Lục Cẩm Diên nhìn chằm chằm hai dòng chữ trên khung chat, nhất thời không phân biệt được đối phương rốt cuộc là đang khen mình hay đang mắng mình.
Sau một hồi im lặng, WeChat lại hiện lên tin nhắn mới.
Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy: [Vậy rốt cuộc bây giờ cậu định làm gì?]
Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy: [Nói cách khác, cậu add lại tớ để làm gì?]
Lục Cẩm Diên nhíu mày, trả lời: [Tớ không biết.]
Trong vòng một ngày, những niềm tin sâu sắc của anh bị đảo lộn hoàn toàn, đủ loại cảm xúc phức tạp ùa đến, đến chính anh cũng không biết mình muốn làm gì lúc này.
Đang rối rắm, trên giường tầng bỗng vang lên một tiếng động rất nhỏ.
Lục Cẩm Diên giật mình, vội vàng trả lời một câu: [Có thời gian thì nói tiếp.]
Ngay sau đó, anh chuyển về tài khoản WeChat chính, mở khung chat với Khương Duật Bạch, ngón tay lướt trên màn hình, do dự không biết có nên nhắn tin không.
Chẳng mấy chốc, trên giường tầng lại vang lên tiếng trở mình khe khẽ.
Khương Duật Bạch dáng người mảnh khảnh, động tác nhẹ nhàng, bình thường ban đêm trở mình hầu như không nghe thấy tiếng động, nhưng tối nay thần kinh của Lục Cẩm Diên nhạy bén lạ thường, âm thanh nhỏ nhất cũng không thoát khỏi tai anh.
Vài giây sau, anh cuối cùng vẫn nhập tin nhắn.
Lục Cẩm Diên: [Có phải cánh tay cậu đau đến mức không ngủ được không?]
Khương Duật Bạch đang đè cánh tay dưới cơ thể để giảm đau, nghe thấy tiếng rung WeChat, đưa tay lấy điện thoại mở ra, trả lời: [Đánh thức cậu à?]
Lục Cẩm Diên: [Không có.]
Lục Cẩm Diên: [Tớ vốn dĩ chưa ngủ.]
Khương Duật Bạch không biết nên trả lời gì tiếp, liền tiện tay gửi một biểu cảm [mèo con thở dài.jpg].
Một chú mèo con nằm dài trên sofa, vẻ mặt tủi thân, Lục Cẩm Diên không kìm được mà tưởng tượng người gửi biểu cảm này, lập tức bị sự dễ thương làm trái tim khẽ rung, xen lẫn chút xót xa nhè nhẹ.
Lục Cẩm Diên: [Chờ tớ một lát.]
Anh đứng dậy xuống giường, bật đèn ngủ nhỏ rồi đi vào phòng tắm, vò hai chiếc khăn lông nóng hổi, nước ấm làm tay đỏ lên mà anh vẫn không đổi sắc mặt.
Trở lại trước giường, anh gõ nhẹ lan can, khẽ gọi: “Tiểu Bạch.”
Nghe thấy tiếng anh, Khương Duật Bạch bò dậy từ giường trên, ngồi xếp bằng, ngoan ngoãn nhìn về phía anh.
“Chườm nóng thêm chút nữa.” Lục Cẩm Diên sờ thấy khăn không quá nóng tay, mới đưa cho cậu.
“Cảm ơn…” Khương Duật Bạch hoàn hồn, nói lời cảm ơn rồi nhận khăn lông, đặt lên cánh tay.
Ban đêm, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, chỉ có Thẩm Chiếu thỉnh thoảng phát ra tiếng nói mớ.
Đèn ngủ nhỏ tỏa ánh sáng yếu ớt, mờ ảo bao phủ hai người một trên một dưới.
Chờ khoảng ba bốn phút, Lục Cẩm Diên nhận lại khăn, quay vào phòng tắm vò thêm hai chiếc khăn nóng khác, lần này đắp lên bắp chân.
“Nhìn tớ.” Anh lùi lại hai bước, vươn cánh tay thon dài rắn chắc, giọng điệu dịu dàng đến khó tin, “Tớ dạy cậu giãn cơ tay, có thể giảm đau nhức.”
Khương Duật Bạch gật đầu, học theo anh giơ hai tay lên.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Lục Cẩm Diên cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cậu, như thể bị thiêu đốt, máu trong người dường như chảy nhanh hơn.
Anh rất thích được cậu nhìn chăm chú đầy tập trung như vậy, như thể trong mắt cậu chỉ có mình anh.
Nếu thời gian có thể dừng lại ở giây phút này thì tốt biết bao…
Sau vài lần giãn cơ, cảm giác đau nhức trên tay Khương Duật Bạch quả nhiên giảm đi không ít.
Lục Cẩm Diên tiến gần giường hơn, ánh mắt dừng trên bắp chân hơi cong lên của cậu, kìm nén xúc động muốn tự mình chạm vào, nhẹ giọng hướng dẫn: “Mát-xa bắp chân một chút, thả lỏng ra.”
Sau một hồi xử lý, Khương Duật Bạch cuối cùng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Lục Cẩm Diên nằm lại giường, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Một lát sau, từ giường trên thò ra một cái đầu nhỏ, khẽ nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cậu, Lục Cẩm Diên.”
Không chỉ dạy cậu chơi bóng rổ, mà còn nửa đêm dậy dạy cậu cách giảm đau.
Trái tim Lục Cẩm Diên như bị móng vuốt mèo con cào nhẹ, nhưng chỉ có thể kìm nén sự rung động, đáp: “Không sao, ngủ đi.”
Giờ khắc này, anh không muốn nghĩ đến hậu quả của việc thích bạn trai của người khác.
Anh chỉ muốn được mãi ở bên Khương Duật Bạch.
Sáng hôm sau, Lục Cẩm Diên quả nhiên có hai quầng thâm mắt rõ rệt.
“Anh Lục, tối qua cậu làm gì vậy?” Thẩm Chiếu hoàn toàn không biết gì về chuyện đêm qua, “Sao quầng thâm mắt nặng thế?”
“Cậu nói xem?” Lục Cẩm Diên liếc y, theo bản năng sờ lên mắt, đứng dậy đi đến trước gương lớn, muốn xem quầng thâm của mình trầm trọng cỡ nào.
Thẩm Chiếu cười tinh nghịch: “Có phải anh Lục trò chuyện với hotgirl nào không?”
Lục Cẩm Diên dở khóc dở cười: “Trong đầu cậu ngoài hotgirl ra còn có gì khác không?”
“Dĩ nhiên là có!” Thẩm Chiếu kiêu ngạo ưỡn ngực, “Còn có game nữa chứ!”
Lục Cẩm Diên: “…”
Anh nhìn vào gương, quả nhiên thấy vẻ mặt thiếu ngủ của mình.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, Khương Duật Bạch bước ra.
Giây tiếp theo, Lục Cẩm Diên theo phản xạ cúi đầu, không muốn để cậu thấy bộ dạng quầng thâm của mình.
May mắn là Khương Duật Bạch không chú ý đến hành động của anh, đi đến bàn thu dọn đồ đạc.
Thẩm Chiếu vừa chơi điện thoại vừa hỏi: “Anh Lục, Tiểu Bạch, hôm nay hai người có kế hoạch gì?”
“Tớ không có gì đặc biệt.” Lục Cẩm Diên đáp.
Khương Duật Bạch ngừng tay, lộ vẻ nghi hoặc: “Tối qua cậu bảo từ hôm nay trở đi sẽ bận lắm mà?”
Lục Cẩm Diên lúc này mới nhớ ra mình đã nói dối, trong lòng hơi hoảng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Ừ, vốn có việc, nhưng giờ hủy rồi.”
Khương Duật Bạch suy nghĩ một chút, giọng có chút mong chờ: “Vậy mấy ngày này cậu rảnh dạy tớ chơi bóng rổ chứ?”
“Không được.” Lục Cẩm Diên không nghĩ ngợi mà từ chối, “Hôm qua vận động nhiều quá, cơ thể cậu chịu không nổi. Huấn luyện không vội, từ từ thôi.”
Khương Duật Bạch hơi nhíu mày: “Nhưng kỳ nghỉ Quốc khánh chỉ còn hai ngày.”
“Kỳ nghỉ thì còn hai ngày, nhưng tớ đâu phải luôn ở đây sao?” Lục Cẩm Diên cười, “Cậu muốn học, tớ sẽ dành thời gian riêng, chơi bóng rổ không phải một lần là xong.”
Lời này hoàn toàn trái ngược với tuyên bố tối qua của anh, nhưng nghe lại rất có lý.
Nghĩ đến anh là chuyên gia trong lĩnh vực bóng rổ, Khương Duật Bạch không phản bác được, chỉ gật đầu đồng ý: “Được, tớ nghe cậu.”
Thành công qua mặt, Lục Cẩm Diên âm thầm thở phào, lúc này mới nhận ra mình căng thẳng đến mức lưng đổ mồ hôi.
Anh đổi chủ đề: “Còn cậu, hôm nay làm gì?”
Khương Duật Bạch đáp: “Sáng vẽ tranh, chiều đi tiệm xăm.”
“Tiệm xăm?” Lục Cẩm Diên theo bản năng nhìn về phía eo cậu, “Cậu muốn xăm hình mới à?”
Khương Duật Bạch lắc đầu, thành thật nói: “Không, tớ làm thêm ở tiệm xăm.”
“Trời ơi! Thật hay đùa!” Thẩm Chiếu lập tức nhảy xuống giường, “Tiểu Bạch, cậu là thợ xăm á? Ngầu quá trời!”
Thấy phản ứng của cậu ta, Khương Duật Bạch bật cười: “Cũng bình thường.”
Lục Cẩm Diên nhìn cậu, ánh mắt khẽ thay đổi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, tán đồng: “Quả thật rất ngầu.”