Edit: Thảo My
Lời nói của Lăng bà bà, nàng luôn luôn ghi nhớ trong lòng, về Phượng tộc nàng biết nhiều hơn Tô Nhược Mộng, về chuyện Phượng chủ, nàng cũng biết nhiều hơn Tô Nhược Mộng.
Phượng hoàng vu phi, tất phải dục hỏa trùng sinh.
Mặc dù nàng biết cũng không phải thật sự muốn đặt Tô Nhược Mộng ở trong lửa đốt một phen, nhưng mà, nàng chỉ trên mặt chữ đoán ra được, Phượng chủ chân chính phải lột xác trước, sợ rằng trải nghiệm cũng không thể thiếu.
Nhàm chán ở bên ngoài dạo một vòng, Tô Nhược Mộng mang theo Lạc Băng Vũ ở cửa khách sạn nhìn chung quanh, nhưng thủy chung không nhìn thấy bóng dáng đám người Lôi Ngạo Thiên....... xào xạc......, dưới chân truyền đến âm thanh đáy giày giẫm lên lá phong.
Tô Nhược Mộng liếc mắt nhìn tảng đá dưới tàng cây cây phong kia, chợt bước qua, dùng khăn tay trải lên ngồi xuống. Nàng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cảnh giác quét nhìn bốn phía của Lạc Băng Vũ, mỉm cười hướng nàng vẫy vẫy tay, nói: "Băng Vũ, tới đây ngồi."
"Phu nhân, thuộc hạ đứng là được rồi." Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, nàng tự không cho phép lại để phu nhân xảy ra chuyện dưới sự bảo vệ của nàng. Hiện tại nàng là người của Ma Giáo, ca ca của nàng cũng ở Ma Giáo, mà phu nhân cũng vừa là bằng hữu vừa là tỷ, nếu như nói trước kia, nàng muốn học giỏi võ công sau đó rời khỏi Tử Long Lĩnh đi tìm ca ca, thì hiện tại, nàng thật lòng coi Tử Long Lĩnh là chốn trở về suốt đời.
Giờ phút này, nàng không còn là cô nương không để ý nóng nảy trước kia, như vậy, bây giờ nàng đã từ từ trở thành thục nữ nhẹ nhàng.
Tô Nhược Mộng thấy miệng nàng kiên trì, cũng không miễn cưỡng nàng ngồi xuống. Chậm rãi từ trên người nàng rút tầm mắt về, hai tay nâng cằm lên, ánh mắt trở nên mê ly lại xa xăm.
Ba Trưởng Lão khác ở nơi nào? Thủy Noãn trưởng lão và Thủy Lạc cũng ở khách sạn trước khi bọn họ rời khỏi Tử Long Lĩnh, Thủy Lạc đó cũng có thể là một trong tân tứ đại trường lão không? Tô Nhược Mộng nhớ lại ban đầu lúc Tô thị hỏi tới Thủy Noãn, còn hỏi bên cạnh nàng có phải có một tiểu cô nương hay không. Chẳng lẽ......?
Chẳng lẽ nói, sở dĩ Thủy Noãn trưởng lão có thể tìm được mình là bởi vì Thủy Lạc đó có loại khí tức liên hệ với mình?
Thư Dĩ Tâm? Thủy Lạc?
Lăng Xuân? Thủy Noãn? Nghê Hoa? Liên Khai?
Tên của Tứ Đại Trưởng Lão bây giờ ngụ ý xuân về hoa nở, một thế hệ Tứ Đại Trưởng Lão mới, tên của các nàng có thể cũng có liên hệ hay không? Có thể cũng có ngụ ý bên trong hay không?
Vắt óc suy nghĩ không ra kết quả Tô Nhược Mộng đột nhiên đưa tay tiếp được một mảnh lá phong từ trên cây bay xuống, nàng cứ như vậy ngẩng đầu, nhìn lá phong không ngừng xoay vòng quanh mình, tâm tình đột nhiên đa cảm. Trên mặt ngọc kia hiện lên nhàn nhạt ưu thương, trong mắt sáng lóe ra một loại cảm giác mê hoặc và bất an.
Cây và lá chia lìa, rốt cuộc bởi vì cây không giữ lại hay là gió đuổi theo?
Lá rụng về cội, đây là lá quyến luyến cây, cũng là lá không buông tay cây.
Tô Nhược Mộng chìm đắm trong thế giới của chính mình, cũng không biết giờ phút này bộ dáng vừa thấy đã thương của mình, hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt người, thật làm cho người ta muốn hung hăng ôm nàng vào lòng, an ủi thật tốt, vuốt lên nỗi ưu thương của nàng.
Nam Cung Nhược Lâm mặc nam trang theo ánh mắt Đông Lý Phong nhìn sang, lập tức cũng bị nữ tử ngơ ngẩn cầm lá dưới cây phong hấp dẫn ánh mắt. Nàng từ trên người Tô Nhược Mộng rút tầm mắt về, lại nhìn hai đạo ánh mắt cực nóng của Đông Lý Phong, lòng không khỏi chấn động, lại nhìn qua Tô Nhược Mộng, đã thấy nàng và nữ tử bên người nàng đã đi tới cửa khách sạn.
Nàng dây dưa đến loạn cả lên, thật vất vả mới khiến Đông Lý Phong đồng ý dẫn nàng ra nhìn phong cảnh bên ngoài kinh thành.
Nhưng mà ngắm phong cảnh không phải mục đích thực sự chuyến đi này của nàng, nàng chỉ muốn mượn cơ hội này thứ nhất bồi dưỡng tình cảm với Đông Lý Phong, thứ hai tới nhận thức tỷ tỷ chưa từng gặp mặt một chút. Nhìn xem nàng rốt cuộc là dạng nữ tử gì, lại có thể chiếm đi trái tim của Đông Lý Phong, sau khi phụ thân bởi vì biết sự tồn tại của nàng, cũng ít đi mấy phần thương yêu với mình.
Tô Nhược Mộng cúi thấp đầu nhìn lá phong trong tay, vừa đi về phía cửa chính khách sạn, vừa âm thầm lo lắng cho đến bây giờ không nhìn thấy đám người Lôi Ngạo Thiên trở lại.
Cảm thấy ánh mắt vừa nóng vừa lạnh bắn tới mình, bước chân Tô Nhược Mộng bỗng nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn người đứng ở trước cửa khách sạn, lông mày không khỏi nhíu lại thật cao. Thầm than trong lòng: oan gia ngõ hẹp.
Đông Lý Phong thật đúng là âm hồn bất tán, lúc này mới an phận không bao lâu, hắn lại bắt đầu muốn gây phiền phức cho mình rồi sao? Nhìn hắn, Tô Nhược Mộng không khỏi nghĩ tới hắn hạ thuốc gây khổ sở trên người Lôi Ngạo Thiên, một tâm kế từ trong đầu bay vút qua.
"Ai, Băng Vũ, đợi ngươi vào trong phòng bếp hầm chén canh gà nhân sâm cách thủy cho ta uống một chút." Tô Nhược Mộng vừa đi về trước, vừa đã sớm kéo ra móng nhọn bên người, nói khẽ với Lạc Băng Vũ bất cứ lúc nào cũng phòng bị kẻ địch.
Lạc Băng Vũ sững sờ, không rõ nguyên do nhìn Tô Nhược Mộng, kẻ địch này đang ở trước mặt, phu nhân làm sao đột nhiên lại than thở, lại nhớ tới canh gà nhân sâm chứ? Không phải là thể cốt (xương của cơ thể) không thoải mái chứ? Nghĩ tới, Lạc Băng Vũ lập tức sốt ruột, nàng lo lắng hỏi: "Thể cốt phu nhân không thoải mái?"
Tô Nhược Mộng cách đám người Đông Lý Phong năm bước ngừng lại, âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng có thể không sót một chữ truyền tới trong tai những người đó.
"Lão nhân gia nói, đáy nguồn thân thể người nếu như quá hư nhược, ban ngày cũng dễ dàng thấy cái loại đồ không sạch sẽ gì đó." Nói xong, Tô Nhược Mộng khoa trương lắc lư nửa người dưới, thuận thế phải nhờ Lạc Băng Vũ kịp thời đỡ nàng dựa vào trên người, thở dài một cái, nói: "Ai, cho nên ta gần đây cần tẩm bổ một chút, thấy cái loại đồ không sạch sẽ đó, thật là quá không may mắn rồi."
Lạc Băng Vũ nghe nàng nói xong, trong lòng không khỏi sợ hãi, khẽ run nửa người dưới, da gà chợt nổi khắp người, mặt tràn đầy sợ hãi nhìn xung quanh. Thở ra một hơi thật dài, thầm nghĩ trong lòng, thật may là thể cốt của ta đủ khỏe mạnh, những tiểu quỷ kia cũng không dám hiện thân ở trước mặt nàng.
Đỡ Tô Nhược Mộng mới vừa đi về phía trước hai bước, Lạc Băng Vũ đột nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Tô Nhược Mộng, quay đầu đi nhìn nàng một cái, thấy nàng trừng mắt nhìn mình, lập tức hiểu được ý.
"Phu nhân yên tâm, đợi thuộc hạ lập tức mượn phòng bếp hầm canh gà nhân sâm cách thủy, lại cho phu nhân ghim cái tiểu nhân đánh một trận, nghe nói, những tiểu quỷ kia đánh nhau khiếm nhã nhất. Chỉ cần phu nhân vừa đánh, vừa nói tiểu nhân, đánh cái tiểu nhân ngươi, cái người không sạch sẽ này, tiểu nhân không mắt không châu, đáng đánh, mau cút. Như vậy làm bảy bảy bốn chín lần liền không chuyện gì, về sau, những tiểu quỷ kia nhìn thấy phu nhân từ xa cũng sẽ đi đường vòng."
Tô Nhược Mộng nghiêng đầu vui mừng nhìn Lạc Băng Vũ, trực tiếp không đếm xỉa lướt qua đám người Đông Lý Phong, cười nói: "Có thật không? Cứ đánh như vậy bảy bảy bốn chín lần liền không chuyện gì?"
"Thứ gì muốn đánh bảy bảy bốn chín lần sẽ không hiện ra?" Tâm Nương ý cười đầy mặt ra đón, nàng nhìn cả người Tô Nhược Mộng đều dựa vào ở trên người Lạc Băng Vũ, thất kinh nói: "Lôi phu nhân, ngươi làm sao? Ngươi cũng không nên sinh bệnh trong khách sạn của Tâm Nương, nếu không Lôi Giáo chủ thật sự sẽ không bỏ qua cho Tâm Nương, Tâm Nương đỡ ngươi trở về phòng nghỉ ngơi trước."
Nói xong, nàng đưa tay đỡ Tô Nhược Mộng, mới vừa đi mấy bước, nàng giống như là đột nhiên hồi phục thần trí, liền vội vàng xoay người kinh ngạc nhìn Đông Lý Phong ở cửá, một mặt cười quyến rũ, một mặt lắc lắc thân hình như rắn nước của nàng, vung khăn tay đỏ thẫm liền qua nghênh đón.
"Vương Gia, ngài đã tới sao cũng không sai người tới thông báo trước một tiếng, để cho Tâm Nương chuẩn bị phòng tốt hơn cho ngài, chuẩn bị tốt rượu ngon món ngon." Nói xong, cả người nàng liền mềm như không xương dựa vào trong ngực Đông Lý Phong, hưng phấn nũng nịu.
Đông Lý Phong không để lại dấu vết dùng cánh tay tạo khoảng cách giữa hắn và Tâm Nương, khẽ cười nhéo cái mũi cao thẳng xinh xắn của nàng, nói: "Tâm Nương buôn bán bận rộn, ta làm sao không biết xấu hổ làm Tâm Nương khổ cực như vậy chứ? Ta và ngươi cũng không phải là người mới quen, cần gì phải bày vẽ lớn như vậy. Tùy ý là được rồi, tùy ý là được rồi."
"Khanh khách." Tâm Nương nghe vậy, cười duyên mấy tiếng, duỗi ra ngón tay điểm nhẹ lồng ngực Đông Lý Phong, cười nói: "Vương Gia còn là biết đau lòng Tâm Nương, mau vào ngồi đi. Tâm Nương, lập tức cho người chuẩn bị phòng khách."
Nói xong, nàng ngước mắt bắt bắt lấy ánh mắt Đông Lý Phong gắt gao đuổi theo Tô Nhược Mộng, buông mắt xuống, trong mắt lóe lên một đạo ánh sáng lạnh. Trong khoảnh khắc, lại ngẩng đầu nhìn tiểu công tử mặc trường bào màu lam đứng ở bên cạnh Đông Lý Phong, hỏi: "A... Tiểu công tử khá tuấn tú, gương mặt này nếu như sinh ở trên người nữ tử sẽ khuynh quốc khuynh thành như thế nào?"
Tâm Nương vừa giống như tò mò nhìn ngọc nhân (người xinh đẹp) trước mắt, trên thực tế lại là đang tinh tế đánh giá nàng. Cô nương này sao lại mặc nam trang đi theo bên cạnh Đông Lý Phong? Vải vóc từ trên người nàng và khí tức tao nhã từ khi sinh đã có cũng có thể kết luận nàng là một tiểu thư khuê các.
Chỉ là, thiên kim tiểu thư nhà ai có thể không để ý khuê dự mặc nam trang như vậy, cùng một nam tử chạy khắp nơi? Nhìn chằm chằm cặp mắt giống như đã từng quen biết kia, Tâm Nương vô thanh nâng khóe môi lên. Người này chính là vị hôn thê của Đông Lý Phong, đại tiểu thư nhà Nam Cung Thừa tướng, không trách được nàng dám đi theo bên người Đông Lý Phong như vậy.
Ha ha! Chỉ là, trong ánh mắt nàng mới vừa quan sát Tô Nhược Mộng bao hàm hận ý, lẽ ra giữa các nàng vốn không nên xuất hiện gì, chẳng lẽ bởi vì liên quan đến Đông Lý Phong, khiến thiên kim đại tiểu thư này ghen.
Tâm tư Tâm Nương trong nháy mắt xoay như chong chóng, nhưng cũng trong nháy mắt trở về bình thường, nàng một nữ tử tìm bò lăn lộn trên giang hồ, nếu như chút phản ứng nhanh nhẹn như vậy cũng không có, vậy nàng sớm cũng đã thành một đống trong đống bạch cốt vô danh dưới vách núi kia.