Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm

Chương 21

Là một chàng trai hai mươi tuổi khỏe mạnh cả thể chất lẫn tinh thần, Lục Cẩm Diên thậm chí còn cường tráng hơn nhiều bạn cùng lứa, nên việc anh có những nhu cầu nhất định là hoàn toàn bình thường.

Nhưng do gu thẩm mỹ quá kén chọn, trong lòng anh chưa bao giờ có một hình mẫu cụ thể để mơ mộng. Mỗi lần, anh chỉ giải quyết qua loa hoặc dồn sức vào vận động để xả năng lượng dư thừa.

Thế nên dù có nghĩ nát óc, anh cũng không hiểu nổi tại sao tối nay lại mơ về chuyện thân mật với một người cùng giới…

Đêm khuya tĩnh lặng, Lục Cẩm Diên dựa vào bồn rửa mặt, nhắm chặt đôi mắt hơi đỏ, tự ép mình nhớ lại những chuyện khó chịu để dập tắt sự kích động trong cơ thể.

Chẳng biết qua bao lâu, anh mở mắt, đôi mắt u tối cuối cùng trở lại bình tĩnh.

Trước khi rời phòng tắm, anh liếc nhìn chiếc q**n l*t vứt trong sọt đồ bẩn, giật mình cúi xuống nhặt lên.

Anh định giặt sạch ngay, nhưng sợ tiếng nước đánh thức bạn cùng phòng, cuối cùng chỉ vo tròn ném vào thùng rác, rút túi rác ra để sang một bên, thay túi mới.

Dù sao cũng chỉ là một chiếc q**n l*t, chẳng đáng gì.

Xong xuôi, anh rửa tay sạch sẽ, mới rón rén mở cửa phòng tắm, nhẹ nhàng bước ra.

Vừa đến trước giường, anh nghe tiếng sột soạt rất khẽ từ giường trên.

Anh lập tức đứng sững, không dám động đậy.

Ánh trăng lọt qua ban công, anh thấy một bóng người mảnh khảnh đang bò về phía đuôi giường.

Rõ ràng chỉ là cái bóng mơ hồ, nhưng trong mắt anh, dường như từng đường nét đều được vẽ ra rõ ràng.

Khương Duật Bạch ngủ mơ màng, mắt nửa mở, mò mẫm trèo xuống thang giường, chẳng hề biết dưới giường còn có người.

Khi xuống bậc thang cuối, cậu quay đầu, bất ngờ thấy một bóng đen cao lớn trong bóng tối, giật mình suýt hét lên, chân lỡ bước hụt.

“A!” Một tiếng kêu hoảng, bóng đen kia nhanh như chớp lao tới đỡ lấy cậu.

Ôm trọn vòng eo mềm mại, trong bóng tối mờ mịt, khứu giác và xúc giác của Lục Cẩm Diên trở nên nhạy bén hơn. Anh không kìm được, nhớ lại giấc mơ hoang đường vừa nãy.

Từng cảnh như phim chiếu chậm, rõ mồn một, hòa quyện với cảm giác lúc này, trở nên chân thật đến đáng sợ. Gần như ngay lập tức, cơ thể anh có phản ứng không nên có.

“Sao thế…” Thẩm Chiếu dường như bị đánh thức, lẩm bẩm hỏi.

Khương Duật Bạch còn chưa hết hoảng, lưng áp vào lồng ngực nóng ran, bàn tay ôm eo cậu mạnh mẽ đến rõ ràng. Cậu vội bám thang giường để giữ thăng bằng, nhân cơ hội thoát khỏi cái ôm phía sau.

Cái ôm trống rỗng, Lục Cẩm Diên lùi một bước, trong lòng chẳng biết là may mắn hay mất mát.

“Cảm ơn…” Khương Duật Bạch khẽ nói lời cảm ơn.

Giọng nói mềm mại như lông vũ lướt qua tim, Lục Cẩm Diên hơi lúng túng quay mặt đi, chẳng thốt nổi lời đáp.

May mà bóng tối che giấu mọi phản ứng của anh, nếu không chắc Tiểu Bạch bị anh dọa chạy mất…

Không được đáp lại, Khương Duật Bạch lặng lẽ bước về phía nhà vệ sinh.

Vào phòng tắm, cậu ngửi thấy mùi cam quýt hòa bạc hà thoảng trong không khí, lẫn chút tanh nhàn nhạt, như mùi nước biển ẩm ướt.

Cậu khẽ nhíu mày, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng khứu giác mình nhạy hơn bình thường.

Xong việc trong nhà vệ sinh, mò mẫm về giường, cậu thấy Lục Cẩm Diên đã nằm im trên giường.

Cậu bất giác liếc nhìn bóng người phồng lên, rồi cẩn thận trèo lên thang, sợ mình sơ ý lại ngã.

Nhưng sau chuyến đi này, cậu tỉnh hẳn, chẳng còn buồn ngủ, chỉ đành nhắm mắt thiền.

Lát sau, giường dưới vang lên tiếng trở mình.

Lục Cẩm Diên cũng chưa ngủ.

Khương Duật Bạch mở mắt, mò điện thoại, mở khung chat WeChat.

Khương Duật Bạch: [Ngủ không được hả?]

Vài giây sau, tin nhắn trả lời bật lên.

Lục Cẩm Diên: [Ừ, cậu cũng không ngủ được à?]

Khương Duật Bạch: [Tớ hơi tò mò, nửa đêm cậu đứng cạnh giường làm gì?]

Chẳng lẽ cố ý dọa cậu?

Gửi tin xong, khung chat hiện “Đối phương đang nhập” rất lâu.

Khương Duật Bạch đợi mãi, mới thấy đối phương trả lời: [Tớ vừa đi vệ sinh xong, sợ làm cậu giật mình, nên đứng im.]

Khương Duật Bạch: [Cậu không thấy thế còn đáng sợ hơn à…]

Lục Cẩm Diên: [Xin lỗi.]

Lục Cẩm Diên: [Lần sau tớ không thế nữa.]

Khương Duật Bạch: [Không sao, ngủ sớm đi.]

Lục Cẩm Diên: [Ngủ ngon.]

Khương Duật Bạch tắt màn hình, cố quay lại giấc ngủ.

Không ngờ người giường dưới gửi “Ngủ ngon” xong, vẫn trằn trọc không ngủ nổi.

Cả đêm, Lục Cẩm Diên không dám ngủ tiếp, cũng chẳng dám trở mình, nằm thẳng tắp trên giường, cắn răng chịu đến sáng, mới mơ màng chợp mắt một lát.

Sáng hôm sau, Khương Duật Bạch mở cửa phòng tắm, đúng lúc gặp Lục Cẩm Diên đi tới, theo bản năng chào: “Chào buổi sáng.”

Không ngờ, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Lục Cẩm Diên như bị điện giật, vội nhìn đi chỗ khác, nghiêng người bước nhanh sang bên.

Cậu khẽ nhướn mày, định nói gì đó, bỗng nhận ra sắc mặt Lục Cẩm Diên không tốt, quầng thâm dưới mắt rõ rệt.

Rõ là dấu hiệu thiếu ngủ.

Khương Duật Bạch hơi lo, hạ giọng hỏi: “Tối qua cậu vẫn mất ngủ à?”

Lục Cẩm Diên ngẩn ra, ậm ờ đáp: “Ừ…”

Sau khi lấp l**m, anh vào phòng tắm, đóng cửa, nhìn gương mặt mệt mỏi trong gương, lông mày nhíu chặt.

Suy tư một lát, anh mở vòi nước lạnh rửa mặt, cạo râu mọc qua đêm, cẩn thận chỉnh tóc, đảm bảo trông không quá tệ, rồi mới ra ngoài.

“Anh Lục, sao dậy sớm thế?” Thẩm Chiếu ngáp, đầu tóc như tổ quạ, ngồi mép giường ngẩn ngơ.

“Hôm nay có việc” Lục Cẩm Diên lặng lẽ nhìn quanh, không thấy bóng dáng quen thuộc “Tiểu Bạch đâu?”

“Tiểu Bạch ra ngoài từ sớm rồi” Thẩm Chiếu tiếp tục ngáp “Kỳ nghỉ đẹp thế này, mà hai người tụi cậu người này dậy sớm hơn người kia.”

Giây phút ấy, ánh mắt Lục Cẩm Diên nhìn cậu ta thoáng chút ghen tị.

“Anh Lục, sao nhìn tớ thế?” Thẩm Chiếu giật mình, mặt dày hỏi, “Cuối cùng cậu cũng phát hiện tớ đẹp trai à?”

“Đi soi gương trong nhà vệ sinh đi” Lục Cẩm Diên ném lại câu đầy thâm ý, quay người rời ký túc xá.

Hôm nay là ngày thứ ba tập huấn đội bóng dịp Quốc khánh, cũng là ngày áp chót. Các thành viên đội bóng hăng hái, chỉ chờ tập huấn xong là bung xõa.

Chỉ có Lục Cẩm Diên luyện bóng không đúng phong độ, thậm chí để đồng đội cướp bóng từ tay mình.

Trình Mạnh Khang cướp được bóng thì ngẩn tò te, nhìn quả bóng trong tay, phấn khích hét lên: “Bóng! Tớ cướp được bóng từ tay anh Lục!”

Sắc mặt Lục Cẩm Diên trầm xuống, khí áp quanh người đột nhiên hạ thấp.

“Chuyền bóng đi Khang!” Một đồng đội khác tỉnh táo trước, hét lên, “Nhanh! Chuyền cho tớ!”

Trình Mạnh Khang nghe xong lập tức chạy, vừa dẫn bóng vừa canh thời cơ chuyền cho đồng đội.

Đồng đội nhận bóng lao ngay đến dưới rổ, chuẩn bị nhảy ném, nhưng bóng vừa rời tay đã bị một cú úp rổ mạnh mẽ chặn lại.

Mọi người ngơ ngác, thậm chí không thấy rõ Lục Cẩm Diên chạy qua nửa sân từ bao giờ.

Lục Cẩm Diên cười lạnh, nhanh chóng lùi về nửa sân đối phương, chuẩn xác nhận bóng từ đồng đội, rồi ném một cú ba điểm đẹp mắt vào rổ.

Các thành viên há hốc mồm: Cái này cũng được á?

Giờ nghỉ giữa hiệp, Triệu Bằng không nhịn được quan tâm: “Anh Lục, hôm nay cậu không ổn à?”

Lục Cẩm Diên uống ngụm nước, bình tĩnh: “Không sao, tối qua không nghỉ ngơi tốt thôi.”

Triệu Bằng bừng tỉnh: “Vậy cậu vào phòng nghỉ chợp mắt chút đi?”

Lúc này, Trình Mạnh Khang bước tới: “Anh Lục, hôm qua cậu có dạy Khương Duật Bạch chơi bóng?”

Cậu ta nói gì không nói, lại nói sai chuyện. Lục Cẩm Diên nhíu mày, nhìn cậu ta: “Khương Duật Bạch? Cậu thân với cậu ấy lắm à?”

“Hả?” Trình Mạnh Khang không hiểu ý anh, gãi đầu, “Cũng không thân lắm, chỉ là lần trước tớ làm mẫu cho cậu ấy.”

Lục Cẩm Diên sửa lại: “Cho lớp cậu ấy.”

“Đúng đúng…” Trình Mạnh Khang gật lia lịa, “Là làm mẫu cho lớp tranh sơn dầu của họ, nhưng sau tớ xem qua, tranh của Khương Duật Bạch vẽ đẹp nhất.”

Lục Cẩm Diên lạnh lùng nhìn cậu ta: “Rồi sao?”

Trình Mạnh Khang nào dám nói tiếp, lí nhí: “Không có gì, tớ đi bên kia đây anh Lục…”

Nhờ cậu ta, buổi tập tiếp theo Lục Cẩm Diên càng mất tập trung.

Anh chơi bóng từ hồi sơ trung, dù không xem bóng rổ là nghề, nó đã thành một phần không thể thiếu trong đời anh. Anh chưa từng rơi vào trạng thái không thể tập trung thế này.

Lục Cẩm Diên nhận ra, anh cần giải quyết vấn đề kia trước, nếu không sẽ sớm phát điên mất.

Sau bữa trưa, Khương Duật Bạch một mình đến tiệm xăm.

“Anh Duật Bạch, anh đến rồi!” Lê Thanh thấy cậu thì mừng rỡ, dựa vào quầy cười tít mắt, “Sao Quốc khánh anh không về nhà vậy?”

“Ở trường có việc, nên không về” Khương Duật Bạch đặt cặp sách, bước vào trong.

“Ngành của anh bận thế á?” Lê Thanh theo sau, cảm thán, “May mà em không thi đại học, thấy mệt quá trời!”

Lê Tư từ phòng làm việc bước ra, gõ đầu cô bé một cái: “Còn không biết xấu hổ mà nói, thi rớt đại học mà tự hào lắm hả?”

Lê Thanh ôm đầu cãi khẽ: “Xì, anh cũng đâu thi đậu đại học!”

Nghe vậy, Khương Duật Bạch hơi ngạc nhiên quay lại: “Anh Lê cũng là sinh viên khoa mỹ thuật trường A, em không biết à?”

Lê Thanh ngớ người: “Cái gì?”

“Học chưa tới hai năm thì bỏ, không tính là sinh viên trường A, cũng chẳng dám khoe danh khoa mỹ thuật A để lừa người ta.” Lê Tư ngậm điếu thuốc, giọng tỉnh bơ, “Bằng tốt nghiệp cấp ba cũng tạm được.”

Nhận thức bao năm của Lê Thanh bị lật ngược, cằm suýt rớt xuống đất, bắt đầu quấn lấy anh trai hỏi chi tiết.

Lê Tư bị quấn phiền, đẩy em gái sang Khương Duật Bạch: “Cậu khơi nó ra, giờ cậu lo nó luôn đi.”

Khương Duật Bạch: “…”

May lúc này tiệm có ba khách hàng—hai nam, một nữ—đến, tạm thời giải cứu cả hai.

“Tôi muốn xăm lên bụng,” chàng trai ngồi giữa nói, “Để che vết sẹo.”

Lê Tư liếc cậu ta: “Cho tôi xem trước.”

“Được” chàng trai đứng dậy, theo họ vào phòng làm việc.

Khương Duật Bạch bật đèn bàn, nhàn nhạt nói: “Cậu kéo áo lên đi.”

Chàng trai không ngại ngùng, kéo áo sơ mi, c** q**n xuống chút, lộ ra vết sẹo ở bụng.

Khương Duật Bạch sững sờ, liếc Lê Tư.

Có không ít khách đến xăm để che sẹo, họ thấy đủ loại sẹo, nhưng chưa bao giờ gặp vết sẹo lớn thế này.

Nhưng tố chất nghề nghiệp khiến cả hai không lộ vẻ bất thường. Lê Tư nói: “Nằm lên bàn đi, để tôi xem tình trạng sẹo.”

Chàng trai làm theo, nằm lên bàn để anh Lê kiểm tra.

Lâu sau, Lê Tư hỏi Khương Duật Bạch: “Tiểu Bạch, cậu thấy có xăm che được không?”

Chàng trai lập tức nhìn Khương Duật Bạch đầy mong đợi.

Khương Duật Bạch im lặng vài giây, giọng đều đều: “Làm được, nhưng sẽ đau lắm.”

Chàng trai cười: “Tôi không sợ đau, miễn che được mấy vết sẹo xấu xí này là được.”

“Vậy được,” Lê Tư gật đầu, “Chọn kiểu thiết kế trước đi.”

Cả một bức tường phòng khách là bản thảo thiết kế của thợ xăm. Ánh mắt chàng trai dừng ngay ở một bản vẽ.

Đó là một mẫu cực kỳ đẹp mắt, thoạt nhìn như con bướm giương cánh, nhìn kỹ lại thấy cánh bướm được tạo từ những bông hoa, màu sắc nhã nhặn nhưng toát lên vẻ quyến rũ khó tả, khiến người ta trầm trồ.

“Tôi muốn mẫu này,” chàng trai chỉ vào hình bướm.

Khương Duật Bạch liếc qua: “Mẫu đó đã làm cho khách khác rồi.”

Chàng trai lộ vẻ thất vọng: “Vậy à, không xăm trùng được đúng không?”

“Cậu thích phong cách này, tôi có thể thiết kế lại một mẫu cho cậu,” Khương Duật Bạch nghiêm túc gợi ý, “Nhưng tôi không làm được che sẹo diện tích lớn thế này, để anh chủ xăm cho cậu.”

Lê Tư chẳng ngại: “Được thôi.”

Ba vị khách rời đi, anh Lê thoải mái khoác tay lên vai nhân viên, trêu: “Giỏi lắm Tiểu Bạch, sắp cướp hết danh tiếng của ông chủ của e rồi đấy.”

“Dù ai nổi bật, cũng là kiếm tiền cho anh” Khương Duật Bạch lách người tránh cánh tay, “Em thiết kế mẫu khách ưng, anh chủ lo xăm.”

Có lẽ xăm mình mang một ý nghĩa khác: biến vết sẹo xấu xí thành dấu ấn đẹp đẽ.

“Hiếm khi được nghỉ, tối ăn cơm chung nhé?” Lê Tư lấy thêm điếu thuốc từ túi.

“Không được, tối nay em có bận rồi” Khương Duật Bạch lắc đầu từ chối “Gần đây em đang học chơi bóng rổ.

Nhưng cậu không ngờ, người dạy cậu chơi bóng tối đó chẳng về ký túc xá, vì tâm lý trốn tránh.

Lục Cẩm Diên tìm một quán cà phê gần trường, gọi ly cà phê, ngồi bên bàn lướt điện thoại liên tục.

[Tôi mơ thân mật với người c*̀ng giới là sao?]

[Tôi mơ ở bên người c*̀ng giới là sao?]

[Tôi mơ có hành vi thân mật với bạn thân c*̀ng giới có bình thường không?]

Anh không ngừng thay đổi câu hỏi tìm kiếm, nhưng kết quả toàn là giải mộng hoặc bác sĩ mạng khuyên nên phát tiết năng lượng hợp lý, chuyển hướng chú ý, tiếp xúc nhiều với khác giới, và không thể dựa vào đó để kết luận là đồng tính luyến ái thật sự.

Lục Cẩm Diên thoáng nhẹ lòng.

Đúng rồi, chắc chắn vì anh ở bên Tiểu Bạch mỗi ngày, lâu không tiếp xúc với con gái, nên mới nảy sinh ý nghĩ hoang đường này.

Chỉ cần gặp gỡ con gái nhiều hơn…

“Chào cậu, chỗ này có ai ngồi không?” Một giọng nữ ngọt ngào vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.

Lục Cẩm Diên ngẩng lên, một cô gái tóc dài trang điểm tinh tế lọt vào mắt.

Cô gái cười ngượng ngùng: “Tớ ngồi đây được không?”

“Được,” Lục Cẩm Diên lịch sự gật đầu, “Không có ai.”

Nụ cười cô gái rạng rỡ hơn, nhưng vừa ngồi xuống, đã thấy Lục Cẩm Diên đứng dậy.

“Ơ?” Cô gái ngẩn ra, buột miệng, “Cậu đi đâu?”

Lục Cẩm Diên nhã nhặn: “Tớ phải đi, cậu cứ tự nhiên.”

Nói xong, anh đẩy cửa quán cà phê bước ra.

Gió lạnh thổi qua mặt, đi vài bước, Lục Cẩm Diên mới nhận ra hành vi của mình hơi bất thường.

Chẳng phải anh nên làm theo lời bác sĩ mạng, tiếp xúc nhiều với con gái sao?

Suy nghĩ một lúc, Lục Cẩm Diên vẫn quyết định đi tiếp.

Quay lại, anh không làm nổi chuyện này.

Vừa đi, anh vừa lấy điện thoại, mở lại giao diện tìm kiếm.

Lướt lướt, một kết quả khác thường thu hút anh.

Click vào link, đó là một diễn đàn mạng, chủ đề chính:

[Mơ ngủ với bạn thân nhất, bình thường không?]

Lục Cẩm Diên dừng bước, nghiêm túc đọc các trả lời.

Lầu 2: [Chủ thớt nam hay nữ?]

Lầu 3: [Chủ thớt là thẳng nam, bạn thân cũng là nam.]

Lầu 4: [Bình thường hay không, tự chủ thớt không rõ à?]

Tim Lục Cẩm Diên hẫng một nhịp, căng thẳng đọc tiếp.

Lầu 5: [Tui không hiểu, tụi bây ở thành phố quen gọi cái này là thẳng nam hả?]

Lầu 6: [Người anh em chủ thớt nguy rồi!!!]

Lục Cẩm Diên tê dại da đầu, không dám đọc thêm, tìm chức năng nhắn tin riêng cho chủ thớt

[Chào cậu, vấn đề của cậu được giải quyết chưa?]

Không ngờ chủ thớt trả lời ngay: [Cậu cũng gặp vấn đề tương tự à?]

Lục Cẩm Diên: [Ừ.]

Chủ thớt: [Thêm WeChat tớ, nói kỹ hơn.]

Rồi gửi ngay thông tin liên lạc.

Với tính cách Lục Cẩm Diên, bình thường anh chẳng bao giờ thêm người lạ dễ dàng, nhưng lần này tuyệt vọng đến mức thử mọi cách, lập tức thêm liên lạc.

Đối phương đồng ý nhanh, nhiệt tình chào hỏi.

Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy:

[Hello anh em, cậu là người nhắn riêng cho tớ đúng không?]

.: [Là tớ.]

.: [Cậu với bạn thân giờ ra sao?]

Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy: [Nhìn ID tớ, chưa rõ à?]

Lục Cẩm Diên nhìn kỹ chuỗi ID dài ngoằng, sắc mặt thay đổi.

Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy:

[Đừng chối bỏ người anh em, đối diện với trái tim mình đi!]

.: [Tớ không phải gay.]

Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy:

[Vậy sao cậu có giấc mơ như vậy với người cùng giới?]

Lục Cẩm Diên gõ nhanh:

[Đó chính là điều tớ muốn hỏi cậu.]

Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy:

[Để tớ phân tích cho, có hai khả năng.]

.: [Nói đi.]

Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy:

[Thứ nhất, cậu là gay, cậu thích bạn thân cuẩ cậu.]

Từ “thích” đập vào mắt, Lục Cẩm Diên nín thở một giây, ngón tay nắm điện thoại run rẩy không kiểm soát.

Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy:

[Thứ hai, cậu không phải gay, nhưng cậu thèm khát cơ thể người ta đó tên b**n th**!]

Lục Cẩm Diên hít sâu, ngón tay run mạnh hơn, đang định trấn tĩnh để phản bác, điện thoại bỗng rung lên.

Nhìn kỹ, điện thoại suýt bị anh ném văng.

Cuộc gọi đến: Tiểu Bạch.

Bình Luận (0)
Comment