Các học sinh xung quanh dừng bước, xôn xao bàn tán về phía họ.
Dương Văn Kiệt trông như gặp ma, khó tin hỏi lại: “Cậu, cậu nói gì?”
“Tớ nói—” Anh thả vali xuống, bước chân dài tiến về phía đối phương, “Tính hướng của người khác, cậu có tư cách gì để chỉ trỏ?”
Mặt anh lạnh băng, ánh mắt sắc như dao, chiều cao hơn 1m9 mang lại cảm giác áp bức mạnh mẽ, khí thế toát ra khiến người ta run sợ.
Dương Văn Kiệt vốn chuyên bắt nạt kẻ yếu, bị ép lùi lại mấy bước, như sợ anh sẽ ra tay nếu không vừa ý.
“Dương Văn Kiệt, đúng không?” Anh dừng bước, giọng lạnh lùng cảnh cáo, “Tính Tiểu Bạch tốt, đó là may mắn của cậu. Nhưng tính tớ thì tệ lắm, hiểu chưa?”
Mặt Dương Văn Kiệt lúc xanh lúc trắng, môi run run, không thốt nổi lời nào.
Cậu ta biết anh không dễ chọc, kẻ từng bị anh xử vì gây chuyện trước đây thê thảm ra sao, nên hôm nay cậu ta mới cố ý vạch trần cậu.
Nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn ngoài dự đoán.
Anh dám công khai trước mặt mọi người rằng mình không phải trai thẳng?
“Cẩm Diên.” Thấy đám đông ngày càng đông, cậu lên tiếng, “Đi thôi.”
Anh thu lại ánh mắt lạnh thấu xương, quay về, ánh mắt trở lại dịu dàng như thường: “Đi thôi, Tiểu Bạch.”
Hai người sánh vai đi về phía ký túc xá, ngầm hiểu không nhắc lại chuyện vừa rồi.
Anh đẩy cửa ký túc xá: “Tụi mình về rồi.”
“A a a a!” Nghe tiếng, Thẩm Chiếu nhảy xuống ghế lao ra cửa, “Anh Lục, cuối cùng cậu về rồi!”
Anh hơi né người, vẻ mặt ghét bỏ: “Tránh ra, Tiểu Bạch chưa vào đâu.”
“Ồ ồ ồ!” Thẩm Chiếu vội lách sang một bên, nhiệt tình gọi, “Tiểu Bạch, tớ nhớ cậu muốn chết!”
Chu Phong cũng đứng dậy ra đón: “Chào mừng A Diên và Tiểu Bạch về ký túc xá 611!”
Cậu bước vào, khẽ cười: “Cảm ơn.”
“Đừng đứng cửa nữa, vào đi.” Anh xách vali vào, “Tớ với Tiểu Bạch mang quà lưu niệm từ núi Tiên Vân về cho các cậu.”
“Wow!” Thẩm Chiếu hào hứng, sốt ruột nói, “Cho tớ xem là gì nào!”
Đặt hành lý xuống, anh lấy quà mua ở núi Tiên Vân ra, đặt lên bàn cho họ tự chọn.
“Anh Lục, đi chơi núi Tiên Vân vui không?” Thẩm Chiếu cầm vòng tay đeo thử, “Phong cảnh có đẹp lắm không?”
“Đẹp, rất đẹp.” Anh liếc nhìn cậu, cười đáp, “Cảnh đẹp như tiên, như chốn bồng lai giáng trần.”
Thẩm Chiếu tưởng tượng, rồi lắc đầu: “Với trí tưởng tượng nghèo nàn của tớ, không hình dung nổi.”
“Tớ quay video.” Anh lấy điện thoại ra, bấm vài cái, “Lại xem đi.”
Hai người xúm lại, vừa xem cảnh đẹp vừa liên tục xuýt xoa.
Chẳng mấy chốc, họ phát hiện một điểm lạ.
Thẩm Chiếu chỉ vào màn hình hỏi: “Anh Lục, sao mỗi video đều kết thúc bằng Tiểu Bạch?”
Đang thu dọn đồ, tay cậu khựng lại, nghiêng mặt.
“Là vì…” Anh cố ý kéo dài giọng, “Đương nhiên là để lưu làm kỷ niệm.”
“Thì ra thế.” Thẩm Chiếu gật gù, tiếp tục xem video.
“Thật ra A Diên, lúc cậu đột nhiên nói đi núi Tiên Vân, tụi tớ giật cả mình.” Chu Phong ngưỡng mộ nói, “Nhưng giờ xem ra, chuyến này đáng giá thật.”
Anh cười đầy ẩn ý: “Đáng giá, tất nhiên rất đáng giá.”
Dù sao chuyến này, anh cũng tận mắt thấy Tiểu Bạch chia tay.
Thẩm Chiếu quấn lấy anh hỏi thêm một lúc, mới tạm hài lòng dừng lại.
“Tiểu Bạch, cậu muốn ngủ một lát không?” Anh rảnh rỗi, đi qua quan tâm, “Mấy ngày nay cậu vất vả lắm, tối nay nghỉ ngơi cho tốt.”
Cậu đáp: “Ừ, tớ tắm cái đã.”
Tắm xong, cậu trèo lên giường, đeo nút tai, định chợp mắt.
Anh tựa vào bàn, nhìn dáng ngủ ngoan ngoãn của cậu, lòng không khỏi tiếc nuối.
Mấy ngày nay ngủ chung giường, hơi thở hòa quyện, mở mắt ra là có thể ngắm gương mặt ngủ yên bình của cậu.
Giờ về ký túc xá, chẳng lẽ anh không còn cơ hội sao?
—
Lúc tỉnh lại, ngoài ban công đã tối đen.
Dù cơ thể mệt mỏi, cậu ngủ không yên, nửa tỉnh nửa mơ nghe tiếng bước chân và trò chuyện khe khẽ trong ký túc xá.
Nằm ngẩn ngơ một lúc, cậu ngồi dậy, trèo xuống giường.
“Tiểu Bạch, cậu tỉnh rồi?” Thẩm Chiếu đang đeo tai nghe xem phim, thoáng thấy bóng người, tháo tai nghe, “Tớ bật đèn nhé!”
“Ừ, cậu bật đi.” Cậu đáp, nhìn quanh ký túc xá tối om, “Mọi người đâu?”
“Lão tứ chưa về, lão đại với anh Lục đi mua cơm tối.” Thẩm Chiếu bật đèn, ngồi lại ghế, “Anh Lục vừa bảo cậu sắp tỉnh, nói chuẩn thật!”
Cậu gật đầu: “Biết rồi.”
Lát sau, cửa ký túc xá mở ra, Lục Cẩm Diên và Chu Phong mỗi người xách hai hộp cơm bước vào.
“Tiểu Bạch, cậu tỉnh rồi?” Lục Cẩm Diên vừa vào đã thấy cậu, “Vừa kịp, ăn tối cùng đi.”
Anh đặt hộp cơm lên bàn, cười khẽ: “Bún cà chua, tớ đoán cậu nhớ món này.”
Cậu im lặng vài giây, khẽ cảm ơn: “Cảm ơn.”
Bốn người ngồi quanh bàn ăn tối.
Thẩm Chiếu vừa ăn vừa lướt điện thoại, đột nhiên phun cơm: “Trời ơi!”
Đũa cậu run lên, quay sang nhìn hắn.
Chu Phong ngơ ngác: “Lão tam, có chuyện gì?”
“Anh Lục—” Thẩm Chiếu sốc, không kịp lau cơm trên bàn, chìa màn hình điện thoại về phía anh, “Có người nói hôm nay cậu công khai là gay, hỏi tớ cậu thành gay từ bao giờ?”
Ngón tay cậu nắm đũa siết chặt, hàng mi dài khẽ run.
“Phụt—” Chu Phong suýt phun canh, vội nuốt xuống, “Ai nói? Cậu ta điên à?”
Ai ở trường đại học A chẳng biết nam thần ghét gay, vậy mà có người dám bịa anh là gay?
Trái ngược với phản ứng sốc của họ, anh bình tĩnh đáp: “Có chuyện đó là thật.”
Thẩm Chiếu và Chu Phong ngẩn tò te, chưa kịp hỏi thêm, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Hôm nay có người ở cổng trường mắng tớ là gay, Cẩm Diễn vì giúp tớ giải vây nên mới nói vậy.” Cậu chủ động giải thích.
Trong tình huống đó, cậu nghĩ anh sẽ phản bác thay, không ngờ anh lại kéo chủ đề về mình.
Nếu không, giờ người bị đồn là gay chính là cậu.
“Cái gì?” Thẩm Chiếu càng ngơ ngác, “Ai thấp hèn vậy, dám bịa chuyện này?”
“Là bạn cùng lớp tớ.” Cậu ngẩng mắt, nhìn người bên cạnh, “Chuyện này liên lụy cậu, tớ sẽ tìm cách làm rõ.”
“Làm rõ gì?” Anh nhìn lại, nghiêm túc đáp, “Nếu tớ đã nói trước mặt mọi người, thì nghĩa là tớ không quan tâm người ta nghĩ hay đồn thế nào.”
Cậu ngập ngừng: “Cậu thật sự…”
Không ngại bị coi là gay sao?
“Tớ thật sự không ngại, Tiểu Bạch.” Anh nhìn cậu, giọng dịu dàng nhưng chắc chắn, “Mọi tính hướng đều đáng được tôn trọng, nếu người khác vì thế mà nói gì, đó là vấn đề nhân phẩm của họ, không phải của chúng ta.”
Cậu ngẩn ra, lạc vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
“Đợi đã anh Lục!” Thẩm Chiếu phản ứng trước, nêu vấn đề lớn, “Dù cậu không ngại người ta nói gì, nhưng nếu tin cậu là gay lan khắp trường, mấy đứa nhóc lẳng lơ kia chẳng phải sẽ tìm tới sao!”
Anh nhướng mày, giọng lộ sát khí: “Ai dám không biết điều tìm tới, cứ thử xem?”
Thẩm Chiếu lẩm bẩm: “Cũng đúng…”
“A Diên, dù giờ gay không hiếm, nhưng chuyện này sẽ càng đồn càng quá.” Chu Phong do dự, khuyên, “Cậu là trai thẳng, để tin đồn thế này không tốt đâu.”
“Chẳng có gì không tốt.” Anh hỏi ngược, “Tớ hỏi các cậu, các cậu sẽ vì tính hướng của tớ mà kỳ thị hay xa cách tớ không?”
“Đương nhiên không!” Thẩm Chiếu phủ nhận ngay, “Dù anh Lục có là gay, cậu cũng chẳng thèm để mắt tới tớ! Tớ sợ gì?”
Anh cười: “Biết nhìn lại mình là tốt.”
Chu Phong cười theo: “Đừng nói chứ anh Lục, đến tớ cũng chẳng thèm để mắt tới cậu!”
“Lão đại! Sao cậu dám thế?” Thẩm Chiếu bỏ cơm, lao qua bóp cổ lão đại, “Tớ đẹp trai thế này, sao cậu không để mắt tới tớ!”
Hai người cãi nhau ầm ĩ, chủ đề dần chuyển hướng.
Anh gõ nhẹ ngón tay lên bàn, cố thu hút sự chú ý của cậu.
Cậu theo bản năng ngẩng mắt, chạm vào ánh mắt đầy ý cười.
“Thấy chưa, không sao đâu.” Anh làm khẩu hình.
Cậu lập tức hiểu anh đang nói gì.
Anh muốn nói, dù một ngày tính hướng của cậu bị lộ, ít nhất bạn cùng phòng sẽ luôn ủng hộ, không kỳ thị, không xa cách cậu.
Vì thế, đừng sợ hãi.
Ngực cậu nóng lên, mũi hơi cay, cậu lặng lẽ làm khẩu hình: “Cảm ơn cậu, Cẩm Diên.”
Đôi mắt trong veo của cậu trở nên long lanh, ánh mắt tràn đầy cảm động, càng khiến người ta muốn yêu thương.
Anh kín đáo nghiến răng, nụ cười dịu dàng như nước: “Ăn tiếp đi, nguội hết rồi.”
Cậu gật mạnh, ngoan ngoãn quay lại ăn bún.
Ăn tối xong, Đinh Hồng Vũ về ký túc xá, vừa vào cửa đã la hét: “Anh Lục! Tiểu Bạch! Các cậu về rồi à!”
“Về rồi.” Anh đang bị lão tam lôi chơi game, đáp một câu, “Quà trên bàn, tự lấy đi.”
“Được thôi!” Đinh Hồng Vũ vui vẻ chạy tới bàn, hí hửng chọn quà.
Chọn một lúc, mặt hắn bỗng đổi sắc: “Tớ kể các cậu nghe chuyện động trời nhé!”
Chu Phong hỏi: “Chuyện gì?”
“Các cậu nhớ đôi giày bóng rổ phiên bản giới hạn không?” Đinh Hồng Vũ thao thao, “Tớ mới biết Tiểu Tình đã cướp được đôi giày, nhưng lại đưa cho họa sĩ cô ấy thích, rồi nói dối tớ là không cướp được!”
Lời chưa dứt, cậu chột dạ nhìn sang bên, giả vờ không liên quan.
“Thật hay giả?” Thẩm Chiếu kinh ngạc, buột miệng, “Bạn gái cậu đưa giày của cậu cho người khác?”
Anh liếc đôi giày bóng rổ sáng bóng trên kệ, hờ hững đáp: “Nói cho đúng, đôi giày là cô ấy cướp được, đưa cho ai là quyền của cô ấy.”
“Đúng là vậy, nhưng…” Đinh Hồng Vũ ấm ức, “Nhưng tớ không vui, trước đây cô ấy toàn tặng tớ, lần này lại ưu tiên cái người họa sĩ đó!”
Cậu, người họa sĩ, cúi đầu, chăm chú nghiên cứu màn hình điện thoại.
“Người họa sĩ đó chắc là người vẽ tranh cho cậu trước đây, đúng không?” Anh tiếp tục dẫn dắt, “Nghĩ thế này, dù cậu không có đôi giày, nhưng cậu được bạn gái tặng bức phác thảo độc quyền, không lỗ đâu.”
“Đúng đúng!” Thẩm Chiếu an ủi, “Lúc đó cậu khoe khoang trong nhóm, không phải rất vui sao? Đều là tình cảm của bạn gái, không lỗ đâu!”
“Cũng có lý…” Đinh Hồng Vũ nghĩ một lúc, thông suốt, “Cảm ơn anh Lục! Cậu đúng là biết khai sáng người khác!”
“Đâu có.” Anh cười nhạt, giấu công lao, “Cậu nghĩ thông là được.”
Cậu: “…”
Trước giờ ngủ, anh đứng cạnh giường, tay nắm lan can, nghiêng người sát giường trên: “Tối nay ngủ một mình, có quen không?”
Cậu né vào trong, khẽ đáp: “Quen.”
Rõ ràng ngủ chung giường mới làm cậu không quen.
“Chậc.” Anh nhìn cậu không chớp, giọng trầm xuống, “Thế nếu… tớ không quen thì sao?”
“Gì cơ?” Cậu nghiêng mặt nhìn vào mắt anh, bắt gặp chút ý cười.
Anh nửa thật nửa đùa: “Quen có Tiểu Bạch sưởi giường, ngủ một mình chắc sẽ thấy trống trải lạnh lẽo.”
Tai cậu nóng lên, quay mặt đi: “Đừng nói bậy.”
Cậu cuối cùng nhận ra, nhiều hành vi vô thức của trai thẳng đôi khi còn gay hơn cả gay.
Mà trai thẳng lại chẳng hề nhận ra.
Anh nhìn vành tai đỏ rực, kìm nén xúc động muốn kéo cậu ôm vào lòng, cúi xuống lấy gối ôm trên giường, đưa lên giường trên: “Thế này đi, tạm để gối ôm ngủ với cậu, được không?”
“Hả?” Cậu ngơ ngác nhìn gối ôm.
“Quà tặng có qua có lại, Tiểu Bạch không nên tặng tớ cái gì sao?” Anh cười càng sâu, nhân lúc cậu ngẩn ngơ đòi quà đáp lễ.
Cậu chưa kịp phản ứng, chỉ thấy anh nói có lý, ngồi dậy mò mẫm trên giường, lấy chú gấu nhỏ đã ở bên mình nhiều năm.
Do dự vài giây, cậu đưa chú gấu cho anh.
Anh nhận lấy, nắm chặt trong tay, hài lòng chúc: “Ngủ ngon Tiểu Bạch, mơ đẹp nhé.”
Cậu đáp: “Ngủ ngon.”
Cậu nằm lại giường, nhắm mắt ủ giấc.
Đèn ký túc xá tắt, trong bóng tối ý thức dần mơ hồ, nhưng tay cậu như tự ý thức, kéo gối ôm vào lòng, chìm vào giấc ngủ trong hơi thở quen thuộc dễ chịu.
—
Thứ Hai đi học, cậu vừa vào cửa đã nghe bạn học bàn tán sôi nổi về tin đồn mới nhất.
“Trời ơi! Thật hay giả? Nam thần thực sự công khai là gay?”
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Các cậu nghĩ tin nam thần ghét gay là giả sao?”
“Thật đấy! Bạn thân tớ ở hiện trường, chính tai nghe thấy!” Một nữ sinh lớp tranh sơn dầu gấp đến độ suýt giơ tay thề, “Hôm qua Khương Duật Bạch cũng ở đó, lát nữa hỏi cậu ấy là biết!”
“Trời đất, vẫn thấy hư ảo quá! Chẳng lẽ trên đời không có trai thẳng thật sự sao?” Trịnh Vi Vi sụp đổ, “Khó trách trước đây tớ xin wechat, anh ấy sống chết không—”
Giọng cô đột nhiên biến mất.
Lớp học ồn ào bỗng yên tĩnh vài giây vì sự xuất hiện của dáng người cao gầy.
Sau đó, lại rộ lên tiếng xì xào.
“Tiểu Bạch, cậu tới rồi!” Thu Tử Hân bình thản chào, vẫy tay, “Lại đây ngồi không? Tớ giữ chỗ cho cậu và bạn cậu.”
Cậu khẽ gật đầu, đi qua đặt cặp sách: “Cảm ơn.”
Trịnh Vi Vi thì thầm với bạn cùng bàn, cuối cùng không nhịn được quay lại: “Khương Duật Bạch, chuyện đó có thật không?”
Cậu chẳng buồn ngẩng mắt: “Chuyện gì?”
“Chuyện nam thần là gay!” Trịnh Vi Vi cố giữ giọng nhỏ, “Cậu ấy thật sự nói mình là gay sao?”
Ngón tay đặt trên sách tiếng Anh trắng bệch, cậu lạnh nhạt: “Đó là việc riêng của cậu ấy, liên quan gì đến các cậu?”
“Sao không liên quan?” Trịnh Vi Vi trợn mắt, “Nam thần thẳng hay cong liên quan đến hạnh phúc của cả trường nữ sinh đấy!”
Cậu câm nín, cúi mi xuống.
“Đúng rồi, thiên tài Khương, cậu với anh Lục là bạn cùng phòng, cậu ấy có phải gay không, cậu chắc chắn biết rõ đúng không?” Nữ sinh bên cạnh tiếp tục hỏi.
“Tớ không rõ.” Cậu gằn từng chữ, rồi thu dọn cặp sách đứng dậy, “Xin lỗi lớp trưởng, tớ muốn đổi chỗ.”
“Được, cậu đổi đi.” Thu Tử Hân không phiền, ra hiệu cho Trịnh Vi Vi đừng hỏi nữa.
Cậu quay người đi lên cuối lớp, chọn chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, cuối cùng được yên tĩnh.
Cậu định làm rõ cho anh, nhưng với tình hình này, dù có nói không phải cũng chưa chắc ai tin, ngược lại càng nghiêm trọng.
Có lẽ anh nói đúng, họ không thể ngăn người khác bàn tán sau lưng.
“Tiểu Bạch!” Tề Đông Đông thở hổn hển xuất hiện ở lối đi, ba bước thành hai chạy tới, “Sao hôm nay cậu ngồi chỗ xa thế?”
“Ồn quá.” Cậu nhíu mày, lấy quà từ cặp sách, “Đây là quà lưu niệm từ núi Tiên Vân, tặng cậu.”
“Sáng sớm đã nhận quà, hôm nay tớ chắc chắn may mắn đầy mình!” Đông Đông vui vẻ nhận, “Cảm ơn bảo bối!”
Cậu khẽ đáp: “Thật ra là Cẩm Diên chọn.”
“Lục Cẩm Diên?” Đông Đông kinh ngạc, nhưng nhanh chóng hạ giọng, “Sáng nay tớ tới, nghe nói hôm qua Lục Cẩm Diên công khai là gay, tớ điên hay cậu ấy điên?”
Cậu giơ tay chống trán, bất đắc dĩ: “Giả thôi, cậu ấy bảo vệ tớ.”
Đông Đông ngẩn người: “Nghĩa là sao?”
“Do cái tên Dương Văn Kiệt.” Cậu thì thào, “Cậu ấy dời sự chú ý, nên mới công khai không phải trai thẳng.”
Nghe cậu giải thích, Đông Đông nhanh chóng hiểu, đập bàn: “Đồ khốn!”
Các bạn học xung quanh đồng loạt nhìn sang.
“Dương Văn Kiệt khốn kiếp, tớ không tha cho cậu ta!” Đông Đông nghiến răng mắng khẽ, “Không xử chết cậu ta, tớ thề mang họ nhà cậu ta!”
“Tớ giờ chỉ muốn biết làm sao gỡ tin đồn này?” Cậu kéo góc áo Đông Đông, “Đông Đông, cậu thông minh, nghĩ cách giúp tớ được không?”
Đông Đông bình tĩnh, khẽ đáp: “Không gỡ được đâu Tiểu Bạch, cậu ấy tự nhận, sao gọi là tin đồn?”
“Nhưng…” Cậu hoang mang, “Nhưng cậu ấy vì tớ.”
“Chuyện này phụ thuộc vào thái độ cậu ấy.” Đông Đông phân tích, “Nếu cậu ấy muốn làm rõ, chỉ cần có bạn gái, tin đồn chẳng tự sụp đổ sao?”
Cậu sững sờ: “Bạn gái?”
“Nam thần luôn độc thân, dễ bị hiểu lầm, nếu không sao mấy đứa lẳng lơ cứ mọc lên như nấm?” Đông Đông ôm vai cậu an ủi, “Tiểu Bạch, không phải lỗi của cậu, đừng để tâm.”
Dù có Đông Đông an ủi, cậu vẫn cảm thấy nặng nề.
Chiều đi học, cậu tìm bóng dáng Dương Văn Kiệt, nhưng lớp trưởng nói cậu taxin nghỉ.
Tan học, cậu ở lại phòng vẽ tranh.
Triển lãm tranh còn ba ngày nữa hết hạn nộp, cậu đã hình dung tác phẩm trong đầu, giờ chỉ cần vẽ lên vải.
Thời gian trôi qua, không biết bao lâu, tiếng nói chuyện trên hành lang kéo cậu khỏi thế giới riêng.
Bút vẽ khựng lại, cậu định tiếp tục, thì nhận ra giọng quen thuộc của anh.
Vài giây sau, cậu buông bút, nhẹ nhàng mở cửa phòng vẽ.
“Trước đây cậu từ chối tớ vì là trai thẳng ghét gay, tớ hiểu.” Ở cuối hành lang, một nam sinh khó hiểu hỏi, “Nhưng giờ cậu đổi cả trạng thái wechat, công khai không phải trai thẳng, sao không cho tớ một cơ hội?”
Anh đứng đối diện, lạnh nhạt đáp: “Tớ có phải trai thẳng hay không, chẳng liên quan gì đến việc từ chối cậu.”
“Cậu—” Nam sinh nghẹn lời.
Cậu nhíu mày, quay về bàn lấy điện thoại, mở mạng xã hội của anh.
“Trai thẳng đừng hẹn ch*ch” bỏ hai chữ “trai thẳng”, chỉ còn “Đừng hẹn ch*ch.”
Trông càng lạnh lùng.
“Nhìn gì thế?” Đột nhiên, giọng trầm dễ nghe vang lên sau lưng.
Cậu giật mình, suýt ném điện thoại.
“Rình mạng xã hội của tớ à?” Anh liếc màn hình, cười nói, “Yên tâm, ảnh chụp chung tớ không đăng đâu.”
Anh giữ để ngắm riêng mỗi ngày.
“Không phải…” Cậu đặt điện thoại xuống, “Người vừa nãy là ai?”
“Không có gì, không quan trọng.” Anh lảng chủ đề, “Cậu vẽ tranh thi à?”
“Lục Cẩm Diên.” Cậu nghiêm túc nhìn anh, lo lắng, “Tin đồn cậu không phải trai thẳng ngày càng nghiêm trọng, sớm muộn sẽ gây rắc rối cho cậu.”
“Không hẳn là tin đồn.” Anh cười, “Tiểu Bạch, sao cậu chắc chắn tớ nhất định là trai thẳng?”
“Gì cơ?” Cậu hoang mang, “Cậu không phải trai thẳng sao?”
Vừa dứt lời, cậu nhớ ra trạng thái “Trai thẳng đừng hẹn ch*ch” bị xóa, càng bối rối.
Anh nhìn sâu vào mắt cậu: “Tốn định không nói bây giờ, nhưng hình như không nhịn nổi nữa.”
Anh vốn định chuẩn bị một buổi tỏ tình lãng mạn, vì người trong lòng anh xứng đáng với điều lãng mạn nhất.
Giờ phút này, cậu đứng trước bức tranh chưa hoàn thành, quần áo và tay dính vài vệt màu, như tiên tử thanh cao lạc xuống trần gian.
“Trước kia, tớ chưa từng rung động với ai, nên sống hai mươi năm, tớ chẳng biết mình thích gì.” Anh chậm rãi mở lòng, để tâm ý phơi bày dưới ánh đèn, “Gặp cậu rồi, tớ mới biết, hóa ra tớ thích cậu.”
Ánh đèn trên trần chiếu xuống, làm nổi bật mọi cảm xúc trên gương mặt anh.
“Khương Duật Bạch, tớ thích cậu.”