Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao

Chương 8

______________

Phó Thanh Sơ nghĩ đến mấy câu Thẩm Tuyển Ý vừa nói bên tai, con ngươi khẽ run, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát sau đó khôi phục lạnh nhạt.

"Chưa nói gì."

Hứa Dịch "À" một tiếng, thấp giọng nói: "Thật ra Thẩm Tuyển Ý không xấu, tính tình kiêu ngạo nhưng rất có nghĩa khí, hơn nữa chưa bao giờ bắt nạt Omega, cũng chưa bao giờ lấy tin tức tố áp chế người khác."

Phó Thanh Sơ không đáp.

Hứa Dịch đánh bạo tiếp tục nói: "Lần đầu tiên em gặp hắn, một mình hắn đánh nhau với mấy Alpha, mạnh mẽ đè bọn họ trên đất mà đánh, bởi vì bọn họ bắt nạt một Alpha có tin tức tố khá yếu.

Đúng lúc em đi ngang qua, liền kêu Cảnh sát đến dọa bọn họ bỏ chạy, nếu không ngày đó hắn sẽ gặp nguy hiểm, hắn không thích em, có thể là biết ơn thôi."

Hứa Dịch không dám nói rõ rằng cậu ta thích anh, chỉ có thể ám chỉ Thẩm Tuyển Ý không thích cậu ta.

Phó Thanh Sơ không nghĩ theo chiều hướng đó, ngược lại nói: "Không biết quản lý cảm xúc, cứng đầu."

Hứa Dịch sửng sốt, giáo sư Phó rất ít khi đánh giá một người như vậy, thậm chí anh chưa từng đánh giá người khác, tại sao lại có "thành kiến" với Thẩm Tuyển Ý?

"Kỳ thật cũng......"

Phó Thanh Sơ liếc mắt nhìn cậu ta, "Cũng gì?"

Hứa Dịch lập tức nghẹn hơi, nuốt về ý nghĩ mới nhảy ra, "Không, không có gì."

***

Thứ bảy, buổi biểu diễn kịch nói của câu lạc bộ Lương Văn Văn.

Ban đầu Thẩm Tuyển Ý vì Phó Thanh Sơ nên mới thuận miệng nói sẽ đến, sự thật là về ký túc xá liền ném chuyện này ra sau đầu.

Hắn không có hứng thú với nhóm nam sinh mặc đồ nữ, với Lương Văn Văn cũng không có ý tứ kia, còn không bằng chơi hai ván game.

Tống Minh trở về nhìn thấy tấm vé, đúng lúc cậu ta có ý với một Omega trong câu lạc bộ nên kéo hắn đi cùng.

Thẩm Tuyển Ý đứng trong góc, bên tai tràn ngập âm nhạc tiết tấu mạnh, nhìn Omega yêu kiều xinh đẹp cùng mùi tin tức tố ngọt ngấy loáng thoáng đầy phòng, mày nhăn hơn cả vỏ cây.

Tống Minh không biết đuổi theo Omega cậu ta thích đi đâu mất rồi.

Thẩm Tuyển Ý càng thêm bực bội.

Trên đài, Lương Văn Văn mặc một bộ váy bồng Lolita, đội tóc giả và chiếc băng đô ren dài đến thắt lưng, bởi vì trang điểm, hơn nữa cậu ta vốn dĩ lớn lên mềm mại xinh đẹp, muốn mê người thế nào liền mê thế đó.

Nếu đối tượng là Alpha khác mà nói, nhất định sẽ động tâm.

Nhưng Thẩm Tuyển Ý không phải người bình thường, hắn thích kiểu mạnh mẽ, có thể khơi dậy ham muốn chinh phục của hắn, giống như......!

Tầm mắt hắn lệch sang một bên, dừng trên mặt Phó Thanh Sơ.

Anh mặc quần áo không khác ngày thường lắm, sơ mi trắng quần dài đen, toàn thân bọc kín mít, khác biệt là hôm nay đeo kính, gọng kim loại tinh tế.

Khung kính đè lên sống mũi cao thẳng, chặn lại đôi mắt xinh đẹp cực điểm, càng tăng thêm khí chất người cách ngàn dặm chớ lại gần.

Giống như, người này.

-

"Giáo sư, thầy thích nam sinh mặc đồ nữ?"

Phó Thanh Sơ không đáp hỏi lại: "Cậu thích xem nam sinh mặc đồ nữ?"

"Không thích." Thẩm Tuyển Ý quay đầu nhìn anh, bỗng nhiên nói: "Nhưng mà, nếu giáo sư mặc có lẽ tôi sẽ cảm thấy rất đẹp, hay thầy thử đi?"

Phó Thanh Sơ mắt nhìn thẳng, lạnh như băng nói: "Nếu thích Hứa Dịch thì không nên nói loại đề tài này cùng nam nhân khác, người cậu không tôn trọng không phải tôi mà là bản thân cậu và Hứa Dịch."

"......" Thẩm Tuyển Ý tâm nói: Anh ta đang nói chuyện cười nhạt nhẽo gì vậy.

Màn biểu diễn quá nhàm chán, Thẩm Tuyển Ý không chịu nổi một đám Omega nhỏ nhảy nhót xung quanh, xoay người định bỏ đi thì bị Lương Văn Văn hét lên: "Bạn học Thẩm!"

Chậc.

"Chuyện gì?"

Lương Văn Văn nhảy khỏi sân khấu một cách nhẹ nhàng, túm lấy bộ tóc giả dài và băng đô, nhẹ nhàng nói với hắn: "Chúng ta sẽ kết thúc nhanh thôi, sau đó đi nướng BBQ ở núi Dương Hoa ngắm mưa sao băng.

Cậu đi cùng không."

Thẩm Tuyển Ý liếc ngang, Phó Thanh Sơ tình cờ nhìn sang, ánh mắt chạm nhau, Thẩm Tuyển Ý ném quả bóng sang Phó Thanh Sơ, "Cậu hỏi giáo sư Phó xem anh ấy có đi không, anh ấy đi thì tôi cũng đi."

Phó Thanh Sơ không thích ồn ào, chắc chắn sẽ không đi.

Lương Văn Văn chụm tay vào nhau, "Giáo sư Phó, xin thầy mà, cùng đi nhé."

Phó Thanh Sơ liếc nhìn Thẩm Tuyển Ý, môi mỏng khẽ mở: "Được."

******

"A không phải, thầy không thích ồn ào, sao lại hứa đi xem mưa sao băng với Lương Văn Văn chứ." Thẩm Tuyển Ý không hiểu, quay lại hỏi, giọng hơi cáu kỉnh.

Phó Thanh Sơ đặt tay lên cửa sổ xe nói: "Tôi tưởng cậu muốn đi."

Thẩm Tuyển Ý: "Không đúng, thầy sẽ không trả thù như vậy."

Phó Thanh Sơ không đáp, gần đây thân thể anh rất không thoải mái, kỳ phát tình sắp tới, nhất là tin tức tố của Thẩm Tuyển Ý có sự áp chế tuyệt đối và khiêu khích với anh, như đặt làm riêng cho anh vậy, chỉ cần tới gần liền có cảm giác.

Lý trí nói anh phải tránh xa, nhưng thân thể lại đến câu lạc bộ xem kịch nói, còn đồng ý cùng đi núi Dương Hoa.

Anh ghét cảm giác tâm lý mâu thuẫn và cưỡng chế chi phối này nhưng lại không tự giác khuất phục, giống như bản năng nói phải ghét Thẩm Tuyển Ý nhưng lại không tự giác muốn thân cận.

Tin tức tố của hắn.

Phó Thanh Sơ dùng sức cắn đầu lưỡi, tính toán giải quyết tận gốc, mở cửa sổ ra, cố gắng bình tĩnh mở miệng: "Tôi đã xem bài thi của cậu."

"A?" Thẩm Tuyển Ý đơ vài giây mới phản ứng lại: "Thầy ra đề?"

Phó Thanh Sơ nâng mắt, cố bình tĩnh nói: "Theo trình độ của cậu, muốn vào phòng thí nghiệm của tôi là không thể, từ bỏ đi, tôi không hy vọng cậu lãng phí thời gian vào những chuyện vô dụng."

Phó Thanh Sơ nghĩ muốn ép hắn rút lui, nhưng quên mất Thẩm Tuyển Ý năm nay mới mười chín tuổi.

Tuổi này huyết khí phương cương*, không chịu nổi người khác coi thường.

* tuổi mà tinh lực tràn đầy, nhiệt huyết, dễ nóng nảy....!

Hắn so với bạn cùng trang lứa kỳ thật đã giảm bớt tâm tính thiếu niên, hành động theo cảm tình cũng rất ít, trừ trường hợp người khác dẫm lên bãi mìn của hắn, còn bình thường hiếm khi hắn tranh chấp vì sự tức giận của mình.

Nhưng với hắn, gương mặt Phó Thanh Sơ tự động mang theo buff trào phúng, nói chuyện cùng anh sẽ muốn gây chuyện.

"Cược đi, giáo sư." Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu suy nghĩ, nói: "Nếu học kỳ sau tôi có thể thành công vào phòng thí nghiệm của thầy, thì......"

Phó Thanh Sơ lẳng lặng chờ hắn nói, kết quả đợi mãi không thấy nói nốt nửa câu sau, anh hơi nhíu mày: "Cậu muốn cái gì?"

Thẩm Tuyển Ý tới gần bên tai anh, dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe thấy nói: "Tôi muốn thầy."

Trái tim Phó Thanh Sơ đột nhiên run lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hàm chứa ý cười xấu xa, ngón tay nắm chặt tay lái.

"Này cẩn thận." Thẩm Tuyển Ý nhanh tay lẹ mắt quay tay lái về.

Phó Thanh Sơ đẩy tay hắn ra, con ngươi khẽ run nhẹ nhàng hít vào một hơi, ổn định cả hô hấp lẫn giọng nói hơi run, "Nói bậy cái gì!"

"Tôi còn chưa nói xong.

Tôi muốn nói là tôi muốn thầy." Thẩm Tuyển Ý chậm rãi bổ sung nửa câu sau: "Mặc đồ nữ ở phòng thí nghiệm cho tôi xem."

***

Đến núi Dương Hoa, sinh viên căng lều trại, sau lại mân mê thiết bị và giá nướng BBQ nửa ngày, chờ khi than cháy thì trời cũng tối.

Kết quả chưa chờ được mưa sao băng, đã gặp mưa nước.

Phó Thanh Sơ và Thẩm Tuyển Ý không định ở lại nên không có lều trại cho hai người.

Nhưng ở đây bây giờ chỉ có anh là thầy giáo, không có ai đáng tin hơn, theo bản năng xin anh giúp đỡ.

Phó Thanh Sơ đứng dưới mưa sắp xếp chỗ ngủ cho cả nhóm sau đó nói: "Đang mưa to, xuống núi không an toàn, các em tạm thời ở lều trại một đêm, sáng mai xuống núi."

Bọn sinh viên tâm tâm niệm niệm xem mưa sao băng, kết quả bị mưa to tầm tã tưới thành mấy con gà rơi vào nồi canh ướt nước, lập tức chán nản, héo rũ đáp ứng.

Phó Thanh Sơ liếc mắt nhìn Thẩm Tuyển Ý, "Trên xe tôi có quần áo, cậu chờ trong lều cùng bọn họ, tôi đi lấy cho cậu."

Nói xong không chờ hắn trả lời liền xoay người đi.

Phó Thanh Sơ dừng xe ở lưng chừng núi, đi bộ tầm 7 - 8 phút mới đến.

Trời mưa tầm tã, âm u, đường núi rất khó đi, sờ đến xe thì đã ướt sũng từ đầu đến chân.

Anh mở cửa vào trong thay quần áo.

Tình trạng thân thể anh bây giờ rất không ổn định, có thể sẽ vì phát sốt khiến kỳ phát tình đến sớm hơn, không thể trông chờ vào may mắn, nếu anh vỡ đê ở đây, thật sự không có biện pháp cứu chữa.

-

Trời đã khuya lại còn mưa, lúc xuống núi sắc mặt Phó Thanh Sơ hơi tái, Thẩm Tuyển Ý thầm nghĩ nếu chẳng may rơi xuống vách núi sẽ bớt được một tình địch đáng ghét, nhưng anh ấy đẹp như vậy thì thật đáng tiếc.

Vậy nên hắn tỏ lòng từ bi đi xưm anh thế nào rồi.

Hắn dựa vào chút ánh sáng mờ nhạt, tìm được xe Phó Thanh Sơ, duỗi tay kéo cửa xe, lập tức ngây dại.

Toàn bộ hình xăm trên lưng anh........!chuyện gì thế này?

Thẩm Tuyển Ý không nhịn được nuốt nước miếng, ngón tay đè lên cửa xe, mặc cho giọt mưa tạt vào người, ý thức bị phong cảnh sau lưng anh câu đi hết rồi.

Vai lưng mảnh khảnh cực kỳ xinh đẹp, xương hồ điệp tinh xảo bị hình xăm che lại, vòng eo mịn màng, làn da lộ ra trong khoảng cách giữa các hình xăm trắng mịn, thần kinh như đang run lên.

Đầu Thẩm Tuyển Ý lung tung rối loạn, thấp giọng mắng: "Đập Muỗi."

Phó Thanh Sơ nghe thấy âm thanh, ngay lập tức quay đầu lại, nhíu mày mặc thêm áo, tia hoảng loạn thoáng qua, "Cậu xuống đây làm gì?!"

Thẩm Tuyển Ý ngơ ngác nhìn anh.

"Thẩm Tuyển Ý?"

"......" Thẩm Tuyển Ý lấy lại tinh thần, hắng giọng, "Tôi xuống......!tìm đồ, không biết anh đang thay quần áo.

Anh trước......!thay trước đi, tôi chờ anh thay xong lại tìm."

Nói xong, hắn đóng cửa xe, quay đầu sang chỗ khác.

Phó Thanh Sơ nhìn bóng lưng đối diện ngoài cửa xe, vô thức vòng tay ra sau lưng sờ sờ hình xăm không còn cảm giác gì từ lâu, vừa vô vọng vừa lo lắng hít sâu một hơi.

Hắn nhìn thấy.

____________
Bình Luận (0)
Comment