Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 182

Triển Liên Tranh say mê diễn tấu hình như cảm nhận được ánh mắt của Mịch Nhi, cô theo cảm giác nhìn lại, vừa thấy được Mịch Nhi xinh đẹp động lòng người, mắt cô nhất thời sáng lên, mỉm cười với Mịch Nhi trừng mắt nhìn.

Mục Cẩn cũng nhìn thấy Mịch Nhi và Liên Tĩnh Bạch đứng chung một chỗ, nở nụ cười, trên gương mặt tuấn mỹ của cậu một vẻ hân hoan vui mừng.

Mặc dù giờ phút này hai người bọn họ đều rất muốn chạy về phía Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi, nhưng cuối cùng vẫn phải hoàn thành trách nhiệm đàn đến khúc cuối, hai người mới cùng rời khỏi dàn nhạc, chạy tới bên cạnh bọn họ.

"Liên Tranh, A Cẩn, các em vậy mà chạy đến!" Mịch Nhi kích động ôm lấy em trai và Muội Muội, không ngừng quan sát Triển Liên Tranh năm năm không thấy.

Triển Liên Tranh hiện giờ đã hai mươi tuổi hoàn toàn không giống cô gái nhỏ mười lăm tuổi trước kia, em ấy càng trở nên xuất sắc càng động lòng người, mặc lễ phục màu vàng nhạt, xinh đẹp như thiên sứ. Từ bé học tập âm nhạc càng khiến em ấy có một loại lịch sự tao nhã và tinh khiết tự nhiên, giống như nụ hoa chớm nở, làm cho người ta muốn che chở.

"Chị Mịch Nhi, anh cả, đính hôn vui vẻ!" Triển Liên Tranh tiến lên ôm Mịch Nhi và Liên Tĩnh Bạch, dâng lên lời chúc phúc chân thành nhất, "Thật tốt quá, chị Mịch Nhi cuối cùng cũng gả cho anh cả, về sau em sẽ không còn không thấy được chị rồi!"

"Chị, chị rốt cuộc cũng gả ra ngoài, về sau liền an phận và phát triển cùng chung sống với anh ấy, không cần giằng co nữa. . . . . ." Mục Cẩn nói lời ác độc châm chọc Mịch Nhi, giận dữ oán trách, "Chị không ở đây trong mấy năm này, mỗi ngày của em cũng không dễ chịu, năm nay em mới mười sáu tuổi, tại sao phải bắt đầu tiếp quản gia nghiệp? Chị trở lại rồi hãy mau tiếp nhận công ty đi!"

"Nam tử hán phải gánh vác, không cho oán trách lung tung, công ty tất cả đều là của em, em phải cố gắng hơn mới được!" Mịch Nhi đẩy em trai ra, cô quay đầu lại nhìn Triển Liên Tranh, thay đổi mong muốn không ngừng thì thầm xin lỗi, "Thật xin lỗi Liên Tranh, năm đó bản thân chị đã làm sai chuyện chạy trốn, khiến em đau lòng rồi! Chị đã trở về lâu rồi, tuy nhiên cũng không dám báo cho em, em còn không tính toán chuyện cũ như vậy. . . . ."

"Chị là chị Mịch Nhi của em, không đúng, hiện tại nên phải gọi chị là chị dâu. . . . . ." Triển Liên Tranh lộ ra một nụ cười đáng yêu, ôm lấy cô nói, "Chúng ta là người một nhà nha, chị không sao em liền sẽ không tức giận, bây giờ phải thực hiện tình tiết trong Bách Bảo là chị gả vào nhà em, em đương nhiên càng vui mừng!"

Triển Liên Tranh len lén thì thầm bên tai Mịch Nhi: "Chị dâu, lén nói cho chị biết một chuyện nha, anh cả anh ấy đối với chị tình sâu mãi mãi, chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt phong lưu **, chị gả cho anh ấy là tốt rồi! Chỉ có điều, chị phải đối tốt với anh ấy không để anh ấy thất vọng nha, nếu không em là sẽ tức giận đấy!"

"Uhm!" Mịch Nhi ngượng ngùng hạnh phúc gật đầu một cái, đồng ý nói.

"Tốt lắm, chúng ta ra ngoài trò chuyện tiếp đi." Liên Tĩnh Bạch nhịn không được nhắc nhở em gái và vị hôn thê, "Hai người các người có lời gì có thể từ từ nói, thời gian đêm nay cũng không thích hợp. Anh và Mịch Nhi còn phải ra đại sảnh, Liên Tranh, A Cẩn, các em cũng cùng đi chứ!"

Một nhóm bốn người vừa nói vừa cười trở về đại sảnh bữa tiệc, cô dâu chú rể vốn bị chú ý đi tới, đã hấp dẫn sự chú ý của các khách mởi, hai vị thiếu niên thiếu nữ vây quanh bên cạnh bọn họ, càng khiến người ta kinh ngạc kêu lên.

Vị thiếu niên còn khá trẻ tuổi kia là thiếu gia duy nhất của nhà họ Mục Mục Cẩn, năm nay mười sáu tuổi, đã bắt đầu tiếp quản sự nghiệp của nhà họ Mục. Cậu ta làm việc biểu hiện ra thiên phú và uy hiếp tuyệt hảo, tuyệt đối là hậu sinh khả úy một ngôi sao thương giới, thậm chí so với cha mình Mục Thần năm đó còn thông minh xảo quyệt hơn!

Có thể đoán được, chờ cậu ta sau khi lớn lên chín chắn hơn, sự nghiệp của Mộ Nguyệt và MOON trải rộng toàn cầu ở trên tay cậu ta sẽ tỏa sáng cỡ nào!

Mà vị thiếu nữ thanh thuần xinh đẹp kia là tiểu thư được cung chiều nhất nhà họ Triển Triển Liên Tranh, cô là đối tượng mà tất cả thiên kim quý tộc đều hâm mộ ghen tỵ, dung mạo, tính tình, thiên phú, dòng họ mọi mặt đều là trình độ đứng đầu, là một vị thiên kim quý tộc không thể soi mói, không người nào có thể nói ra một câu khuyết điểm của cô!

Mặc dù cô không tiếp nhận sự nghiệp nhà họ Triển, chỉ chuyên tâm với đàn piano, nhưng sẽ không có ai coi thường địa vị của cô ở nhà họ Triển, Triển Liên Tranh tuyệt đối là viên minh châu được mọi người nâng ở lòng bàn tay, là một thành viên cực kỳ có phân lượng của nhà họ Triển!

Nhưng hai vị thiếu niên và thiếu nữ xuất sắc như vậy, vậy mà lúc này không hề cách ngại trò chuyện với cô dâu Mịch Nhi không có danh tiếng gì, ý tứ trong đó càng làm cho người ta suy nghĩ sâu xa . . . . . .

Nhà họ Triển và nhà họ Mục luôn qua lại thân thiết, Mục Cẩn và Liên Tĩnh Bạch nhà họ Triển, Triển Liên Tranh thân nhau như một nhà cũng bình thường, nhưng hai người này với vị hôn thê của Liên Tĩnh Bạch củng thân mật như vậy, đây tuyệt đối không phải người phụ nữ tùy tiện có thể làm được!

Rốt cuộc vị tiểu thư Mịch Nhi này xuất thân hùng hậu bối cảnh siêu phàm, đến trình độ bọn họ không thể tìm tòi nghiên cứu, hay là, cô có khả năng đặc biệt gì hấp dẫn thiếu gia nhà họ Mục và tiểu thư nhà họ Triển yêu thích đây. . . . . .

Có lẽ, bọn họ còn phải tiếp tục quan sát nữa.

Liền Tĩnh Bạch dò xét khách khứa một phen, quyết định mang theo Mịch Nhi đi gặp mấy vị khách quen , dĩ nhiên, anh chọn chính là người Mịch Nhi nhất định sẽ cảm thấy thả lỏng dễ chịu.

Mịch Nhi có chút không quen theo anh bước ra xã giao, nhưng khi nhìn thấy khách mời, cô thật như Liên Tĩnh Bạch mong muốn, lập tức cảm thấy nhẹ nhỏm vui vẻ.

Thì ra, anh chọn đều là bệnh nhân cô chữa bệnh lúc còn chưa rời khỏi, là mấy tổng giám đốc quản lý lão gia dòng họ chịu ân huệ của cô!

Bọn họ vừa rồi thấy cô trên đài, liền mơ hồ hoài nghi thân phận của cô, bây giờ bọn họ xác định cô chính là người ban đầu đã cứu mạng mình, không có chỗ nào không phải cảm kích, một vị bác sĩ y thuật cao siêu tuyệt đối đáng giá cho bọn họ những tầng lớp lãnh đạo này có bệnh cũ qua lại thân thiết, nếu như không phải trường hợp bất thường, bọn họ cũng hận không thể ngay tại chỗ để cho Mịch Nhi tái khám cho bọn họ một phen!

Cho nên, Mịch Nhi bước ra xã giao vẫn có liên quan với y học, chỉ cần dính dáng đến chuyên ngành của cô, cô hoàn toàn không sợ, biểu hiện ra thái độ càng xuất sắc hơn.

Cô cẩn thận lễ phép nghe bọn họ than thở, cười nói giao hẹn nhất định đặt thời gian tái khám, lời nói và cử chỉ của cô hoàn toàn là tự nhiên thanh thản quý phái, khiến người ta hoàn toàn không thể tin cô là lần đầu tiên tham gia dạ tiệc sau năm năm xa cách.

Đây lại khiến nhiều khách mời nghi ngờ hơn, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi xã giao vớinhững người nổi danh hai giới thương chính, bọn họ đều là người già bởi vì thân thể khó chịu mà bình thường tính tình cổ quái, nhưng vì sao bây giờ có vẻ mặt ôn hoà với Mịch Nhi như thế, thật không ngờ nói chuyện rất hợp ý!

Đoán không ra, nhà họ Triển mặc dù không tiết lộ một chút tin tức về cô dâu, nhưng ánh mắt tinh tường của các khách mời từ cử chỉ và dáng vẻ của cô, vậy mà cũng không đoán được một chút dấu vết!

Nghi ngờ và cảm giác thần bí sâu hơn, tất cả khách mời lại bắt đầu nổi lên suy nghĩ liên tưởng phong phú. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment