn cười cười, nói: "Chúng ta không nóng nảy, các ngươi từ từ nói rõ ràng đi." Nói xong, nhận lấy trà Bát hộ pháp rót cho nàng, khẽ nhấm một hớp.

Một phòng yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Lạc Băng Vũ cùng Tứ hộ pháp quẫn bách đứng, Tô Nhược Mộng cùng Bát hộ pháp nhẹ nhàng uống trà.

Qua thật lâu, Tô Nhược Mộng tức giận ngẩng đầu nhìn hai người đứng không nói lời nào, hỏi: "Băng Vũ, nếu ngươi cảm thấy lão Tứ này rất không tinh thần, lề mề không giống nam nhân mà nói. Vậy phu nhân liền làm chủ giúp ngươi tìm kiếm một bà gia (nhà chồng) tốt. Bây giờ suy nghĩ một chút, Băng Vũ cũng đến tuổi nên thành thân, ta cũng nên giúp ngươi thu xếp tốt một phen."

"Phu nhân, ta không có." Lạc Băng Vũ đỏ mặt, thấp giọng nói.

"Không có? Không có gì? Ngươi liền nghe lời, chúng ta là bằng hữu, mà hiện giờ ngươi lại là người trong Ma Giáo, ta làm phu nhân của các ngươi, chuyện lớn cả đời vẫn là nên quan tâm một chút."

"Phu nhân, thật không cần."

"Muốn."

"Thật không cần, Băng Vũ vẫn chưa muốn lập gia đình, Băng Vũ muốn tìm được đại ca ta trước."

Tứ hộ pháp đột nhiên quỳ một chân xuống trước mặt Tô Nhược Mộng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào nàng, nói: "Xin phu nhân làm chủ, gả Cửu muội cho lão Tứ."

"Cái này... Cái này..." Tô Nhược Mộng có chút tán thưởng dũng khí của lão Tứ, nhưng mà, nàng cũng không định làm người ép hôn, vì vậy, nàng ngước mắt nhìn về phía Lạc Băng Vũ, nói: "Lão Tứ, không phải bản phu nhân không giúp ngươi, mà là, chuyện này ngươi phải cầu xin Băng Vũ đồng ý mới được. Chỉ là Băng Vũ đồng ý, một điểm ý kiến ta cũng không có."

Nghe vậy, Tứ hộ pháp chuyển phương hướng, vẫn một gối quỳ xuống ở trước mặt Lạc Băng Vũ, vẻ mặt chân thành nhìn nàng, nói: "Cửu muội, ta là thật lòng, xin ngươi đồng ý đi. Nếu như ngươi muốn chờ khi tìm được đại ca ngươi lại nói chuyện này cũng không có vấn đề gì, ta có thể đợi, ta có thể đi tìm đại ca ngươi cùng ngươi."

Lạc Băng Vũ cảm động nhìn hắn, hai hàng nước mắt trong suốt bất giác rơi xuống, nàng hít hít cái mũi, cười gật đầu.

Tô Nhược Mộng say mê nhìn Lạc Băng Vũ, trực tiếp lau chùi từ trong nước mắt giãy giụa xuất hiện nụ cười xinh đẹp rung động lòng người, không có gì so với giờ khắc này Lạc Băng Vũ lại vẫn làm cho người ta say mê.

"Thật?" Tứ hộ pháp không thể tin được nhìn Lạc Băng Vũ, kích động hỏi

"Ừ, thật." Lạc Băng Vũ đưa tay lau nước mắt, cười gật đầu lên tiếng.

Bốp bốp, bốp bốp. Tô Nhược Mộng không khỏi vỗ tay cho bọn họ, vui mừng nhìn hai người bọn họ, cười nói: "Các ngươi cũng ngồi xuống đi, ta cùng lão Bát có chuyện muốn hỏi Băng Vũ."

"Dạ!" Tứ hộ pháp cùng Lạc Băng Vũ đối mặt cười, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Tô Nhược Mộng nhìn bộ dạng bọn họ hạnh phúc ngọt ngào, cười cười, nhìn Bát hộ pháp nói: "Lão Bát, chuyện này ngươi tới hỏi đi."
Bình Luận (0)
Comment