Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao

Chương 29

"Ai da, thật trùng hợp.

"Phó Thanh Sơ nghe thấy giọng nói quen thuộc, không giống ngày thường cố ý trêu chọc mình ra vẻ trầm thấp, rêu rao không được, cảm thấy thiếu đánh.

Không cần phải nói, lại ghen tị.

Phó Thanh Sơ có chút bất đắc dĩ mà ngẩng đầu, hỏi: "Làm sao cậu vẫn còn ở trường? Tôi không phải nói cậu đừng tìm tôi sao.

"Thẩm Tuyển Ý hai tay cắm túi đứng ở cổng trường, đáy mắt hàm chứa một tia trào phúng, không trả lời Phó Thanh Sơ, ngược lại hướng về phía Mạc Cửu nói: "A, này không phải bác sĩ Mạc sao?"Mạc Cửu nho nhã lễ độ mà cười: "Bạn học Thẩm, thật trùng hợp.

""Ngài ở chỗ này làm gì vậy?" Thẩm Tuyển Ý đi tới, bụng dạ hẹp hòi mà chen vào đứng giữa hai người, cố gắng đem cái bóng đang đứng kế bên nhau trên mặt đất tách ra.

Mạc Cửu phát hiện động tác nhỏ này, không vạch trần mà cười một cái, lại cố ý ám chỉ cậu ta, nói: "Buổi chiều hẹn giáo sư Phó đi ăn cơm, cậu ấy không lái xe, tôi không yên tâm để một mình về được, liền đưa cậu ấy trở về trường học, còn cậu thì sao? Đã trễ thế này còn đứng ở đây, đợi người?""Tôi có thể chờ ai, tôi lại không có vợ mà đợi.

" Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu liếc nhìn Phó Thanh Sơ một cái, ghen tuông trong lòng căng phồng tắc lại không chỗ phát tiết cùng ghen ghét, lạnh lùng lại trào phúng mà nhìn Mạc Cửu, chỉ kém hừ lạnh một cái.

"Bạn học Thẩm lại nói giỡn, cậu lớn lên đẹp trai như vậy, hẳn là có rất nhiều Omega thích cậu, Thanh Sơ cũng nói cậu ở trong trường học rất được hoan nghênh, không thiếu người theo đuổi.

" Mạc Cửu lớn tuổi hơn Thẩm Tuyển Ý không ít, lời nói ra cũng không trực tiếp như vậy, quanh co lòng vòng đối chọi gay gắt, rồi lại cố tình kêu một tiếng "Thanh Sơ" ái muội, Thẩm Tuyển Ý ghen tuông nổi lửa.

"Bác sĩ Mạc anh cũng biết nói dối.

" Thẩm Tuyển Ý cười nhẹ, ngữ khí mang theo trào phúng không chút nào che dấu: "Anh ấy chỉ biết nói tôi là đồ khốn, tốt nhất vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt anh ấy mới sạch sẽ, sao có thể khen tôi được hoan nghênh, ngài đây là nói giỡn rồi.

"Mạc Cửu hơi có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, lại bỗng nhiên cười trêu ghẹo: "Bạn học Thẩm, thái độ này ai biết còn tốt, không biết còn tưởng rằng cậu đang ăn dấm của tôi, tới để chia rẽ tôi cùng với Thanh Sơ.

"Thẩm Tuyển Ý hừ lạnh một tiếng đến gần, cậu so với Mạc Cửu cao hơn không ít, từ trên cao liếc mắt nhìn anh ta, cười lạnh: "Chia rẽ? Anh cùng anh ấy ở bên nhau sao? Anh ấy đáp ứng anh sao? Chưa đâu vào đâu cả liền kêu Thanh Sơ, chú ý một chút đừng để ảnh hưởng.

"Vài câu mang theo vị dấm nồng đậm làm Mạc Cửu á khẩu không trả lời được, anh vừa mới vừa bị cự tuyệt, còn thiếu chút nữa bị đánh, này so ra không đáp ứng còn thảm nhiều.

"Thẩm Tuyển Ý, đừng náo loạn.

" Phó Thanh Sơ trừng mắt nhìn cậu ta một cái, lại quay đầu lại cùng Mạc Cửu nói: "Bác sĩ Mạc, anh đừng cùng cậu ta chấp nhặt, chút tính tình con nít thôi.

"Thẩm Tuyển Ý ở sau người hừ lạnh, lạnh lạnh nói: "Ai tính tình con nít, không có ở bên nhau đã che chở anh ta, nếu sau này ở bên nhau, giáo sư ngài có phải hay không muốn phong hỏa hí chư hầu.

"Thẩm Tuyển Ý nổi nóng, lại là đầy mình toàn vị dấm vị nghe được, Mạc Cửu nghe thấy, lời Phó Thanh Sơ nói mặt ngoài là trấn an mình, kỳ thật sau lưng giống như là xin lỗi thay cho đứa nhỏ nhà mình.

Cậu ấy không tự giác đem Thẩm Tuyển Ý vào trong vòng tròn của mình.

Mạc Cửu khụ giọng, nói: "Nếu bạn học Thẩm không hoan nghênh tôi tới, tôi đây cũng không ở nơi này thêm ngại, lần sau gặp lại.

" Nói xong, xoay người kéo cửa xe ngồi xuống.

Phó Thanh Sơ hơi hơi gật đầu tạm biệt anh ta, xoay người đi vô trường học.

Thẩm Tuyển Ý đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, lúc Phó Thanh Sơ đi ngang qua bên người nhàn nhạt mà nói: "Lại đây.

"Thẩm Tuyển Ý theo sau, hai tay cắm ở trong túi, đi đường đều lộ ra bộ dáng cà lơ phất phơ, Phó Thanh Sơ nhìn mà giận sôi máu, "Đi đường cho đàng hoàng.

""Vâng.

" Thẩm Tuyển Ý rút tay ra, quy củ mà đi bên người anh, lời nói trong miệng như là gai nhọn: "Làm gì, thay người yêu báo thù sao, hung dữ như vậy, giáo sư coi chừng có nếp nhăn.

"Phó Thanh Sơ nghe cậu ta kẹp dao giấu kiếm nói, chân lập tức dừng lại, ánh mắt lạnh băng mà nhìn Thẩm Tuyển Ý: "Mấy ngày nay vui vẻ với cậu giờ lại bắt đầu làm càn, lại không biết thân phận của mình là cái gì.

"Thẩm Tuyển Ý hừ lạnh một tiếng: "Thân phận của tôi có thể là cái gì, bằng không tôi cũng không thể kêu thầy là Thanh Sơ, thầy là giáo viên của tôi, tôi đều không được gọi tên.

"Sân trường ban đêm không có người, có mấy cặp tình nhân ở trong rừng cây tình chàng ý thiếp, nhưng mà không có mùi tin tức tố, chắc là Beta.

Thẩm Tuyển Ý không nhịn được cười ra tiếng: "Ai da đang đóng phim điện ảnh sao.

"Phó Thanh Sơ không nói tiếp, bước chân nhanh hơn đi qua khu dạy học, tới phòng thí nghiệm, buổi tối Hứa Dịch nộp luận văn, cậu ta muốn lại đây xác nhận số liệu.

Phó Thanh Sơ tìm chìa khóa mở cửa, đưa lưng về phía Thẩm Tuyển Ý nói: "Tôi nói rất nhiều lần rồi, cậu đừng ở trên người tôi lãng phí thời gian, giữa tôi và cậu không có khả năng, đừng náo loạn.

"Thẩm Tuyển Ý không nói chuyện, Phó Thanh Sơ cho rằng cậu ta nghe lọt, lại giảng giải nói: "Cậu cũng đừng nói chuyện như vậy với Mạc Cửu, anh ta cùng cậu không tính là tình địch, vô duyên vô cớ cậu kẹp dao giấu kiếm, người còn có ủy khuất không chỗ nói đi.

Lần sau gặp thì nói xin lỗi với anh ta, đừng cả ngày nghĩ tìm người ta gây phiền toái.

"Thẩm Tuyển Ý vẫn là không nói chuyện.

"Mạc Cửu nói, cậu tuổi trẻ, lại là Alpha thực ưu tú, người theo đuổi cậu rất nhiều, tìm Omega mà hẹn hò, tôi không hợp với cậu, đừng chấp mê bất ngộ.

" Phó Thanh Sơ cũng không biết là khuyên Thẩm Tuyển Ý, hay là ở khuyên bản thân mình, khẽ thở dài một cái nói: "Được rồi, về sau đừng tới tìm tôi, trở về đi.

"Phó Thanh Sơ nói xong không nghe thấy Thẩm Tuyển Ý đáp lại, cho rằng cậu đã đi rồi, vừa định quay đầu lại liền bỗng nhiên bị túm lại từ phía sau.

Nhất thời anh không để ý suýt nữa bị Thẩm Tuyển Ý kéo vào trong lòng ngực, lảo đảo, "Cậu làm gì vậy!"Thẩm Tuyển Ý nắm tay anh, hô hấp trầm xuống, đôi mắt xanh đen như là vực sâu, có thể đem người sống sờ sờ chết đuối ở bên trong, nguy hiểm cực kỳ.

Phó Thanh Sơ không hiểu sao cảm thấy có chút hoảng hốt, giãy giụa nhưng không thể tránh ra, như cũ bị Thẩm Tuyển Ý gắt gao nắm chặt tay, càng nắm chặt càng chặt như là muốn bẻ gãy.

"Đừng xằng bậy!"Thẩm Tuyển Ý cúi đầu sát gần anh, hung tợn lại mang theo cuồng ngạo ghen ghét, thấp giọng nói: "Tôi càng muốn xằng bậy.

"Đầu Phó Thanh Sơ bị Thẩm Tuyển Ý đè ở trên cửa phòng thí nghiệm, cửa làm từ tấm thép, phía sau lưng bị lực tay đè lên ván cửa trở nên đau nhức.

"Thẩm Tuyển Ý, cậu có biết mình đang làm gì hay không!" Phó Thanh Sơ thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng nói: "Tôi là giáo sư của cậu! Buông ra cho tôi!"Thẩm Tuyển Ý mắt điếc tai ngơ mặc anh nói, khăng khăng đem hai tay anh gắt gao để ở phía sau người, Alpha trời sinh cùng sức lực mạnh mẽ làm Phó Thanh Sơ căn bản không có đánh trả được, hơn nữa tin tức tố trên người gần như bùng nổ, mùi máu như là thi hài ở khắp nơi trên chiến trường.

Phó Thanh Sơ sử dụng thuốc cấm, mấy ngày nay thân thể rất bình tĩnh, nhưng giờ khắc này lại đột nhiên bị lôi kéo ra, chân nháy mắt mềm, dùng hết toàn lực mới có thể chống đỡ không quỳ trên mặt đất.

Phó Thanh Sơ cắn môi, liều mạng hít cái mũi nghe trên người mình có tin tức tố tiết ra hay không, lại chỉ có thể nghe thấ mùi máu bao lấy anh, tâm loạn sắp không thể chống đỡ, làm anh sắp hỏng mất.

Đôi mắt Phó Thanh Sơ đỏ lên nhìn chằm chằm Thẩm Tuyển Ý, trầm giọng nói: "Cho dù tôi cùng Mạc Cửu có quan hệ, cũng không tới phiên cậu ghen, nếu không buông ra tôi liền!! a!"Thẩm Tuyển Ý như là điên rồi, đôi mắt trầm đáng sợ, màu mắt xanh đen phảng phất nhiễm một tia huyết hồng, như là móng vuốt của mãnh thú, vừa vặn tìm được rồi một con ấu thú mỹ vị, không hề lý trí mà nhào lên, một lòng một dạ muốn đem anh xé nát toàn bộ ăn vào.

Cách cậu hôn giống tính cách của mình, kiêu ngạo lại cuồng bạo, mang theo sóng triều mãnh liệt, từng chút từng chút đem toàn bộ lý trí toàn bộ quét sạch, một tia khe hở đều phải rót đầy.

Đầu lưỡi mạnh mẽ cạy răng của Phó Thanh Sơ, cạy không ra liền đi cắn bờ môi của anh, Phó Thanh Sơ bị sự cuồng loạn làm cho chân gần như mềm ra, ngón tay không tự giác nắm chặt cánh tay của Thẩm Tuyển Ý.

Thẩm Tuyển Ý cảm thấy lý trí của mình đang cùng bản năng đang giằng co, cậu bị tin tức tố của mình huân mất lý trí, cái gì đều làm không được, chỉ nghĩ lấp kín miệng người trước mặt, không cho anh nói lời cự tuyệt.

Buổi tối hôm nay Phó Thanh Sơ nói mình có việc muốn ra ngoài, để cậu đừng tới tìm mình, Thẩm Tuyển Ý không hỏi anh cùng ai ra ngoài, chỉ cười tủm tỉm mà nói trở về sớm một chút, bằng không mình sẽ náo loạn.

Anh không trả lời liền treo điện thoại.

Lúc Thẩm Tuyển Ý cùng Thẩm Dao thấy anh không có lập tức đi ra ngoài, một là bởi vì Thẩm Dao mang thai, bụng to làm gì đều không tiện.

Cậu chưa tiếp xúc với thai phụ bao giờ, cảm thấy người đã hoài thai đều như là búp bê sứ, chạm vào một chút sẽ hư, không yên tâm để cô một mình để ở nhà hàng, đem cô đưa về nhà trước.

Hai là cậu không nghĩ ban ngày ban mặt liền đứng ở trên đường làm Phó Thanh Sơ mất mặt, Phó Thanh Sơ là kiêu ngạo như vậy, lúc Thẩm Tuyển Ý bị Thẩm Dao trêu chọc, cười nói mình ghen tị chỗ nào, không có!Thẩm Tuyển Ý đưa Thẩm Dao trở về nhà, biết anh đêm nay phải về xem số liệu thực nghiệm, liền ở cổng trường chờ, kết quả ước chừng đợi hai giờ anh mới trở về.

Thấy Phó Thanh Sơ cùng Mạc Cửu nói chuyện ôn hoà như vậy, lại nói mình cút đi, cho rằng mình quấy phá.

Thẩm Tuyển Ý không bị kích thích, cậu nguyên bản là cười tủm tỉm với đám người, muốn nói với anh hai câu, cho dù là huấn chính mình đâu, nhạc nhạc liền đi rồi, nhưng Phó Thanh Sơ há mồm ngậm miệng chính là đem cậu đẩy ra, thậm chí che chở Mạc Cửu, nói mình đi xin lỗi.

Thẩm Tuyển Ý cảm thấy mình điên rồi, cậu ghen ghét Mạc Cửu, ghen ghét người có thể làm anh đối đãi ôn nhu, nghĩ như vậy, lực đạo mút hôn càng thêm hung ác, gần như đem cả người Phó Thanh Sơ đều bóp nát, hòa tan.

Phó Thanh Sơ bị đau, nhíu mày hung hăng cắn Thẩm Tuyển Ý một cái, trong nháy mắt cậu ta hơi nhả ra, hung hăng ở trên mặt Thẩm Tuyển Ý quăng một bạt tai, nổi nóng ra tay tàn nhẫn, nói không lựa lời nắm chặt tay, giọng nói phát run nói: "Thẩm Tuyển Ý, cậu cút cho tôi.

"Thẩm Tuyển Ý ngây người, miệng vết thương chảy máu, một đôi con ngươi màu xanh đen run rẩy, nhìn người đàn ông trước mặt hơi hơi phát run, người run, tay cũng run.

Đôi mắt Phó Thanh Sơ đỏ bừng, không biết là do tức giận hay là bị nụ hôn này kích thích, hay là bị tin tức tố ảnh hưởng, mờ mịt một tầng hơi nước.

Thẩm Tuyển Ý vươn tay, chạm vào đôi mắt của Phó Thanh Sơ, Phó Thanh Sơ đột nhiên hất tay cậu ta ra, chỉ vào cầu thang: "Cút.

"Thẩm Tuyển Ý nâng tay lên, lau vết máu trên miệng mình, nhưng miệng vết thương không có khép lại, còn chảy máu ra bên ngoài, tụ thành một viên huyết châu, lạch cạch rớt ở trên vạt áo trước người.

Thẩm Tuyển Ý vươn đầu lưỡi liếm, nuốt xuống, "Được.

"Phó Thanh Sơ nhìn bóng dáng của cậu ta, run rẩy mở cửa phòng thí nghiệm, nghiêng ngả lảo đảo đổ vào, trong nhát mắt cửa khép khép lại rốt cuộc nhịn không được ngã xuống trên mặt đất, tin tức tố như là quả cầu đột nhiên bị chọc bể, ầm ầm tản ra.

Ngón tay gầy yếu muốn nắm lấy chân bàn cố gắng đứng lên, nhưng làm thế nào cũng không sử dụng sức được, một lần lại một lần mà thử lại, trên môi Thẩm Tuyển Ý huyết thấm nhập khẩu khang, còn lưu lại một ít mùi tin tức tố, một chút một chút dắt đi ý chí yếu ớt của anh.

Phó Thanh Sơ rốt cuộc chịu đựng không nổi, thoát lực mà hôn mê bất tỉnh.
Bình Luận (0)
Comment