Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 143

Mịch Nhi nằm trên đùi Liên Tĩnh Bạch, lộ ra gò má bên trái, cô mang bộ mặt hứng thú xem tiết mục trên ti vi, đối với sự chuyển biến đột nhiên của Liên Tĩnh Bạch không biết gì cả.

Tay Liên Tĩnh Bạch dừng lại, tay phải cầm máy sấy sững sờ ngừng giữa không trung, tay trái vẫn còn duy trì động tác xoa tóc Mịch Nhi, nhưng ánh mắt đã gần như tức giận.

Anh nhìn tai trái Mịch Nhi lộ ra ngoài, nhìn khuyên tai chiếc khóa trên tai cô, đó là quà tặng anh vì sinh nhật mười một tuổi của Mịch Nhi mà đặc biệt thiết kế, là đồ trang sức có một không hai trên thế giới, cô lại càng không thể tháo khóa xuống, cũng thể hiện cô đã bị anh khóa giữ cả đời.

Anh nhớ rõ mỗi một chi tiết khỏ trên chiếc khóa đều do anh dùng tất cả tâm huyết làm ra, do anh tự mình giám sát toàn bộ thợ hòan thành chiếc khóa, mang màu bạc tinh xảo xinh đẹp, thiết kế linh động đáng yêu mọi cô gái yêu thích, vì để Mịch Nhi có thể chất nhạy cảm đeo nó không bị mẫn cảm, đến chất liệu tốt cũng phải lựa chọn, mới chế tạo ra món đồ trang sức duy nhất này tặng Mịch Nhi.

Năm đó Liên Tĩnh Bạch thiết kế khuyên tai còn mộng ảo hình dáng độc đáo mang khí chất tuổi trẻ, anh khảm trên bề mặt đá quý hết sức xa hoa, mặc dù không gian chiếc khóa khá nhỏ không đủ để để khảm nhiều đá quý, nhưng có thể khảm vào mỗi viên đều có màu sắc thuần khiết cao cấp nhất, anh đã dụng hết toàn lực, vì Mịch Nhi chế tạo quà tặng hoàn mỹ nhất.

Nhưng bây giờ anh thấy được cái khuyên tai này, hình dáng chiếc khóa vẫn như trước kia, màu sắc thân khóa vẫn là màu sắc trước đây, nhưng đá quý trên đó đã không thấy!

Tại chỗ ban đầu khảm đá quý, hiện tại đang bị một thứ màu xanh lam chiếm cứ, những thứ kia tỉ mỉ nho nhỏ giống như kim cương sáng bóng, nhưng chúng không phải là đá quý năm đó anh đã thiết kế!

Liên Tĩnh Bạch nhíu chặt mày lại, nhìn chăm chú vào cái khuyên tai nhỏ, anh xác định, loại khác biệt này tuyệt đối không phải là anh nhìn lầm, nó xác thực là đã thay đổi rồi!

Sau khi khóa chiếc khuyên lên tai Mịch Nhi, anh dưỡng thành thói quen vuốt lên vành tai trái cô, cảm nhận hình dáng khuyên tai đã thành thói quen, nó gần như trở thành một phần thân thể Mịch Nhi, anh đối với nó quen thuộc theo từng năm tháng, cho dù anh cùng Mịch Nhi chia cắt năm năm, cũng sẽ không nhớ lầm một chút nào!

Tay Liên Tĩnh Bạch nhè nhẹ để xuống, Anh vén tóc bên tai Mịch Nhi, càng nghiêm túc nhìn sang.

Cẩn thận nhớ lại, kể từ khi Mịch Nhi trở lại, anh hình như chưa có nhìn kĩ khuyên tai của Mịch Nhi, ban ngày mỗi lần động vào, đều bị các loại nguyên nhân ngăn cản, chỉ có thời điểm ban đêm ôm nhau ngủ, anh mới ở trong đêm khuya sờ nó, trở về thói quen năm đó. . . . . .

Khó trách, khó trách Mịch Nhi kiêng kị ban ngày anh sờ vành tai cô, ngày thứ nhất gặp nhau ở trong xe, cô mạnh mẽ đẩy tay anh ra, sau lại càng nói chọc cười tránh khỏi thói quen vươn tay ra của anh, tránh né anh vuốt ve cùng tra xét. . . . . .

Thì ra là cô đang sợ anh phát hiện khuyên tai đã thay đổi, cô hoàn toàn không dám để cho anh biết chuyện này!

Nếu như không phải là mấy ngày này du lịch để cô buông bỏ phòng bị, để cô thanh thản lười biếng tháo xuống phòng bị, cô muốn lừa anh chuyện khuyên tai bao lâu!

Liên Tĩnh Bạch nheo mắt lại, ánh mắt cẩn thận dò xét nhìn những "Kim cương" màu xanh kia, anh muốn biết, những thứ đồ này có gì đặc biệt, thế nhưng lại dùng chúng nó thay thế tâm ý của anh, muốn mang chúng nó trên người, không xa không rời!

Thân là tổng giám đốc nhà thiết kế của công ty FL, bản thân Liên Tĩnh Bạch dĩ nhiên cũng là một thiết kế sư xuất sắc, trông coi châu báu trên thế giới trong phạm vi FL, anh đối với châu báu cũng bắt tay vào giám định, anh đang cố gắng phân biệt những thứ màu xanh dương này, biết xem đây là cái gì.

Lấy ánh mắt xắc bén của anh, nó cũng không phải Lam Bảo Thạch, cũng không phải là Lam Thủy Tinh, càng không phải là Lam Bích Tỉ --

Chợt, Liên Tĩnh Bạch cả kinh, anh nhìn ra , đây là tro cốt kim cương!

Sau khi hỏa táng người, tro cốt trải qua công nghệ đặc biệt, là có thể biến thành loại "Kim cương óng ánh" này, loại "Tro cốt kim cương" dùng xương người và nguyên tố Cac-bon hợp thành, cho nên người bình thường sẽ không phân biệt được khác, loại kim cương này cùng kim cương thiên nhiên đều không giống nhau. . . . . .

Trong lòng Liên Tĩnh Bạch chợt cảm thấy tức giận, những thứ "Kim cương" này lại là tro cốt, Mịch Nhi đem tro cốt của người mang theo trên người!

Cô vứt bỏ đá quý anh vì cô thiết kế, cẩn thận dùng tro cốt người chế thành kim cương thay thế, cái người đã chết rốt cuộc có vị trí gì, để cho cô làm đến bước này!

Chẳng lẽ, cho dù là người kia đã chết, cô cũng muốn dùng lấy loại phương thức này, vĩnh viễn ở cùng người đó sao!

Đôi mắt Liên Tĩnh Bạch kiệu ngạo như chim ưng chợt dính vào một tầng bóng tối âm sắc, tay anh chợt bóp chặt cổ Mịch Nhi, kéo người cô, âm thanh lạnh lùng giống như hàn băng: "Mịch Nhi-- khuyên tai của em tại sao lại vậy, nên giải thích cho anh một chút! Anh đưa cho em chiếc khóa cũng không khảm loại xanh dương này, nói, đây là dùng tro cốt của ai tạo thành kim cương!"

Trên người cô gái của mình có ấn ký của người khác, điều này khiến Liên Tĩnh Bạch không thể giữ vững lý trí!

Lại là chuyện xảy ra trong năm năm qua, anh hoàn toàn không hiểu rõ không thể khống chế mọi chuyện, anh chịu đủ rồi, anh không thể hiểu rõ Mịch Nhi, đối với sự thay đổi của cô hoàn toàn không có đầu mối!

Kể từ sau khi gặp lại tới nay, anh vẫn luôn quanh co lòng vòng thử thăm dò Mịch Nhi, muốn nói xa nói gần xem cô cất dấu chuyện gì, lần này du lịch gặp phải tất cả mọi chuyện khiến anh càng thêm quyết tâm thăm dò ẩn tình, nhưng vô luận đeo bám dai dẳng như thế nào, Mịch Nhi giống như quyết tâm ăn đòn, giọt nước không lọt không nói một câu về chuyện nhiều năm cô rời đi!

Anh không biết năm năm đó Mịch Nhi đã trải qua cái gì, đây là một khủng hoảng lớn nhất, mặc dù anh tin địa vị của mình trong cô tuyệt đối không đổi, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn giấu giếm cảm xúc thần bí, khi cô rời đi, cô đã gặp được người nào và trải qua chuyện gì, cũng khiến anh muốn biết bằng được.

Nhưng cô đều không chịu nói, anh liền săn sóc không ép cô phải quá mức, cho dù trong lòng khẩn trương, anh cũng ôm tâm trạng bao dung, muốn dùng chút xíu ấm áp hòa tan cô. . . . . .

Nhưng bây giờ, chiếc khuyên tai trở thành kíp nổ, đem một tia ẩn nhẫn cuối cùng của anh tiêu hao không còn, bây giờ anh phải biết tất cả mọi chuyện, cho dù là dùng vũ lực uy hiếp, anh cũng muốn biết được tất cả!

"Khụ khụ -- buông. . . . . . Buông tay. . . . . ."
Bình Luận (0)
Comment