Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm

Chương 54

Tắm xong, Khương Duật Bạch vừa bước ra đã nhìn thẳng, trèo lên giường tầng.

Lục Cẩm Diên ngồi trước bàn, ánh mắt dán chặt vào mắt cá chân trắng ngần lộ ra, men theo đường cong mượt mà của cẳng chân di chuyển lên, khó khăn dừng lại ở đường cong lồi lõm giữa eo và hông.

Vòng eo ấy mảnh mai đến mức một tay có thể giữ chặt, khi anh nắm lấy, cậu chẳng thể nào thoát nổi. Nhưng phần hông phía dưới lại tròn trịa, căng mọng, khiến anh không khỏi tưởng tượng cảnh bóp lấy eo ấy, để cậu quỳ trước người anh, tạo tư thế lưng cong…

Giây tiếp theo, ánh mắt đen tối của anh bất ngờ chạm phải đôi mắt trong trẻo, sạch sẽ. Lục Cẩm Diên khựng lại, hơi bối rối quay mặt đi.

Khương Duật Bạch có chút ngơ ngác, nhưng không hỏi gì, ngồi xếp bằng trên giường, mở điện thoại.

“Sắp ngủ à, Tiểu Bạch?” Lục Cẩm Diên kìm nén cơn nóng trong lòng, nhìn lên giường tầng, “Tóc vẫn chưa khô.”

“Chưa ngủ.” Khương Duật Bạch vô thức sờ mái tóc hơi ướt, “Đợi chút rồi ngủ.”

“Được.” Lục Cẩm Diên đứng dậy, “Vậy tớ đi tắm đây.”

“Ừ.” Khương Duật Bạch đáp, mở khung chat WeChat với Tề Đông Đông, định chia sẻ với bạn thân tin mình thoát ế.

Khương Duật Bạch: [Đông Đông, tớ muốn nói với cậu một chuyện.]

Tề Đông Đông: [Chuyện gì thế bảo bối!]

Khương Duật Bạch: [Tớ với Lục Cẩm Diên đang hẹn hò.]

Tề Đông Đông: [!!!]

Tề Đông Đông: [Từ bao giờ?]

Khương Duật Bạch: [Hôm qua bọn tớ cùng đi núi Ánh Trăng xem siêu trăng, cậu ấy tỏ tình với tớ lần nữa.]

Dưới ánh trăng tuyệt đẹp ấy, mắt cậu chỉ nhìn thấy Lục Cẩm Diên, trong đầu cũng chỉ có anh.

Tề Đông Đông: [Xem trăng! Nam thần đúng là lãng mạn!]

Tề Đông Đông: [Trai thẳng thông suốt, đáng sợ thật!]

Khương Duật Bạch nhớ lại từng khoảnh khắc đêm qua trên đỉnh núi, khóe môi bất giác nở nụ cười nhẹ.

Khương Duật Bạch: [Tớ cảm nhận được chân thành của cậu ấy.]

Dù chân thành ấy kéo dài bao lâu, ít nhất trong khoảnh khắc đó, cậu cảm nhận được tình yêu của Lục Cẩm Diên.

Cậu hoàn toàn không thể kháng cự, chỉ có thể nghe theo trái tim mình.

Tề Đông Đông: [Chẳng biết nói gì luôn…]

Tề Đông Đông: [Bảo bối, tớ thật sự rất rất vui cho cậu! Cậu chắc chắn sẽ mãi hạnh phúc!]

Khương Duật Bạch: [Cảm ơn cậu, Đông Đông.]

Tề Đông Đông: [Tìm thời gian ăn cơm chung đi, tớ phải nói chuyện với Lục Cẩm Diên cho ra lẽ.]

Khương Duật Bạch: [Đông Đông, đừng làm khó cậu ấy.]

Tề Đông Đông: [Bảo bối, sao cậu thế! Tớ giống kẻ xấu xa thế à!]

Tề Đông Đông: [Cậu ta cướp mất bảo bối quý giá nhất của tớ, chẳng lẽ tớ không được dặn dò cậu ta cách chăm sóc cậu sao?]

Nhìn dòng chữ trên màn hình, Khương Duật Bạch cảm thấy áy náy.

Khương Duật Bạch: [Xin lỗi Đông Đông, tớ không có ý đó…]

Tề Đông Đông: [Tớ biết mà, quen nhau bao lâu rồi, tớ còn không hiểu cậu sao?]

Tề Đông Đông: [Nhưng cơm thì vẫn phải ăn!]

Khương Duật Bạch: [Được, thời gian địa điểm cậu chọn.]

Trước khi ngủ, Khương Duật Bạch nhắn tin cho Lục Cẩm Diên, báo chuyện Đông Đông muốn ăn cơm cùng.

Lục Cẩm Diên trả lời nhanh: [Tất nhiên không vấn đề, nên thế.]

Khương Duật Bạch: [Vậy tớ ngủ trước, ngủ ngon.]

Lục Cẩm Diên: [Không có nụ hôn chúc ngủ ngon sao?]

Khương Duật Bạch nghĩ ngợi, tìm biểu tượng ngủ ngon gửi đi.

Lục Cẩm Diên: [Không cần biểu tượng, tớ muốn nụ hôn thật.]

Khương Duật Bạch: [Thôi đi…]

Hôm nay hôn quá nhiều, môi cậu sắp bị hôn sưng, đầu lưỡi vẫn còn tê.

Huống chi, các bạn cùng phòng chưa chắc đã ngủ.

Lục Cẩm Diên: [Chỉ hôn nhẹ, nụ hôn ngủ ngon đơn thuần.]

Lục Cẩm Diên: [Tớ hứa không thè lưỡi, được không?]

Trong bóng tối, mặt Khương Duật Bạch nóng lên, không biết trả lời thế nào.

Vài giây sau, giường dưới vang lên tiếng sột soạt.

Lục Cẩm Diên mò mẫm đứng dậy, đứng cạnh giường chờ.

Khương Duật Bạch do dự một lúc, chống khuỷu tay nhổm dậy, thò người ra.

Hai người chạm mắt, Lục Cẩm Diên đưa tay giữ gáy cậu, dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, chính xác tìm được môi cậu.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, một người nằm trên giường, một người đứng dưới, môi kề môi, thân mật gắn bó.

Khương Duật Bạch hồi hộp, chỉ cần lúc này có người dậy, thậm chí không cần bật đèn cũng sẽ phát hiện hành động kỳ lạ của họ.

Nghĩ đến đây, cậu định kết thúc nụ hôn chúc ngủ ngon, nhưng bàn tay giữ gáy cậu siết nhẹ, cố định cậu tại chỗ.

đ** l*** n*ng b*ng lặng lẽ trượt ra, ướt át l**m lên môi cậu, rồi kịp thời buông ra trước khi cậu giãy giụa.

“Ngủ ngon, bạn trai.” Lục Cẩm Diên khẽ nói, chỉ hai người nghe được, rồi trở lại giường.

Khương Duật Bạch nằm lại giường tầng, một lúc sau lấy con thỏ bông dựa vào tường, ôm vào lòng ngủ thiếp đi.

Thứ Hai, tiết Anh văn, Tề Đông Đông chưa ngồi vững đã vội hỏi: “Tiểu Bạch, kể chi tiết đi!”

“Chẳng có chi tiết gì.” Khương Duật Bạch giơ sách Anh văn che nửa mặt, khẽ đáp, “Chỉ là hẹn hò thôi.”

“Đơn giản thế!” Tề Đông Đông thò đầu qua, tò mò, “Tiểu Bạch, tớ thật khó tưởng tượng nam thần như cậu ta, khi yêu sẽ thế nào?”

Khương Duật Bạch ngượng ngùng nghiêng mặt: “Chẳng khác gì người khác…”

Trừ việc hôn và ôm bất chấp hoàn cảnh khiến cậu khó đỡ, Lục Cẩm Diên đối xử với cậu không khác trước là bao.

“Thật không?” Tề Đông Đông nửa tin nửa ngờ, “Không sao, đợi ăn cơm chung, tớ sẽ tự quan sát!”

Khương Duật Bạch quay lại nhìn: “Cậu muốn ăn cơm với bọn tớ khi nào?”

“Thứ Tư đi, tối thứ Tư tớ rảnh.” Tề Đông Đông cười nhạt, “Tớ phải gặp bạn trai cậu cho tử tế.”

“Được.” Khương Duật Bạch đặt sách xuống, chuẩn bị học.

“À bảo bối—” Tề Đông Đông sực nhớ, hạ giọng hỏi, “Chuyện nhà cậu, cậu ta biết không?”

Khương Duật Bạch gật đầu: “Biết.”

“Vậy thì tốt…” Tề Đông Đông trầm ngâm.

Hết tiết, giờ nghỉ, điện thoại trên bàn rung nhẹ.

Khương Duật Bạch mở khóa, thấy tin nhắn từ Lục Cẩm Diên.

Lục Cẩm Diên: [Có nhớ uống sữa không vậy?]

Khương Duật Bạch lấy bình giữ nhiệt anh chuẩn bị, hơi chột dạ: [Đang uống.]

Lục Cẩm Diên: [Ừ, ngoan.]

Lục Cẩm Diên: [Trưa ăn cơm cùng nhé?]

Khương Duật Bạch: [Trưa tớ ăn với Đông Đông.]

Lục Cẩm Diên: [Vậy chẳng phải vừa hay?]

Khương Duật Bạch: [Đông Đông bảo thứ Tư ăn chung.]

Nếu trưa nay để họ gặp ở căng tin, với tính Đông Đông, chưa chắc y sẽ nói gì trước đám đông.

Lục Cẩm Diên: [Thôi được, tối tớ đến phòng vẽ đón cậu.]

Lục Cẩm Diên: [Nhưng giờ tớ đã bắt đầu nhớ cậu, làm sao đây?]

Khương Duật Bạch mím môi, đối mặt với lời yêu bất ngờ, vẫn hơi thẹn thùng.

“Ai thế?” Tề Đông Đông thấy cậu ngượng, thò lại gần, “Nhắn với ai?”

Khương Duật Bạch che màn hình theo bản năng, khẽ đáp: “Lục Cẩm Diên.”

“Tớ biết ngay…” Tề Đông Đông ra vẻ nhìn thấu, không nhịn được phàn nàn, “Mới qua một tiết, cậu ta dính người quá rồi?”

Khương Duật Bạch lắc đầu: “Không có.”

“Chẹp chẹp…” Tề Đông Đông cũng lắc đầu, lẩm bẩm, “Cặp đôi cuồng nhiệt trong tình yêu…”

Tối, Lục Cẩm Diên đến phòng vẽ sớm hơn thường lệ.

Khương Duật Bạch nhìn giờ: “Hôm nay sớm thế.”

“Tớ chẳng phải sốt ruột muốn gặp cậu sao?” Lục Cẩm Diên cười rạng rỡ, bước nhanh đến sau lưng cậu, “Cậu vẽ tiếp đi, tớ chờ.”

“Cậu ngồi chờ tớ đi.” Khương Duật Bạch thu ánh mắt, tập trung vào tranh.

Lục Cẩm Diên ngoan ngoãn kéo ghế ngồi sau, yên lặng nhìn cậu vẽ.

Đến khi cậu đặt bút, phía sau vang giọng trầm dễ nghe: “Vẽ xong chưa?”

“Ừ.” Khương Duật Bạch đáp, định xem lại tổng thể, thì cơ thể nhẹ bẫng, bị bế ngang lên.

“Lục Cẩm Diên!” Cậu khẽ kêu, vô thức vòng tay qua cổ anh.

“Ai, tớ đây.” Lục Cẩm Diên đáp, ngồi xuống ghế, đặt cậu trong lòng.

Khương Duật Bạch cau mày: “Bẩn, tớ chưa rửa tay.”

“Không bẩn.” Lục Cẩm Diên cúi xuống, chóp mũi cọ vào chóp mũi cậu, “Ôm chút đã.”

Như bệnh nhân nghiện da giai đoạn cuối, phải ôm cậu vào lòng mới giảm được khát khao cháy bỏng.

Không, chỉ ôm chưa đủ, còn muốn nhiều hơn…

Đôi mắt đen tối sầm, Lục Cẩm Diên giữ cằm cậu, mạnh mẽ ép môi nóng bỏng xuống, lấp kín hơi thở cậu.

“Ưm…” Khương Duật Bạch không kịp chuẩn bị, bị cạy hàm răng, buộc phải hòa quyện với đ** l*** n*ng b*ng, linh hoạt.

Mỗi lần hôn, Lục Cẩm Diên đều mãnh liệt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, chiếm lĩnh từng tấc trong khoang miệng, như muốn để lại dấu ấn không thể xóa.

Nụ hôn kết thúc, Khương Duật Bạch bị hôn đến thất thần, mi ướt át run rẩy, mềm nhũn trong lòng anh thở hổn hển, k*ch th*ch máu anh dồn về một chỗ.

Dĩ nhiên, người kề sát anh cũng nhận ra điều bất thường.

Má đỏ lan đến sau tai, Khương Duật Bạch giãy giụa muốn đứng dậy.

“Hiss… Đừng động…” Lục Cẩm Diên hít một hơi, siết chặt tay giữ cậu, “Để tớ ôm chút, chút nữa thôi…”

“Không được, cậu…” Khương Duật Bạch vừa thẹn vừa gấp, trừng anh bằng đôi mắt ngấn nước, “Lục Cẩm Diên, cậu bình tĩnh lại đi…”

Lục Cẩm Diên kề trán cậu, giọng khàn: “Cậu đừng cọ tớ, tớ sẽ bình tĩnh nhanh thôi.”

Khương Duật Bạch quả nhiên không dám động, ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh chờ anh bình tĩnh.

Lâu sau, Lục Cẩm Diên cười khẽ: “Tiểu Bạch, hình như bọn mình quên phòng vẽ có camera.”

Khương Duật Bạch ngẩn ra, hoàn hồn thì vùi mặt vào vai anh, giọng run run: “Đều tại cậu… Giờ thì hay rồi…”

Cả trường sẽ biết họ hôn nhau trong phòng vẽ, không chừng còn bị thông báo phê bình…

Cơ thể trong lòng anh run rẩy vì sợ, nhưng tay ôm cổ anh vẫn không buông.

Lục Cẩm Diên cảm thấy trái tim mình như quả bóng bay, đầy ắp sự mãn nguyện, làm cổ họng anh nghẹn lại, gần như muốn rơi lệ.

“Lừa cậu thôi…” Giọng anh khàn hơn, môi kề tóc cậu hôn nhẹ, “Lúc cậu vẽ, tớ đã che camera rồi.”

Khương Duật Bạch im lặng vài giây, bất ngờ ngẩng mặt: “Lục Cẩm Diên!”

Đôi mắt long lanh sáng hơn vì giận, má hồng càng đậm, trông sinh động và xinh đẹp.

Lục Cẩm Diên vội xin lỗi: “Tớ sai rồi, lần sau không dám.”

Khương Duật Bạch vẫn giận, ngẩng mặt cắn vào cằm anh: “Đồ lừa đảo!”

Cậu nghĩ mình hả giận, nhưng không nỡ cắn mạnh, Lục Cẩm Diên ngược lại ngứa ngáy, cười to: “Xin lỗi Tiểu Bạch, tớ là đồ lừa đảo.”

“Còn cười!” Khương Duật Bạch tức tối định cắn tiếp, nhưng lại bị môi nóng chặn, hôn thật mạnh.

“Thôi, đừng giận.” Lục Cẩm Diên dừng đúng lúc, dỗ dành, “Tối muốn ăn gì?”

Khương Duật Bạch tụt xuống khỏi lòng anh, nhấn mạnh: “Lần sau không được thế.”

Lục Cẩm Diên ngoan ngoãn: “Được, không thế nữa.”

Nhưng Khương Duật Bạch không biết, anh đã âm thầm lên kế hoạch cho địa điểm hôn tiếp theo.

Đến thứ Tư, ngày ba người hẹn ăn cơm.

Lục Cẩm Diên rõ ràng rất coi trọng lần gặp này, không chỉ đặt trước một nhà hàng sang trọng, yên tĩnh, mà còn nghiêm túc chọn quần áo trước gương.

“Tiểu Bạch, cậu thấy áo khoác này thế nào?” Anh xoay người, khoe chiếc áo xanh đen phẳng phiu.

Khương Duật Bạch ngẩng mắt: “Đẹp.”

Thực ra, Lục Cẩm Diên là kiểu người mặc gì cũng đẹp, như người mẫu trên sàn runway.

Lục Cẩm Diên chỉ vào tủ: “So với cái áo trắng thì sao?”

“Đều đẹp.” Khương Duật Bạch ngừng lại, khó hiểu, “Hai người đâu phải chưa gặp, không cần thế…”

“Khác chứ.” Lục Cẩm Diên bước đến, cúi xuống thì thầm bên tai cậu, “Lần này tớ với tư cách bạn trai cậu đi chịu khảo nghiệm, không thể để cậu mất mặt.”

Khương Duật Bạch xúc động, khẽ đáp: “Cứ mặc cái này đi, đẹp lắm.”

“Được.” Lục Cẩm Diên hài lòng đứng thẳng, quay lại trước gương.

“Trời ơi!” Thẩm Chiếu chơi xong một ván game, tháo tai nghe nhìn Lục Cẩm Diên, “Anh Lục, sao hôm nay cậu ăn mặc phong cách thế?”

Lục Cẩm Diên liếc y: “Kho từ vựng nghèo nàn của cậu chỉ còn mỗi từ phong cách à?”

Đinh Hồng Vũ cúp điện thoại, chen vào: “Thôi nào, anh Lục, thông cảm đi, Thẩm Chiếu thất học đâu phải ngày một ngày hai!”

Thẩm Chiếu không chấp nhặt, tiếp tục tò mò: “Anh Lục, cậu đi hẹn hò à?”

“Không phải.” Lục Cẩm Diên đáp nhạt, “Tớ đi ăn cơm với Tiểu Bạch và bạn cậu ấy.”

“Chỉ vậy?” Thẩm Chiếu không nghi ngờ, vẫy tay bắt đầu ván mới, “Thôi, hai người đi sớm về sớm!”

Khương Duật Bạch và Lục Cẩm Diên liếc nhau, đứng dậy ra cửa.

Nửa giờ sau, họ sóng vai vào nhà hàng, theo nhân viên phục vụ vào phòng riêng đặt trước.

Lục Cẩm Diên kéo ghế cho Khương Duật Bạch, tự trêu: “Sao tự dưng thấy hồi hộp như gặp em vợ thế?”

“Đừng nói bậy.” Khương Duật Bạch liếc anh, nghiêm túc, “Đông Đông là bạn thân nhất của tớ, tớ hy vọng hai người hòa thuận.”

“Tớ hiểu.” Lục Cẩm Diên ngồi cạnh, ánh mắt dịu dàng, “Tiểu Bạch, tớ rất vui, cậu sẵn sàng giới thiệu tớ với bạn thân nhanh thế.”

Mười phút sau, Tề Đông Đông đẩy cửa phòng riêng: “Tiểu Bạch bảo bối, tớ đến rồi!”

Lục Cẩm Diên đứng dậy, gật đầu chào.

Tề Đông Đông nhìn anh, mở miệng đã mang chút châm chọc: “Không ngờ nam thần ra tay nhanh thế?”

Dù trong lòng ủng hộ Tiểu Bạch yêu đương chân thành, nhưng nghĩ đến việc anh chàng này thật sự cưa đổ bảo bối, y vẫn muốn tìm cách soi mói.

“Không nhanh.” Lục Cẩm Diên nhẹ nhàng đáp, “Tiểu Bạch cho tớ cơ hội này, tớ cũng rất bất ngờ.”

Tề Đông Đông cau mày, quyết định ngồi xuống gọi món.

Sau khi gọi món, y chống cằm, nghiêm túc nhìn anh: “Có gì muốn tự khai không?”

Lục Cẩm Diên suy nghĩ: “Lịch sử tình cảm trống, người đầu tiên thích là Tiểu Bạch, người đầu tiên hẹn hò là Tiểu Bạch, người đầu tiên hôn cũng là Tiểu Bạch.”

“Người đầu tiên—” Tề Đông Đông khựng lại, “Còn gì nữa?”

“Đông Đông.” Khương Duật Bạch ngắt lời, “Đừng hỏi mấy cái đó.”

Lục Cẩm Diên nắm tay cậu dưới bàn, thẳng thắn: “Tớ có hai căn hộ, một chiếc xe, và cổ phần công ty, nhưng đều do gia đình cấp.”

“Ừ, nói đến gia đình.” Tề Đông Đông sắc lạnh, “Nếu gia đình cậu phản đối cậu với Tiểu Bạch, cậu tính sao?”

Không đợi Lục Cẩm Diên trả lời, y bổ sung: “Tiểu Bạch yêu là để cưới, cậu thì sao?”

“Tớ đương nhiên muốn ở bên cậu ấy cả đời.” Lục Cẩm Diên không do dự, “Không ai ngăn cản được.”

Tề Đông Đông truy vấn: “Cậu có nghĩ nếu vì thế mà cắt đứt với gia đình, cậu đảm bảo nguồn thu nhập thế nào?”

“Cậu yên tâm, tiền trong tài khoản tớ nhiều hơn cậu nghĩ, đừng quên tớ học gì.” Lục Cẩm Diên cười, nhìn Khương Duật Bạch, “Tiểu Bạch, về tớ sẽ đưa tài khoản cho cậu, sau này tiền tớ kiếm đều thuộc về gia đình chung của chúng ta.”

Khương Duật Bạch ngơ ngẩn nhìn anh, không biết đáp lại thế nào.

Gia đình, gia đình chung của họ.

Nghe thật tuyệt…

Tề Đông Đông không ngờ câu hỏi của mình lại bị nhét một miệng cẩu lương, còn tiện thể bị khoe giàu.

Cậu nghẹn lời: “Nghe nói nhà cậu khá giả, nếu phải từ bỏ tất cả, cậu nỡ không?”

“Chẳng có gì luyến tiếc, tiền hết có thể kiếm, người tớ thích chỉ có một.” Lục Cẩm Diên siết tay cậu, “Khương Duật Bạch, cậu tin tớ không?”

Anh chưa bao giờ là người không có kế hoạch. Từ khi quyết định theo đuổi Khương Duật Bạch, anh đã lên kế hoạch cho tương lai của họ.

Khương Duật Bạch nhìn đôi mắt đen trầm tĩnh, chậm rãi gật đầu: “Tớ tin cậu, Lục Cẩm Diên.”

Từ khoảnh khắc nhào vào lòng anh, cậu đã tin tưởng người này vô điều kiện.

“Khụ khụ…” Tề Đông Đông ho khan, cắt ngang ánh mắt thâm tình của họ, “Thôi, tớ hết câu hỏi.”

Món ăn nhanh chóng được dọn lên.

Lục Cẩm Diên chu đáo chăm sóc người bên cạnh, vì đã xác định quan hệ, hành động thân mật hơn thường lệ.

Tề Đông Đông ngồi đối diện, bụng nửa no vì món ăn, nửa no vì cẩu lương.

“Thêm wechat đi.” Ăn được nửa, y nhớ ra lần trước bị ngắt quãng.

Lục Cẩm Diên nhìn Khương Duật Bạch dò hỏi.

“Thêm đi.” Khương Duật Bạch gật đầu, “Sau này có việc tiện liên lạc.”

Lục Cẩm Diên đặt đũa, mở mã QR: “Cậu quét tớ đi.”

Tề Đông Đông quét mã, “đing” một tiếng, giao diện WeChat hiện ra ảnh đại diện quen thuộc.

Ngón tay khựng lại, Tề Đông Đông nhìn tên wechat đầy dấu chấm câu, đồng tử giật mạnh.

“Thêm chưa?” Lục Cẩm Diên chưa nhận ra vấn đề.

Vài giây sau, Tề Đông Đông vào khung chat, nhấn dấu chấm than đỏ “Gửi yêu cầu kết bạn”.

“Tớ thấy rồi.” Lục Cẩm Diên vào danh sách bạn mới, chuẩn bị thêm, thì một ID quen thuộc hiện ra: Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy.

Im lặng, một sự im lặng chết chóc.

“Sao thế?” Khương Duật Bạch thấy cả hai không nói, “Thêm không được à?”

“Không, thêm rồi.” Lục Cẩm Diên phản ứng trước, bình tĩnh thu điện thoại, “Ăn tiếp đi.”

Tề Đông Đông nhìn anh với ánh mắt phức tạp, hồi lâu mới nói: “Không ngờ, wechat của nam thần lại kiểu này.”

Lục Cẩm Diên ngẩng mắt, hai người giao mắt qua bàn ăn.

Một lát sau, Lục Cẩm Diên thu tầm mắt: “Tiểu Bạch, ăn nhiều chút.”

Ăn xong, nhân lúc Khương Duật Bạch vào nhà vệ sinh, Lục Cẩm Diên hạ giọng: “Chuyện này có hiểu lầm, cậu đừng nói với Tiểu Bạch.”

“Chuyện gì?” Tề Đông Đông cười khẩy, “Cậu mơ xuân về Tiểu Bạch, hay cậu đã thầm thích cậu ấy từ lâu?”

Lục Cẩm Diên cắn răng: “Muốn điều kiện gì để tạm giữ bí mật này?”

“Đùa à, tớ là loại người đó sao?” Tề Đông Đông tiếp tục nhìn anh, “Thâm tàng bất lộ, thật sự thâm tàng bất lộ, anh chàng dấu chấm câu à!”

Lúc này, Khương Duật Bạch từ nhà vệ sinh ra: “Hai người nói gì?”

“Không có gì.” Lục Cẩm Diên tiến tới, ôm eo cậu bước ra, “Muộn rồi, về trường thôi.”

Ban đêm, hễ Khương Duật Bạch định cầm điện thoại, Lục Cẩm Diên lại tìm cách ngắt quãng.

Mười một giờ rưỡi, các bạn cùng phòng lục tục lên giường.

Lục Cẩm Diên tắt đèn ký túc xá, đứng cạnh giường suy nghĩ, rồi chọn cách an toàn, trèo thang lên giường tầng.

Trong bóng tối, Khương Duật Bạch cảm thấy giường rung “kẽo kẹt”, ngồi dậy thì thấy một bóng người cao lớn trèo lên.

“Cậu—” Vừa thốt một chữ, đã bị bàn tay to che miệng.

“Suỵt…” Lục Cẩm Diên kề tai cậu, thì thầm, “Không muốn bị người khác phát hiện thì ngoan chút…”

Khương Duật Bạch bị bịt miệng, tim đập nhanh hơn.

Lục Cẩm Diên nói thế, như thể họ đang yêu đương vụng trộm…

Giây tiếp theo, cậu bị thân hình nóng bỏng đè chặt xuống giường.

Bình Luận (0)
Comment