Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao

Chương 105



Thật lâu rồi không có nghe thấy có người gọi cả tên lẫn họ để mắng anh.

Anh rất nhớ em.

Chúc Xuyên ngẩng đầu, nhìn ánh mắt cực kỳ trầm lặng của Bạc Hành Trạch, kín đáo mà không bộc lộ ra, cười nhạo: "Tôi không biết, Bạc tổng vậy mà có sở thích như thế này, thích người khác mắng anh sao?"
Bạc Hành Trạch nhìn Chúc Xuyên từ trong lòng ngực hắn tránh ra, lui về phía sau một bước, đứng thẳng người, tựa như một con nhím bị chạm vào vảy ngược, trong mắt chỉ toàn phòng bị và chán ghét.

"Chúc Xuyên.

"
"Bạc tổng.

" Chúc Xuyên nhìn hắn, vẻ mặt lần đầu trở nên lạnh lùng, mang theo ý mỉa mai rõ ràng: "Đứng ở chỗ cao, cũng học được kiểu hẹn cɦịƈɦ rồi sao, chỉ là thực đáng tiếc, hiện tại tôi thích phụ nữ.

"
Bạc Hành Trạch hơi nhấp môi, tùy ý Chúc Xuyên châm chọc hắn, cái gì cũng chưa nói, chờ tới lúc sự trầm mặc giữa hai người lớn đến mức bao phủ cả phòng họp, mới nhẹ nhàng mở miệng, "Trước kia em cũng nói mình không thích đàn ông, chỉ thích anh.

"
Tiếng nói của hắn trầm thấp, hơi thở đều đều nhìn không ra nóng nảy, như là vĩnh viễn bình tĩnh có thể bóp chặt mạch máu của Chúc Xuyên.

Lúc học cao trung đám bạn xấu của Chúc Xuyên nghe nói hai người bọn họ ở bên nhau đều nói không hợp, Chúc Xuyên khống chế không được Bạc Hành Trạch, người như vậy không ai khống chế được.

Chúc Xuyên nghe xong lời này căn bản không để ý, bóp cổ Bạc Hành Trạch, ngồi trong chỗ tối, chứa ý cười hỏi hắn: "Tôi không thể khống chế được cậu sao.

"
Nhiều năm trôi qua, Chúc Xuyên vẫn nhớ rõ ánh mắt ngày đó của hắn, u ám như là ánh lửa đến từ địa ngục, thiêu đốt đến đám linh hồn cuối cùng, như muốn làm anh bị phỏng.

"Tôi chỉ khuất phục cậu.

"
Đây là lần duy nhất Bạc Hành Trạch nói lời tâm tình với anh, kỳ thật không phải lời tâm tình, càng như là hứa hẹn.

Nhưng mà lúc trước hứa hẹn càng nhiều, Chúc Xuyên cảm thấy mình đã chịu áp bức nhiều bao nhiêu, anh kéo cổ áo của mình ra, trên là da trắng nõn là những vết xanh tím trải dài.

"Có nhận ra cái này không?"
Chúc Xuyên từ trong ánh mắt của Bạc Hành Trạch thấy sự phẫn nộ cùng với biểu cảm đột ngột trầm xuống, anh biết đây là biểu hiện tức giận của Bạc Hành Trạch, người này nóng giận không giống người khác.

Không quậy.


Không ầm ĩ.

Thậm chí không nói gì, ngoại trừ mày cau lại và biểu cảm trầm xuống, nếu không phải người cực kỳ thân thiết cũng không phát hiện ra hắn nổi giận, Chúc Xuyên biết, là bởi vì mỗi lần sau đó, mình sẽ bị trừng trị rất thảm.

Có một lần cuối kỳ, anh đi uống rượu với đám bạn xấu.

Thời điểm Bạc Hành Trạch chạy tới, thấy cậu đang ôm vai một cô gái, ý thức mơ hồ không biết đang nói gì, quá ồn, cậu nghe không rõ.

Cô gái đó mặc váy ngắn hở ngực, trên dưới không che chắn kỹ, mềm mại làm nũng bưng ly rượu đút cho cậu uống, tửu lượng của Chúc Xuyên không tốt làm người phẫn nộ, khuôn mặt trắng nõn bị rượu làm cho mờ mịt mà lộ ra một lớp phấn hồng, mê người cực kỳ.

Chúc Xuyên lúc đó còn nhỏ, tuy rằng là Beta, nhưng sống trong nhung lụa, thoạt nhìn yếu ớt như Omega.

Bạc Hành Trạch đè cơn giận lại, đi tới nắm lấy cánh tay của Chúc Xuyên túm cậu lên, không nói lời nào mà đi ra ngoài.

Cô gái bị hắn làm cho hoảng sợ, ly rượu đổ lên trên quần áo, thất thanh kinh hô: "Cậu làm gì vậy.

"
Đám bạn xấu có hai người cùng khối, nhưng cũng không quen thân, nhưng đều là loại hình như Chúc Xuyên, đều là tính của đám con nhà giàu, thấy hắn túm Chúc Xuyên, toàn bộ đứng lên.

"Mày là ai, buông tay.

"
"Này, Bạc Hành Trạch cậu làm gì vậy, anh Xuyên tới chơi với tụi này cũng không được sao?"
"Cũng chỉ chơi mà thôi, cho mình là bạn trai của Chúc Xuyên rồi quản quá rộng đi, mày cũng không tiểu ra rồi tự soi gương xem, là cái đức hạnh gì, mày xứng đôi với cậu ấy sao.

"
Đôi mắt của Bạc Hành Trạch khẽ nâng, quét qua mọi người liếc mắt một cái.

Chúc Xuyên uống say, mơ mơ màng màng thấy hắn liền cười, đưa tay sờ sờ mặt hắn, "Sao cậu lại tới đây?"
Bạc Hành Trạch cũng không để ý đến Chúc Xuyên, từ lúc tiến vào nửa chữ cũng không nói, cho đến lúc về tới phòng của Chúc Xuyên, xả một bồn nước lạnh ném cậu vào.

Chúc Xuyên lập tức tỉnh rượu, trong bồn tắm đạp nước nửa ngày mới phản ứng lại, "Bạc Hành Trạch cậu làm gì vậy, có bệnh à?"
Chúc Xuyên vừa mắng vừa bò dậy ra khỏi bồn, đôi mắt ướt đẫm trừng mắt liếc Bạc Hành Trạch một cái, còn chưa nói xong đã bị hắn đè lên tường, hai tay kiềm chặt lại, gạch men lạnh lẽo, đè sau lưng cậu có hơi cộm người.

"Bạc a! ! "
Bạc Hành Trạch hung dữ lạ thường, như là mất khống chế như muốn cắn xé, từ miệng tới tay không có không nghĩ xé nát cậu, Chúc Xuyên đau đến mức vành mắt đỏ bừng, nước mắt sinh lý thấm ra một lớp nước.

Bình thường chỉ cần Chúc Xuyên khóc, Bạc Hành Trạch sẽ lập tức chịu thua, tuy rằng vẫn trầm mặc nhưng sẽ vô thức nhẹ tay dỗ cậu, lần này thế nhưng hắn ác hơn.

Sáng hôm sau Chúc Xuyên tỉnh dậy, cổ họng đau như thể nuốt cả nắm cát, tứ chi tựa như bị dỡ ra, còn có một chỗ bị sử dụng quá độ mà đau buốt mất cảm giác.

"Cậu là súc vật hay sao?" Chúc Xuyên nằm liệt, khàn giọng mắng Bạc Hành Trạch: "Biết mình lớn còn không chú ý chừng mực, cậu mẹ nó ăn thuốc gì mà muốn làm chết tôi rồi.

"
Bạc Hành Trạch trầm mặc nhặt quần áo dơ trên mặt đất bỏ vào rổ, lại từ tủ quần áo lấy ra quần áo để cậu mặc vào, Chúc Xuyên nhìn bóng dáng của hắn, từng vết cào rướm máu biểu hiện hắn cũng chịu không nôri, trong lòng tức khắc hơi băn khoăn.

"Cái kia! ! " Chúc Xuyên muốn xin lỗi, cậu là Beta, lại không thể tiết ra tin tức tố, cái kích cỡ kia của hắn cho dù là Omega cũng chịu không nổi, huống chi mình.

Kết quả lời xin lỗi của cậu nghẹn trong cổ họng.

Bạc Hành Trạch xoay người, từ trên cao nhìn xuống nói: "Nếu lần sau tôi phát hiện cậu lại cùng với người khác uống thành như vậy, tôi sẽ không đơn giản tạm tha cho cậu như vậy đâu.

"
Chúc Xuyên kinh ngạc.

Hắn thế nhưng có thể nói nhiều như vậy cơ á.

Có phải là đang ghen hay không?
Còn có, Chúc Xuyên đột nhiên ngồi dậy, lại đau đến "Tê" một tiếng, run vài cái mới ngồi thẳng người được, "Tôi uống rượu với người ta mà cậu đã phản ứng như thế, về sau tôi mà xã giao với người khác thì không lẽ cậu sống không được? Nhịn không nổi sẽ chia tay sao?"
Bạc Hành Trạch kéo Chúc Xuyên tới, động tác mềm nhẹ thay quần áo cho cậu, Chúc Xuyên nhìn hắn hiện tại dáng vẻ dịu dàng trầm mặc ít nói này với lời nói ép buộc hung ác vào đêm qua của hắn, lập tức thở không ra hơi.

"Này, đã suy xét chưa, không chia tay sao.

"
Bạc Hành Trạch mặc xong quần áo cho Chúc Xuyên, nhìn vào mắt cậu nói, "Tôi đã cho cậu cơ hội.

"
"Thì sao?"
"Cậu vẫn lựa chọn trêu chọc tôi.

"

Cách tám năm, Chúc Xuyên mới hiểu được ý của những lời này.

Tôi đã cho cậu cơ hội rời xa tôi, nhưng cậu vẫn lựa chọn trêu chọc tôi, vậy thì cậu cũng chỉ có thể ở bên tôi, chỉ thuộc về tôi.

Hơn nửa đêm Chúc Xuyên đi uống rượu, mấy cô gái hay tới phục vụ cho anh đều bị anh đuổi đi hết, lại bị đám bạn chế nhạo nửa ngày nói anh gần đây có phải chuẩn bị xuất gia rồi hay không.

Chúc Xuyên dựa vào trên sô pha, khuôn mặt của Bạc Hành Trạch vẫn luôn quanh quẩn trong đầu không đi, ngần ấy năm anh đã sớm ướp trong vạc rượu, không nói ngàn ly không say cũng sẽ không giống trước kia mới hai ly đã kêu cha gọi mẹ.


Trong lòng phiền, ném ly rượu xuống, đứng lên nói: "Đi đây.

"
Chúc Xuyên có người lái thay, gọi là Tiêu Nghê, là sinh viên ở chỗ Dịch Hiền vừa học vừa làm, nữ Alpha, nói không nhiều lắm, một đôi mắt luôn lộ ra một vẻ kiên nghị và trầm mặc.

Có một lần cô gái cứng rắn này đắc tội một lão già tới tìm vui, vừa lúc bị Chúc Xuyên gặp được, thấy đôi mắt của cô, ma xui quỷ khiến liền giúp cô một phen, để cô làm người lái thay cho mình, tiền lương tuyệt đối cao hơn so với khi cô đi làm công.

Chúc Xuyên còn nguyện ý giúp đỡ học phí đại học cho cô nàng, cô gái nhỏ nói không, một hai phải viết giấy nợ cho anh, về sau sẽ làm việc cho anh.

Chúc Xuyên cũng không nhiều lời, giấy nợ thì giấy nợ đi, những người như bọn họ, tính tình như con lừa, thật sự rất quật cường.

Lúc Tiêu Nghê tới Chúc Xuyên đã dựa vào ghế phó lái mà ngủ rồi, cô đưa tay gõ gõ cửa xe, thấy anh lập tức mở to mắt, mờ mịt nửa giây rồi cười với cô, sau đó mở khóa xe.

Tiêu Nghê kéo cửa xe, vừa đeo dây an toàn vừa hỏi: "Làm sao anh lại uống nhiều rượu như vậy?"
Chúc Xuyên chống trán, cười cười lại không trả lời, mà nói: "Hiện tại em càng ngày nói càng nhiều, thiết lập cao lãnh trước kia sụp đổ rồi sao?"
Tiêu Nghê trầm mặc hai giây, ngậm miệng.

Tửu lượng hiện tại của Chúc Xuyên rất tốt, nhưng có di chứng, uống quá nhiều rượu sẽ bị đau đầu, không ngừng dùng ngón cái xoa huyệt thái dương, mày nhăn chặt lại.

Tiêu Nghê đưa tay mở máy nghe nhạc, cái thứ nhất là nhạc nhẹ anh thường nghe, như là dùng đàn dương cầm đánh ra, âm sắc cũng không tốt, kỹ thuật người đánh đàn cũng không tốt, trình độ có thể là miễn cưỡng nghe được.

"Tắt đi, tôi không thích cái này.

"
Tiêu Nghê sững sờ, đưa tay tắt đi, trong xe lại lần nữa lâm vào yên lặng.

-
Về đến nhà đã khuya, Chúc Xuyên nói: "Em lái xe của anh đi đi, một cô gái nhỏ như em gọi xe không an toàn, ngày mai anh sẽ cho người tới trường của em lấy xe.

"
Tiêu Nghê cũng không khách sáo, gật đầu.

Bước chân của Chúc Xuyên lảo đảo, Tiêu Nghê mở cửa xe đi xuống, đỡ anh nói: "Em đưa anh tới cửa.

"
"Ừ.

" Bước chân của Chúc Xuyên không vững, dạ dày giống như dời núi lấp biển, yếu ớt chống cánh tay của Tiêu Nghê đi tới phía trước, kết quả vừa nhấc đầu liền thấy một người đàn ông, trầm mặc đứng ở trước cửa nhà anh.

Bước chân của Chúc Xuyên dừng lại, Tiêu Nghê cũng ngừng, nhỏ giọng hỏi anh: "Bạn của anh sao?"
"! ! " Bạc Hành Trạch là vảy ngược của anh, Chúc Xuyên không muốn thảo luận với bất luận ai, liền gục đầu xuống: "Ừ, em về trước đi.

"
Tiêu Nghê nhìn Bạc Hành Trạch thêm mấy lần, đều là Alpha, cô có thể cảm nhận được người đàn ông đứng ở cửa kia có lực áp bức cực kỳ lớn, còn có tin tức tố như muốn bùng nổ, đó là bản năng khi đối mặt với thiên địch, muốn nghiền áp đánh chết hết thảy kẻ địch.

Tiêu Nghê không chút nghi ngờ, người này thích Chúc Xuyên, khắc sâu đến xương tủy.

"Từ từ.

" Chúc Xuyên gọi Tiêu Nghê lại, lúc cô quay đầu lại, vươn tay sờ sờ đầu cô, giọng nói hơi khàn khàn chứa một chút ý cười, xoa xoa đầu nói: "Trở về chú ý an toàn, tới rồi gọi điện cho anh.

"
Bả vai Tiêu Nghê run lên, không phải bị động tác và những lời này của Chúc Xuyên dọa, là bị tin tức tố của Bạc Hành Trạch đột nhiên bùng nổ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hàm răng đánh run, "Được.

"
Tiêu Nghê vội vàng đi, Bạc Hành Trạch cố gắng xua tan một thân mùi tin tức tố của mình, trầm mặc đứng ở cửa nhìn Chúc Xuyên, vẫn luôn không nói một câu.

Chúc Xuyên đi tới phía trước, lấy chìa khoá ra mở cửa, coi như không có gì mà nói: "Anh thấy rồi đó, bạn gái của tôi rất tốt, là người có nguyên tắc như vậy, cần là đi.

"
Bạc Hành Trạch túm chặt cổ tay Chúc Xuyên, để anh ở trên cửa, ngay sau đó Chúc Xuyên nếm được mùi rượu, không biết là anh hay là Bạc Hành Trạch.

Tấn công mãnh liệt làm người chống đỡ không được, then cửa để ngay eo Chúc Xuyên, dùng sức đẩy hắn ra, cả giận nói: "Năm đó lời anh nói mẹ nó như đánh rắm thôi sao?"
Bạc Hành Trạch nhìn anh, trong ánh mắt mang theo một loại ngu ngốc.

Chúc Xuyên chưa thấy hắn như vậy bao giờ, càng cảm thấy bực bội, đem lời nói đã khắc sâu rõ ràng trong lòng như mới mà ném tới: "Tôi và Chúc Xuyên không có bất kỳ quan hệ gì, hiện tại không có, về sau cũng sẽ không có.

"
"Tôi và cậu ấy không phải người cùng một thế giới, mỗi người đều có cuộc sống của mình, sau khi tốt nghiệp cũng sẽ không gặp lại.

"
"Cậu ấy thích chẳng qua là hứng thú, hiện tại đối với tôi có hứng thú quay đầu sẽ đổi người, huống chi cậu ấy là Beta, là con nhà giàu được mọi người vây quanh, chỉ là chơi thôi, tôi không trông cậy vào cậu ấy vì tôi mà thủ lòng như một.

"
Chúc Xuyên rất không muốn nói lại những lời đó, lời hắn nói ra giống như là tự mình cầm cái cưa rỉ sắt, từng chút một cưa vào, qua nhiều năm như vậy vẫn đau thấu xương.

Anh được nhiều người vây quanh, nhưng anh sinh ra trong một gia đình như vậy, anh có thể làm sao bây giờ?
Anh phân hoá thành Beta cũng không phải việc anh có thể khống chế.

Chỉ chơi thôi.


Lúc Chúc Xuyên nghe thấy những lời này, chỉ cảm thấy cam tâm tình nguyện vì hắn chịu đau đều hóa thành một cái tát đánh vào trên mặt mình, ở trong mắt Bạc Hành Trạch, mình phải chịu những cái đó đều là do mình không có tự trọng, vội vàng để hắn nhục nhã.

Anh không chịu nỗi những uất ức này, túm đám bạn xấu tới uống cho say mèm, sau đó về nhà "Vô cớ gây rối" một hai phải chuyển trường, trực tiếp ra nước ngoài.

Tốt nghiệp cũng không trở về, trực tiếp tới Bình Châu, chỉ là không nghĩ tới cách nhiều năm như vậy còn có thể nhìn thấy hắn.

Bạc Hành Trạch vẫn nắm cổ tay anh như cũ, không có phủ nhận cũng không có thừa nhận, Chúc Xuyên càng giận, nói không lựa lời mà nói: "Bạc tổng thiếu bạn cɦịƈɦ đúng không, được, anh lấy bao nhiêu tiền mua một đêm của tôi.

"
Ánh mắt của Bạc Hành Trạch tối sầm lại, lực bàn tay đang nắm tay anh chặt hơn một chút, "Anh không thích em nói những lời này.

"
Chúc Xuyên cười lạnh: "Anh thích tôi nói lời nói gì, nói thích anh, hỏi anh có thích tôi hay không sao Bạc Hành Trạch, anh dựa vào cái gì cho rằng sau khi anh giẫm đạp tôi như thế, tôi còn phải ở chỗ này chờ anh, buông tay!"
"Những lời ngày đó! ! Em có chịu nghe anh giải thích hay không?"
Chúc Xuyên căn bản không muốn nghe, nhìn thấy hắn đã làm anh cảm thấy đau đầu không thể tự hỏi, chỉ muốn hắn cút đi, sau đó ngủ một giấc cho ngon.

"Tôi nói buông tay!" Chúc Xuyên ngẩng đầu, nhìn hắn nói: "Không buông đúng không, không buông thì tôi sẽ làm anh từ ngày mai thậm chí về sau mãi mãi sẽ không thấy tôi nữa, buông tay!"
Bạc Hành Trạch rũ mắt, buông tay ra.

Chúc Xuyên mở then cửa, hung hăng đóng sầm cửa chặn Bạc Hành Trạch bên ngoài.

-
"Làm sao lại có biểu cảm sống không bằng chết thế này, hắn lại tìm cậu à?"
Chúc Xuyên chống cằm, quấy quấy ly cà phê Phó Thanh Sơ tự tay xay, thơm, nhưng anh không muốn uống.

"Cậu nói xem hắn thân là một giám đốc tập đoàn Hồng Diệp khu vực Châu Á mà không quay về công tác, cả ngày ở một nơi nhỏ bé như Bình Châu, một ngày ba bữa lải nhải với tôi cái này, lải nhải với tôi cái kia, tôi có quan hệ gì với hắn đâu, bạn trai cũ lên giường liền muốn hòa hảo cậu nói xem hắn có phải đồ ngốc hay không?"
Phó Thanh Sơ khẽ cười.

Chuyện của anh không giấu được Chúc Xuyên, đồng dạng Chúc Xuyên cũng không giấu được anh, từ ngày Thẩm Tuyển Ý thấy trên cổ cậu ấy có dấu vết kia lại nghe nói bị chó cắn, trong lòng đã có vài phần đoán được là ai.

Anh đã quen Chúc Xuyên nhiều năm như vậy, phóng túng thì phóng túng nhưng không thích người khác lưu lại dấu vết gì trên người mình, cũng chưa bao giờ cùng đàn ông phát sinh bất kỳ quan hệ gì, mặc dù là phụ nữ cũng đều trước sau như một trên giường dưới giường bàn chuyện làm ăn rạch ròi.

Giao dịch thôi.

Chúc Xuyên mặt ngoài hành vi phóng đãng, nhưng không nói chuyện tình cảm thì mọi người đều biết, Phó Thanh Sơ có đôi khi cảm thấy làm sao có người có thể làm Chúc Xuyên phóng khoáng thành tình trạng như thế này.

Thông suốt, không hề có chấp niệm.

Cậu ta không giống mình cũng không giống Thẩm Tuyển Ý có chấp niệm cực kỳ sâu sắc như vậy, Phó Chính Thanh và Thẩm Khai Vân như khói mù bao phủ nửa đoạn sinh mạng phía trước của họ, vô luận như thế nào cũng không vượt qua được.

Nhưng Chúc Xuyên không giống, hắn nhìn mọi thứ rất thoáng, Phó Thanh Sơ nhớ tới lần đầu tiên anh nói chuyện thuốc cấm với cậu ấy, cậu ấy khuyên mình tìm một Alpha, chỉ kém nói thẳng rằng mạng quan trọng hay là trinh tiết quan trọng.

Chúc Xuyên không tán đồng, cũng sẽ không can thiệp quyết định của người khác, cho nên cậu ấy biết rõ có khả năng sẽ liên lụy tới mình nhưng vẫn lựa chọn giúp anh, bởi vì đây là chính anh lựa chọn.

Lúc sau là chuyện Thẩm Tuyển Ý rút tin tức tố, cậu ấy cũng không có can thiệp quá mức hay lựa chọn giấu giếm, thẳng đến lúc có thể ngừng việc rút ra, nói lỡ miệng.

Phó Thanh Sơ không biết Chúc Xuyên là cố ý lỡ miệng hay là không cẩn thận, những cái đó đều không quan trọng.

Chúc Xuyên giống như là người ngoài cuộc, luôn bình tĩnh, luôn không liên quan tới việc gì.

Giữa Bạc Hành Trạch với Chúc Xuyên, anh muốn tôi thì tôi liền cùng với anh, anh không cần tôi thì tôi đây cũng không cần vì anh mà thủ thân như ngọc, phóng khoáng mà thấu đáo.

"Chúc Xuyên.

"
"Hửm?"
"Cậu còn thích hắn sao?"
Cái muỗng Chúc Xuyên đang quấy cà phê rơi xuống, leng keng một tiếng đập vào trên mép ly sứ, vang lên tiếng vang thanh thúy.

Qua một lát.

Chúc Xuyên cúi đầu cười một cái, "Giữa vạn bụi hoa! ! Tôi sống nhiều năm như vậy chỉ bị hắn (ngủ) quá, cậu nói xem tôi có thích hay không.

".


Bình Luận (0)
Comment