Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 98

Edit: Thảo My

"Phu nhân, Giáo chủ đã tỉnh chưa?" Mọi người đang bên ngoài dùng tuyết pha trà, nghe trong phòng truyền đến âm thanh vừa mừng vừa sợ của Tô Nhược Mộng, tất cả như ong vỡ tổ đều chạy vào, mọi người vây quanh một chỗ, ồn ào lộn xộn hỏi.

"Giáo chủ, ngươi tỉnh rồi? Ngươi có khó chịu chỗ nào không?"

"Giáo chủ, ngươi rốt cuộc tỉnh rồi? Ngươi không biết ngươi đã ngủ bao lâu?"

"Đúng! Giáo chủ, ngươi không biết phu nhân lo lắng cho ngươi bao nhiêu đâu?"

"Đúng vậy, Tam muội phu, về ngươi sau phải đối tốt với Tam muội chúng ta."

"Đúng vậy, đúng vậy! Tam tỷ phu, Tam tỷ nhà ta ít ngày trước mới vừa tỉnh lại, đã ngày ngày một tấc cũng không rời coi chừng ngươi."

"......"

Lông mày Lôi Ngạo Thiên nhíu lại thật cao, hắn nhìn Bạch Thiển và Lăng Cẩn Tịch chưa từng thấy, nghe những lời nói hắn hoàn toàn không hiểu, hắn không khỏi lấy tay vỗ trán, nghi hoặc hỏi: "Các ngươi trước đừng có gấp! Từng người nói, ta làm sao hoàn toàn nghe không hiểu các ngươi đang nói cái gì?"

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Nhị hộ pháp, nghĩ tới phiền toái, chính mình trực tiếp hỏi lên vấn đề: "Lão Nhị, ngươi nói đây là chuyện gì? Chúng ta không phải ở trên Phật Khiêu Nhai đọ sức với Ninh Ngạo Tuyết sao? Nhưng......"

Mọi người há to mồm, kinh ngạc nhìn nhau, lập tức lại hưng phấn ồn ào lộn xộn nói.

"Giáo chủ, ngươi nhớ lại chuyện lúc trước à?"

"Giáo chủ, ngươi biết chúng ta là người nào không?"

Lôi Ngạo Thiên liếc nhìn Nhị, Tứ, Lục, Thất hộ pháp một cái, đưa tay theo thứ tự chỉ vào bọn họ, nói: "Lão Nhị, lão Tứ, lão Lục, lão Thất. Các ngươi có chuyện gì xảy ra? Làm như ta mất trí nhớ hay sao? Ta làm sao có thể không biết các ngươi là ai?"

"Giáo chủ, ngươi thật sự mất trí nhớ." Chúng hộ pháp nhếch môi cười, đồng thanh lên tiếng.

Ha ha! Thật tốt! Vì họa được phúc, Giáo chủ lại khôi phục trí nhớ. Bắt đầu từ bây giờ, bọn họ lại có thể sinh sống giống như trước đây, thật tốt!

"Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên mở to hai mắt nhìn bọn họ, tròng mắt lại nhìn về phía Tô Nhược Mộng nét mặt tươi cười như hoa ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Nương tử, thật xin lỗi! Ta nhất định để nàng lo lắng sợ hãi rồi, có đúng hay không?"

Hắn lại mất trí nhớ, chuyện này xảy ra vì sao hắn một chút cũng không nhớ? Hắn chỉ cảm giác mình có một giấc mộng rất dài, khi hắn tỉnh lại, đã là bây giờ rồi.

"Lão Thất, ngươi chẩn cho Nhị Lôi Tử trước, nhìn thương tổn đã tốt lên chưa? Những chuyện khác, chúng ta đợi tán gẫu tiếp." Tô Nhược Mộng rút ánh mắt từ trên người Lôi Ngạo Thiên về, nhìn về phía Thất hộ pháp, mỉm cười giao phó.

"Dạ, phu nhân." Thất hộ pháp từ trong đám người đứng ra, đi tới bên người Lôi Ngạo Thiên, nhìn hắn nói: "Giáo chủ, ngươi trước ngồi xuống, để thuộc hạ bắt mạch cho ngươi. Bên trong cơ thể ngươi hấp thu chân khí hỗn tạp và công lực trên người Ninh Ngạo Tuyết, gần đây ngươi vẫn luôn trải qua hai tầng lửa và băng mỗi ngày. Nếu như không phải Phó Linh Tử đưa ngươi tới đỉnh Tuyết Sơn, dùng xe trượt tuyết chữa thương cho ngươi, lại có Thủy Noãn trưởng lão thay ngươi vận công, Giáo chủ vô cùng có thể đã tẩu hỏa nhập ma."

Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn về phía Thủy Noãn và Phó Linh Tử trong đám người, cảm kích nhìn bọn họ gật đầu một cái, chân thành nói cám ơn: "Cám ơn các ngươi!"

"Lôi Giáo chủ không cần khách khí, người trong nhà không nói cảm ơn, ngươi là Phò Mã Phượng tộc chúng ta, đây tất cả đều là chuyện của ta." Thủy Noãn mỉm cười khoát tay áo, liếc mắt nhìn bụng Tô Nhược Mộng to ra, lại nói: "Bây giờ Phượng chủ chúng ta có bầu, chuyện tuổi tròn 18 sẽ trở lại Phượng tộc, chỉ sợ cũng phải đẩy tới sau khi Phượng chủ sinh xong. Trong thời gian này vì bảo đảm an toàn của Phượng chủ và Tiểu Phượng chủ tương lai, chúng ta có thể phải ở quý giáo quấy rầy một khoảng thời gian."

Nghê Hoa nhất định còn có thể ngóc đầu trở lại, đợi đến lúc thân thể Phượng chủ càng ngày càng bất tiện, còn là thời điểm nguy hiểm nhất. Nàng vốn định nếu như sau khi xác định Lôi Ngạo Thiên không có việc gì, nàng trước hết trở về Phượng tộc đi điều tra kỹ dư đảng của Nghê Hoa, nhưng mà, suy nghĩ tỉ mỉ, nàng vẫn cảm thấy an toàn của Tô Nhược Mộng tương đối quan trọng hơn.

Vì vậy, nàng quyết định mang theo tân trưởng lão bảo hộ ở bên cạnh nàng, cho đến sau khi nàng sinh xong khôi phục thân thể, mới quyết định. Đợi đến khi xuống Tuyết Sơn, nàng trước hết truyền tin tức trở về, để Đại Trưởng Lão và Tứ Trưởng Lão bắt tay vào đả kích dư đảng của Nghê Hoa.

Lôi Ngạo Thiên trong kinh ngạc mang theo mừng như điên nhìn về Tô Nhược Mộng, thật lâu sau mới mới lấy lại được âm thanh của mình, hắn hưng phấn khiến âm thanh khẽ ruǹ hỏi: "Mộng nhi, nàng có? Nàng không phải là trúng độc của Ninh Ngạo Tuyết? Thật tốt quá, ta còn tưởng rằng, Ninh Ngạo Tuyết hạ độc nàng. Hắc hắc." Nói xong, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn chằm chằm bụng của Tô Nhược Mộng, hắc hắc cười khan.

Ngoắc ngoắc khóe môi, Tô Nhược Mộng hờn dỗi liếc nhìn hắn một cái, hỏi: "Ta có vô dụng như vậy sao? Nghe chàng nói ta có bao nhiêu vô dụng à?"

"Ta có sao? Ta nào có? Nương tử ta lợi hại nhất, nhìn, cái này không phải tuyệt tử hoàn không có tác dụng với nàng. Hắc hắc." Lôi Ngạo Thiên mặt vô tội giang hai tay ra, trong tròng mắt đen đang lấp lánh giống như sao.

Mọi người thấy bọn họ đánh tình mắng đẹp giống như trước kia, không khỏi cũng nhỏ giọng nở nụ cười.

Lôi Ngạo Thiên từ bụng của Tô Nhược Mộng dời đi tầm mắt, nhìn về phía Thủy Noãn, giọng nói chân thành nói: "Thủy Noãn tiền bối, ngươi mới vừa không phải nói, Ma Giáo và Phượng tộc là người một nhà sao? Như vậy, Ma Giáo cũng là nhà của các ngươi, người một nhà sao lại có thể nói vậy chứ? Cửa chính Ma Giáo vĩnh viễn mở rộng đón người trong Phượng tộc, cũng vĩnh viễn là nhà của các ngươi." Nói xong, hắn lại tình thâm chân thành nhìn về phía Tô Nhược Mộng.

"Được, được, được! Ma Giáo và Phượng tộc mãi mãi là người một nhà." Thủy Noãn hài lòng gật đầu một cái.

Thất hộ pháp đã sớm đợi ở một bên, có chút không cam tâm bị lạnh nhạt, trong lòng cũng thật sự lo lắng cho thân thể Lôi Ngạo Thiên, vì vậy, hắn nhìn  Lôi Ngạo Thiên nói: "Giáo chủ, ngươi vẫn nên để thuộc hạ bắt mạch cho ngươi chứ?"

Bây giờ còn chưa phải lúc nói chuyện phiếm ôn chuyện cũ, cũng không phải là lúc giải thích tình cảm, chỉ cần xác định thân thể của hắn đã tốt, như vậy bọn họ cũng có thể thoải mái vui sướng sau ba ngày ba đêm.

"Đúng, nhìn, nói xong, lại quên mất chính sự. Nhị Lôi Tử, chàng nhanh ngồi xuống, để lão Thất bắt mạch." Tô Nhược Mộng vừa nói, vừa lôi kéo Lôi Ngạo Thiên đến bên giường. Bọn họ bây giờ còn đang ở đỉnh Tuyết Sơn, điều kiện có hạn, gian phòng cũng rất nhỏ hẹp.

Lôi Ngạo Thiên cười gật đầu một cái, nói: "Được, được, được! Mộng nhi, nàng đừng gấp gáp! Ta hiện tại không cảm thấy thân thể có gì khó chịu, chỉ cảm thấy toàn thân đều tràn đầy lực lượng, chắc chắn không có chuyện."

Hắn sau khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân tinh lực dồi dào, giống như mỗi tế bào mạch máu ở đây đều hưng phấn toát ra, căn bản cũng không có hai tầng lửa và băng như bọn họ nói, hoặc là dấu hiệu chân khí trong cơ thể tán loạn.

"Có phải thật không có việc gì hay không để đại phu nói, chàng nói không tính, đợi lão Thất tự nói cho chúng ta biết kết quả."

"Được, vi phu tuân lệnh!"

"Ha ha!"

Một hồi lâu đi qua, chân mày Thất hộ pháp càng nhíu càng chặt, cặp mắt híp lại, trong vẻ mặt đều là nồng nặc nghi ngờ. Hắn ngạc nhiên rút tay về, đứng lên liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, vừa nhìn về phía mọi người, nói: "Thật sự là kỳ quái, giáo chủ mạch tượng vững vàng, chân khí trong cơ thể cũng không có dấu hiệu rối loạn. Từ mạch tượng xem ra, Giáo chủ đã toàn bộ tốt lên. Về phần những chân khí và công lực kia, Giáo chủ có phải đã có thể hấp thu tự nhiên hay không, cái này phải để chủ tự mình thử một lần."

Giáo chủ không sao, hắn rất vui vẻ, nhưng hắn cũng cảm thấy nghi hoặc, hắn tử nhỏ lớn lên bên cạnh sư phụ, hắn đọc nhiều sách thuốc, nhưng lại chưa bao giờ gặp qua, cũng chưa từng thấy trong quyển sách thuốc nào từng ghi chép như vậy.

Không chữa tự lành? Cái này thật đúng là khiến hắn rung động. Đầu tiên là tuyệt tử hoàn trong cơ thể Tô Nhược Mộng, hiện tại lại là tình trạng của Lôi Ngạo Thiên, thật sự làm hắn không thể không hoài nghi, thậm chí là khẳng định trên người Tô Nhược Mộng có năng lượng đặc thù gì, có thể ức chế bách độc thậm chí bách bệnh.

Nghe Thất hộ pháp nói xong, mọi người rối rít vui mừng nở nụ cười. Phó Linh Tử và Thủy Noãn liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy nghi ngờ và khiếp sợ trong đáy mắt nhau.

"Nương tử, nghe được lời lão Thất nói chưa, ta không sao!" Lôi Ngạo Thiên ngước mắt nhìn Tô Nhược Mộng, khóe miệng theo thói quen nâng lên về phía trên bên trái, tròng mắt đen sáng chói chạm đến tóc trắng nàng, trong nháy mắt liền chán nản hạ xuống. Hắn không phải ghét bỏ tóc trắng nàng, mà là đau lòng, đau lòng và tự trách.

Hắn đã nhớ lại tình cảnh mình và Ninh Ngạo Tuyết rơi xuống dốc núi, cũng hình như nhìn nàng cũng nhảy xuống theo, về phần sau lại xảy ra chuyện gì, hắn thật sự không nhớ. Chỉ là, không khó tưởng tượng, tóc trắng của nàng rất có khả năng có liên quan với chuyện hắn rơi xuống dốc núi.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều ăn ý ra khỏi nhà gỗ, để lại không gian cho hai người này chân chính trên ý nghĩa coi như là mới vừa gặp lại.

Lôi Ngạo Thiên thấy mọi người cũng thức thời rời đi, liền ngồi ở trên mép giường đưa tay vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nhìn nàng vẫy vẫy tay, cười nói: "Nương tử, tới đây ngồi!" Tô Nhược Mộng đáp lại bằng nụ cười, cất bước tiến lên, ôn thuận ngồi xuống bên cạnh hắn.

Cánh tay dài duỗi một cái, Lôi Ngạo Thiên dễ như trở bàn tay ôm nàng vào trong ngực, chỉ cảm thấy giờ khắc này ôm nàng, trong lòng mình hạnh phúc mãn nguyện muốn tràn ra. Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi, dựa sát vào nhau, hưởng thụ ngọt ngào sau khi ly biệt gặp lại.

"Nương tử, mấy ngày nay để cho nàng lo lắng."

"Chỉ cần chàng có thể mạnh khỏe, ta liền tốt rồi." Đầu Tô Nhược Mộng vùi trong ngực hắn, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

"Bây giờ cách đại hội võ lâm bao lâu?"

"Ba tháng." Tô Nhược Mộng nói xong, từ trong ngực hắn giùng giằng ngồi dậy, ngước mắt nhìn chằm chằm hắn, hốc mắt ửng đỏ nói: "Nhị Lôi Tử, ba tháng qua, cuộc sống của chúng ta xảy ra rất nhiều chuyện. Có một việc, ta nghĩ muốn nói cho chàng biết."

"Được, nàng nói, ta nghe. Nàng từ từ nói cho ta chuyện những ngày này đã xảy ra, ta không muốn ở trong ký ức lưu lại ba tháng trống không." Đôi tay Lôi Ngạo Thiên nắm chặt bả vai mỏng manh của nàng, hắn muốn biết ba tháng qua, nàng đã trải qua chuyện gì, trí nhớ của hắn chỉ có sự tồn tại muôn màu muôn vẻ của nàng mới được.

Tô Nhược Mộng nhìn chằm chằm hắn, hốc mắt dần dần đỏ, hít mũi một cái, âm thanh khàn khàn nói: "Nhị Lôi Tử, thật xin lỗi! Ở Thánh Phật Tự, Lệ di vì để ta không chịu sự uy hiếp của Đông Lý Phong, vì để ta chạy tới Phật Khiêu Nhai trợ giúp chàng, nàng nghĩa vô phản (làm việc nghĩa không được chùn bước) cố kết thúc dưới kiếm sắc của Đông Lý Phong. Ô ô...... Thật xin lỗi! Nhị Lôi Tử, là ta không tốt, là ta vô dụng, ta không bảo vệ tốt Lệ di." Tô Nhược Mộng còn chưa nói xong, lệ đã như mưa nhỏ giọt xuống.

"Lệ di, nàng......" Mới nghe đến tin dữ của thân di mình, Lôi Ngạo Thiên không khỏi toàn thân cương cứng, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng xông lên cổ họng, liên tiếp đổ lên nơi đó, khiến hắn có chút cảm giác khó thở.

Đoan Mộc Lệ là người thân có huyết thống duy nhất của hắn, mặc dù, hắn từ trước đến giờ ở trước mặt nàng biểu hiện nhàn nhạt, nhưng mà ở trong lòng hắn, nàng vẫn luôn tồn tại giống như mẹ ruột. Có lúc, hắn nhìn nàng, sẽ không khỏi nghĩ đến người giống nàng vẽ ở bên trong tranh, hắn sẽ không tự chủ xuyên qua nàng, thấy nàng ấy.

Lôi Ngạo Thiên đưa tay ôm chặt Tô Nhược Mộng nghẹn ngào rơi lệ, chịu đựng cảm giác đau lòng khuấy đảo, đưa tay khẽ vuốt ve sau lưng nàng, ôn nhu trấn an nói: "Nương tử, nàng đừng tự trách nữa. Đây không phải là lỗi của nàng, nếu quả thật muốn tìm người chịu trách nhiệm chuyện này, người nọ cũng chỉ là Đông Lý Phonǵ."

"Nàng khi đó cũng không có cách nào, Lệ di ở trong tay hắn, bản thân mình cũng không dám làm loạn, hơn nữa, đàn của nàng chưa đánh ra chỉ sợ Đông Lý Phong đã xuống tay. Thủ hạ Đông Lý Phong cũng không phải là ngồi không, nếu như Lệ di không phải là bởi vì bảo hộ ta, mà lựa chọn phương thức quyết liệt như thế. Ta tin tưởng, nàng nhất định có thể cứu nàng ấy từ trong tay Đông Lý Phong. Nàng đừng khóc nữa, nếu như Lệ di trên trời có linh, cũng nhất định không hi vọng nàng một mực vì cái chết của nàng ấy mà canh cánh trong lòng."

Tô Nhược Mộng nâng gương mặt nước mắt loang lổ lên, giọng mũi nồng đậm nói: "Ta tại sao có thể cho là mình không có trách nhiệm chứ? Ta đã như vậy trơ mắt nhìn nàng ngã xuống, ô ô ô...... Nhị Lôi Tử, ta thậm chí không báo thù cho Lệ di, ta chỉ lấy Đông Lý Phong buộc lão hoàng đế ký cái hiệp nghị, muốn đạo thánh chỉ, đổi lấy bình yên tạm thời cho Tử Long Lĩnh. Như vậy, chàng cũng không cảm thấy ta không có trách nhiệm sao?"

Thường xuyên trong mộng thấy cảnh Đoan Mộc Lệ ngã xuống, sau khi tỉnh mộng, nàng luôn không ngừng hỏi mình, không tự tay giết Đông Lý Phong báo thù cho Lệ di, mà là sử dụng hắn tới trao đổi với lão hoàng đế để đổi lại bình yên tạm thời cho Tử Long Lĩnh, làm như vậy thật sự là đúng sao? Lệ di sẽ ủng hộ hoặc là tha thứ mình sao?

Lôi Ngạo Thiên dịu dàng đưa tay lau nước mắt bên má nàng, khẳng định gật đầu, nói: "Đối với cách làm của nàng, Lệ di nhất định rất vui mừng. Tử Long Lĩnh ở trong mắt bậc cha chú chúng ta và người đồng lứa chúng ta, quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Nếu như có thể dùng tính mạng mình bảo vệ nó bình yên, vậy mặc kệ là ai đều sẽ cho rằng làm như vậy là đáng giá. Cho nên, nương tử, nàng thật sự không cần tự trách, ta tin tưởng, nàng nhất định đã để Đông Lý Phong sống không bằng chết."

Từ đại hội võ lâm đến bây giờ đã ba tháng rồi, hắn không cần hỏi cũng biết, trong lúc này, nhất định có không ít người đánh chủ ý lên Tử Long Lĩnh. Đột nhiên, hắn nhớ tới ở Thánh Phật Tự, Đông Lý Phong nhắc tới chuyện mẹ hôn mê bất tỉnh. Vì vậy, hắn khẩn trương nhìn Tô Nhược Mộng, hỏi: "Nương tử, sau đại hội võ lâm, nàng trở về Tử Long lĩnh rồi sao? Thân thể mẹ như thế nào? Nhạc mẫu đại nhân đâu? Nàng có tìm được nàng ấy không?"

"Trở về, lúc ấy sau khi tin tức chàng rơi xuống núi lan rộng ra ngoài, mặc kệ là người trên giang hồ, hay triều đình đều mắt nhìn chằm chằm Tử Long Lĩnh. Ta nhận được tin tức, mẹ hôn mê bất tỉnh, cha cũng mất tích, mẫu thân của ta cũng bị người bắt tới Kinh Thành. Tử Long Lĩnh trong ngoài có địch, vừa không có người chủ sự, lập tức, ta phân công các hộ pháp, để Tam, Tứ, Ngũ, Lục phân hướng đi triệu tập giáo đồ tìm kiếm tung tích của chàng, mà ta mang theo bốn hộ pháp khác chạy về Tử Long Lĩnh."

Tô Nhược Mộng nói xong, dừng một chút, lại nói: "Chúng ta hoài nghi trên Tử Long lĩnh có phản đồ, sau lại, rốt cuộc bắt được người này, hắn chính là Tả sử giả. Hắn cùng Doãn Tâm Nhi trong ngoài liên thủ, ở trên người mẹ hạ chung thuật, khiến nàng hôn mê bất tỉnh, hơn nữa còn vây cha ở trong một cái sơn động. Thật may là cuối cùng, bọn họ lạc đường cũng biết quay lại, thả cha ra, cũng giải chung thuật trên người mẹ......."

Lôi Ngạo Thiên lẳng lặng nghe Tô Nhược Mộng tự thuật chuyện đã xảy ra trên Tử Long Lĩnh ba tháng qua, nhìn ánh mắt nàng cũng càng ngày càng nồng đậm. Hai người, một nói, một nghe, cho đến khi có người bên ngoài kêu ăn cơm, bọn họ mới giật mình thời gian đã qua một buổi chiều.

"Nương tử, cám ơn nàng! Cám ơn nàng thay ta bảo vệ Tử Long Lĩnh, cám ơn nàng thay ta giữ Tử Long Lĩnh, cám ơn nàng thay ta phủ thêm tầng tầng tự vệ cho Tử Long Lĩnh. Dĩ nhiên, vi phu càng thêm cảm tạ nương tử, mấy ngày nay không xa không rời, mấy ngày nay thay ta chăm sóc cha mẹ." Lôi Ngạo Thiên nói xong, dắt tay nàng đứng lên, nói: "Ở trong sinh mệnh của ta, chuyện may mắn nhất chính là gặp được nàng!"

Hắn từ trong lời nói của nàng, không khó nhìn ra bây giờ thủ pháp nàng xử lý chuyện rất thành thục, cũng thấy. Nàng không chỉ suy nghĩ trước mắt, nàng biết cái gì mới là quan trọng nhất, cái gì là có thể tạm thời để một bên.

"Ta cũng vậy! Gặp được chàng là chuyện may mắn nhất trong hai đời của ta."

Lôi Ngạo Thiên mỉm cười gật đầu, nói: "Đi thôi! Đừng làm cho bọn họ chờ lâu."

"Được!" Tô Nhược Mộng cười đồng ý, dùng sức nắm lại tay của hắn, hai người tay nắm tay thân mật đi ra cửa phòng.

Thật tốt! Phong vũ đi qua, bọn họ tiếp tục hạnh phúc tay trong tay.

Thật tốt! Đau khổ đi qua, bọn họ càng có thêm sức mạnh kiên định.

Những phong vũ này, những đau khổ này, dạy bọn họ đối mặt cuộc sống nếu không buông tha, không thỏa hiệp. Chỉ cần kiên trì, chỉ cần có đủ lòng tin, chỉ cần đoàn kết nhất trí, tất cả khổ nạn đều đưa sẽ trở thành đá kê chân của thành công, chất dinh dưỡng của hạnh phúc.

......

Sau khi xác định Lôi Ngạo Thiên đã hoàn toàn khôi phục, mọi người bắt đầu lên đường trở về Tử Long Lĩnh, vì chăm sóc phụ nữ có thai, mọi người nhân cơ hội dọc đường đã mắt ngắm phong cảnh. Dọc đường đi vừa đi vừa nghỉ, đợi đến khi bọn họ về đến nhà đã là một tháng sau.

Ngày này, trên Tử Long Lĩnh cực kỳ náo nhiệt, ngay cả các thôn dân ở thôn trang dưới chân núi, tất cả cũng đều lên bình địa trước tổng đàn Ma Giáo, rướn cổ lên chờ đám người Lôi Ngạo Thiên trở về. Còn một tháng nữa là bước sang năm mới rồi, Tử Long Lĩnh ở phương nam cũng đã xuất hiện bông tuyết, màu xanh dồi dào trên Tử Long Lĩnh ngày xưa cũng phủ thêm một tầng lụa trắng.

Trong tuyết, gió lạnh vù vù thổi qua, nhưng mọi người đều không cảm thấy ý lạnh, từng người thỉnh thoảng nhìn nơi sườn dốc phía trước, thỉnh thoảng sốt ruột nói chuyện với nhau.

"Ai, lần này hái đặc sản miền núi nhà ngươi phân bao nhiêu ngân lượng?"

"Tiểu tử và nha đầu nhà ngươi, có ghi danh sau mùa xuân đi học đường hay không?"

"Đất mở rộng nhà ngươi đã khai hoang xong chưa?"

"Này, Thẩm gia, ngươi nói phu nhân có thể nôn oẹ hay không? Cũng không biết bụng lớn lên chưa? Ha ha! Suy nghĩ một chút liền vui vẻ, chúng ta sắp có tiểu Giáo chủ rồi."

"Đúng là vậy ư? Ngươi nhìn lão phu nhân, miệng cũng cười không khép lại."

"......" Các phụ nữ ngươi một lời, ta một lời nhắc tới việc nhà, từng người đều là vẻ mặt tươi cười, gương mặt hài lòng.

Trong lòng các nàng vẫn rất cảm kích Tô Nhược Mộng vì bọn nàng làm những chuyện như vậy, đạo thánh chỉ kia xuống. Họ đều không cần lại lo lắng đề phòng sống, cũng không có người dám đến Tử Long Lĩnh quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của bọn họ.

Những ngày mùa nông nhàn, bọn họ đều trôi qua phong phú và náo nhiệt hơn bất kỳ năm nào, xây học đường, khai khẩn đất hoang, xây đắp thuỷ lợi, hái đặc sản miền núi, phân công tiền bạc. Ở trong mắt những phụ nữ bọn họ, Tô Nhược Mộng nhất định chính là nữ thần của các nàng. Ngay cả những hán tử kia, cũng thường xuyên cảm khái Tô Nhược Mộng thật sự nhìn xa, lần trước không cần tốn nhiều sức, đã trả lại bình yên cho Tử Long Lĩnh.

Mặc dù bọn họ lúc ấy cảm thấy khuất phục dưới cuộc sống của kẻ thù, thậm chí phục vụ cho kẻ thù là một việc rất bực tức, cũng là chuyện bọn hắn không vừa ý tiếp nhận. Nhưng sau khi họ đưa Tô Nhược Mộng đi, bọn họ lại lần nữa trở lại Thẩm gia, được Thẩm A Công một phen giải thích, bọn họ rốt cuộc hiểu rõ dụng tâm lương khổ của Tô Nhược Mộng.

Nói là đang vì kẻ thù phục vụ, không bằng nói là ở lột bỏ lực lượng của kẻ thù, làm đầy ‘ lông vũ ’ của mình, đang gia tăng lợi thế trong tay mình, lúc cần thiết, những lợi thế của bọn họ hoàn toàn có thể khiến kẻ thù sụp đổ.

Gia tăng nông nghiệp, tích trữ lương thảo; mở rộng buôn bán, tích trữ tài phú; dựng lên học đường, đào tạo nhân tài; quân hóa quản lý giáo đồ, tích lũy binh lực. Mỗi kế hoạch áp dụng xuống, đợi một thời gian, Ma Giáo vốn là thực lực hùng hậu, nhất định sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn, đợi đến khi đó, tất cả đều có khả năng.

Cộc cộc lộc cộc...... Ba chiếc xe ngựa một trước một sau đi đến trên Tử Long Lĩnh, Tô Nhược Mộng đưa tay đặt rèm cửa sổ xuống, dò xét nhìn màu trắng mặc lên bên ngoài Tử Long Lĩnh, kinh ngạc nói: "Nhị Lôi Tử, Tử Long Lĩnh cũng có tuyết. Thật là xinh đẹp, ta cảm thấy được tuyết ở Tử Long Lĩnh xinh đẹp hơn tuyết trên đỉnh Tuyết Sơn."

Gió lạnh từ trên cửa sổ thổi vào, Lôi Ngạo Thiên cầm áo choàng bên cạnh lên, nhẹ rung, giúp nàng khoác lên người, cưng chiều vuốt xuôi cái mũi của nàng, cười nói: "Tử Long Lĩnh ở Trung Nam, mùa đông hàng năm đều có tuyết rơi."

"Thật?" Tô Nhược Mộng để màn vải xuống, đôi mắt sáng óng ánh nhìn Lôi Ngạo Thiên, thấy hắn gật đầu một cái, liền vui vẻ vỗ bàn tay, bộ mặt ước mơ nói: "Thật tốt! Về sau, ta có thể mang theo bọn nhỏ cùng nhau làm người tuyết, ném tuyết rồi."

Kiếp trước, nàng sinh trưởng ở phương Nam, chưa bao giờ chân chính gặp qua tuyết, trước đây ở đỉnh Tuyết Sơn không lâu, nàng là lần đầu tiên trong đời thấy tuyết. Nghĩ tới, về sau hàng năm đều có tuyết rơi, rốt cuộc có thể thực hiện tâm nguyện lúc đó —— làm người tuyết, ném tuyết. Nàng liền vui vẻ khó tự kiềm chế, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh nàng và hắn mang theo hai đứa bé ở trong đống tuyết chơi đùa.

Lôi Ngạo Thiên nghe lời của nàng, nhìn ánh sáng trong hai mắt của nàng, cũng không nhịn bị tâm tình của nàng lây sang, ôm nàng, cười lên ha hả.

Người ngoài xe, người trên những xe ngựa khác, nghe Lôi Ngạo Thiên hùng hậu, phát ra tiếng cười từ nội tâm, cũng không nhịn đi theo cười cong mặt mày.

Người trên bình địa trước tổng đàn xa xa nghe được tiếng cười quen thuộc, đều lả tả nghiêng đầu nhìn về nơi sườn dốc, nhìn đầu con ngựa hiện ra, từng người đều hưng phấn cười vỗ tay, bọn nhỏ cũng vừa cười lại nhảy vừa vỗ tay.

Ngự —— Lục hộ pháp dừng xe ngựa, nhìn đám người hết sức phấn khởi trên bình địa, trong bụng cảm động không thôi, vội vàng nhảy xuống xe ngựa, nói với người bên trong xe ngựa: "Giáo chủ, phu nhân, chúng ta đã trở lại tổng đàn rồi."

Lôi Ngạo Thiên ôm Tô Nhược Mộng nhảy xuống xe ngựa, mặt mỉm cười, dắt tay nàng từ bước đi tới phía trước đám người phu thê Lôi Cận và Tô thị đang đứng. Lôi Ngạo Thiên buông lỏng tay Tô Nhược Mộng ra, quỳ xuống trước ba trưởng bối vành mắt ửng đỏ.

"Cha, mẹ, nhạc mẫu đại nhân, Ngạo Thiên trở lại! Thật xin lỗi! Ngạo Thiên để các ngươi lo lắng." Nói xong, hắn dựa vào trên mặt tuyết, cung kính dập đầu ba cái với bọn họ.

Lôi Cận vội vàng tiến lên một bước, tự mình đỡ hắn dậy, đáy mắt vẻ vui sướng tràn đầy ra, hắn nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên, nhìn sắc mặt hắn khỏe mạnh, hài lòng gật đầu một cái, đưa tay dùng sức vỗ mấy cái lên bả vai hắn, ngửa đầu cười nói: "Ha ha ha! Thiên nhi, ngươi trở lại là tốt rồi! Sau đại nạn, tất có hậu phúc!"

Nói xong, hắn dắt tay Lôi Ngạo Thiên, đi tới trước đám người, nói: "Tới, Thiên nhi, nói cảm tạ mọi người. Mọi người biết các ngươi hôm nay trở lại, cũng đều mạo hiểm gió tuyết ở chỗ này đợi một buổi sáng."

Tô Nhược Mộng nghe xong, cũng nâng bước đi đến bên người Lôi Ngạo Thiên đứng lại, hai người liếc nhau một cái, hiểu ngầm trong lòng nhau, ăn ý mười phần cúi mình vái chào về phía đám người, miệng đồng thanh nói: "Cám ơn mọi người quan tâm!"

Mọi người thấy bọn họ làm như thế, mỗi một người đều không cách nào bình tĩnh, liền vội vàng lắc đầu khoát tay, gấp đến độ tay chân cũng không biết làm như thế nào.

"Giáo chủ, phu nhân, các ngươi đây chính là hại chết chúng ta, chúng ta tuyệt đối đảm đương không nổi."

"Giáo chủ và phu nhân, xem chúng ta thân như người nhà, chúng ta chỉ chờ một lát. Giáo chủ và phu nhân tuyệt đối không thể hành lễ với chúng ta."

"Đúng! Đúng! Chúng ta chỉ muốn nhìn giáo chủ và phu nhân bình an trở về là tốt rồi, chúng ta cái này đi về trước."

Ở chỗ này, trong đám người cũng không biết là người nào kêu một câu: "Tất cả mọi người giải tán đi, giáo chủ và phu nhân vừa trở về, cần nghỉ ngơi. Chúng ta cũng không nên quấy rầy quá lâu, tất cả về nhà làm cơm đi."

Người dứt lời, mọi người rối rít dắt đứa trẻ của mình, cười rời đi.

Lôi Ngạo Thiên dắt tay Tô Nhược Mộng đi tới trước mặt Hàn Nhứ và Tô thị liên tiếp lau lệ, mỉm cười nói: "Mẹ, chúng ta trở lại."

"Ừ, trở lại là tốt rồi! Trở lại là tốt rồi!" Tô thị và Hàn Nhứ vui mừng gật đầu.

Tâm Nương dẫn Lăng Cẩn Tịch, Bạch Thiển đi tới trước mặt Tô thị, cười ngọt ngào hô: "Mẹ, chúng ta trở lại."

Tô thị hiền lành nhìn họ, cười gật đầu: "Được, trở lại là tốt rồi! Đoạn đường này cực khổ."

"Không khổ cực!"

Thủy Noãn nhìn Tô Uyển Tâm đã lâu, hốc mắt hơi đỏ lên, dắt tay Thủy Lạc, cười đi tới phía nàng, có chút kích động khó khăn nói: "Thuộc hạ tham kiến công chúa." Nói xong, nàng đưa tay khẽ kéo Thủy Lạc đang sững sờ đứng, trách mắng: "Lạc Nhi, nhanh tham kiến công chúa."

"Oh." Thủy Lạc phục hồi tinh thần lại, vội vàng học bộ dạng Thủy Noãn, tươi cười rạng rỡ hành lễ với Tô Uyển Tâm: "Thuộc hạ Thủy Lạc tham kiến công chúa."

Mọi người ( trừ Lôi Ngạo Thiên, Tô Nhược Mộng và Phó Linh Tử, tân Tứ Đại Trưởng Lão ra) đều bị một màn trước mắt cho giật mình, bọn họ thật là không thể tin được, nông phụ ở thôn Thanh Thủy lại là công chúa Phượng tộc, mà phu thê Lôi Cận và bọn nha hoàn bên cạnh lại càng đầu óc mơ hồ, bọn họ vẫn không biết chuyện liên quan đến Phượng tộc.

Lôi Cận rốt cuộc là lão giáo chủ Ma Giáo gặp qua gió to sóng lớn, hắn dẫn đầu phục hồi tinh thần lại, cười nhìn họ, nói: "Mọi người vào nhà rồi ôn chuyện, bên ngoài gió lớn tuyết lớn, đừng để bị lạnh." Nói xong, hắn dắt lấy tay Hàn Nhứ, hai người thân mật dẫn đầu đi ở đằng trước.

Mọi người đi tới đại sảnh, ngồi nghỉ ngơi, uống trà, sau khi đơn giản giới thiệu một phen, Lôi Cận và Hàn Nhứ đều rơi vào trong cảm giác như lọt vào trong sương mù. Sinh thời bọn họ thật là chưa từng nghĩ, có thể gặp được người Phượng tộc trong truyền thuyết, nhi tức phụ của bọn hắn lại là Phượng chủ Phượng tộc, những cô nương kia ở nơi này của bọn họ là tân trưởng lão Phượng tộc, mà thân gia mẫu (bà thông gia) bọn họ lại là công chúa Phượng tộc.

Thành thật mà nói, bọn họ cảm giác có chút bị những sự thật này làm cho giật mình. Dù sao truyền thuyết về Phượng tộc đều là vô cùng kì diệu, đối với bọn họ mà nói xa vời không tưởng. Hiện tại đột nhiên biết tất cả nhân vật quan trọng trong Phượng tộc đều dưới mắt của bọn họ, hơn nữa còn mỗi ngày sinh hoạt chung một chỗ, những thứ này làm sao không thể không khiến bọn họ khiếp sợ chứ?

"Thân gia công (Ông thông gia), thân gia mẫu, không cần kinh ngạc! Thật ra thì Phượng tộc chúng ta không khác bên ngoài, không có thần kỳ như trong truyền thuyết. Mọi người chúng ta cũng đừng bởi vì chút xa cách này, mọi người vẫn chung đụng giống như trước đây là được rồi."

Tô thị nhìn thấu khiếp sợ của phu thê Lôi Cận, vội vàng lên tiếng trấn an.

"Ha ha ha!" Nghe vậy, Lôi Cận cười mấy tiếng, sau khi giương mắt quét qua mọi người, cười nói: "Thân gia mẫu nói cực phải! Mọi người đều là người một nhà, mặc kệ thay đổi thế nào, cũng là người một nhà. Về sau, mọi người chung đụng giống như trước kia, không có gì phân chia Phượng tộc và Ma Giáo."

Hắn vẫn cảm thấy trên người Tô thị có một loại khí chất cao quý, hôm nay biết được thân phận chân thật của nàng, ngược lại có giải thích hợp lý. Chỉ là nàng mới vừa này nhanh nhẹn nhìn thấu, thật là không hổ là công chúa Phượng tộc, dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ trong nội tâm người khác.

"Thuộc hạ tham kiến Giáo chủ, tham kiến phu nhân." Đại Hộ Pháp, Bát hộ pháp, Thẩm Thanh, Thượng, Hạ, Hữu sứ giả mới vừa dò xét trở về, vội vã đi vào đại sảnh, vẻ mặt vui mừng đối với Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng, một gối quỳ xuống hành lễ.

"Tất cả mọi người đứng lên đi!"

"Dạ! Tạ Giáo chủ, Tạ phu nhân."

Lôi Ngạo Thiên nhìn thoáng qua sáu người đứng trong đại sảnh, nghĩ đến người sẽ không xuất hiện nữa, chỉ cảm giác trong lòng mình có vết rách. Âm thầm thở dài một cái, trong ánh mắt thoáng qua vẻ khổ sở.

Không ngờ Tả sứ giả vậy mà vẫn thầm mến Doãn Tâm Nhi, dùng tình sâu làm cho người ta nghiêng lệch. Nếu như sớm biết những thứ này, có lẽ, bi kịch của Tả sử giả vẫn có thể tránh khỏi.

"Lão đại, ngươi đi xuống an bài, buổi tối các ngươi đến thiên sảnh tìm ta hồi báo chuyện mấy tháng này." Lôi Ngạo Thiên ẩn xuống cảm xúc buồn bã trong lòng, định thời gian vào buổi tối gặp lại những huynh đệ chết sống có nhau.

"Dạ, Giáo chủ!" Đại Hộ Pháp cao giọng đáp.

Lôi Ngạo Thiên nhìn chúng hộ pháp và đám sứ giả phất phất tay, nói: "Mọi người có chuyện đi làm việc trước, vừa trở về trước hết trở về phòng nghỉ ngơi một chút."

"Dạ, Giáo chủ!" Mọi người lĩnh lệnh, lui ra.

Tâm Nương mang theo đám người Thủy Noãn đi tới viện Tô thị ở, đều an bài tất cả người trong Phượng tộc các nàng ở nơi đó, để dễ dàng thương nghị chuyện trong tộc. Mà người Lôi gia lại ngồi vây chung một chỗ, tán gẫu chuyện sau khi ly biệt, hưởng thụ sự ấm áp của gia đình.

......

Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ gió gào thét thổi qua, trong đêm tối yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng gió lay động cửa sổ.

Cọt kẹt~~

Lôi Ngạo Thiên đẩy cửa phòng ra, nhanh chóng lắc mình đi vào, cởi áo choàng run rơi bông tuyết phía trên, đưa mắt nhìn Tô Nhược Mộng dưới ánh đèn, trong lòng tỏa ra ấm áp, đuổi đi lạnh lẽo trên người hắn.

Trên bàn gỗ chạm trổ hoa văn trước cửa sổ để một chiếc đèn, bên cạnh có một lò sưởi gốm đen chạm rỗng xinh xắn, ở đêm đông giá rét mang theo vài phần ấm áp, từ trong lò sưởi chui ra khói xanh lượn lờ kèm theo ít mùi thơm ngát.

Tô Nhược Mộng ngồi dựa ở trên ghế quý phi trước cửa sổ, vẻ mặt lười biếng hài lòng, bàn tay trắng nõn thon thon cầm một quyển sách cổ màu vàng, tầm mắt chuyên chú đọc sách. Sau khi nàng nghe được tiếng vang, liền để quyển sách trên tay xuống, đôi mắt đẹp nhẹ giơ lên, ánh mắt như dòng nước chuyển, sóng lăn tăn, liếc mắt một cái khiến người ta chìm đắm trong hai dòng xuân thủy sâu rộng.

"Chàng đã về rồi."

"Ừ." Lôi Ngạo Thiên phục hồi tinh thần lại, sải bước đi tới phía nàng, thân mật ngồi xuống kế bên nàng, thuận tay khoác lên tay vịn trên ghế. Liếc mắt nhìn sách cổ trên ghế, lại nhìn vành mắt đen rõ ràng của nàng, đau lòng nói: "Mệt nhọc sao không ngủ trước?"

Tô Nhược Mộng cười nhẹ một tiếng, lắc đầu, nói: "Ta còn không mệt, ta muốn chờ chàng trở về phòng."

"Còn nói không mệt? Nhìn vành mắt đen đi." Lôi Ngạo Thiên đau lòng dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng xoa túi mắt sưng của nàng, nói: "Về sau, nàng mệt nhọc thì nghỉ ngơi sớm, nàng bây giờ cũng không phải một mình."

"Ta sợ lạnh!" Tô Nhược Mộng bĩu môi, ông nói gà bà nói vịt nói.

"Ha ha!" Lôi Ngạo Thiên khẽ cười mấy tiếng, vô hạn cưng chiều hỏi: "Cho nên?"

"Ta muốn, ta cũng cần ôm một lò sưởi ngủ." Tô Nhược Mộng nhìn hắn lên tiếng, trong ánh mắt tự tin.

Lôi Ngạo Thiên nhếch môi nở nụ cười, khom lưng một tay bế nàng lên, chợt bước đi tới giường gỗ tử đàn lớn chạm khắc hoa văn, vừa đi, vừa cúi đầu dùng chóp mũi cọ xát chóp mũi của nàng, nói: "Cái lò sưởi này có đủ lớn hay không?" Bàn tay của hắn dán chặt ở sau lưng Tô Nhược Mộng, chân khí liên tục không ngừng sưởi ấm tứ chi Tô Nhược Mộng.

Giống như trân bảo đặt ngang nàng ở trên giường, đưa tay lôi kéo chăn đắp lên cho nàng, Lôi Ngạo Thiên bằng tốc độ nhanh nhất cởi áo khoác trên người mình xuống, sau khi kéo tấm màn xuống, hắn nhanh chóng chui vào trong chăn.

Tô Nhược Mộng lập tức như bạch tuộc tám chân bò tới, sau khi nàng vững vàng quấn lấy lò sưởi tư nhân, nàng đột nhiên thỏa mãn thở dài một hơi, nói: "Thật là thoải mái! Thật lâu! Ta không biết bao lâu không ôm chàng ngủ? Nhị Lôi Tử, thật tốt!"

Lôi Ngạo Thiên ôm sát nàng, cúi đầu vùi vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu, nói: "Nương tử, thật là thơm! Như vậy, thật tốt!" Đột nhiên, ánh mắt của hắn liếc tới sau lưng Tô Nhược Mộng, có một chiếc trường bào của hắn được xếp vuông vuông thẳng thẳng.

Hắn đưa tay lấy, cầm lấy trường bào màu trắng bạc, nhíu nhíu mày, hỏi: "Nương tử, trên giường sao đặt một cái trường bào của ta? Ta không thấy món trường bào này, ta tìm mấy lần đều không tìm được."

"À?" Tô Nhược Mộng liếc mắt nhìn trường bào trong tay hắn, dắt môi cười yếu ớt, ánh mắt dịu dàng nói: "Đây là khi chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, chàng mặc trường bào này. Ta thu nó lại, trong thời gian chàng không ở bên cạnh ta, ta mỗi ngày đều ôm nó ngủ."

Lôi Ngạo Thiên nghe xong, cúi đôi mắt tình sâu như biển nhìn nàng, hỏi: "Thật sự tốt như vậy sao?"

"Cái gì?" Tô Nhược Mộng giương mắt đầu óc mơ hồ nhìn hắn, không biết hắn hỏi là y phục, hay là hắn?

"Ta." Lôi Ngạo Thiên hiểu ý tứ trong ánh mắt nàng, trong lúc cười khẽ mang theo chút biểu tình thâm trầm nói.

"Ha ha!" Tô Nhược Mộng nhìn bộ dáng hắn, không nhịn được cười khẽ một tiếng, về sau, ngừng cười vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng: "Tốt!"

Lôi Ngạo Thiên hài lòng cười, hỏi: "Tốt bao nhiêu?"

"Ở trong mắt ta, trên đời này không đồ gì tốt hơn."

"Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên không khỏi nghẹn một phen, hỏi: "Nàng nói ta là đồ?"

Tô Nhược Mộng không khỏi cười hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ chàng không phải đồ vật?"

"Cái gì?" Trong khoảng thời gian ngắn, không biết đáp lại như thế nào, Lôi Ngạo Thiên đột nhiên thấy trong mắt nàng chợt lóe lên giảo hoạt, lập tức biết nàng đây là đang lấy mình ra trêu đùa. Vểnh môi cười một tiếng, khóe miệng nổi lên một nụ cười có ý riêng của hắn, Lôi Ngạo Thiên chợt đưa tay trực tiếp chọc dưới nách nàng, chọc cho mỹ nhân cười đến run rẩy cả người.

"A ha ha ha... Nhị Lôi Tử, chàng đừng chọc, thật là nhột." Tô Nhược Mộng vừa không nhịn được cười ha ha, vừa cầu xin tha thứ.

"Nàng biết sai chưa?"

"Ta làm sai chỗ nào?"

"Còn mạnh miệng? Nói."

"Không có."

"Chưa?"

"Đúng! Không có. A ha ha ha...... Không có cũng chưa có, chàng chọc lét ta, ta cũng không khuất phục."

"Cái gì?" Đột nhiên hắn cúi đầu ngậm vào cánh môi quật cường kia, khẽ gặm tỉ mỉ cắn, vốn định nhờ vào đó trừng phạt mỹ nhân, nhưng chưa từng nghĩ đến, trừng phạt ngược lại là mình. Lôi Ngạo Thiên cảm giác dục vọng của mình như thủy triều vọt tới, nghĩ đến nàng bây giờ là người mang bầu, cắn răng ngừng lại.

"Chậm, ngủ đi."

"Oh."

Hai người lẳng lặng ôm nhau, qua thật lâu, Lôi Ngạo Thiên nhẹ giọng hỏi: "Nương tử, nàng chưa ngủ sao?"

"Không có, cũng sắp ngủ thiếp đi."

"A, vậy nàng ngủ đi."

Lại một lát sau, Lôi Ngạo Thiên khẽ thở dài một hơi, cả người cứng ngắc giống như là đang cố nén cái gì, hắn lần nữa nhẹ giọng hỏi: "Nương tử, nàng chưa ngủ sao?"

"Sắp."

"A, vậy nàng ngủ đi."

Gian phòng vừa một hồi yên tĩnh, chẳng được bao lâu, đỉnh đầu Tô Nhược Mộng lại truyền tới âm thanh của Lôi Ngạo Thiên: "Nương tử, nàng ngủ......"

"Nhị Lôi Tử, chàng có để cho người ta ngủ hay không?" Mấy lần trước khi tiến vào mộng cảnh bị người nào đó kéo ra ngoài, Tô Nhược Mộng không khỏi nổi đóa, mạnh mẽ mở mắt ra, nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên, đưa tay ôm cổ hắn, tiếp cận môi, che đi môi khi đóng khi mở làm ầm ĩ đến người khác.

Chỉ chốc lát sau, trên giường lớn khắc hoa văn truyền đến tiếng hít thở nặng nề, Lôi Ngạo Thiên cuối cùng cũng hỏi vấn đề cả buổi tối hắn muốn hỏi nhất: "Nương tử, có thể không?"

"Nghe nói, cẩn thận một chút liền...... Cái gì?" Lời Tô Nhược Mộng còn chưa nói xong, lần nữa đã bị người ta ngăn chặn môi. Nàng còn muốn nói, đừng quá lâu, nhưng nàng quên nam nhân của nàng là Giáo chủ Ma giáo, có khí lực hơn người.

Đừng quá lâu? Như vậy sao được? Đó là chuyện căn bản không thể phát sinh trên người Lôi Ngạo Thiên.
Bình Luận (0)
Comment