Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao

Chương 11

____________

Sinh viên năm nhất, vừa mới tốt nghiệp lớp mười hai giương cung bạt kiếm, một khi đã thả lỏng sẽ rất khó ép bản thân quay về với áp lực.

Từ đầu học kỳ đến giờ, hắn chưa từng chui vào lớp, có thể trốn không thể trốn tất cả đều trốn.

Hai bạn học khác cùng phòng ký túc xá, Triệu Lộ và Tống Minh cũng không thích lên lớp buổi sáng, ba người so sánh người này so với người kia lười hơn một bậc.

Buổi sáng khi Thẩm Tuyển Ý tỉnh dậy trời còn chưa sáng, hắn lấy điện thoại dưới gối ra nhìn, sáu giờ ba mươi phút, hoàn hảo.

Tháng tư, mặt trời mọc rất sớm.

Hắn kéo rèm cửa lộ ra một đường nhỏ, đã lâu không cảm nhận được không khí thanh mát tươi mới, hít sâu hai cái, xoay người xuống giường.

Triệu Lộ bị động tĩnh của hắn đánh thức, bỗng nhiên ngồi dậy, "Đù mía, mấy giờ mấy phút rồi!"

Thẩm Tuyển Ý đi về phía ngăn tủ lấy đồ rửa mặt của hắn, không quay đầu lại nói: "Sáu giờ rưỡi."

"Oa, làm tôi sợ chết khiếp.

Sáu giờ rưỡi thì cậu dậy làm gì?" Triệu Lộ đổ người xuống nằm ngay đơ, ngáp một cái, lật người, lầm bầm lầu bầu nói: "Tôi còn tưởng mười giờ rưỡi."

Thẩm Tuyển Ý không trả lời, lúc định đóng cửa bỗng dừng tay lại, ánh mắt rơi vào ngăn tủ phía trên.

Tủ của ký túc xá chia thành ba ngăn dọc, mỗi người một ngăn dọc tự sắp xếp.

Trong mỗi ngăn dọc chia nhỏ thành ba ngăn nhỏ hơn, ngăn trên cùng lớn nhất có thể treo quần áo, phía dưới chia thành mấy ngăn vuông để đặt đồ dùng cá nhân, dưới cùng là tủ giày.

Ngăn lớn trong tủ treo một bộ quần áo size nhỏ hơn, của Phó Thanh Sơ.

Ngày đó Thẩm Tuyển Ý trở về, đến ký túc xá không nói hai lời cầm quần áo vào phòng vệ sinh luôn.

Tắm rửa sạch sẽ xong, chuẩn bị mang quần áo đến phòng giặt quần áo.

Kết quả vừa ra khỏi cửa chợt nhớ ra, Phó Thanh Sơ mắc bệnh sạch sẽ cực kỳ đáng sợ, biết đâu anh ta không có ý định lấy lại bộ đồ này thì giặt làm gì.

Hắn cầm về.

Triệu Lộ thấy hắn quay lại, ngồi trên giường thò đầu xuống dò xét, kỳ quái hỏi: "Không phải cậu đi giặt quần áo sao?"

Thẩm Tuyển Ý cúi đầu nhìn, coi như anh ta vẫn muốn lấy lại, máy giặt từng giặt qua vô số quần áo của người khác, chắc anh ta cũng ngại bẩn đi.

"Quần áo không nhiều, tôi lười xếp hàng, tự giặt thôi." Nói xong, Thẩm Tuyển Ý vào phòng vệ sinh lấy chậu xả đầy nước, lục mãi mới tìm thấy bột giặt.

Ngày đến trường nộp giấy nhập học, học tỷ đưa hắn đi mua vật dụng hàng ngày, có cả một túi bột giặt hương chanh.

Sau đó thì bị hắn ném vào xó.

Hắn chưa từng giặt quần áo, xoa xoa nửa ngày cảm thấy đã sạch rồi, giũ qua với nước rất nhiều lần, mới tìm móc áo phơi trên ban công.

Quần áo của hắn giặt máy, đều là mùi nước giặt.

Chỉ có bộ quần áo của Phó Thanh Sơ mang theo hương chanh tươi mát, hoàn toàn không hợp.

Thẩm Tuyển Ý đưa tay chạm vào áo sơ mi trắng, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh khi anh mặc nó, ngay lập tức giật tay lại như bị bỏng.

"Thẩm đại gia, cậu đứng đó ngây người cái gì nha." Triệu Lộ bị đánh thức không ngủ lại được, lật qua lật lại nửa ngày cũng dậy, mặc quần áo xong thấy Thẩm Tuyển Ý vẫn đứng im, đẩy hắn một cái.

Thẩm Tuyển Ý lấy lại tinh thần, "Không có gì, cậu cũng dậy làm gì?"

Triệu Lộ ngáp dài, chưa tỉnh lắm thuận miệng hỏi: "Tôi cũng không biết, đi canteen ăn sáng đi, xem hôm nay có cái gì.

Này thế cậu dậy làm gì?"

"Tôi dậy đi học." Thẩm Tuyển Ý nói.

"..." Triệu Lộ mờ mịt hai giây, đột nhiên nở nụ cười, "Đm Thẩm đại gia cậu tấu hài để tôi cười cho tỉnh ngủ hả, hahahahaha.

Cậu đi học, đây là truyện cười mới sao?"

Thẩm Tuyển Ý lặng lẽ đánh răng, đối với tiếng cười của cậu ấy làm như không nghe thấy có tai như điếc.

Triệu Lộ xả nước xong kéo khóa quần lên, chưa rửa tay đã đến ôm vai hắn, bị Thẩm Tuyển Ý trừng cho cái rụt về.

"Tôi cách xa một chút là được chứ gì." Triệu Lộ rửa tay xong bắt đầu rửa mặt, ngậm lấy bàn chải đánh răng hàm hàm hồ hồ nói: "Hôm nay chơi bóng không? Hình như thời tiết không tốt lắm, trời thay đổi liên tục nhưng tôi không muốn chơi trong nhà."

Thẩm Tuyển Ý đánh răng xong rửa mặt sạch sẽ mới nói, "Hôm nay không chơi."

"Đừng đùa chứ, cậu thật sự muốn đi học?"

"Ừm."

"Vì sao nha?" Triệu Lộ nghĩ mãi không ra, Thẩm Tuyển Ý loại này, không thiếu tiền, không thiếu sắc, càng không thiếu người theo đuổi, sao lại nghĩ quẩn muốn đi học nha.

Không phải hắn ghét mọt sách nhất sao?

"Vì sao cái gì, tổ tiên đã nói, mọi thứ đều là hạ phẩm chỉ duy nhất đọc sách là có giá, cậu không hiểu, học tra." Thẩm Tuyển Ý rửa mặt xong, không che giấu chút nào khinh bỉ hắn một lượt, rời khỏi phòng vệ sinh.

Triệu Lộ mờ mịt lau lau mặt, cũng đi ra theo.

Thẩm Tuyển Ý thật sự không thích đi học, tất cả là vì câu nói của Phó Thanh Sơ.

Phó Thanh Sơ nói hắn không được.

Không ai được phép nói hắn không được.

***

Sáng sớm, tám giờ hai mươi.

Thẩm Tuyển Ý đi vào phòng học từ cửa sau.

Phòng học vốn dĩ đang hò hét ầm ĩ trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, nhao nhao như gặp quỷ  đồng loạt nhìn hắn.

Nhóm nữ sinh khe khẽ bàn luận vì sao hắn đột nhiên đi học, có nam sinh thỉnh thoảng chơi cùng hắn lập tức cười trêu: "Ôi Thẩm đại gia, sao ngài đại giá quang lâm sớm vậy, có chuyện gì nha?"

Thẩm Tuyển Ý ngồi xuống, mí mắt nâng lên, nam sinh kia lập tức dừng cười.

Trong ngày nhập học Thẩm Tuyển Ý tay không đánh gục một đám Alpha, một trận thành danh.

Về sau có người muốn gây sự đến tìm phiền phức, lần lượt từng người đều bị hắn giáo huấn nằm đo đất xin tha.

Tên của hắn, tồn tại trong vòng Alpha than quen chẳng khác nào nhân vật đỉnh cao, không ai dám trêu chọc.

Nếu nữ sinh hoặc Omega ra ngoài bị người bắt nạt, chỉ cần nói đang học đại học Bình Thành khoa Y cũng được cấp cho ba phần mặt mũi, là bởi vì Thẩm Tuyển Ý không dễ chọc.

Mọi người đều nói, hắn so với dân anh chị còn anh chị hơn.

Toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra loại khí chất không sợ chết.

Không những thế, tin tức tố của hắn còn cực kì ngang ngược, mùi máu.

Một lúc lâu sau.

"Tôi đến tiếp thu tri thức." Thẩm Tuyển Ý bỗng nhiên cười, không biết lôi từ chỗ nào ra một quyển sách, quăng lên bàn, "Thế nào, không chào đón hả?"

Bầu không khí theo câu nói của hắn lại lần nữa tan băng, náo nhiệt lên, nam sinh cười nói: "Không dám không dám, nhưng xin hỏi ngài biết lát nữa học cái gì không?"

Thẩm Tuyển Ý trầm mặc, thản nhiên khiến bốn bề yên tĩnh: "Không biết."

"..."

Tiếng chuông vào lớp vang lên, các sinh viên tự tìm chỗ ngồi, Thẩm Tuyển Ý dịch sang bên cạnh một chút, ngồi gần cửa sổ.

Mặc dù hắn nói học kỳ sau muốn xin vào phòng thí nghiệm của Phó Thanh Sơ nhưng chuyên ngành của hắn không phù hợp.

Hắn học Y, Phó Thanh Sơ nghiên cứu Gen học, cứ cho là có liên quan thì cái liên quan này cũng quá mỏng manh dễ vỡ.

Điểm thi đại học của hắn cao hơn điểm đầu vào đại học Bình Thành công bố hai mươi điểm, rất xuất sắc.

Chỉ có điều từ khi lên đại học, không đánh nhau thì chơi bóng, chơi chán chuyển sang game.

Ví dụ tiêu biểu cho loại hình trừ học tập, cái gì cũng làm.

Phòng thí nghiệm Phó Thanh Sơ lại là nơi khó xin vào nhất, nghiêm khắc nhất toàn bộ đại học Bình Thành.

Bất kỳ sinh viên nào muốn xin vào đều phải qua xét duyệt của anh, đi cửa sau căn bản là không thể.

Các sinh viên đang tán gẫu, Thẩm Tuyển Ý không có hứng thú trò chuyện nên chống cằm nhìn bục giảng trống rỗng, bỗng nhiên nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng vô cảm kia.

Hàng mi ướt đẫm nước mưa của anh run run hai cái.

Trong khoảnh khắc bất ngờ đó, tin tức tố thiếu chút lao ra chào hỏi.

Nếu như không phải vì trời mưa mang theo hơi lạnh khiến hắn giữ được chút tỉnh táo, có lẽ hắn đã bùng nổ tại chỗ.

Mấy ngày nay Hứa Dịch xin nghỉ về nhà, hắn không đến phòng thí nghiệm.

Phải hơn nửa tuần không gặp Phó Thanh Sơ.

Không biết có đi xem mắt nữa không.

Chắc là đi.

Từ khi hắn biết Phó Thanh Sơ, chỉ tính riêng những lần hắn bắt gặp, anh đã xem mắt hơn năm lần.

Ha, Beta bọn họ vội vàng kết hôn nối dõi tông đường vậy sao.

Thẩm Tuyển Ý nghĩ nghĩ, Omega sẽ mang thai, tương lai hắn sẽ cưới người thế nào đây, sẽ sinh con cho hắn?

Không biết tại sao, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh Phó Thanh Sơ thân hình gầy gò mặc áo khoác trắng trong phòng thí nghiệm anh thường mặc.

Bụng hơi phồng lên, cúc áo khoác trắng của phòng thí nghiệm không cài được, vòng eo mảnh khảnh không chống đỡ được, một tay anh sẽ đỡ eo cụp mắt xem số liệu thí nghiệm.

Anh vẫn lạnh lùng, như thể cái bụng kia không liên quan đến anh, sau đó quay sang nói một câu: "Cút ra ngoài, đừng làm bẩn phòng thí nghiệm của tôi."

Thẩm Tuyển Ý trầm mặc hồi lâu, cảm thấy gặp quỷ rồi.

Đầu óc hắn có bệnh.

Phó Thanh Sơ là Beta, mang cái quỷ gì thai, huống chi anh ghét hắn như vậy, cho dù mang thai cũng không phải của hắn.

Hắn muốn bóp chết bản thân quá.

Ngày ở trên núi, trong nháy mắt hắn mở cửa xe đó, Phó Thanh Sơ quay đầu lại, trên mặt lóe qua tia bối rối và khó xử rồi biến mất, sau đó lập tức quay lưng đi.

Anh muốn che giấu hình xăm trên lưng.

Khuôn mặt cấm dục kia nếu nhuốm màu dục vọng, không biết sẽ trông như thế nào.

Hẳn là khiến người ta nguyện ý chết trong tay anh.

Thẩm Tuyển Ý chống cằm, nghĩ những thứ kỳ quái nửa ngày, tự thỏa mãn chính mình.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã mười phút kể từ khi vào lớp, giảng viên vẫn chưa tới.

Triệu Lộ bên cạnh trêu ghẹo, "Sẽ không phải giảng viên mới biết Thẩm Tuyển Ý đến lớp không dám tới chứ.

Cậu tranh thủ thời gian tạ tội đi Thẩm đại gia."

Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu, giọng nói mang theo ý cười: "Được, tôi tạ tội."

Xong hắn đứng lên, ném sách cho Triệu Lộ nói: "Đi."

Cùng lúc đó, trước cửa phòng học xuất hiện một người.

Tay phải cầm sách, tay trái đẩy cửa.

Bàn tay còn đang đặt trên cửa, tầm mắt hai người bất ngờ chạm nhau.

Phó Thanh Sơ?

Thẩm Tuyển Ý phản ứng có điều kiện quét mắt nhìn các vị đồng học một cái, hắn không vào nhầm lớp đúng không.

Mấy ngày trước bọn họ gặp thầy Tống được xe cấp cứu đưa đi, sau đó cố vấn học tập thông báo trong nhóm Wechat rằng trường học sẽ sắp xếp một giảng viên mới dạy thay.

Bọn họ không quan tâm lắm.

(* ĐH không có GVCN, chỉ có 1 giảng viên chịu trách nhiệm thông báo, tư vấn, quản lý,.....!với lớp trong cả mấy năm ĐH, gọi là cố vấn học tập.)

Thẩm Tuyển Ý tin tức cũng không thèm đọc, tất nhiên không biết.

Phó Thanh Sơ nhìn hắn một cái rồi thôi, cầm hai bản trợ giảng đi lên bục giảng, ngẩng đầu, ánh mắt một lần nữa rơi vào con hạc nổi bật giữa cả lớp.

"Muốn ra ngoài?"

Thẩm Tuyển Ý nghe ra sự trào phúng nhàn nhạt trong giọng anh, đáy mắt hắn nhiễm ý cười, không nhanh không chậm nói: "Không ra, giáo sư giảng tôi phải nghe chứ."

"Đã vậy thì ngồi xuống."

Thẩm Tuyển Ý ngả người dựa ra sau ghế, không chút kiêng kỵ nhìn Phó Thanh Sơ che mất nửa người đứng trên bục giảng.

Áo sơ mi trắng quần dài đen không nhiễm bụi trần, bờ môi lúc khép lúc mở như mang theo hơi thở của cây tuyết tùng lạnh lẽo, hình xăm yêu dã đó lại hiện lên trong tâm trí hắn một cách vô thức.

Hừm..
Bình Luận (0)
Comment