Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 193

Nhưng Liên Tĩnh Bạch thần thông quảng đại biết được Alex đến, càng tra ra được mục địch Alex đến đây, bây giờ cô rất khẩn cấp muốn biết tất cả, đã sắp tò mò tới chết!

Nếu như ngay cả Tĩnh Bạch đã tra ra được tin tức chính xác, cũng chính là đối với cô mà nói, có thể biết Alex tới Mộc Ái muốn làm gì, anh lại biết lúc nào thì sẽ rời đi! Cô cũng có thể quyết định lúc nào thì có thể tới bệnh viện Mộc Ái, đi thới thế giới y học rộng lớn trổ tài!

"Được, được, anh đều nói. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch vội vàng xin tha, khó hưởng thụ được ân huệ của mỹ nhân, hôm nay lễ phục của Mịch Nhi vốn mỏng manh, cứ cọ tới cọ lui như vậy sẽ chỉ làm anh bốc lửa đốt người, rồi lại không thể không tăng cường nhẫn nại xuống, đây mới là tổn hại sức khoẻ lớn nhất!

Anh âm thầm điều chỉnh tư thế Mịch Nhi, không để cho bộ vị trọng điểm trực tiếp trêu chọc phần lưng của anh, mới chậm rãi nói ra chuyện Alex tới: "Anh ta cũng không phải đến nhận chức ở bệnh viện, cũng không phải là bệnh nhân tới xem bệnh, mà lấy thân phận hộ tống, cùng với một người bệnh ngoại quốc tên là TM tới Mộc Ái chẩn bệnh. Cái gười TM thân mắc bệnh lạ đã tìm đến vô sỗ bệnh viện nổi tiếng chuẩn bệnh, lần này là nghe tiếng tăm Mộc Ái chuẩn bệnh, muốn dốc toàn lực cuối cùng chữa ngựa chết thành ngựa sống. Anh cũng nhớ em nói Alex cũng chữa bênh, anh đoán có lẽ anh ta là bác sĩ chuyên điều trị cho TM, nên tới bệnh viện Mộc Ái trị liệu. . . . . ."

"À, hoá ra là như vậy !" Mịch Nhi bừng tỉnh hiểu ra, "Khó trách em không biết rốt cuộc Alex tới đây làm gì, thì ra là em căn bản cũng không nghĩ đến điểm này! Anh ta đã che dấu thân phận bác sĩ, chỉ cam tâm làm một người hộ tống, thật sự không phù hợp với cá tính khoe khoang của anh ta!" di^end^anl^equ^d^n- Mèo Hoang

Ánh mắt của cô đảo qua vài vòng, rất hưng phấn nói: "Nếu anh ta chỉ vì chữa trị cho TM mà đến, vậy chỉ cần chữa khỏi cho TM không phải tốt sao! Em quyết định, ngày mai sẽ đi tới xem lý lịch bệnh nhân, mà bệnh nhân đầu tiên của em trong Mộc Ái, chính là TM rồi !"

"Nếu như em đi chữa bệnhTm, nhất định sẽ gặp phải Alex, không phải em muốn tránh né anh ta sao?" Liên Tĩnh Bạch nhắc nhở, "Nếu như anh ta biết về sau em cũng làm việc ở Mộc Ái, sẽ thoải mái bỏ qua cho em sao?"

"Nhưng. . . . . . Nhưng nếu như không chữa khỏi cho TM, Alex sẽ không đi a! Em cũng biết y thuật của Alex, chứng bệnh có thể làm khó anh ta chính là rất khó giải quyết! Nếu như em không tự mình ra tay, em sợ là cả Mộc Ái cũng không người nào có thể giải quyết, chẳng lẽ còn muốn em phải rời núi chữa bệnh à. . . . . ." Mịch Nhi cũng nghĩ đến vấn đề này, tình thế khó xử, "Có lẽ đây chính là một cuộc lựa chọn lâu dài đau khổ, hoặc là Alex cứ sống ở thành phố K cho đến khi anh ta hết hy vọng chữa bệnh cho TM, hoặc cô chủ động xông ra, sau khi chữa khỏi cho TM thì đánh hết bọn họ cho vào bao ném đi, nên tạm thời chịu đựng Alex quấy rầy trong lúc chữa bệnh. . . . . ."

"Em yên tâm, hai khả năng này đều sẽ không có." Liên Tĩnh Bạch chợt thần bí cười một tiếng, "Anh sẽ không để cho bất kỳ người đàn ông nào có cơ hội quấy rầy em...ngươi phải tận tình đi làm chuyện mình thích, không nên bởi vì những người khác mà chùn bước."

"Hả? Anh có biện pháp!" Ánh mắt Mịch Nhi sáng lên, cô đối với Liên Tĩnh Bạch phúc hắc đã toàn tâm tin tưởng, tự mình không nghĩ ra được biện pháp tốt, bình thường anh sẽ bất ngờ!

"Đây là bí mật, nói ra cũng không linh!" Liên Tĩnh Bạch lắc đầu mà nói, "Đợi đến lúc đó em sẽ biết, tuyệt đối sẽ nhàn nhã suốt đời, để cho em không bao giờ phải phiền não!"

"Vậy em cũng chỉ tiếp tục chờ rồi. . . . . ." Mịch Nhi chấp nhận không lãng phí tinh lực hỏi, trải qua bao kinh nghiệm đã để cho cô học thông minh ra, anh không muốn nói cô cũng không hỏi.

Có thể khiến cho cô sống yên bình thì thế nào cũng được.

Ý tưởng Mịch Nhi bộc phát, cô hài hước uốn hai bên lỗ tai Liên Tĩnh Bạch, giống như cầm day cương điều khiển ngựa, trong miệng lẩm bẩm: "Tiểu Bạch, chạy nhanh lên một chút! Kéo!"

Liên Tĩnh Bạch bị cô làm cho dở khóc dở cười, chẳng lẽ bây giờ cô còn muốn cưới ngựa giống như hồi bé ư, còn quát một tiếng kéo!

Đồng ý của cô chạy nhanh lên một chút, đó chính là thừa nhận mình là ngựa, nhưng mắng cô mấy câu mình không làm được, Liên Tĩnh Bạch không thể làm gì khác hơn là lắc đầu một cái im lặng không lên tiếng, anh lén đưa tay lên nhéo cái mông nhỏ của Mịch Nhi, trả thù để cho cô cảm thấy hơi đau đớn.

"A! Anh nhéo em!" Mịch Nhi hoảng sợ kêu, nắm bờ vai anh đánh lại, "Anh cái đồ trứng thối, em để cho anh nhéo này--"

Liên Tĩnh Bạch lại hoàn toàn đem việc Mịch Nhi khoa chân múa tay như đang mát xa, mượn cơ hội hoạt động bả vai căng thẳng một chút, miệng anh cũng không đáp lời, chỉ vững vàng cõng cô đi về phía trước.

Mịch Nhi ầm ĩ thì cũng thôi đi, nhưng anh vẫn còn nhớ, bây giờ anh còn nhớ Mịch Nhi có vết thương trên người, bọn họ phải nhanh về nhà bôi thuốc.

Mịch Nhi lên tiếng nửa ngày nhưng vẫn không có người đáp lại cô, cũng từ từ dừng lại, cô khó khăn ngoan ngoãn nằm trên bả vai anh, mặc cho anh bảo vệ an toàn của cô, vững vàng cõng cô đi qua từng bụi cỏ rừng cây.

"Anh Tiểu Bạch?"

"Hả?"

"Làm sao em cảm thấy, ở phía sau lưng anh về nhà, rất quen thuộc chứ?" Yên tĩnh thật lâu, Mịch Nhi vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.

Loại cảm giác được anh cõng trên lưng thật tốt, vừa quen thuộc lại thân thiết, rốt cuộc thì lúc nào cô đã từng trải qua việc này?

"Em không còn nhớ sao? Đó là chuyện mười mấy năm trước, thời điểm em năm tuổi, anh cũng tìm em lúc em tức giận bỏ đi, lại còn cậy mạnh bị thương, anh cũng giống như bây giờ, cõng em trở về nhà. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch đáp lại vấn đề của Mịch Nhi, không khỏi nhớ lại chuyện trong tuổi thơ, ánh mắt anh trở nên dịu dàng, cảm khái thì thầm nói: "Anh vĩnh viễn đều nhớ, chính là lần đó, em đồng ý sau khi lớn lên sẽ gả cho anh, mà bây giờ cuối cùng chúng ta đã thực hiện lời hứa, sẽ kết hôn. . . . . ."

"Anh còn dám nói! Năm đó rõ ràng là anh uy hiếp lợi dụng, lừa bán một tiểu Lolita không biết gì! Anh dùng một điều đã bắt em giao ra cả đời, quả thực là quá đen tối!" Vừa nghĩ tới Liên Tĩnh Bạch năm tuổi phúc hắc, bây giờ Mịch Nhi vẫn còn tức giận bất bình, "Gian thương! Tại sao anh không dứt khoát đến cướp đoạt, loại buôn bán không vốn này, cũng chỉ có thể lừa gạt em của năm đó thôi, đáng thương em lúc ấy còn ngây ngốc bị lừa, vì vậy đã bán tất cả tương lai!"

"Em muốn đổi ý? Giao dịch đã thành, tuyệt đối không cho phép giờ trò!" Liên Tĩnh Bạch khẽ cười nói, anh cúi đầu hôn lên cánh tay đung đưa trước cổ anh, bá đạo tuyên bố, "Em là cô vợ nhỏ anh đã sớm quyết định, mặc kệ khi đó em có đồng ý lớn lên gả cho anh hay không ...anh cũng đều hoàn toàn nhận định em là vợ tương lai rồi!"
Bình Luận (0)
Comment