Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao

Chương 22

__________________

Mạc Cửu đang ăn liên hoan với đồng nghiệp trong đơn vị, các bác sĩ khoa khác vẫn ở đó nên anh ta không thể bỏ đi được.

Chìa khóa xe còn để trong phòng, phải quay lại lấy.

Anh ta đi được hai bước, bất an quay lại, "Phó tiên sinh, thầy đợi tôi hai phút, tôi sẽ quay lại ngay."

Tình huống hiện tại với anh mà nói không quá xa lạ.

Gần đây thường xuyên có cảm giác như vậy.

Khô nóng, dính dính, có đồ vật không khống chế được chảy ra, khiến anh càng ngày càng buồn bực.

Mạc Cửu đã đi rồi, Phó Thanh Sơ đứng không vững hoa mắt váng đầu.

Chút ý thức còn sót lại nhắc nhở anh, đi ra ngoài với tình trạng này tuyệt đối không thể về đến nhà.

Xe của anh chưa sửa xong, hôm nay ngồi xe công cộng tới, ra ngoài quá nguy hiểm.

Phó Thanh Sơ lui về sau một bước, mất tự nhiên tránh Mạc Cửu động chạm, hơi nhíu mày cố chống đỡ, âm thanh khàn khàn: "Bác sĩ Mạc, không nên làm phiền anh."

Mạc Cửu thầm mến anh một thời gian rồi.

Cả ngày quấn lấy Chúc Xuyên gặng hỏi, mà dạo này không biết Chúc Xuyên đang bận làm gì, hiếm khi trả lời anh ta, khiến anh ta sắp hết hy vọng.

Kết quả bất ngờ gặp mặt.

Đây không phải duyên phận thì là gì!

Mạc Cửu khó nén kích động nắm cổ tay anh, thấp giọng áy náy nói: "Tôi không có ý gì đâu.

Tôi cảm thấy thân thể cậu không ổn lắm.

Nếu cậu lo lắng, vậy tôi chỉ đưa cậu đến tầng trệt tòa nhà, được không?"

Kiều Nhạn nói không sai, Mạc Cửu là một người đàn ông khá tốt, hiểu biết nhiều, lễ nghĩa đúng mực.

Ngay cả khi nắm chặt tay anh cũng chỉ nắm cổ tay, rất lịch sự.

Giọng anh ta rất nhẹ nhàng.

Cho dù đang lo lắng cũng không khiến người ta cảm thấy khẩn trương hay khó chịu.

Chỉ cảm thấy đó là sự lo lắng thuần túy.

Phó Thanh Sơ như nhũn ra, trực giác cảm thấy thuốc ức chế đã hết tác dụng.

Cũng có thể do chất cồn thôi thúc.

Lâu lắm rồi anh không uống rượu.

Tuy rằng tác dụng của thuốc ức chế gần bằng không, và anh đang trên đà mất khống chế.

Tính tự chủ hơn người cộng thêm chút dược hiệu ít còn hơn không, chưa đến mức khiến anh mất khả năng suy nghĩ và năng lực hoạt động.

"Không cần, cảm ơn ý tốt của bác sĩ Mạc."

Mạc Cửu cảm thấy trong không khí có mùi hương trong trẻo ngọt ngào thoáng qya.

Không biết nhà hàng đốt hương liệu gì, rất dễ chịu, thậm chí còn kích thích tin tức tố của anh ta, muốn ôm ấp hôn môi Phó Thanh Sơ.

Mạc Cửu áp chế đáy lòng rối loạn, nuốt nước bọt, ấm giọng hỏi: "Tôi đưa thẻ căn cước cho cậu, tôi đảm bảo sẽ không có bất kỳ tiếp xúc tứ chi nào.

Chỉ cần xuất hiện hành vi gây rối cậu có thể nhờ sự can thiệp của pháp luật, được không?"

Giọng anh ta mang theo sức mạnh an ủi.

Như nhấn chìm người đối diện vào trong đó, khiến người ta vô thức thả lỏng.

-

Thẩm Tuyển Ý ra ngoài, hai tay đút túi, đi về phía phòng vệ sinh.

Kết quả vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Phó Thanh Sơ đưa lưng về phía hắn, trước mặt là vị bác sĩ tình cờ gặp trong bệnh viện mấy hôm trước.

Hắn không nhìn thấy mặt Phó Thanh Sơ.

Nhưng có thể nhìn thấy tay anh bị Mạc Cửu nắm, hai người dựa vào nhau rất gần.

Từ hướng này nhìn sang, như đang ôm nhau.

Mạc Cửu cười rất dịu dàng.

Thẩm Tuyển Ý siết chặt tay, đôi mắt màu xanh đen trong nháy mắt chìm xuống, tim như bị ai đó mạnh mẽ bóp lấy.

Mạc Cửu nói: "Giáo sư Phó, có phải Chúc Xuyên nói tôi thích cậu? Tôi không có ý ép cậu phải đáp lại.

Xin lỗi, lần trước là do tôi kích động.

Nếu cậu không đồng ý, chúng ta làm bạn bè cũng tốt, cậu đừng từ chối tôi, được không?"

Anh ta nói lời này rất hạ thấp bản thân, Phó Thanh Sơ giật mình, không tự chủ được liếc mắt nhìn anh ta.

Nhưng hiện tại ngón tay anh cũng run, ý thức nóng muốn thiêu cháy, sắp không chịu nổi.

-

Phó Thanh Sơ không từ chối.

Thẩm Tuyển Ý đứng cách họ không quá xa, có thể nghe rõ lời Mạc Cửu.

Thoáng đè xuống nội tâm chua xót phẫn nộ, trầm mặt đi lên phía trước, cao giọng: "Ha, giáo sư không phải đi vệ sinh sao? Đi lâu thế.

Đây không phải là vị bác sĩ gì gì đó hả, thật khéo."

Không biết có phải hắn đang phân cao thấp với Mạc Cửu không, tin tức tố không thèm thu, trái lại càng thêm nồng đậm, như cố ý điều khiển.

Mới dựa vào gần đã kích thích Phó Thanh Sơ chân mềm nhũn.

"Thẩm Tuyển Ý, cậu ra ngoài làm gì?" Phó Thanh Sơ không để ý tới lời nói ẩn giấu sự châm chọc của hắn, nhíu mày trực tiếp cắt ngang chủ đề.

Thẩm Tuyển Ý nghe, tức hơn lúc nãy.

Anh trách hắn phá hỏng chuyện tốt của anh sao? Cổ họng nghẹn một cục tức, ánh mắt nhìn Mạc Cửu càng thêm hung ác, như chó sói nhỏ bảo vệ đồ ăn.

Lộ ra răng nanh với anh ta.

Mạc Cửu bất giác đánh giá ánh mắt Thẩm Tuyển Ý.

Lần trước ngẫu nhiên gặp họ trong bệnh viện, đến chào hỏi đi kích động, không cảm thấy hắn thế nào.

Người này rất trẻ, đôi mắt màu xanh đen từ khi đến chỉ chăm chú nhìn Phó Thanh Sơ.

Rất giống nhìn ánh mắt nhìn vợ, mang theo tức giận mơ hồ cùng ghen tuông.

Mạc Cửu chợt cảm thấy không ổn, khẽ cau mày hỏi: "Cậu tìm giáo sư Phó có việc? Bây giờ anh ấy không thoải mái, cậu có vấn đề gì ngày mai lại đến..."

Thẩm Tuyển Ý liếc anh ta: "Liên quan gì đến anh."

Mạc Cửu khó chịu, hầu kết nuốt xuống, cao giọng: "Cậu! Bạn sinh viên này tại sao nói như thế, tôi cũng là có ý tốt..."

"Tôi thích." Thẩm Tuyển Ý mặc dù trả lời Mạc Cửu, ánh mắt vẫn luôn dính trên người Phó Thanh Sơ.

Hận không thể tỉ mỉ kiểm tra từng lỗ chân lông.

Hắn thấy Mạc Cửu mò tay anh, thấy anh cách anh ta rất gần, mặt đỏ bừng, thái dương đẫm mồ hôi, môi cũng rất đỏ, sáng lấp lánh như mới bị hôn.

Hai người bọn họ vừa nãy dựa vào gần như vậy, lẽ nào đang hôn?

Hắn còn chưa được hôn.

Lòng Thẩm Tuyển Ý sinh ra một dòng sông chua lè, nhìn chằm chằm gáy anh, lông mày càng nhăn chặt, thở không ra hơi.

Muốn đánh người.

Phó Thanh Sơ khàn khàn nói: "Thẩm Tuyển Ý, cậu còn việc gì?"

"Làm sao? Thầy đuổi tôi đi hả, tôi đứng đây làm phiền thầy cái gì, chỉ cho phép các người ở chỗ này tình chàng ý thiếp, không cho phép tôi ở đây ngắm cảnh?"

Vị chua trong lòng Thẩm Tuyển Ý không hợp khẩu vị, hắn chưa từng có cảm giác này, nó làm trái tim hắn đau nhói và khó chịu.

Hắn sốt ruột hận không thể kéo trái tim ra ném đi.

Mặc dù hắn cố nén kích động, nhưng nồng độ tin tức tố không lừa người.

Ở lâu thêm một lúc nữa, Phó Thanh Sơ hoài nghi mình sẽ thật sự phát tình, vì vậy nhíu mày nói: "Vậy cậu đứng đi, chỗ này để cho cậu."

Nói xong, anh nhấc chân muốn đi, mà đột nhiên thân thể loạng choạng, vội vàng đỡ tường.

Mạc Cửu đứng gần nhất, tay mắt mau lẹ đỡ lấy anh.

Nhưng dưới sự lung lay của anh, lại trở thành một cái ôm.

Thẩm Tuyển Ý cau mày: "Thầy không thoải mái, tôi đưa thầy về." Nói xong nắm chặt tay anh, đồng thời Mạc Cửu cũng cầm tay anh.

Phó Thanh Sơ đứng không vững, thật vất vả chịu đựng kỳ phát tình để duy trì bộ mặt thường ngày.

Phó Thanh Sơ rũ mắt, lông mi khẽ run, đè nén hô hấp, "Hai người buông ra."

Ai cũng không chịu.

Thẩm Tuyển Ý nắm càng chặt hơn, như thanh thép nóng bỏng siết chặt cổ tay anh, khiến người ta không tránh khỏi muốn mềm nhũn trong bàn tay kia, mặc hắn xoa xoa.

Phó Thanh Sơ nhíu mày, ánh mắt mơ màng nhìn về phía Thẩm Tuyển Ý nói: "Thẩm Tuyển Ý, buông tay."

Mạc Cửu sững sờ.

Anh ta vốn dĩ chuẩn bị buông, không biết tại sao đột nhiên được chọn, nhất thời không nói gì.

Thẩm Tuyển Ý đỏ mắt, đôi mắt màu xanh đen lộ ra một luồng lệ khí, chợt lóe lên rồi bị giấu đi, trầm giọng hỏi: "Thầy bảo tôi buông tay?"

"Đúng."

Phó Thanh Sơ tránh thoát tay hắn, khó khăn ép giọng nói bình tĩnh nhưng ép không được khô nóng thiêu đốt trong người, thở cũng ra hơi nóng.

"Thầy muốn đi cùng vị bác sĩ này?" Thẩm Tuyển Ý cắn răng, âm thanh phát khàn.

Thẩm Tuyển Ý bị biểu tình lạnh lùng của anh dằn vặt đau đầu, vừa tức giận vừa buồn bực.

Tối nay hắn đến dự tiệc sinh nhật Hứa Dịch để nhìn xem Phó Thanh Sơ có đến hay không.

Hắn muốn xác nhận hắn không thích anh.

Phó Thanh Sơ đến, vẫn như cũ không cho hắn nửa phần sắc mặt tốt, nói chuyện nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ với người bên cạnh.

Hắn cảm nhận được, đối với ai anh cũng lạnh lùng, không cho hắn sắc mặt tốt vẫn chấp nhận được.

Có thế nào thì, hôm qua anh mới băng bó vết thương cho hắn.

Phó Thanh Sơ cố giữ bình tĩnh, ngữ khí nặng nề: "Thẩm Tuyển Ý, nghiêm túc mà nói cậu không tính là sinh viên của tôi.

Tôi dạy thay thầy Tống mấy tiết, không có ý định liên quan đến cậu, hiểu chưa?"

Thẩm Tuyển Ý nghe anh phân rõ giới hạn, trong lòng càng tức giận, ánh mắt nặng nề siết chặt ngón tay, không kiềm chế được phát run, lạnh giọng nói: "Tôi làm phiền anh nhiều lắm đúng không."

Phó Thanh Sơ nhìn hắn, nói: "Đúng."

Thẩm Tuyển Ý gật gật đầu, cười lạnh xoay người, "Được."

Nói xong, hắn vòng qua Phó Thanh Sơ nhanh chân đi ra ngoài, xuống cầu thang.

Cùng lúc đó, Phó Thanh Sơ lập tức mất sức quỳ trên mặt đất, ngón tay run run mắt thường cũng có thể thấy, hô hấp dồn dập nặng nề.

Mạc Cửu sợ hết hồn không kịp đỡ, ngồi xổm xuống định kéo cánh tay anh, lại lập tức ngây người.

Đây là!!

Cơ thể Phó Thanh Sơ tràn ngập mùi hương ngọt thanh, hòa với mùi tuyết tùng vốn có trên người anh tạo thành hương vị ngọt ngào.

"Giáo sư Phó, cậu là...!cậu là Omega?!!"

Phó Thanh Sơ đẩy anh ta ra, dùng sức cắn môi giữ bình tĩnh.

Nhưng anh không thể chống lại bản năng của cơ thể, hai chân mềm nhũn khó cử động, phía sau từng trận dính nị tranh nhau ra ngoài, quá nhục nhã.

Thẩm Tuyển Ý rời đi, mùi tin tức tố hắn lưu lại vẫn dày đặc như cũ, như đang ở hiện trường vụ án đẫm máu.

Anh phải dùng hết sức lực toàn thân mới không quỳ xuống trước mặt hắn.

Không thể phát tình trước mặt sinh viên.

Đây là giới hạn cuối cùng để có thể giữ lại tôn nghiêm của anh, đặc biệt là Thẩm Tuyển Ý.

Phó Thanh Sơ rất mẫn cảm với tin tức tố của hắn.

Anh từng khảo sát tình trạng này.

Tin tức tố của mỗi người sẽ tạo thành những ảnh hưởng khác nhau với một người khác.

Một số có tỉ lệ phù hợp cao và một số có tỉ lệ phù hợp thấp.

Thẩm Tuyển Ý và anh, tỉ lệ phù hợp rất cao.

Tin tức tố của hắn có thể dễ dàng đánh tan tất cả phòng ngự của anh.

Phó Thanh Sơ ghét bị tin tức tố ảnh hưởng, cảm giác dính nị khiến anh cảm thấy như bại lộ trước mặt mọi người mà không gặp trở ngặp nào.

Anh không muốn biến thành người giống cha mình, bị tin tức tố điều khiển.

Bản năng anh không muốn Thẩm Tuyển Ý nhìn thấy anh như vậy.

Hắn cũng sẽ ghê tởm anh.

- .
Bình Luận (0)
Comment