Editor: SunniePham
"Đợi chút. . . . . . Cha. . . . . ." Lê Hiên hít thở không được, nghe được
lời Lê Diệu Hoa nói như vậy, trong lòng anh lại có vô số buồn phiền,
không biết nên làm như thế nào mới phải: "Ý của cha là ban đầu Lê Tử Hâm tới nhà ở. . . . . . Đều là của chủ ý của cha sao?"
Lê Diệu Hoa ở đầu điện thoại kia im lặng một lúc rồi lại nói tiếp: "Không chỉ như
vậy, còn lần cho hai đứa làm giả hóa thật nữa. . . . . ."
"Ý của
cha là. . . . . . người bỏ thuốc chính là cha?" Lê Hiên chỉ cảm thấy đầu óc trở nên ong ong, tất cả mọi chuyện đều được vạch trần, anh nên đối
mặt như thế nào đây? Đáng chết, cho tới bây giờ anh đang làm cái gì vậy? Anh nhớ rõ Lê Tử Hâm đã từng không chỉ một lần nói với anh, hi vọng anh tin tưởng cô, mà anh đều làm cái gì?
Lê Diệu Hoa ở bên kia vẫn im lặng.
Lê Hiên có chút tức giận: “Sao mọi người có thể làm như vậy? Tất cả chuyện đều đổi lên đầu Tử Hâm? Mọi người có nghĩ tới cảm giác của cô ấy hay
không? Đáng chết! Vậy mà lâu nay anh vẫn đối xử với cô. . . . . ."
Với món nợ kếch xù của công ty, hiển nhiên cho dù là Lê Tử Hâm có trợ giúp
nhà họ Lê lấy được 80% tài sản thì cô cũng không chiếm được bao nhiêu,
anh dĩ nhiên đến bây giờ vẫn còn hiểu lầm cô tất cả đều là vì tiền, vì
di sản.
"Cho nên. . . . . . Cha và mẹ vẫn luôn cố gắng đang nhắc
nhở con. . . . . . bảo con đối xử với Tử Hâm tốt một chút." Lê Diệu Hoa
có chút lắp ba lắp bắp trả lời .
"Ý định của hai người cũng khá
tốt nhỉ! Tại sao mọi chuyện đều không nói cho con biết?" Gạt anh, để cho giữa bọn họ tạo thành hiểu lầm như vậy, đáng giá không?
"Cho dù
cha và mẹ nói rồi, cũng chỉ sợ con sẽ không vì công ty mà sống chết
cũng không chịu kết hôn với Lê Tử Hâm? Con sẽ không đồng ý để cho một
người như vậy giúp đỡ có phải không?" Tính tình của con trai ông hiểu
rất rõ, Lê Diệu Hoa nói một câu lặp tức đánh trúng vào tử huyệt của Lê
Hiên.
Đúng là lời của cha anh nói không sai, Lê Hiên cũng không
còn biện pháp gì để phản bác lại nữa. Đột nhiên trong lòng anh có một
loại cảm giác không nói nên lời, trừ việc đối với Lê Tử Hâm có điều áy
náy thì còn lại chỉ có vui mừng.
Thì ra cô thật sự không phải vì
tiền, cũng không phải là một người phụ nữ có thủ đoạn, cô thậm chí là vì nhà họ Lệ, vì mình công ty, để mặc cho anh hiểu lầm như vậy.
Anh thật sự là quá ngu ngốc rồi! Lê Hiên giờ phút này hận không thể nhanh
chóng được nhìn thấy Lê Tử Hâm, cái đồ đần đó cho tới bây giờ đều thừa
nhận tất cả mọi thức. Để bản thân chịu nhiều uất ức như vậy, vậy mà còn
có thể chịu đựng lâu tới như vậy.
Thời gian nửa năm, thật ra thì
nói dài cũng không phải là dài, đếm từng ngày từng ngày cũng rất mau
trôi qua. Đúng vậy, nửa năm coi là cái gì, trước đó có một khoảng thời
gian dài, không phải cô cũng trải qua được sao?
Ngồi ở trên
giường, nhìn đống đồ mình đã thu dọn xong, cả căn phòng cũng có vẻ trở
nên trống trải, mùi vị cô đơn thật sự quá nặng nề, làm cho trong lòng
của cô cũng không được vui vẻ gì. Kéo theo vali, Lê Tử Hâm đẩy cửa đi
ra.
Tạ Tú Quyên đứng ở giữa phòng khách, nhìn Lê Tử Hâm kéo vali
chậm rãi đi ra, trong lòng của bà có chút không đành lòng, tiến lên ôm
lấy cô bé trước mắt, "Ai. . . . . . Tử Hâm, con thật sự phải đi sao?
Không nói cho Lê Hiên biết một tiếng à?"
Lê Tử Hâm lắc đầu:
"Không cần đâu dì, con có đi hay không. . . . . . thì đối với anh ta mà
nói, cũng không là vấn đề quan trọng, ngược lại hai người, dì và chú đều nên chú ý đến sức khỏe, sau này con…. Vẫn còn muốn gặp lại hai người ."
"Tử Hâm, chúng ta đã ở chung với nhau lâu như vậy rồi, còn đừng quá khác
sáo với dì và chú. Dì có thể nghe con gọi một tiếng mẹ được không?"
Lê Tử Hâm có chút kinh ngạc mà nhìn về tạ Tú Quyên, trong lòng có chút do dự.
"Yên tâm, dì không phải muốn con dùng thận phận con dâu gọi dì một tiếng mẹ. Đồng ý với dì sau này coi như. . . . . . Coi như con và tiểu Hiên thật
sự không có duyên phận, cũng không thể quên nhà họ Lê, coi như. . . . . . Coi như con là con giá nuôi, con được ông nội nhận nuôi, sao có thể nói không muốn qua lại với nhà họ Lê được chứ?"
Nghe Tạ Tú Quyên nói như vậy Lê Tử Hâm vẫn là nhịn không mà cặp mắt đỏ lên, nghĩ tới rất
nhiều chuyện ở nhà họ Lê, ông nội, Lê Hiên, chỗ này có rất nhiều kỷ niệm với cô? Bây giờ cô lại cố nổ lực, muốn làm cho nó trở nên xa lạ với
chính mình.
"Mẹ. . . . . . mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ không
quên nhà họ Lê." Lê Tử Hâm ngẩng đầu, nhìn xung quanh một cái, hình như
là muốn để tất cả ở trong lòng, không muốn quên.
"Được, như vậy
thì con phải nhớ nhà họ Lê vĩnh viễn là nhà của con. Nếu như con có khó
khăn gì thì nhất định phải gọi điện thoại về, một mình con ở bên ngoài
cũng không dễ dàng gì, tiểu Hiên cũng ở nước ngoài nhiều năm. . . . . .
chú và dì đều hiểu rất rõ."
"Đúng rồi, cái này, xin dì giúp con
giao cho Lê Hiên, cám ơn mọi người lâu nay đã chăm sóc con. . . . . .
Cho dù Lê Hiên có thành kiến thế nào đi nữa thì con cũng cám ơn anh ấy."
Lê Hiên vừa nói chuyện điện thoại xong với cha của anh thì lập tức lái xe, vội vã trở về nhà, trên đường suýt chút nữa là đã vượt đèn đỏ mấy lần,
vừa xuống xe thì lặp tức chạy vào phòng.
"Mẹ, Tử Hâm đâu?" Lê Hiên nhìn thấy mẹ mình đang ngồi một mình ở ghế salon, anh nhíu mày lại hỏi.
"Tử Hâm. . . . . ." Tạ Tú Quyên giương mắt nhìn con trai mình một chút, không biết tại sao nó lại hỏi như vậy
"Cô ấy không có ở nhà sao?" Trong lòng Lê Hiên cảm thấy có chút kỳ lạ, nhìn phản ứng của mẹ, thì trong lòng lại có một loại cảm giác không hiểu và
lo lắng ập vào.
Tạ Tú Quyên lắc đầu một cái.
"Vậy cô ấy
đâu?" Lê Hiên không chịu nổi cách thức trả lời chậm như rùa bò của mẹ
anh, cho nên vội vàng hỏi tiếp: "Con có chuyện rất quan trọng muốn nói
với cô ấy!"
"Canada."
Lê Hiên nhất thời cho rằng lỗ tai mình có vấn đền, nghe lầm lời nói. "Mẹ nói cái gì con nghe không rõ?."