Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm

Chương 60

 Khi Lục Cẩm Diên cầm tuýp thuốc mỡ đẩy cửa bước vào, trên giường đã không còn bóng người, chỉ còn lại chiếc chăn cuộn thành một cục. Anh không nhịn được bật cười, bước tới chọc chọc vào cục chăn nhỏ: “Tiểu Bạch thỏ của tớ đâu rồi?”

Người trốn trong chăn vẫn không động đậy, như thể bị dính phải phép thuật khiến cậu không thể nhúc nhích.

“Để tớ tìm thử xem nào…” Lục Cẩm Diên cố ý dùng giọng điệu kỳ quái như ông chú, nói: “Tiểu Bạch thỏ ngoan ngoãn, rốt cuộc đang trốn ở đâu chứ?”

Khương Duật Bạch nắm chặt mép chăn, vành tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

Lục Cẩm Diên cũng không vội xốc chăn lên, mà nhân lúc cậu chưa kịp chuẩn bị, bàn tay ấm áp lặng lẽ luồn vào từ phía dưới.

Khương Duật Bạch mềm nhũn cả người, vài giây sau liền chủ động kéo chăn ra. Ở trong chăn lâu như vậy, khuôn mặt cậu đỏ ửng, ánh mắt long lanh nước, trông đáng yêu đến lạ.

Lục Cẩm Diên chợt thấy tim mình rung động, không kìm được cúi xuống hôn lên má cậu, hôn xong còn hung hăng cắn một miếng thịt mềm, tạo ra âm thanh vang dội.

Như thể muốn nuốt chửng cả người cậu vào bụng.

“A…” Khương Duật Bạch khẽ kêu lên, giơ tay đẩy anh ra.

“Thích lắm…” Lục Cẩm Diên qua lớp chăn giữ chặt lấy cậu, ánh mắt mê đắm, thì thầm: “Thích Tiểu Bạch thỏ lắm…”

Khương Duật Bạch hoảng hốt, hàng mi ướt át cụp xuống: “Tớ, tớ muốn đi rửa mặt.”

“Được thôi.” Lục Cẩm Diên đáp, kéo cậu ra khỏi chăn, “Nhưng trước tiên để tớ xem chân cậu có bị trầy xước không đã.”

Chân trầy xước…

Cảm giác nóng rực vừa dịu đi bỗng chốc bùng nổ trở lại, Khương Duật Bạch lắp bắp: “Không, không cần… Không bị trầy gì hết…”

Lục Cẩm Diên nghiêm túc: “Vẫn nên kiểm tra một chút, lỡ bị trầy thì đi lại sẽ đau lắm đấy.”

Nghe đến “đau lắm”, cả người Khương Duật Bạch run lên, hoảng loạn nắm chặt chăn: “Thôi đi!”

Vừa nãy Lục Cẩm Diên trước tiên giúp cậu, sau đó nhân lúc cậu mệt lả không còn sức, anh vừa hôn vừa dỗ dành, khép đôi chân cậu lại…

“Ngoan nào, chỉ bôi thuốc thôi, tuyệt đối không làm gì khác.” Lục Cẩm Diên cầm tuýp thuốc mỡ đặt trên tủ đầu giường, “Chẳng lẽ cậu không tin tớ sao?”

Khương Duật Bạch suy nghĩ một chút, rồi dứt khoát lắc đầu từ chối: “Tớ tự làm được.”

Lục Cẩm Diên bất đắc dĩ cười: “Thôi được, tớ không nhìn.”

Nói xong, anh đưa tuýp thuốc mỡ cho cậu, rồi quay người đi.

Khương Duật Bạch chậm rãi c** q**n ngủ, cúi đầu bôi thuốc lên phần đùi trong nóng rát.

Lục Cẩm Diên thầm đếm thời gian, đột nhiên quay lại: “Xong chưa?”

Đôi chân thon dài mở ra, để lộ phần đùi trong vừa hồng vừa sưng, khiến anh lập tức nhớ lại cảm giác mềm mại trơn mịn.

“Lục Cẩm Diên!” Khương Duật Bạch vội vàng khép chân lại, xấu hổ đến mức giọng nói cũng lạc đi, “Sao cậu lại nuốt lời thế?”

Lục Cẩm Diên nhướng mày, không biết xấu hổ mà tiến lại gần, hôn lên đầu gối cậu: “Tớ lưu manh thế này đâu phải ngày một ngày hai, giờ cậu mới biết à?”

Chỉ bôi thuốc thôi mà cả hai lại quậy tưng bừng hơn nửa tiếng đồng hồ mới xong.

Khương Duật Bạch tắm rửa xong, thay bộ đồ ở nhà rộng rãi, quả nhiên cảm thấy g*** h** ch*n hơi lành lạnh.

Ra khỏi phòng tắm, thấy Lục Cẩm Diên đã bận rộn trong bếp, cậu cũng vào giúp một tay.

Hai người cùng nấu ăn càng ngày càng ăn ý, ba món mặn một món canh nhanh chóng được dọn lên bàn.

Sáng sớm đã tiêu hao không ít sức, Khương Duật Bạch ăn rất ngon, ăn xong còn muốn thêm, nhưng lại lo ăn no căng như tối qua, nên có chút do dự.

“Không sao, ăn no căng thì tớ xoa bụng cho.” Lục Cẩm Diên dứt khoát đứng dậy, cầm bát của cậu, thay cậu quyết định, “Để tớ múc thêm cho cậu.”

“Cảm ơn.” Khương Duật Bạch nhẹ nhàng cắn muỗng, ánh mắt dõi theo bóng lưng anh, trong lòng khẽ rung động.

Nếu mỗi ngày đều có thể tỉnh dậy trong vòng tay Lục Cẩm Diên, mỗi ngày đều được ăn đồ ngon anh nấu, cuộc sống chung dường như cũng không khó chấp nhận đến thế…

Cuối tháng 12, triển lãm tranh liên hợp của hiệp hội mỹ thuật được tổ chức đúng hạn, Khương Duật Bạch, với tư cách là tác giả của một tác phẩm tham gia, được mời đến dự triển lãm.

Hôm đó, Lục Cẩm Diên đi cùng cậu đến triển lãm.

Cả hai mặc áo khoác đôi một đen một trắng, vừa bước vào triển lãm đã trở thành tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn.

“Đi nào, chúng ta tìm tranh của cậu trước.” Lục Cẩm Diên quan sát xung quanh, dẫn đầu bước vào trong.

Chỉ một lát sau, họ đã tìm thấy tác phẩm của Khương Duật Bạch.

Nhìn thấy tranh của mình được treo trên tường phòng triển lãm, Khương Duật Bạch cảm xúc ngổn ngang, nhìn bức tranh thật lâu không rời mắt.

“Chúng ta chụp một tấm ảnh kỷ niệm đi, mừng tranh của thầy Tiểu Bạch lần đầu được trưng bày.” Lục Cẩm Diên lấy điện thoại từ túi áo khoác, “Dù sau này thầy Tiểu Bạch sẽ có rất nhiều tác phẩm được treo ở phòng tranh, nhưng đây là lần đầu tiên, ý nghĩa lớn lắm.”

Khương Duật Bạch lấy lại tinh thần, vô thức nhìn những người xem triển lãm xung quanh.

Chụp ảnh chung với tranh của mình trong triển lãm, hình như hơi kỳ kỳ…

“Lại đây nào, chụp chung đi.” Lục Cẩm Diên chẳng ngại ngùng gì, ôm vai cậu xoay người, đưa cả bức tranh trên tường vào khung hình.

“Tách” một tiếng, Khương Duật Bạch chưa kịp chỉnh biểu cảm, bức ảnh đã được chụp xong.

“Đáng yêu quá.” Lục Cẩm Diên như nhặt được báu vật, xem đi xem lại bức ảnh, hài lòng cười, “Tớ muốn cài làm hình nền.”

“Hình nền?” Khương Duật Bạch ngẩn ra, “Có phô trương quá không…”

“Phô trương gì chứ?” Lục Cẩm Diên ngẩng lên nhìn cậu, “Tớ còn chưa cài làm màn hình lớn phát liên tục 24 giờ, thế là kín đáo lắm rồi.”

Khương Duật Bạch: “…”

Đang nói chuyện, một giọng lạ vang lên trước mặt họ: “Phiền nhường đường một chút.”

Khương Duật Bạch ngẩng đầu, thấy người vừa đến khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc áo bông đen kiểu cũ, đeo kính gọng bạc, ánh mắt sắc bén, dáng người thẳng tắp.

“A… Xin lỗi!” Cậu phản ứng lại, kéo Lục Cẩm Diên sang một bên nhường đường.

Người kia chăm chú nhìn bức tranh trên tường, một lát sau tự gật đầu: “Không tệ.”

“Ông cũng thích bức tranh này à?” Thấy tranh được khen, Lục Cẩm Diên còn vui hơn cả tác giả, “Thật ra bức này được vẽ trong một đêm.”

“Một đêm?” Người kia hơi bất ngờ, nhìn lại bức tranh, xem kỹ vài lần, “Quả nhiên, vẫn còn vài chỗ chưa hoàn hảo.”

Lời này khiến Lục Cẩm Diên lập tức không vui, nhíu mày định phản bác, nhưng lại nghe đối phương nói tiếp: “Dù vậy, khuyết điểm không che lấp được ánh ngọc, khả năng biểu đạt rất mạnh.”

Bất kỳ ai nhìn bức tranh này lần đầu cũng sẽ bị sức mạnh xé tan bóng tối trong đó làm chấn động.

“Cảm ơn.” Trong lĩnh vực hội họa, Khương Duật Bạch không hề e dè, thoải mái cảm ơn.

Người kia dường như nghĩ ra gì đó, hỏi: “Bức tranh này do cậu vẽ?”

“Vâng” Khương Duật Bạch gật đầu, “Lúc đó vì có chút sự cố, thời gian gấp rút, nên một số chi tiết đúng là chưa xử lý tốt.”

“Thầy Đơn!” Lúc này, một người trông như nhân viên công tác vội vàng chạy tới, “Thầy Đơn, giám đốc phòng tranh đang tìm thầy!”

Đơn Vinh liếc nhìn chữ ký trên bức tranh, tiếp tục hỏi: “Cậu đang đi học hay đi làm?”

Khương Duật Bạch hơi khó hiểu, nhưng vẫn lễ phép đáp: “Tôi là sinh viên khoa mỹ thuật đại học A.”

“Khoa mỹ thuật đại học A…” Đơn Vinh trầm ngâm, “Cậu biết thầy Bùi Thanh Dật chứ?”

“Thầy Bùi dạy chúng tôi môn sắc thái.” Khương Duật Bạch dù chậm chạp cũng nhận ra người này không tầm thường, “Xin hỏi ông là?”

Đơn Vinh ngắn gọn: “Đơn Vinh.”

Khương Duật Bạch chớp mắt, không dám tin mà xác nhận: “Đơn Vinh? Thầy chính là thầy Đơn, tác giả của bức [Xuân Nguyệt]?”

“Cậu cũng biết bức tranh đó?” Trên gương mặt nghiêm túc của Đơn Vinh lộ ra một nụ cười, “Tác phẩm thời trẻ.”

“Tôi, tôi…” Khương Duật Bạch kích động đến nói không ra lời, may mà một bàn tay ấm áp đặt lên lưng cậu, giúp cậu thở phào, “Thầy Đơn, tôi thích tranh của thầy từ lâu lắm rồi!”

“Thì ra là fan nhỏ của thầy Đơn.” Nhân viên công tác không nhịn được chen vào, “Nhưng thầy Đơn, chúng ta có nên…”

“Ừ.” Đơn Vinh rút bút từ túi nhân viên, “Có giấy không? Tôi để lại email cho bạn Khương.”

Không đợi nhân viên tìm giấy, Khương Duật Bạch chìa lòng bàn tay ra trước mặt ông, mắt sáng lấp lánh: “Thầy Đơn, thầy viết thẳng lên tay em đi!”

Đơn Vinh nhìn cậu đầy hứng thú, viết email lên lòng bàn tay trắng như tuyết của cậu.

“Cảm ơn thầy Đơn!” Khương Duật Bạch rút tay về, giữa mùa đông mà lòng bàn tay cậu hưng phấn đến mức toát mồ hôi.

Trước khi đi, Đơn Vinh dặn thêm: “Thay tôi gửi lời hỏi thăm đến giáo sư Bùi.”

“Dạ, thầy Đơn.” Khương Duật Bạch ngoan ngoãn gật đầu, như học sinh tiểu học nhìn theo thầy Đơn rời đi.

“Người ta đi rồi” Lục Cẩm Diên bước tới, đứng trước mặt cậu, giọng điệu hơi ghen tuông, “Sùng bái thầy Đơn đó đến vậy sao?”

“Ừ!” Khương Duật Bạch nghiêm túc gật đầu, “Thầy ấy là thần tượng của tớ.”

Lục Cẩm Diên lúc này mới nhớ ra cậu từng nhắc mình có một thần tượng, bèn kìm nén sự ghen tị, thấp giọng nhắc: “Lưu email vào điện thoại trước đi, kẻo lát nữa mực nhòe mất.”

“Ừ.” Khương Duật Bạch lập tức lấy điện thoại, cẩn thận lưu email vào ghi chú.

“Đi thôi, đi rửa tay.” Lục Cẩm Diên không chờ nổi, nắm cổ tay cậu, muốn tự tay giúp cậu rửa sạch mực trên lòng bàn tay.

Cho đến khi rời khỏi phòng tranh, Khương Duật Bạch vẫn như đang mơ.

Thần tượng của cậu không chỉ xem tranh cậu vẽ, khen ngợi bức tranh, mà còn để lại cách liên lạc cho cậu.

Ngồi ở ghế phụ, Khương Duật Bạch lẩm bẩm: “Tớ luôn nghĩ phải rất lâu nữa mới được gặp thầy Đơn, không ngờ ngày này đến nhanh thế.”

“Làm thần tượng của cậu được, chắc chắn thầy Đơn phải có chỗ hơn người.” Giọng Lục Cẩm Diên nhàn nhạt, “Lát nữa tớ phải xem kỹ tranh của thầy ấy.”

“Từ lúc bắt đầu học vẽ, chỉ vì ở một mình trong phòng quá chán.” Khương Duật Bạch ngẩng mi, “Bà nội mua bút màu nước cho cháu trai, đó là khởi đầu vẽ tranh của tớ.”

Cậu quá cô đơn, nhưng chỉ cần đắm mình vào hội họa, cậu sẽ quên mất mình chỉ có một mình.

Bàn tay trên vô-lăng siết chặt, Lục Cẩm Diên liếc nhìn cậu: “Chả trách cậu vẽ đẹp thế, hóa ra từ nhỏ đã có tài.”

“Ban đầu chỉ xem là sở thích, không nghĩ sẽ theo hướng chuyên nghiệp. Sau này tình cờ thấy bức tranh của thầy Đơn, từ đó tớ lao đầu vào thế giới tranh sơn dầu.” Mắt Khương Duật Bạch khép hờ, như chìm vào hồi ức, “Tranh có sự sống, vẽ tranh không chỉ một lần cứu tớ.”

Lục Cẩm Diên dịu dàng: “Tớ cũng thấy tranh của cậu có sự sống, lần đầu nhìn đã rất thích.”

Khương Duật Bạch thoát khỏi hồi ức: “Cậu nói bức phác thảo bị cậu gấp lại hả?”

“Cậu thấy rồi?” Lục Cẩm Diên hiếm khi lúng túng, thấp giọng giải thích, “Bức đó tớ nhặt được ở sân thể dục ngày đầu gặp cậu, định trả lại, nhưng sau đó…”

Không hiểu sao lại muốn giữ bức phác thảo làm mình rung động làm của riêng, nên cố tình quên mất sự tồn tại của nó.

“Không sao, bức đó chỉ là bản nháp luyện tập thôi.” Khương Duật Bạch khẽ cười, “Lần sau đừng gấp lại nữa.”

“Được.” Lục Cẩm Diên đáp, “À, đi với tớ về chung cư lấy đồ nhé?”

Khương Duật Bạch không nghĩ nhiều, cùng anh về chung cư.

Vừa vào cửa, Lục Cẩm Diên không biết từ đâu lấy ra một dải lụa đỏ định buộc sau đầu cậu.

“Cậu làm gì đấy?” Khương Duật Bạch ngửa người ra sau, cảnh giác.

“Chỉ muốn tặng cậu một bất ngờ thôi.” Lục Cẩm Diên giữ lấy gáy cậu, cười nói, “Yên tâm, không phải thứ gì kỳ lạ đâu.”

Ít nhất, lúc này không phải.

Khương Duật Bạch bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn để anh dùng dải lụa che đi đôi mắt đẹp.

Dải lụa đỏ làm làn da trắng càng thêm trong trẻo, dáng vẻ bị bịt mắt lại tạo cảm giác dễ vỡ, vừa thuần khiết vừa kiều diễm, khiến người ta không kìm được muốn hung hăng đè xuống xâm phạm.

“Ngoan lắm.” Lục Cẩm Diên nhìn không chớp mắt, rồi mới nắm lấy bàn tay thon dài như ngọc, chậm rãi dẫn cậu vào trong.

“Cạch” một tiếng, Lục Cẩm Diên đẩy cửa: “Tới rồi.”

Khương Duật Bạch đứng yên, ngoan ngoãn để anh tháo dải lụa.

Khi dải lụa rơi xuống, một căn phòng vẽ tranh mới tinh hiện ra trước mắt.

“Đây là…” Khương Duật Bạch không kìm được bước vào, nhìn những bức tranh được đóng khung cẩn thận treo trên tường.

“Phần lớn là tranh cậu luyện tập hàng ngày, còn vài bức là tớ nhờ bạn ở triển lãm trưng bày mua về.” Lục Cẩm Diên theo sau, “Cậu thấy đấy, tớ giữ tranh của cậu không phải để làm bậy đâu.”

Khương Duật Bạch cúi mắt, đầu ngón tay lướt qua giá vẽ và vải canvas: “Hóa ra cậu lấy chúng để treo lên…”

“Sau này tranh cậu vẽ, cứ treo lên tường.” Lục Cẩm Diên chỉ vào bức tường đối diện, “Trừ bức tường đó, còn lại đều là dụng cụ vẽ tranh chuẩn bị cho cậu. Nếu thiếu gì, cứ nói với tớ, tớ đi mua.”

Cả một bức tường được làm thành kệ ô vuông, nhìn qua là đủ loại bút vẽ, màu vẽ, giấy, và dụng cụ tổng hợp, thậm chí có cả máy tính và iPad, đầy đủ hơn cả một phòng vẽ tranh quy mô bình thường.

Khương Duật Bạch c*n m** d***: “Từ bao giờ… làm cái này?”

“Gần đây cứ chạy qua chạy lại, là để giám sát thi công.” Lục Cẩm Diên cười, “Mấy bức tranh này đều do tớ tự tay treo lên.”

Anh đã phá thông phòng chứa đồ và phòng khách, mở rộng không gian phòng vẽ, còn làm một bức tường kính lớn, để phòng vẽ sáng sủa hơn, mùa đông còn có thể phơi nắng.

“Sau này cậu có thể vẽ tranh ở nhà, muốn vẽ bao lâu thì vẽ.” Lục Cẩm Diên dịu dàng nhìn cậu, “Thích món quà này không?”

Khương Duật Bạch nghẹn ngào, không kìm được giơ tay ôm lấy cổ anh, ngẩng mặt hôn một cái: “Thích, rất thích.”

Hóa ra khi cậu không biết, Lục Cẩm Diên đã tính toán mọi thứ cho cậu.

“Vậy nên…” Lục Cẩm Diên nâng c*p m*ng tr*n trịa, bế cậu lên, chóp mũi cọ vào mũi cậu, “Chủ nhân còn lại của căn nhà này, khi nào dọn vào đây đây?”

Bình Luận (0)
Comment