Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 168

Nụ hôn này nối tiếp nụ hôn kia vẫn kéo dài rất lâu, lâu đến rất nhiều ngọn nến trong phòng cũng bị nhiệt tình của hai người làm tan chảy hầu như không còn, lâu đến hoa hồng đỏ cũng từ từ mất mùi thơm, cuối cùng Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi mới tách môi ra.

Ánh nến đều biến mất vô số ánh sao lấp lánh, biển hoa rực rỡ vẫn y nguyên đỏ tươi như lửa, xung quanh vẫn lãng mạn vô tận, vẫn là như mê hoặ lòng người.

"Chúng ta ra ngoài đi!"

Hai người ở trong phần tối của phòng nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ đã nán lại trong phòng lầu này đủ lâu rồi, hiện tại, cũng nên ra ngoài chào đón cuộc sống mới rồi !

"Thế nào đi ra ngoài chứ?" Mặt Mịch Nhi của cũng bởi vì hôn mãnh liệt quá mà đỏ hồng, cô nhìn một vòng hoa hồng và ngọn nến vây quanh hai người, chỉ là làm sao bọn họ bước ra đây?

Nếu như muốn cô di chuyển đóa hoa dời ngọn nến, phá hư cảnh tượng xinh đẹp lãng mạn trước mắt, cô thật không nỡ. Căn phòng này giữu gìn tất cả bằng chứng cầu hôn, nếu như có thể giữ nguyên diện mạo của nó, vậy mới là tốt nhất.

"Đương nhiên là có cách, hơn nữa tuyệt đối sẽ không phá hư nơi này." Liên Tĩnh Bạch thấy rõ Mịch Nhi không muốn, hết sức khẳng định nói.

Anh nhấn vào nút của điều khiển từ xa, trên sàn nhà một cơ quan bí mật chậm rãi khởi động, biển hoa hồng và ngọn nến vây quanh hai người làm ra một con đường, tư thế vây quanh, căn phòng này đã chứng kiến toàn bộ quá trình cầu hôn và cung tiễn hai người.

"Đi thôi." Liên Tĩnh Bạch vươn tay về phía Mịch Nhi, kéo cô đi trên đường hoa hồng lớn thông đến cửa, dịu dàng nói, "Ngày mai đưa tất cả quà tặng của em dời đến nhà chính đi, tất cả những thứ ở đây còn có thể giữ nguyên dạng. Nếu như em thích cảnh tượng này muốn khiến nó vĩnh viễn xinh đẹp, như vậy anh sẽ bảo quản gia thường xuyên thay hoa hồng mới đặt lại ngọn nến mới, vĩnh viễn cũng sẽ không héo tàn và dập tắt."

"Vậy lãng phí lắm, em thích chính hồi ức ở đây, không phải hoa hồng và nến, bây giờ lãng mạn cũng đã đủ hài lòng. . . . . ." Mịch Nhi lắc đầu một cái, quan tâm nói, "Chúng ta tới đây xem phim trái lại rất tốt, đừng khiến căn phòng này trống rỗng như vậy, chỉ cần hai người chúng ta ở chung một chỗ, nơi nào không lãng mạn đây?"

"Được, cứ làm như thế." Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng gật đầu một cái, anh tự tay đẩy cửa phòng đóng chặt, ánh mặt trời rốt cuộc chiếu rọi vào phòng, hai người sóng vai đồng bộ đi ra cửa chính.

Ra khỏi căn phòng tối kia, hai người có chút không thích ứng với ánh sáng bên ngoài, sau khi mắt đã quen với ánh mặt trời trực tiếp, mới tiếp tục đi về phía trước.

Liên Tĩnh Bạch gắt gao giữ chặt tay Mịch Nhi, chiếc nhẫn trên ngón tay mình giống với chiếc nhẫn của cô, thân thiết dựa vào nhau đi dạo trong rừng của Triển gia ai cũng có thể thấy được, ngọt ngào hạnh phúc nồng đậm không tan được.

Trên mặt Liên Tĩnh Bạch là vui sướng sau khi cầu hôn thành công, sắc mặt Mịch Nhi cũng vừa hạnh phúc vừa xấu hổ lại vui mừng, hiện tại mỗi một giây trôi qua không giống trước kia, đây là cuộc sống sau khi cầu hôn thành công, nhất định tương lai phải ngày càng ngọt ngào ngày càng hạnh phúc.

Thân phận của người cạnh đứng bên này cũng càng thân mật, vị hôn thê vị hôn phu, chỉ là nói thầm trong lòng, hai người cũng sẽ cảm giác phải ngọt vào đáy lòng, bọn họ thật sự không thể chia ra được rồi, từ nay về sau, bọn họ sẽ đi đến hôn nhân đồng tâm hiệp lực, ai cũng không thể thoát đi một bước nữa.

"Đi mệt sao?" Chân mày khóe mắt của Liên Tĩnh Bạch tất cả đều không ngăn nổi ý cười, anh cũng không bị vui sướng choáng váng đầu óc, không quên trước khi cầu hôn Mịch Nhi vừa trải qua chuyến bay dài trên máy bay, anh cưng chiều nói, "Nếu như đi không được nhất định phải nói cho anh biết, thân là vị hôn phu, anh có trách nhiệm lúc mệt mỏi bế em cõng em, không cần miễn cưỡng chống đỡ!"

"Không, sẽ không mệt." Mịch Nhi khẽ đỏ mặt lắc đầu một cái.

Tâm trạng của cô bây giờ là phấn khích kịch liệt, tất cả vui mừng vừa rồi dời núi lấp biển kéo tới khiến cô nhất định duy trì tinh thần hưng phấn, càng trở về chỗ cũ càng nhớ lại, thì càng cảm thấy không cách nào bình tĩnh.

Huống chi, cô còn đã trải qua lần cầu hôn duy nhất một đời người, đã đồng ý làm vợ anh!

Cô chưa từng bao giờ nghĩ đến mình sẽ bị cầu hôn dưới tình huống này, hơn nữa cô không hề có sức chống lại chỉ có thể đồng ý, từ nay về sau, cô sẽ trở thành vợ anh, mặc kệ xảy ra cái gì, nhất định phải bên cạnh người này cùng nhau vượt qua!

Mịch Nhi mỉm cười ngẩng đầu nhìn Liên Tĩnh Bạch, khuôn mặt anh tuấn phi phàm phong thái thần tuấn, cho dù nhìn cô từ nhỏ đến lớn, bẫn như cũ cảm thấy si mê cảm thấy yêu thương, anh uy nghiêm đáng sợ như thế, vừa dịu dàng bá đạo như thế, là người đàn ông hoàn mỹ xuất sắc nhất thế gian!

Chỉ có người đàn ông ưu tú như vậy, về sau sẽ là chồng cô, tất cả mọi người không được phép mơ ước ảo tưởng!

Mịch Nhi chợt sững sờ, xác định tình cảm rõ ràng, sau khi ký kết hứa hẹn hôn nhân, cô trở nên độc chiếm mạnh mẽ, người đàn ông này là của cô, cô tuyệt đối không cách nào tưởng tượng anh bị người khác đoạt đi mình sẽ như thế nào. . . . . .

Hôn nhân là lâu dài, lâu đến không cách nào biết trước bất kỳ biến cố gì.

Có lẽ là bệnh sợ hãi trước khi kết hôn trong truyền thuyết, đầu Mịch Nhi chợt thoáng qua một câu nói như vậy.

Cho tới nay cô và anh cũng tâm tâm tương ánh chưa bao giờ có ngăn trở, tình cảm ngọt ngào hạnh phúc mộng ảo hơn chuyện cổ tích, cô yêu anh, cô muốn gả cho anh tình yêu của cô, không hề hoài nghi.

Nhưng, giờ quốc tế hỗn loạn như thế, lòng người càng nhiều thay đổi hơn, tương lai ư, cô, có thể vĩnh viễn có được trái tim củ Liên Tĩnh Bạch ư?

"Anh Tiểu Bạch. . . . . . Cái người này sao cưng chiều em yêu em đối với em tốt như vậy, thật sẽ làm hư em mất." Trên mặt Mịch Nhi bỗng nhiên xuất hiện một chút u ám, cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Liên Tĩnh Bạch, lòng càng thêm phức tạp và sợ hãi càng để lâu càng sâu, cô muốn nghiên cứu kỹ, cho dù vừa rồi sau khi cầu hôn thành công, lúc này hoàn toàn không nên nghĩ những vấn đề này.

Cuối cùng, cô thấp thỏm hỏi một câu mà tất cả phụ nữ đều lo lắng đề phòng: "Nhưng. . . . . . Nếu như ngộ nhỡ về sau sẽ có một ngày, anh cưng chiều thương yêu đ một người phụ nữ khác, tốt với người ấy tăng gấp bội, đến lúc đó, vậy em phải làm sao. . . . . ."

"Đứa ngốc!" Liên Tĩnh Bạch yêu thương hôn trán cô một cái, "Suy nghĩ lung tung gì vậy, làm sao có thể chứ!"

"Anh nói nha, chuyện như vậy mỗi một ngày đều xảy ra trên thế giới, anh thông minh như vậy hích, hiện tại giúp em nghĩ một số biện pháp trước!" Mịch Nhi nhất quyết không buông tha hỏi, " Bây giờ anh yêu em, ai có thể đảm bảo tương lai ngày nào đó sẽ không yêu người khác? Phụ nữ khó tránh khỏi lớn tuổi nhan sắc phai tàn, khi trên người em đã không có gì để anh thích, anh yêu người khác, rốt cuộc em phải làm sao mới tốt. . . . . ."
Bình Luận (0)
Comment