Edit: Thảo My
"Thẩm A Công, không cần khách khí! Xin mời!" Tô Nhược Mộng đưa tay làm một thế mời, mỉm cười cùng bọn họ đến Thẩm gia.
"Phu nhân, mời ngồi!" Thẩm A Công đưa tay chỉ chủ vị trong phòng khách, nếp nhăn trên mặt cười thành một đóa hoa cúc nở rộ.
"Thẩm A Công, cũng ngồi!" Tô Nhược Mộng cười đơn thuần với hắn, không nhún nhường ngồi xuống. Chỉ chốc lát sau, tức phụ Thẩm gia đã bưng nước trà đi vào, phân cho mọi người đang ngồi. Tô Nhược Mộng nhìn mọi người chung quanh một vòng, nói: "Hôm nay, ta tìm mọi người là có chút chuyện muốn thương lượng với mọi người."
"Phu nhân, xin phân phó!" Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh lên tiếng.
Khẽ gật đầu, Tô Nhược Mộng nhìn mọi người, chậm rãi nói: "Tây Đường chủ truyền đến tin tức, trước đó vài ngày chúng ta chuẩn bị một ít linh chi phiến, nấm đầu khỉ, hắc mộc nhĩ, sau khi ở kinh thành thử bán, phản ứng cực tốt. Trước mắt đã được thái y hoàng cung đánh giá, Linh Chi phiến và nấm đầu khỉ liệt vào cống phẩm dưỡng sinh."
Tô Nhược Mộng nói xong, dừng lại, nhìn Thẩm A Công vẻ mặt phức tạp, nàng hơi thở dài một cái. Đông Lý triều ở trong mắt Thẩm A Công chính là kẻ thù, chính là kẻ thù diệt quốc gia mình, giờ phút này nói đến những người này, trong lòng hắn hoàn toàn không có khúc mắc, đó là giả.
Sắc mặt của những người khác cũng không khá hơn chút nào, bọn họ mặc dù đang ở Tử Long Lĩnh trải qua cuộc sống không buồn không lo, nhưng mà, trên từ đường nhà nào không bày bài vị người nhà bị Đông Lý triều giết chết làm hại. Bọn họ tâm tồn phục quốc, nhưng mà, các chủ tử không có ý định này, bọn họ cũng đạm bạc bỏ xuống.
Nhưng mà, hôm nay nghe người Đông Lý triều muốn liệt Linh Chi phiến và nấm đầu khỉ sinh ra ở Tử Long Lĩnh bọn họ vào cống phẩm, điều này khiến bọn họ làm sao kham được? Vốn là kẻ thù, lại phục vụ cho kẻ thù, nội tâm của bọn hắn trong khoảng thời gian ngắn, khó tiếp nhận.
Trong chốc lát, trong đại sảnh Thẩm gia hoàn toàn yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Tô Nhược Mộng cũng không nóng vội, bưng ly trà bên cạnh lên, nhẹ nhàng thổi thổi bọt trà phía trên, vẻ mặt từ từ khẽ nhấm một hớp, một hớp nước trà ngọt thơm mát tràn vào cổ, Tô Nhược Mộng chợt cảm thấy một cỗ hương vị trà xông thẳng vào não, làm cho người ta suy nghĩ rõ ràng.
Nước tốt, trà ngon!
Tử Long Lĩnh quả thật là nơi tốt thích hợp ẩn cư, chỉ là, nàng chưa từng nghĩ qua, đã nhiều năm như vậy, thù hận trong lòng bọn họ vẫn còn ở đó. Xem ra, Lôi Ngạo Thiên cố gắng cũng không tản đi ý niệm phục quốc trong lòng bọn họ.
"Thẩm A Công, các ngươi trải qua, các ngươi bây giờ cảm thụ, ta đều hiểu. Nhưng mà, mọi người cũng biết chí hướng của Ngạo Thiên, chí hướng của hắn là bảo vệ mọi người một cuộc sống yên bình, vô ý tranh đoạt thiên hạ. Nỗi khổ chiến tranh, tất cả mọi người hiểu, ta cũng không muốn nói nhiều."
"Có lẽ mọi người không hiểu cách làm của ta, nhưng nà, xin mọi người tin tưởng, mục đích của ta và Ngạo Thiên là giống nhau. Ta thủy chung cho là, chỉ có giàu có mới bảo vệ nền móng quốc gia, chúng ta vô tâm tranh đoạt thiên hạ, nhưng mà, chung quy khi có người quấy rầy cuộc sống của chúng ta, hoặc là thẳng buộc chúng ta tội ý đồ mưu phản. Cho nên, mặc kệ là muốn tự vệ, hay là muốn phản kích, chúng ta đều phải trở nên mạnh mẽ."
"Chuyện này, ta đã thương lượng qua với công công ta, hắn đã đồng ý cách làm của ta. Ta không muốn mạnh mẽ khiến mọi người đồng ý, cho nên, mọi người có ý kiến cũng có thể nói ra. Mọi người có thể suy nghĩ một chút, nếu như chúng ta nắm giữ mạch máu kinh tế của Đông Lý triều, lại thêm bằng nhân lực cùng thực lực của chúng ta, triều đình không dám nữa bóp dẹp vê tròn chúng ta? Kế hoạch của ta là phối hợp với Tây Đường chủ, vững vàng nắm chặt kinh tế Đông Lý triều; mở rộng nông nghiệp, trở thành khu nông sản lớn nhất Đông Lý triều; xây dựng học đường, đào tạo đời sau văn võ song toàn; quân thức quản lý giáo đồ, bảo vệ Tử Long Lĩnh, bảo vệ Ma Giáo."
Tô Nhược Mộng hiểu, cho dù ngươi vô tâm tham dự triều chính, cho dù ngươi chỉ muốn trải qua cuộc sống yên tĩnh, nhưng mà ở tại nơi cá lớn nuốt cá bé này, ngay cả thối lui cũng cần thực lực. Nếu như Ma Giáo không có đủ thực lực để triều đình kiêng kỵ, bọn họ nhất định không thể nào tùy ý các ngươi chiếm đất để ở.
Cho nên, nàng tinh tế bày ra một phần kế hoạch, sau khi thương nghị tỉ mỉ với Lôi Cận, sẽ thương nghị với nhân vật quan trọng ở Ma Giáo, mấy ngày trôi qua mới quyết định trọng điểm đường đi sau này. Cường đại là nhất định, giàu có cũng cần thiết, mà duy trì lâu dài mới là quan trọng nhất.
"Được! Chúng ta nghe theo phu nhân an bài, chỉ cần là phu nhân nói, chúng ta nhất định toàn bộ làm theo." Trầm ngâm một lát, Thẩm A Công rốt cuộc mở miệng trước tiên, một lời đồng ý.
Hắn là con dân Hách Liên triều, theo hoàng tộc Hách Liên đi tới Tử Long Lĩnh định cư, những năm gần đây, hắn trừ tâm hệ phục quốc, cũng biết rõ nỗi khổ chiến tranh, dân chúng phía ngoài, cũng là con dân Hách Liên triều truyền xuống, nói cho cùng bọn họ đều là người cùng một gốc rễ.
Năm đó Đông Lý gia thân là một trong Tứ Đại Thế Gia của Hách Liên triều mưu đồ bí mật tạo phản, tuy là thành công giành ngôi vị hoàng đế, nhưng mà, ngôi vị hoàng đế cũng là dùng máu của dân chúng đổi lấy. Thẩm A Công không phải thích chiến tranh, mà là hận người Đông Lý gia tộc ăn cây táo rào cây sung. Nếu như không phải bọn họ tâm thuật bất chính, lại làm sao để dân chúng không có nơi sống yên ổn, lại làm nhiều người vợ con ly tán?
Bọn hắn bây giờ đã thoái ẩn ở Tử Long Lĩnh, nhưng người Đông Lý gia tộc bọn họ thỉnh thoảng lấy lý do khiêu khích, ý đồ tấn công lên Tử Long Lĩnh, một lưới bắt hết đưa bọn họ. Tỉ mỉ suy nghĩ, Tô Nhược Mộng nói cũng không sai, cường đại là nhất định, tạm thời thối lui không phải bởi vì e ngại, mà là vì giảm bớt đại giới máu chảy.
Tâm tâm niệm niệm gắn với dân chúng thiên hạ của Giáo chủ và phu nhân đáng giá để bọn họ kính ngưỡng và ủng hộ, hắn tin tưởng, nếu như có một ngày cuộc sống của dân chúng bên ngoài ở trong nước sôi lửa bỏng, nếu như người Đông Lý gia tộc không thể thay dân chúng mưu phúc lợi, Giáo chủ và phu nhân nhất định sẽ thay dân chúng ra mặt, mà đợi đến lúc đó, có lẽ, nguyện vọng cả đời tâm hệ phục quốc của hắn có thể thực hiện. Mà việc cấp bách trước mắt, bọn họ dù công dù tư đều phải làm theo kế hoạch phu nhân.
"Bây giờ lập tức sẽ vào đông, ngày mai bắt đầu, chúng ta sắp xếp người lên núi hái Linh Chi, nấm đầu khỉ còn có hắc mộc nhĩ, đừng phá hủy các loại đã đông lạnh. Mặt khác, xin Thẩm A Công hiệp trợ một phần làm danh sách đứa bé đã đến tuổi lên học đường, nam nữ hài đồng đều có, con dân Tử Long Lĩnh chúng ta, không phân biệt nam nữ đều phải tiếp thụ giáo dục. Ta sẽ theo như danh sách để cân nhắc đất và vị trí thành lập học đường. Nhân viên lên núi hái cũng liệt kê một danh sách, chúng ta đến lúc đó theo nhân khẩu phân ngân lượng cho các hộ các nhà. Về, chuyện mở rộng nông nghiệp, chuyện này giao cho Bát hộ pháp xử lý, hắn sẽ đánh giá đất dùng, mọi người hiệp trợ hắn, nghe theo sắp xếp của hắn là được rồi."
"Dạ, phu nhân!" Mọi người nghe nàng nói một phen, trong lòng vừa sợ vừa kính, đều là đồng ý phát ra từ nội tâm với cách làm của nàng.
Ánh mắt Thẩm A Công lóe lên nhìn về phía Tô Nhược Mộng, vuốt vuốt râu bạc, cười ha hả nói: "Buổi nói chuyện của phu nhân, khiến lão phu hiểu ra, cũng hiểu dụng tâm của giáo chủ và phu nhân. Phu nhân yên tâm, chuyện này giao cho lão phu, Lão đầu nhất định dụng tâm hoàn thành, hiệp trợ Bát hộ pháp xử lý tốt chuyện thôn trang. Bây giờ lập tức sẽ vào đông, chúng ta sẽ phân công các phụ nữ lên núi hái vật phẩm, mặt khác còn có thể để Bát hộ pháp khoanh vòng loại đất sang năm khuếch đại, các hán tử chuẩn bị khai hoang đất, đầu mùa xuân sang năm, chúng ta liền gia tăng nông nghiệp."
"Cám ơn Thẩm A Công! Cám ơn mọi người! Chỉ là, nông nghiệp trọng điểm điều kiện tiên quyết là khởi công xây dựng thuỷ lợi, điểm này tin tưởng Bát hộ pháp sẽ xem xét chu toàn, hi vọng mọi người toàn lực ủng hộ." Tô Nhược Mộng nói qua đứng lên, mỉm cười khom lưng cúi mình vái chào mọi người.
"Phu nhân yên tâm! Đây đều là chuyện chúng ta có phần bên trong, chúng ta nhất định sẽ không để giáo chủ và phu nhân thất vọng." Mọi người vội vàng trả nàng một lễ, nội tâm đều sục sôi không dứt. Bọn họ không chỉ có một Giáo chủ quan tâm con dân, hiện tại lại có một phu nhân yêu dân, thương cảm con dân, dụng tâm thay con dân vạch kế hoạch cho sinh hoạt yên ổn, bọn họ thật rất cảm ơn.
Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, nói: "Vậy thì tốt, chúng ta đi về trước, tất cả mọi người đi xuống an bài đi."
"Dạ, phu nhân!"
Mọi người đồng thanh lên tiếng, bộ mặt cung kính đưa nàng ra khỏi Thẩm gia, đưa đến phía sau cửa thôn trang, từng dãy chỉnh tề đứng, đưa mắt nhìn họ trở về tổng đàn.
Trong tròng mắt đen của Thẩm A Công lóe lên tinh quang cơ trí, hắn khẽ vuốt râu, nhìn bóng lưng Tô Nhược Mộng, chậm rãi gật đầu, cười nói: "Được phu nhân thế này, Tử Long Lĩnh thật may mắn! Không kiêu ngạo không nóng nảy, không nhanh không chậm, quan tâm con dân, không màn danh lợi."
Mọi người nhao nhao gật đầu phụ họa, đám người cho đến khi không thấy bóng dáng Tô Nhược Mộng, bọn họ mới một lần nữa trở lại Thẩm gia, tiếp tục thương nghị chuyện Tô Nhược Mộng giao đãi.
Trên đường, Bát hộ pháp thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn về phía Tô Nhược Mộng, rồi lại không lên tiếng. Nhìn bộ dáng này của hắn, Tâm Nương bên cạnh ngược lại không bình tĩnh, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Bát hộ pháp có lời muốn hỏi Tam muội nhà ta?"
Kể từ hi kết nghĩa tới nay, bốn người bọn họ nghe theo lời Tô thị nói, không phân chia quan hệ trên dưới, thân mật kêu Tô thị là vi nương, đối với Tô Nhược Mộng thì theo thứ bậc gọi. Thật đúng là "nhất hồi sinh, nhị hồi thục" (Một lần thì lạ, hai lần là quen), kêu nhiều mấy lần, Tâm Nương kêu Tam muội, đã là hoàn toàn thuận miệng.
Tô Nhược Mộng đối với cái này rất hưởng thụ, kiếp trước nàng là con gái một, mà đường muội từ nhỏ thân mật lại cùng vị hôn phu của nàng lăn lộn cùng nhau, hiện tại lập tức có ba tỷ muội tình như tay chân, điều này làm nàng sao không vui vẻ được?
"Lão Bát, ngươi có lời gì cứ việc nói thẳng." Tô Nhược Mộng vừa đi, vừa quay đầu nhìn Bát hộ pháp, nói.
Bát hộ pháp nhìn nàng một cái, ngay sau đó lại nhìn thôn trang dưới chân núi, nói: "Phu nhân có từng nghĩ tới, có một ngày muốn khôi phục Hách Liên triều?" Thời điểm mới vừa ở Thẩm gia, hắn đã nhìn ra những thôn dân kia sâu trong nội tâm rất lâu không thể quên được tâm sự.
Hắn từng lập chí đền đáp triều đình, vì dân mưu phúc lợi, nhưng mà, Hoàng đế Đông Lý triều vô năng, bách quan cũng năm bè bảy mảng, tự tiêu diệt, kết doanh phái, tranh đấu gay gắt. Dân chúng còn chưa khôi phục từ một lần huyết chiến thay đổi triều đại, lưng lại phải đeo thuế phụ thu nặng nề và quan địa phương áp bức, cuộc sống vẫn luôn ở trong nước sôi lửa bỏng.
Những thứ này cũng là nguyên nhân căn bản thay đổi ý nghĩ sau khi xuất sư hắn phải cống hiến cho triều đình, triều đình hủ bại như thế, vốn không thể nào thực hiện chí hướng của hắn, cũng không thể bằng sức lực một mình hắn thay đổi thực tế. Mấy ngày trước hắn nghe kế hoạch của Tô Nhược Mộng, liền sinh ra ý niệm này, nếu một lòng nghĩ cho bách tính, sao không lật đổ Đông Lý triều, khôi phục Hách Liên triều?
Hắn hoàn toàn tin tưởng dưới sự quản lý của giáo chủ và phu nhân, dân chúng nhất định có thể an cư lạc nghiệp, trải qua cuộc sống an khang yên ổn.
Tô Nhược Nộng dừng bước, nàng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bát hộ pháp, nói: "Ta cũng đã từng hỏi Nhị Lôi Tử vấn đề này, nếu tâm hệ dân chúng, thay vì giao số mạng dân chúng vào trong tay người chỉ biết nghiền ép dân chúng, vì sao không tự mình tới tạo phúc dân chúng? Nhưng lão Bát, ngươi theo hắn nhiều năm, ngươi lý nên biết chí hướng và cuộc sống lý tưởng của hắn. Hắn vô tâm triều sự, chỉ hướng hướng đến cuộc sống tùy tâm sở dục, thành thật mà nói, ta cũng không có chí hướng lớn xa như vậy, chí hướng của ta rất đơn giản, nếu như hắn muốn cuộc sống bình thản tùy tính, ta vui vẻ tùy theo. Nếu như hắn muốn tranh đoạt thiên hạ, ta làm việc nghĩa không được chùn bước ủng hộ."
"Ta hiểu." Bát hộ pháp gật đầu một cái, nhẹ giọng nói.
Hắn há có thể không hiểu tính tình Lôi Ngạo Thiên, nhưng mà, hắn cũng hiểu, Lôi Ngạo Thiên tâm hệ dân chúng, chưa bao giờ thay đổi. Thâm minh đại nghĩa như vậy, lòng dạ rộng lớn như thế, tâm hệ dân chúng như thế, thương cảm dân ý như thế, không quan tâm danh tiếng như thế, người không thích chiến tranh như vậy, nếu như hắn có thể trở thành hoàng để của dân chúng, đây chính là phúc của dân chúng thiên hạ.
Chỉ là, hắn vừa vô tâm tranh hoàng đoạt đế, mình cũng không thể ép buộc. Có lẽ, cũng bởi vì Lôi Ngạo Thiên thật tình như vậy, những người tài giỏi bọn họ nguyện ý thề chết theo.
Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, bước lên trước, rồi nói tiếp: "Lão Bát, nếu như có một ngày, Nhị Lôi Tử không nhìn nổi, có lẽ, hắn cũng sẽ nhiệt huyết sôi trào một lần. Đông Lý triều không được lòng dân là sự thật, nếu như bọn họ còn không biết hối cải, không tạo phúc dân chúng. Ta tin tưởng, lấy tính tình của Nhị Lôi Tử, có một ngày, hắn sẽ tự nguyện gánh vác gánh nặng cho dân chúng thiên hạ."
Dân chúng bên ngoài oán giận phẫn nộ, mình cho lão hoàng đế một cơ hội tốt như vậy, nếu như hắn không biết quý trọng, nếu như hắn lại phạm Tử Long Lĩnh, Tô Nhược Mộng hoàn toàn tin tưởng, đến lúc đó, Lôi Ngạo Thiên tuyệt đối sẽ không cô tức dưỡng gian (bỏ qua cho kẻ xấu). Thật ra thì, mấy ngày nay chung đụng, nàng biết rõ Lôi Ngạo Thiên một lòng hướng tới cuộc sống đạm bạc tùy tính, hoàn toàn là bởi vì huyết chiến Hách Liên triều và Đông Lý triều đưa tới, làm hậu nhân Hách Liên triều, nội tâm hắn tự trách, không muốn lại nhìn thấy dân chúng ở trong chiến tranh.
Nhưng mà, nếu như Đông Lý triều không thể cấp dân chúng ngày cuộc sống tốt đẹp, lòng trách nhiệm của Lôi Ngạo Thiên sẽ không để cho hắn không quan tâm đến nữa, hắn nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm, đền bù cực khổ tiền triều mang tới cho dân chúng. Mặc dù triều biến không có quan hệ gì với hắn, nhưng mà, làm hậu nhân Hoàng thất Hách Liên triều, hắn đã sớm yên lặng đền bù dân chúng. Nếu không, hắn cũng sẽ không toàn tâm toàn ý nghĩ cho bách tính, hắn cũng sẽ không ban đầu cướp của người giàu giúp người nghèo khó.
Tất cả hôm nay Tô Nhược Mộng làm, đơn giản chính là theo bước chân của hắn, đền bù một chút cho đa số dân chúng.
Bát hộ pháp không tiếp thu lời nói của Tô Nhược Mộng, mà là lẳng lặng cau mày suy tư, nội tâm có hai người đang đánh nhau, một nói, lật đổ Đông Lý triều là tốt nhât, như vậy có thể căn bản tạo phúc dân chúng. Một nói, vẫn là không cần, là cuộc sống Giáo chủ mình không muốn. Mình tại sao có thể để Giáo chủ tình như tay chân, trải qua cuộc sống hắn không muốn chứ?
......
Ngày từng ngày từng ngày qua, đảo mắt đã qua hơn nửa tháng, trong mấy ngày nay, Tô Nhược Mộng vừa lo lắng đợi tin tức của Tứ hộ pháp, vừa trôi qua vô cùng phong phú. Trong núi học đường đã xây dựng, Linh Chi, nấm đầu khỉ các vật trên núi cũng theo như các bước hái chế biến, khai hoang cũng vào bước đầu.
Bây giờ khắp nơi Tử Long Lĩnh đều là khí thế ngất trời, không chút nào dấu hiệu mùa nông nhàn.
Tô Nhược Mộng buông thư trong tay, ý cười trên khóe môi nồng đậm: "Đại tỷ, Tây Đường chủ gởi thư nói, lượng tiêu thụ trân phẩm miền núi của chúng ta một đường bay bão tố, hắn đã thuận lợi ở Kinh Thành Hiên Viên triều và Đại Lâm triều mở rộng sản nghiệp chúng ta, bây giờ đã bắt đầu náo nhiệt lên. Tây Đường chủ thật đúng là có bàn tay vàng, hắn nhất định chính là thần tài của Ma Giáo."
Tây Đường chủ thật sự rất lợi hại, lần trước đề cập với hắn việc phát triển buôn bán, chuyện nắm giữ mạch máu kinh tế Đông Lý triều, hắn lúc này đi không bao lâu, hiệu quả đã đến. Một lượng lớn chi nhánh mở, sổ sách một quyển một quyển đưa đến, ngân lượng một xe một xe vận chuyển.
"Đúng nha! Bây giờ Tử Long Lĩnh thật sự tràn đầy sinh khí, khắp nơi đều là khí thế ngất trời. Tam muội, theo ta thấy, ngươi không phải muốn chết người muốn xây một kho bạc, còn phải sai người xây một kho lúa lớn." Tâm Nương cười cười, vui vẻ tiếp nhận lời của nàng.
"Phu nhân, thuộc hạ cầu kiến!" Ngoài cửa vang lên âm thanh Đại Hộ Pháp.
Tô Nhược Mộng đặt thư và mấy sổ sách Tây Đường chủ mới vừa sai người đưa tới ở một bên, nhìn cửa thiên sảnh, nói: "Lão Đại, ngươi vào đi."
Đại Hộ Pháp liếc mắt nhìn Tâm Nương trong thiên phòng, trực tiếp đi tới trước mặt Tô Nhược Mộng, cầm thư trong tay đưa cho nàng, nói: "Phu nhân, Tứ hộ pháp gởi thư."
"Thư của Tứ hộ pháp?" Tô Nhược Mộng kinh ngạc kêu một tiếng, trên mặt nở rộ nụ cười sáng lạn, nóng nảy mở ra lá thư móc bên trong phong thư, trợn to cặp mắt nghiêm túc nhìn. Phút chốc sau, nàng giao thư trong tay vào tay Đại Hộ Pháp, hưng phấn khó khăn nói: "Lão Tứ tìm được Nhị Lôi Tử rồi, lão Đại, lão Tứ hắn tìm được Nhị Lôi Tử rồi. Nhị Lôi Tử quả thật là ở đỉnh Tuyết Sơn này, người cứu hắn là Phó Linh Tử."
Tìm hơn một tháng, đợi hơn một tháng, nàng rốt cuộc chờ đến có tin tức xác định liên quan đến Lôi Ngạo Thiên. Biết hắn bình an, biết rõ hắn ở nơi nào, lòng của nàng rốt cuộc trở về vị trí cũ. Nàng muốn đi tìm hắn, nàng không muốn đợi thêm, bây giờ Tử Long Lĩnh đã bắt đầu cải cách, người bên ngoài tạm thời cũng sẽ không đánh chủ ý lên Tử Long Lĩnh nữa.
Mặc dù có tin tức của Lôi Ngạo Thiên, biết hắn giờ phút này đang ở đỉnh Tuyết Sơn dưỡng thương, nhưng mà, nàng vẫn không yên lòng. Bởi vì Tứ hộ pháp ở trong thư nói, Lôi Ngạo Thiên vẫn không thể trở về Tử Long Lĩnh, hắn còn cần khôi phục thân thể. Cái này làm tim nàng lại phấn hứng rất nhiều, lại bắt đầu lo lắng.
Nhị Lôi Tử bị thương rất nặng sao? Từ trên vách núi cao như vậy té xuống, nhất định là bị thương rất nặng? Nếu không, hắn nhất định sẽ bằng tốc độ nhanh nhất trở lại. Bởi vì hắn biết rõ mình sẽ lo lắng, mà hắn cho tới bây giờ đều không nỡ để cho nàng lo lắng khổ sở.
"Lão Đại, ngươi đi theo ta tìm lão giáo chủ một chuyến, chúng ta nhanh nói tin tức tốt này cho bọn hắn biết, thuận tiện nói với hắn một tiếng, chuyện chúng ta sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát đi đỉnh Tuyết Sơn." Tô Nhược Mộng đứng lên, nghiêng đầu nhìn về phía Tâm Nương bên cạnh, nói: "Đại tỷ, ngươi đi nói tin tức này cho mẫu thân biết, thuận tiện để Băng Vũ và Tứ muội, Nhị tỷ thu thập một ít hành lý, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát."
"Được! Ta lập tức đi." Tâm Nương cười đồng ý một tiếng, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tô Nhược Mộng, xoay người đi tới cửa phòng.
Thật tốt! Hiện tại có tin tức của Lôi Ngạo Thiên, Tam muội rốt cuộc có thể an tâm ăn cơm, an tâm ngủ, nàng rốt cuộc không cần phải lo lắng đề phòng, miễn cưỡng tươi cười sống.
Rạng sáng ngày hôm sau.
Tô Nhược Mộng dẫn Tâm Nương, Bạch Thiển, Lăng Cẩn Tịch và Lạc Băng Vũ, cùng với Nhị hộ pháp, Thất hộ pháp chạy tới đỉnh Tuyết Sơn. Vốn là Đại Hộ Pháp cùng Bát hộ pháp cũng muốn đồng hành, nhưng Tô Nhược Mộng nhớ đến tình trạng trước mắt của Tử Long Lĩnh, liền để bọn họ lưu lại hiệp trợ Lôi Cận.
Xe ngựa chạy như bay, Nhị hộ pháp và Thất hộ pháp hai người đánh xe ngựa, mà Tô Nhược Mộng và bốn nữ tử ngồi ở trong xe ngựa, một đường trò chuyện về chủ đề nữ nhi gia.
"Ngự ——" Nhị hộ pháp đậu xe ngựa ở cửa một khách sạn, xin phép người bên trong xe ngựa: "Phu nhân, giờ phút này sắc trời đã tối, chúng ta có nên ở trong khách sạn dừng chân nghỉ ngơi một đêm không? Sáng mai lại xuất phát."
"Được!" Tô Nhược Mộng nhanh nhẹn đáp một tiếng, ngay sau đó đẩy cửa xe ngựa ra, mấy người trước sau khom lưng ra ngoài, nhảy xuống xe ngựa.
Đoàn người mới vừa đi tới cửa khách sạn, tiểu nhị nhiệt tình đã tiến lên đón, cười ha hả nói với bọn họ,: "Khách quan xin mời! Chưởng quỹ đã sắp xếp xong xuôi phòng hảo hạng cùng rượu và thức ăn, mời khách quan theo tiểu nhân."
Tô Nhược Mộng ngẩng đầu liếc nhìn bảng hiệu khách sạn ——【 khách sạn Cát Tường 】, trong lòng cũng đã sáng tỏ. Đây tất cả là Tây Đường chủ trước đó an bài tốt đi, không ngờ hắn lại tỉ mỉ như thế, ở trong khách sạn của mình tìm nơi ngủ trọ vẫn dễ dàng rất nhiều, cũng có thể bớt đi rất nhiều phiền toái.
"Làm phiền tiểu nhị ca rồi." Tô Nhược Mộng cười nhàn nhạt, khẽ gật đầu.
Tiểu nhị bị một đầu tóc trắng và nụ cười nhàn nhạt phát ra từ nội tâm của nàng làm cho ngẩn ra, trong lòng không khỏi thầm nói: chuyện trên đời này, thật sự là quá không công bằng, một nữ tử xinh đẹp như vậy, lại là hồng nhan không già, tóc đã giống như sương.
Đám người Tô Nhược Mộng một bước vào cửa chính khách sạn, đại sảnh vốn ồn ào náo động trong nháy mắt liền yên tĩnh lại. Mặc kệ là đang dùng cơm, hay là uống trà, hoặc là vung quyền uống rượu, tất cả đều ngừng lại, sững sờ nhìn bọn họ.
Dấu hiệu mái đầu bạc trắng biểu thị công khai thân phận của nàng với mọi người, mà tiếng đàn nàng đã sớm ở trên giang hồ truyền là thần thông quản đại. Mọi người tò mò quan sát năm nữ tử xinh đẹp các nàng và hai tiểu hỏa anh tuấn, thậm chí có ít người có ánh mắt đã nhận ra Thư Dĩ Tâm đứng ở bên cạnh Tô Nhược Mộng.
Tô Nhược Mộng nhàn nhạt quét nhìn đại sảnh một vòng, tiếp tục cùng tiểu nhị đi tới phòng bên cạnh đại sảnh, bên tai không ngừng truyền đến tiếng kinh hô của người ngoài.
"Nữ tữ tóc trắng chính là ma âm sát nữ trong truyền thuyết sao? Ta thấy trên người nàng cũng không có sát khí."
"Chính là! Có phải truyền sai rồi hay không? Họ cũng không có mang cầm."
"Các ngươi nhìn, người đứng bên cạnh ma âm sát nữ là Tâm Nương chưởng quỹ 【 khách sạn Vô Danh 】 sao? Nàng làm sao đi cùng với nàng ấy?"
"Nàng không phải Tâm Nương chứ? Tâm Nương từ trước đến giờ không cố ý thân cận với môn phái nào trên giang hồ, nàng làm sao có thể xen lẫn một chỗ cùng người của Ma Giáo chứ? 【 Khách sạn Vô Danh 】 của nàng không phải vẫn còn mở sao? Có phải là người giống hay không?"
"Không biết! Chỉ là, bây giờ Ma Giáo càng không phải là chúng ta có thể trêu chọc nổi. Ngươi trước đó vài ngày không thấy Hoàng bảng khắp nơi dán sao? Hiện tại triều đình cũng hướng về Ma Giáo, chúng ta vẫn là ít gây chuyện thì tốt hơn, tránh khỏi đưa tới họa sát thân còn không biết."
"Ngươi vừa nói, ta ngược lại thật ra nhớ lại một chuyện, nghe nói ma âm sát nữ chỉ một thân một người đêm khuya xông vào hoàng cung, buộc Hoàng đế viết xuống Hoàng bảng và thánh chỉ. Cho nên, ta vẫn khuyên mọi người đừng nói nữa, họ đều là cao thủ, nếu như nghe được, còn không biết có thể rước lấy phiền toái cho mình hay không?"
Mọi người rối rít ngưng nghị luận, nhưng vẫn có một ít người không sợ chết, âm thanh không lớn không nhỏ nói một ít đề tài dẫn đến tự chuốc họa.
"Nghe nói, ma âm sát nữ là ở Phật Khiêu Nhai tóc trong nháy mắt biến trắng, vậy có phải hay không nói rõ, Lôi Ngạo Thiên thật......"
Phanh, a......
Lời của người kia còn chưa nói xong, đã bị ám khí không rõ đánh trúng đôi môi, liên tiếp bị đánh rơi mấy cái răng cửa, làm cho hắn sợ đến bưng chặt miệng, nhìn chung quanh, cũng không dám lên tiếng nữa. Hắn giận dữ nhìn đám người Tô Nhược Mộng, âm thầm nhịn xuống một hơi, ai bảo người ta là Ma Giáo, mình thì là tiểu nhân vật không có danh tiếng trên giang hồ? Vào lúc này suy nghĩ một chút, sau lưng hắn không khỏi cũng bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, thật may là hắn còn chưa nói ra chữ chết, nếu không chính xác sẽ bị những người này trực tiếp phá vỡ cổ họng mà chết.
Bạch Thiển nghe lỗ tai truyền đến tiếng kêu rên, khóe miệng không khỏi cao cao lên, mỉm cười theo sát sau lưng Tô Nhược Mộng.
Hừ! Miệng chó chẳng mọc được ngà voi, lại dám nguyền rủa Tam tỷ phu của nàng, Phò Mã Phượng tộc, nhất định chính là muốn ăn đòn. Nàng cũng muốn nghe còn có ai dám lại nói một ít điềm xấu, nàng cần phải đánh rụng cẩu nha của hắn.
"Khách quan đến, mời nghỉ ngơi! Rượu và thức ăn lập tức đưa tới." Tiểu nhị đẩy cửa phòng bao ra, khom mình đưa tay làm một thế mời, ngay sau đó xoay người rời đi an bài đưa rượu món ăn lên.
Nhị hộ pháp nhìn phòng bao rộng rãi, bài biện thanh nhã phóng khoáng, không nhịn được nhếch môi, cười nói: "Không ngờ lão Tây cẩn thận như vậy, dọc đường ăn ngủ đều đã thay chúng ta an bài xong. Ở trong khách điếm của mình, mọi việc cũng có thể yên tâm không ít." Nói xong, hắn kéo một cái ghế ra, làm một xin thế mời với Tô Nhược Mộng: "Phu nhân, mời ngồi."
"Cám ơn!"
Cốc cốc cốc...... Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.