Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 130

"Tại sao tổng giám đốc thì không thể nghỉ phép, anh cũng là người nha, cũng muốn hưởng thụ luật bảo hộ lao động!" Liên Tĩnh Bạch ôm Mịch Nhi vào lòng, buồn cười giải thích, "Triển thị là một tổng thể chuyển động hoàn thiện, tất cả nhân viên ai có chức nấy, sẽ không bởi vì thiếu người đó liền không cách nào làm việc. Huống chi cho dù anh nghỉ phép, nhưng còn có Dĩ Mặc mà, xảy ra việc gấp, thư ký liên lạc Dĩ Mặc đi công tác ở Italy là được rồi. Thân là Phó tổng giám đốc, Dĩ Mặc cũng không thể mỗi lần đều lười biếng, nên thời điểm rèn luyện sẽ phải gánh nổi trách nhiệm!"

"Ha ha, rõ ràng là anh muốn lười biếng, vẫn không quên lôi một lý do đường hoàng, xấu nhất chính là nói anh!" Mịch Nhi che miệng cười trộm, truy hỏi anh tới cùng, "Vậy anh lúc nào thì có thể nghỉ phép, em phải nhịn bao lâu nữa?"

"Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, bắt đầu từ thứ sáu tiếp theo, anh sắp có một kì nghỉ nửa tháng. Cho đến khi đó, em muốn đi đâu, anh liền đi với em." Liên Tĩnh Bạch dịu dàng khuyên cô, "Chỉ cần nhịn năm ngày nữa, em kiên trì, tiếp tục tới công ty với anh có được hay không?"

" Anh nói thành ra như vậy, em còn cự tuyệt thế nào. . . . . ." Mịch Nhi gắng gượng gật đầu một cái, "Bất quá nói trước, chỉ có năm ngày nha! Cuối tuần, mặc kệ anh nghỉ ngơi hay không nghỉ ngơi, em đều sẽ không đến Triển thị!"

"Dĩ nhiên." Liên Tĩnh Bạch gật đầu, giao ước với cô.

Có thời gian chờ đợi chính xác, có mục tiêu truy đuổi chính xác, năm ngày kế tiếp mặc dù đối với Mịch Nhi mà nói nhàm chán như cũ, nhưng cô cũng có lý do nhẫn nại, nhìn Liên Tĩnh Bạch vì kì nghỉ phép đó làm việc mất ăn mất ngủ, nhìn khuôn mặt anh nghiêm túc làm việc, lòng Mịch Nhi tràn đầy cảm động.

Rốt cuộc, vào bốn giờ chiều thứ sáu, Liên Tĩnh Bạch đóng lại tờ cuối cùng của bảng báo cáo tài vụ, lại đang nhập lệnh cuối cùng cho phần mềm, mới nhẹ nâng chén cà phê lên uống một cái, chậm rãi hạ xuống căng thẳng mệt mỏi.

Uống hết cà phê, anh xoay người lại, tuyên bố với Mịch Nhi gục xuống bàn nhàm chán chơi điện thoại di động: "Mịch Nhi, công việc hoàn thành sớm, kết thúc công việc rồi! Bắt đầu từ bây giờ, thời gian của anh hoàn toàn thuộc về em, nửa tháng sau này anh chỉ ở cùng em!"

"Thật tốt quá! Anh Tiểu Bạch, anh cực khổ rồi!" Mịch Nhi hoan hô một tiếng, trong nháy mắt cô tinh thần tỉnh táo, nhào vào trong lòng Liên Tĩnh Bạch, dâng lên một nụ hôn to lớn, "Mấy ngày gần đây anh đều rất mệt, cuối cùng đã làm xong!"

"Đúng, chúng ta bây giờ liền đi, đi nghỉ phép thôi...!"

Liên Tĩnh Bạch cười yếu ớt dắt tay Mịch Nhi, nắm tay cô cùng nhau hướng về phía bầu trời làm một cử chỉ nồng nàn, sau đó sóng vai ra khỏi Triển thị.

Anh đã xử lý xong toàn bộ công việc, chỉ thị tốt tất cả lịch trình trong tương lai, mặc dù là thời điểm này anh bận rộn mấy tuần, nhưng có thể tự mình sắp xếp đổi lấy thời gian làm ban với Mịch Nhi, toàn tâm toàn ý hiểu rõ cô hòa hợp với cô, Liên Tĩnh Bạch cảm thấy hết sức đáng giá.

Kì nghỉ, kì nghỉ đã lâu chưa thấy, anh sẽ lợi dụng thật tốt thời gian không dễ có được này, đi làm chuyện thích hợp!

Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi cùng nhau về nhà, kết thúc công việc sớm khiến bọn họ có thể tận hưởng đêm thứ sáu, hai người rốt cuộc có thể có thời gian giống như cặp tình nhân bình thường, cùng đi ăn cơm xem phim thưởng thức cảnh đêm, vẫn chơi đến đêm khuya mới về nhà ngủ.

Ngày nghỉ thứ nhất, không có áp lực dậy sớm đi làm, nhưng đã dưỡng thành thói quen đồng hồ sinh học đúng giờ nhắc nhở, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi ôm nhau ngủ chính là rất sớm liền đã tỉnh.

Nhìn đồng hồ báo thức mới chỉ bảy giờ, ánh mắt hai người trái ngược nhau, không nói gì đồng thời thở dài. Bọn họ đều là người không ngủ được, rời giường sớm như vậy trong ngày nghỉ khó có được, hiện tại quả là không cam tâm a! {Hàn Băng Tâm}

Liên Tĩnh Bạch chậm rãi hỏi: "Muốn rời giường sao? Tối ngày hôm qua chỉ lo điên khùng chơi, chúng ta còn chưa có xác định thời gian của ngày nghỉ, hiện tại ngồi dậy quyết định em muốn đi đâu chơi, buổi chiều là có thể lên đường. . . . . ." Cho dù ngày nghỉ lười biếng, luôn luôn theo thói quen tự hạn chế khiến anh nghiêng về rời giường hơn.

Mịch Nhi ôm gối mềm nhũn không buông tay, híp mắt lắc đầu nói: "Không cần, tỉnh cũng không nổi. . . . . . Muốn rời giường chính anh dậy đi, thuận tiện giúp em lấy bữa ăn sáng tới, cũng sắp xếp ngày nghỉ. . . . . . Đi đâu cũng được, em không có ý kiến ——"

"Mèo lười Mịch Nhi, em không rời giường, anh cũng vậy cùng với em đi. . . . . ."

Kết thúc cuộc đàm phán, hai người dứt khoát chọn theo sở thích còn bé của mình, cùng nhau dựa vào giường, lười biếng trò chuyện giết thời gian.

Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi liên tục nhớ lại từ tuổi thơ nói đến công việc bây giờ, rồi đến địa điểm du lịch kế tiếp, toát ra đề tài thiên mã hành không (*)cho tới bây giờ đều không phải là vấn đề, đối với bọn họ mà nói, tán gẫu cái gì cũng đều vui vẻ.

(*):Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp

Lại nói, trên giường là môi trường thích hợp nảy sinh JQ, lại nói, sáng sớm đàn ông ** là rất mạnh, một nam một nữ một đôi tình nhân cùng ở một phòng, người đàn ông nhịn hai mươi mấy năm nhanh đến cực hạn, người con gái mặc áo ngủ xinh đẹp mê người, **, nói không chừng không sờ cũng sẽ bộc phát. . . . . .

Liền tĩnh bạch ôm Mịch Nhi, từ đơn thuần nói chuyện phiếm biến thành những nụ hôn nhàn nhạt, rồi đến môi lưỡi ** hôn sâu, rồi đến, thân thể không khỏi kiềm chế.

Liên Tĩnh Bạch hôn Mịch Nhi, chóp mũi đều là mùi thơm mát mẻ động lòng người của cơ thể cô, bản năng của thân thể, não đột nhiên dâng lên một ngọn lửa nóng bỏng, bị đè nén mấy năm ** giống như là mãnh thú bị nhốt, trong nháy mắt ánh mắt của anh nhiễm đỏ, khiến anh mất đi lý trí.

Thân thể giống như là là có ý nghĩ của mình, dựa vào bản năng là có thể tự hành động, ngón tay linh hoạt lướt qua mở chướng ngại cản đường, bàn tay khoẻ mạnh đánh chiếm khao khát lãnh thổ, môi lưỡi của anh càng thêm triền miên, một nụ hôn nóng rực nhưng chỉ là một con đường yểm trợ, không tiếng động dời đi sự chú ý của Mịch Nhi, hỏa lực công kích lớn hơn, đã thừa dịp cô chưa chuẩn bị lặng lẽ tiến hành.

Ý loạn tình mê, Mịch Nhi cảm thấy một cỗ ngọn lửa nóng bỏng từ hông kéo lên cao, cô khó khăn từ bị anh hôn xụi lơ suy yếu kéo về một tia lý trí, lúc này mới phát hiện ra. Quần áo của mình đã xốc xếch.

Áo ngủ màu xanh nhạt của cô nút áo cài giữa cổ bất tri bất giác, đã bị anh lặng lẽ cởi ra, tay trái của anh không tiếng động lẻn vào eo cô, đã tiến công đến sườn ngực của cô, bàn tay vẫn còn tiếp tục kéo lên, lập tức muốn thăm dò từ nội y của cô. . . . . .

Mà tay phải của anh, đang tiếp tục cởi ra nút cài áo ngủ của cô, thề phải rút đi toàn bộ áo của cô, thẳng thắn muốn cô hoàn toàn quả lộ (*nước ép trái cây)!

"Ngừng! Dừng lại!" Mịch Nhi hoảng hốt, lập tức giùng giằng né tránh lưỡi của anh hôn, hai tay đẩy anh lắc đầu hô, "Đừng!"

Liên Tĩnh Bạch tai lại chỉ có thể nghe được tiếng tim của mình đập tăng nhanh, toàn bộ cả người anh cũng truyền vào trên người người yêu, từ trên người Mịch Nhi cảm nhận được mới lạ vui mừng, hoàn toàn hấp dẫn cả linh hồn anh.

Cổ áo áo ngủ của cô đã bị anh cởi bỏ mấy cái, để lộ ra ngoài da thịt trắng noãn như ngọc, tay chạm vào mỗi một tấc da thịt xúc cảm cũng quá mức tốt đẹp, dáng người côcó lồi có lõm ở dưới bàn tay anh từng tấc hiện lên, giống như là mở quà tặng bình thường thăm dò phát hiện người yêu xinh đẹp, cho nên sẽ là như thế khiến anh không cách nào tự kiềm chế.

Cánh cửa Thánh địa mơ ước đã mở ra khe hở, bày biện ra châu báu, anh đã bị ** ác ma hấp dẫn, giờ phút này khiến anh dừng lại, làm sao có thể! {Hàn Băng Tâm}

Cho dù bên tai giống như nghe được hơi thở yếu ớt kháng nghị phản kháng, ánh mắt Liên Tĩnh Bạch đầy máu như cũ đến chỉ có thể nhìn mình ngọc cảnh xuân ngang dọc, tất cả tế bào đều ở đây kêu gào: áp đảo cô, xé rách cô, ăn hết cô, ăn vào trong bụng không lưu một chút máu thịt!

"Anh Tiểu Bạch, anh dừng tay !" Mịch Nhi nhìn ánh mắt Liên Tĩnh Bạch cháy lên, thật hoảng sợ sâu sắc, lần này, anh không phải đùa giỡn không phải muốn hù dọa cô, mà là thật bị tình dục thao túng toàn bộ ý nghĩ, không dư thừa một chút lý trí!

Cô chỉ có thể vô lực run rẩy đè lại bàn tay thăm dò vào trong áo ngủ của mình, lấy chút sức ngăn trở đợt tấn công của anh, phí công cố gắng kêu gọi anh "Em không muốn, anh tỉnh tỉnh a!"

"Mịch Nhi . . . . . ." Liên Tĩnh Bạch mờ mịch ngẩng đầu lên, anh nhìn với ánh mắt ngọn lửa sáng quắc, thâm tình khàn khàn gọi cô, "Mịch Nhi . . . . . . Anh Mịch Nhi . . . . . ."

Môi lưỡi của anh lại chận lại cô môi đỏ mọng đóng đóng mở mở, ngăn lại cái miệng nhỏ nhắn giãy giụa, anh không muốn dừng lại, cũng dừng lại không được!

Kể từ khi Mịch Nhi trở lại, Liên Tĩnh Bạch quả thật tuân thủ nghiêm khắc luật lệ như Thánh Nhân, cùng giường chung gối ôm lấy cô nhiều đêm như vậy, cũng không chút nào vượt ranh giới cuối cùng, tuân thủ nghiêm khắc lời hứa không động vào cô. Đây là phẩm chất cao thượng của anh, hơn nữa anh có thể thừa nhận đang chịu dày vò đau đớn nhất.

Xa cách gặp lại người yêu trong lòng, thướt tha dịu dàng ** ở bên, nửa đêm bị người yêu trong lòng lộn xộn cọ làm cho thức tỉnh, thế nhưng anh lại sợ **của mình hù doạ cô, vẫn ép buộc mình cấm dục nhẫn nại. Anh đem tinh lực dồi dào đổ vào công việc, vì ngày nghỉ mà càng thêm bận rộn làm việc, tìm ra một chỗ tập thể dục để phát tiết, mỗi ngày sức cùng lực kiệt, mới có thể miễn cưỡng đối kháng trong thân thể không ngừng dâng trào kích động.

Anh có bao nhiêu yêu Mịch Nhi, thì có bao nhiêu kiềm chế mình, nhưng chuyện này đối với một người đàn ông mà nói, là tàn khốc vô cùng!

Làm một Liễu Hạ Huệ cũng không phải là chuyện dễ dàng, mỗi ngày đều làm Liễu Hạ Huệ, càng thêm như địa ngục hành hạ!

Nhưng hôm nay, thân thể chủ động làm ra hành động, vượt qua con đường không thấy lối kia, tìm kiếm khát vọng sâu sắc nhất đáy lòng.

Còn chưa ăn trộm **, chỉ là đụng vào da thịt Mịch Nhi mắt thấy đến thân thể của cô, Liên Tĩnh Bạch liền tinh lực dâng trào chỉ còn dư bản năng rồi. Vực sâu ** tràn đầy sức quyến rũ mê hoặc, anh hoàn toàn không có biện pháp kháng cự!

Thân thể và linh hồn đều ở đây ra lệnh anh khiêu khích anh, nhịn xuống đi nữa, thì anh không phải là một người đàn ông rồi !

Thương tiếc cô là thật, nhưng thân thể bên trong nhịn đến đau đớn lửa nóng càng thêm cần giải trừ!

Ở tinh thần hoảng hốt, Liên Tĩnh Bạch dâng lên một ý niệm quỷ dị thuyết phục mình, như thôi miên bình thường mê hoặc tâm trí anh.

Có lẽ, vẫn giữ vững ranh giới cuối cùng, liền cần thỉnh thoảng xúc động đi phá vỡ, thoải mái hoàn thành kết hợp cùng người yêu, đây cũng có cái gì không thể?

Tim háo hức khát vọng linh hồn và thể xác kết hợp cùng người yêu, có lẽ, Mịch Nhi vẫn nói không muốn, đều là cô trước sau như một thì có kiêu ngạo dối lòng. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment