Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 203

Một đêm trôi qua rất nhanh, khi mặt trời lên cao, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng cả vùng đất, một ngày mới lại tới, mà ngày này là một ngày cực kỳ đặc biệt.

Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi đều kết thúc ngày nghỉ hiếm có, hôm nay, Mịch Nhi sẽ chính thức đi làm ở bệnh viện Mộc Ái, mà Liên Tĩnh Bạch cũng tiếp quản lại Triển thị, lại bắt đầu công việc bận rộn căng thẳng.

Hai người cùng nhau rời giường rửa mặt, ăn chung bữa sáng, rồi mỗi người đi một ngả khác nhau, Liên Tĩnh Bạch lái xe đi tới Triển thị, mà Mịch Nhi không chút lo lắng, bản thân chậm rãi lắc lư đi tới bệnh viện.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, nên không cần xe thể thao phong cách đưa đón như vậy, cô ở trong bệnh viện Mộc Ái vẫn chỉ là một người mới, nhất định phải giảm thấp sự tồn tại. Cô còn muốn che giấu thân phận nhiều hơn để khảo sát xung quanh bệnh viện một chút, lần đầu tiên khiến cho bệnh viện mưa gió, nhưng tuyệt đối như bình thường!

Nhưng hôm nay, nhất định là một ngày không bình thường, cho dù Mịch Nhi có muốn khiêm tốn, tình nguyện không có tiếng tăm gì, thì chuyện phát sinh kế tiếp không có cách nào khống chế được, đều chỉ có thể bị động nhận lấy tất cả.

Cô thế nào cũng không nghĩ đến, chỉ trong vòng một ngày, bằng tất cả mọi cách cô đã được vang danh ở trong bệnh viện, cô lại càng không thể nghĩ tới, những chuyện kinh ngạc ngoài ý muốn sẽ làm cho cô mất đi cái gì, và đạt được cái gì. . . . . .

Cả đường nhẹ nhàng nhày nhót về phía bệnh viện, tâm tình Mịch Nhi vừa hưng phấn vừa khẩn trương, lại hiếu kỳ lo lắng

Hôm nay cô sẽ bắt đầu trị liệu cho Tim tiên sinh bị bệnh giai đoạn cuối, điều này làm cho dòng máu bác sĩ chảy trong người cô sôi trào. Cô có chút vội vã muốn bắt đầu áp dụng phương án trị liệu đã làm cùng mẹ, cực kỳ hi vọng lập tức trị khỏi cho Tim, đây mới là trách nhiệm của cô trong thiên chức bác sĩ!

Tò mò của cô lại nhằm vào điểm đáng ngờ tối qua của Liên Tĩnh Bạch, cô rất muốn biết cuối cùng hôm nay anh định làm ra chuyện gì, rốt cuộc làm sao có thể đánh lui Alex, đủ loại nghi vấn khiến lòng Mịch Nhi giống như mèo nhỏ bắt đầu ngứa ngáy một chút. Cô tò mò đối với hành động của Liên Tĩnh Bạch, và sốt ruột với kết quả cuối cùng.

Mặc dù thỉnh thoảng tâm tình vui mừng một chút nhưng nghĩ tới chuyện phải gặp lại Alex là thấy bất mãn và bực tức, nhưng trên đường Mịch Nhi tới bệnh viện Mộc Ái, trên cơ bản tâm tình vẫn tốt.

Nhưng khi Mịch Nhi đến khoa nhân sự bệnh viện báo cáo, rất nhiều lãnh đạo Mộc Ái đã biết thân phận của cô mà nghênh đón, khi được viện trưởng tự mình dẫn dắt, đi tới phòng đặc biệt sắp xếp cho cô, khi cô tiếp nhận bệnh nhân mà Mộc Ái danh tiếng lừng lẫy không có cách nào trị được, tên bệnh nhân là Tim, khi Alex vẫn luôn trị liệu bên cạnh Tim nhìn thấy cô, điên cuồng ân cần nói lời yêu thương. . . . . .

Đủ chuyện không bình thường xảy ra trên người mới tới Mộc Ái như cô, không nghi ngờ chút nào, trong nháy mắt cả bệnh việt nhấc lên sóng gió nghị luận, để danh tiếng của cô lan nhanh như tốc độ của bệnh truyền nhiễm, lập tức truyền khắp ngóc nghách Mộc Ái.

"Mục cô nương, thì ra cô là bác sĩ ở Mộc Ái? Tại sao lần trước nhìn thấy tôi không nói, thật khiến người ta lo lắng! Cô có biết trong mấy ngày qua tôi nhớ cô thế nào không, đủ loại suy nghĩ lung tung hành hạ tôi không thể ngủ say giấc. . . . . . Tôi không đoán ra cô tới Mộc Ái vì làm bác sĩ, vẫn cứ nghĩ cô đến xem bệnh làm tôi đi tìm các khoa, cũng không có phát hiện dấu vết của cô, tôi vừa sợ cô đang bị bệnh không có cách nào ra cửa, lại sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quả thực khiến tôi bận tâm từng phút từng giây. . . . . ."

Tốt nhất anh lập tức bận tâm đến chết đi, có thể chết thì chết càng xa!

"Ha ha, tô đã sớm biết mình suy nghĩ nhiều mà, lấy y học của Mục cô nương, dù bản thân có bệnh gì thì cũng tự mình chữa khỏi, vì tôi quan tâm mà nghi linh tinh! Đúng rồi, Mục cô nương đến đây tiếp nhận trị liệu cho Tim, có cần tôi cung cấp bệnh án trực tiếp? Thật ra thì, Tim là người quen biết cũ của nhà tôi, kể từ anh ta bị bệnh, tôi vẫn luôn đi theo trị bệnh, nếu như cô có gì muốn hỏi, cứ hỏi tôi...tôi tuyệt đối hiểu rõ người nhất. . . . . ."

Không có gì cần hỏi anh, anh câm miệng là được rồi!

"Mục cô nương, cô muốn uống nước không? Không bằng tôi gọt táo cho cô, chúng ta lại vừa ăn vừa nghiên cứu bệnh tình, cùng nhau kết hợp trị liệu cho Tim! Mà kể từ một năm trước ở bác sĩ không biên giới, lần đầu tiên chúng ta hỗ trợ lần nữa, vợ chồng đồng tâm song kiếm hợp bích, nhất định có thể chữa khỏi tất cả bệnh tật. . . . . ."

Ghét con ruồi, cứ kêu ong ong phiền chết!

Trên trán Mịch Nhi đã hiện lên đầy vạch đen, tại sao trên thế giới có thể có loại sinh vật khiến người ta ghét như vậy, loài này tên Alex!

Cho dù cô không thèm quan tâm lời của Alex, hết sức coi nhẹ tiếng nói ma quỷ chui vào lỗ tai, cho dù cô không bận tâm trả lời câu nào, chỉ là hết sức chăm chú nhìn sang dụng cụ trị liệu, cẩn thận tỉ mỉ đo lường số liệu thân thể cho Tim, nhưng anh ta vẫn còn có thể nói chuyện vui vẻ, càng kéo đề tài nói chuyện càng xa!

Những câu nói lấy lòng buồn nôn kia, những lời nói quan tâm săn sóc kia, tại sao nói ra từ trong miệng Alex, chỉ làm cho cô cảm thấy tức giận nổi giận!

Nghe anh Tiểu Bạch nói những lời nhớ nhung hạnh phúc dường nào, tại sao nghe người khác nói chỉ thấy ác tâm buồn nôn giống như con ruồi tạo ra tạp âm!

Mịch Nhi tuyệt vọng thở dài, cô cũng biết, cô cũng biết chỉ cần đối mặt với Alex, sự kiên nhẫn của cô rơi vào đáy cốc, cái này có thể khiến cho Thần Tiên cũng phải nổi điên, tại sao cố tình chỉ quấn lấy một mình cô!

Nếu không phải là cô nghiêm túc tiếp nhận bệnh nhân Tim này, nếu không phải là cô muốn chữa khỏi thật nhanh, cô sẽ không thể sống chung với Alex dù là một giây đồng hồ. . . . . .

Nếu như nói, Alex tồn tại quấy rầy ở trong dự liệu của cô, nhưng một ít người khác, cô cũng không thể nghĩ tới cũng sẽ xuất hiện . . . . . .

Mịch Nhi chớp mắt mấy cái, từ khóe mắt quét nhìn sang đám quần chúng hỗn loạn vây xem bên ngoài, những người mặc áo choàng trắng, đồng phục y tá, nhân viên y tế, chẳng lẽ bọn họ rảnh rỗi nhàm chán đến trình độ này?

Nếu không thì sao cứ tới địa bàn của cô, len lén rình coi bàn luận xôn xao ở cửa ra vào, rốt cuộc bọn họ đến đây làm gì
Bình Luận (0)
Comment