Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm

Chương 62

Ngày hôm sau khi mọi người hoàn thành kỳ thi cuối kỳ, Khương Duật Bạch và Lục Cẩm Diên chính thức dọn ra khỏi ký túc xá.

Thời tiết rất đẹp, mặt trời lên cao, không chỉ có toàn thể thành viên phòng 611 mà cả người nhà của họ cũng có mặt. Tề Đông Đông còn đặc biệt chạy tới giúp họ chuyển đồ.

Tuy nhiên, căn hộ của Lục Cẩm Diên đã được trang bị đầy đủ đồ dùng sinh hoạt, còn đồ đạc của Khương Duật Bạch thì ít đến đáng thương. Với nhiều người như vậy, mỗi người chỉ cần xách một món hành lý là đã chuyển xong trong một chuyến.

“Em nói mà!” Tiểu Tình ngồi ở ghế sau, vẻ mặt kích động xen lẫn chút đắc ý như đã đoán trước, “Không phải em đa nghi đâu, hai cậu ấy đúng là một cặp thật!”

Đinh Hồng Vũ nắm tay bạn gái, đầy mặt sùng bái: “Bà xã, em nhìn ra từ bao giờ thế?”

Tiểu Tình đẩy gọng kính: “Lần trước chúng ta cùng đi ngắm trăng ấy, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm tia các cặp đôi của em, em đã thấy dấu vết rồi!”

“Cậu nói chuẩn thật.” Lục Cẩm Diên liếc cô qua gương chiếu hậu, “Tiểu Bạch đúng là đồng ý với tớ hôm đó.”

“Trời ơi! Đẩy thuyền CP mà không bao giờ thất bại, đúng là búp bê cầu nắng!” Tiểu Tình giơ tay hoan hô, rồi nhìn sang Tề Đông Đông ở bên kia, “Đông Đông, cậu cũng là gay, đúng không?”

Tề Đông Đông nhướng mày cười: “Rõ ràng thế à?”

“Thế cậu có chồng chưa?” Tiểu Tình truy hỏi, “Có cần tớ giới thiệu một anh top siêu đỉnh không? Tớ có nguồn tài nguyên đấy!”

Tề Đông Đông hơi ngả người ra sau: “Rõ ràng thế luôn hả?”

“Ôi chà~” Tiểu Tình thẹn thùng đấm y một cái, “Chị em tốt mà, tớ nhận ra được!”

Chiếc Cayenne chạy thẳng đến chung cư giữa hồ, mọi người cùng nhau xúm lại chuyển đồ vào nhà.

“Woa!” Thẩm Chiếu vừa bước vào cửa đã phát ra tiếng cảm thán đầy ngỡ ngàng, “To thật!”

Tề Đông Đông đặt đồ xuống, không nhịn được buông câu bậy bạ: “Hóa ra trai thẳng cũng thích to à?”

“Ai mà không thích căn hộ to chứ?” Đáng tiếc với chỉ số thông minh của Thẩm Chiếu, cậu ta hoàn toàn không hiểu ý ngoài lời, chỉ lo ngó đông ngó tây, “Anh Lục, cậu có một căn hộ to thế này mà chưa bao giờ dẫn bọn tớ đến chơi!”

Lục Cẩm Diên liếc cậu ta: “Thì giờ cho cậu đến rồi này.”

Ban đầu định dọn nhà xong sẽ ra ngoài ăn, nhưng Chu Phong bảo ở quê hắn có tập tục ăn tân gia tại nhà mới để tăng nhân khí, thế nên họ mua một đống nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị tự tay làm một bữa tiệc tân gia náo nhiệt.

Khương Duật Bạch cũng muốn vào bếp giúp, nhưng bị Lục Cẩm Diên dùng thân mình chặn lại.

Nhân lúc mọi người không để ý, Lục Cẩm Diên nhanh chóng cúi xuống hôn cậu một cái: “Cậu ra chơi với họ đi, trong bếp có lão đại và lão tứ giúp tớ là đủ rồi.”

Khương Duật Bạch hoảng hốt, vội nhìn quanh, nhỏ giọng nói: “Mọi người còn ở đây, cậu kiềm chế chút…”

“Đã kiềm chế lắm rồi.” Lục Cẩm Diên lùi lại một bước, “Đi thôi, dẫn họ tham quan nhà mới của chúng ta.”

Đầu tiên là tham quan phòng ngủ, Tề Đông Đông liếc mắt đã nhìn trúng chiếc giường đôi xa hoa: “Chiếc giường này đỉnh quá! Nhìn kiểu gì cũng không sợ sập!”

Khương Duật Bạch giờ đã không còn là tờ giấy trắng như trước, vừa nghe câu này, vành tai đã đỏ bừng: “Đông Đông!”

“Sorry bảo bối!” Tề Đông Đông cười xin lỗi, “Tớ chỉ thấy thể lực của Lục Cẩm Diên mạnh quá, nên hơi lo cho an nguy của cậu thôi.”

Vành tai Khương Duật Bạch bốc khói: “Tớ… chúng ta đi xem chỗ khác đi!”

Tiểu Tình che miệng, mắt lấp lánh hứng thú: “Vậy là tớ được nhìn miễn phí à?”

Đinh Hồng Vũ lặng lẽ bịt tai bạn gái, ôm cô ra ngoài: “Bảo bối, đấy không phải thứ chúng ta nên xem!”

Địa điểm tham quan tiếp theo là phòng giải trí, lần này người trầm trồ đổi thành Thẩm Chiếu và Đinh Hồng Vũ, đồng thanh: “Trời ơi! Đỉnh quá!”

“Có thể xem phim ở đây, nhưng tớ không rành lắm.” Khương Duật Bạch đưa điều khiển từ xa cho Thẩm Chiếu, “Các cậu tự nghiên cứu nhé.”

“Tớ có thể ở đây cả kỳ nghỉ hè!” Thẩm Chiếu nằm dài trên sofa, “Anh Lục đúng là biết hưởng thụ, ai mà cưỡng lại được rạp chiếu phim tại gia chứ?”

Khương Duật Bạch xoay người ra ngoài, dẫn Đông Đông và Tiểu Tình đi tham quan căn phòng cuối cùng.

Đẩy cửa phòng vẽ tranh, khóe môi cậu vô thức nở nụ cười: “Đây là phòng vẽ, mới trang trí xong gần đây.”

“Woa…” Tề Đông Đông hoa mắt trước căn phòng vẽ tranh, “Đây là phòng vẽ Lục Cẩm Diên làm riêng cho cậu hả?”

“Ừ.” Khương Duật Bạch gật đầu, “Như vậy tớ có thể vẽ tranh ở nhà, tiện hơn.”

Tiểu Tình bước vào, giọng không giấu được ngưỡng mộ: “Tiểu Bạch, anh Lục yêu cậu ghê, còn cố ý—khoan! Tớ thấy gì thế này?”

Khương Duật Bạch nhìn theo ánh mắt cô, dừng lại trên một bức tranh, chưa kịp phản ứng: “Gì cơ?”

“Đó là… là…” Tiểu Tình kích động đến nói lắp, “Đó không phải tranh của thầy Koray sao!”

Khương Duật Bạch chớp mắt, lúc này mới nhớ ra bức tranh luyện tập đó từng được cậu đăng lên Weibo.

Cú quay xe đến bất ngờ, cậu im lặng vài giây: “Thật ra chuyện là thế này—”

“A a a a a!” Tiểu Tình hét lên cắt ngang lời giải thích, “Tớ thế mà gặp thầy Koray ngoài đời a a a!”

Khương Duật Bạch: “…”

Sau một hồi trao đổi, hai người tạm đạt được đồng thuận, trước mắt không nói cho Đinh Hồng Vũ rằng đôi giày phiên bản giới hạn cậu ta tiếc nuối thực ra vẫn luôn ở ngay trước mắt.

“Tiểu Bạch, tớ có thể đặt cậu vẽ thêm một bức tranh không?” Tiểu Tình vẫn phấn khích, “Tớ thật không ngờ bà xã yêu thích nhất của tớ lại là bạn cùng phòng của bạn trai tớ!”

“Có thể đặt, nhưng…” Khương Duật Bạch ngập ngừng, thành thật nói, “Phải chờ một khoảng thời gian, tớ muốn hoàn thành bức tranh hứa với Lục Cẩm Diên trước.”

Tiểu Tình gật đầu: “Không thành vấn đề! Bao lâu tớ cũng chờ!”

Ba người đàn ông bận rộn trong bếp, trước 12 giờ đã dọn lên bàn một bữa trưa cực kỳ thịnh soạn.

“Nào, cùng nâng ly!” Chu Phong đứng dậy đầu tiên, “Chúc mừng A Diên và Tiểu Bạch dọn vào nhà mới, chúc hai người trăm năm hòa hợp, đầu bạc răng long!”

Mọi người đứng dậy cụng ly: “Cụng ly!”

Tửu lượng Khương Duật Bạch kém, chỉ nhấp một ngụm nhỏ.

“Ê? Tiểu Bạch, thế này không được đâu!” Thẩm Chiếu đúng là kẻ ham vui, gõ ly rượu, “Mọi người đều uống cạn, Tiểu Bạch cậu không được gian lận đâu!”

“Ồn ào cái gì?” Khương Duật Bạch chưa kịp nói, Lục Cẩm Diên đã cầm ly rượu trước mặt cậu, ngửa đầu uống cạn, “Thế này đủ sạch chưa? Không đủ thì thêm ly nữa.”

“Ô ô ô! Anh Lục khí thế quá!” Đinh Hồng Vũ vỗ tay nhiệt liệt, “Thêm ly nữa!”

“Anh Lục, cậu che chở cho Tiểu Bạch quá rồi!” Thẩm Chiếu không biết sống chết mà tiếp tục hò hét.

Lục Cẩm Diên cười nhạt: “Tớ không che chở cho người yêu tớ, thì che chở cho cậu à?”

“A a a!” Tiểu Tình bóp chặt đùi bạn trai, hưng phấn đến đỏ mặt, “Ăn cơm chó trực tiếp thế này hóa ra là cảm giác này!”

Đinh Hồng Vũ bị bóp đến kêu oai oái: “Bảo bối, buông đùi anh ra trước…”

Những người khác cười thiện ý, vừa ăn vừa trò chuyện.

Rõ ràng, mọi người trên bàn đều rất tò mò về chuyện tình của hai vị chủ nhà.

Lục Cẩm Diên chọn lọc thỏa mãn sự hiếu kỳ của mọi người, lược bớt thì lược bớt, kỹ càng thì kỹ càng, còn Tề Đông Đông, người cảm kích, thường bổ sung thêm vài chi tiết.

Còn Khương Duật Bạch thì giữ trạng thái lắng nghe yên tĩnh suốt buổi, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Lục Cẩm Diên và mỉm cười.

“Vậy nên—” Tiểu Tình ăn hường no nê, cuối cùng tổng kết, “Cả hai đều lần đầu yêu đã tìm được chân ái, đây là cái gì mà tình yêu thần tiên thế này!”

Lời vừa thốt ra, sắc mặt ba người tại bàn đều thay đổi.

Im lặng vài giây, Lục Cẩm Diên dưới khăn trải bàn vươn tay, nắm lấy tay người bên cạnh, giọng kiên định: “Dù quá khứ thế nào, từ nay về sau, chúng ta chỉ có nhau.”

Trái tim Khương Duật Bạch rung lên, nắm chặt tay anh lại.

Sau bữa trưa, mọi người trò chuyện thêm một lúc, rồi lần lượt cáo từ, chuẩn bị về quê nghỉ đông.

Nhân lúc Lục Cẩm Diên tiễn mọi người ra cửa, Khương Duật Bạch kéo Đông Đông sang một bên thì thầm: “Tớ vừa nhớ ra chuyện bạn trai giả, giờ có nên thẳng thắn hết với Lục Cẩm Diên không?”

“Đừng đừng đừng! Bảo bối, cậu ngàn vạn lần phải suy nghĩ kỹ!” Tề Đông Đông rùng mình, “Bảo bối, cậu không biết Lục Cẩm Diên vì cái bạn trai cũ đó đã ghen bao nhiêu đâu!”

“Hả?” Khương Duật Bạch khẽ nhíu mày, “Sao cậu biết, anh ấy nói với cậu à?”

“Chuyện này dài dòng lắm, nhất thời không nói rõ được.” Tề Đông Đông nắm hai tay cậu, cầu sinh mãnh liệt, “Hứa với tớ đi Tiểu Bạch, dù cậu có muốn thẳng thắn, cũng đừng khai tớ ra nhé?”

Y nhớ rõ Lục Cẩm Diên nghiến răng nghiến lợi nhắn tin, cùng những ngày đêm mất ngủ vì ghen tuông.

Nếu để Lục Cẩm Diên biết chính y là người đưa ra ý tưởng ngu ngốc đó, còn không ngừng thêm mắm dặm muối, kết cục của y chắc không khác gì tên gay chết tiệt bỏ thuốc kia đâu?

Khương Duật Bạch do dự: “Có… nghiêm trọng thế sao?”

Tề Đông Đông lắc đầu nguầy nguậy: “Tớ nói thế này nhé bảo bối, dấm Lục Cẩm Diên uống chắc phải cả trăm ngàn cân, đủ để quấn quanh Trái Đất mười vòng!”

“Còn ai chưa đi à?” Lúc này, Lục Cẩm Diên bước qua ngưỡng cửa, lịch sự hỏi, “Có cần tớ đưa cậu về trường không?”

“Không không, không cần!” Tề Đông Đông buông tay, vội chạy ra cửa, “Tớ đi trước đây, bye bye!”

Lục Cẩm Diên đóng cửa, đi đến trước mặt Khương Duật Bạch, dùng sức bế cậu lên: “Cuối cùng cũng chỉ còn thế giới của hai ta.”

Khương Duật Bạch rũ mi, nhẹ giọng an ủi: “Hôm nay vất vả rồi.”

“Không vất vả, rất vui và thỏa mãn.” Lục Cẩm Diên ngẩng mặt nhìn cậu, khóe mắt đuôi mày ánh lên ý cười, “Nhưng giờ tớ muốn xin phần thưởng.”

Khương Duật Bạch hiểu ý, ngoan ngoãn mở miệng chờ đón nụ hôn.

Hôn mãi, Lục Cẩm Diên đè cậu xuống sofa phòng khách, nụ hôn càng lúc càng kịch liệt, cậu cũng bị ép sâu vào sofa mềm mại.

Hôn xong, Lục Cẩm Diên thở hổn hển rời khỏi miệng cậu, từng chút m*t lấy đôi môi long lanh.

Ôn tồn một lát, anh khẽ nói: “Bà xã, cuối cùng chúng ta cũng có ngôi nhà của riêng mình.”

“Hử?” Khương Duật Bạch bị hôn đến mơ màng, chỉ bắt được từ khóa, “Cậu… cậu gọi tớ là gì?”

“Bà xã đó!” Lục Cẩm Diên đường hoàng lặp lại, “Hôm nay lão tứ gọi bạn gái là bà xã, anh cũng muốn gọi bà xã của anh!”

“Nhưng chúng ta…” Khương Duật Bạch cảm thấy có gì không đúng, nhưng đầu óc choáng váng nhất thời không nghĩ ra lý do phản bác.

“Bà xã, bà xã, bà xã…” Lục Cẩm Diên như phát điên, vùi vào cổ cậu thơm tho mềm mại hôn loạn xạ, “Thích bà xã lắm…”

Khương Duật Bạch bị từng tiếng gọi làm đỏ mặt, hơi ấm từ người anh truyền sang khiến cậu mềm nhũn, chỉ đành mặc anh muốn làm gì thì làm.

Nhân lúc cậu còn chưa tỉnh táo, Lục Cẩm Diên vươn tay lấy điện thoại: “Bà xã, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta dọn vào nhà mới, đăng tus kỷ niệm chút nhé?”

“Đăng gì…” Khương Duật Bạch cố gắng suy nghĩ, “Không được, WeChat còn có thầy cô nữa…”

Tùy tiện khoe bạn trai ra mắt, chắc chắn sẽ làm các thầy cô sốc.

“Không lộ mặt, chỉ đăng một phần, thầy cô sẽ không nhận ra.” Lục Cẩm Diên cầm bó hoa trên bàn trà, ôm cả người lẫn hoa vào lòng, chụp bức ảnh chung đầu tiên trong nhà mới.

Chụp xong, Khương Duật Bạch tựa vào sofa, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi bó hoa trong lòng.

Lục Cẩm Diên nhanh chóng chỉnh ảnh, hào hứng khoe với bà xã: “Thế này được chứ?”

Ảnh đã được cắt đến cằm, nửa người trên lại có bó hoa che chắn, trừ phi là người rất quen thuộc, nếu không khó mà nhận ra.

Khương Duật Bạch không muốn làm anh mất hứng, gật đầu: “Được.”

Lục Cẩm Diên không nói hai lời, vào WeChat, soạn caption đăng lên trang cá nhân.

Khương Duật Bạch cũng lấy điện thoại, thấy bài đăng đầu tiên chính là ảnh chụp chung của họ, caption đơn giản: [Tân gia, cuộc sống mới.]

Nhìn thì kín đáo, nhưng để lại vô vàn không gian tưởng tượng.

Cậu phóng to ảnh xem kỹ, nhấn lưu rồi định thoát, bỗng nghe giọng trầm từ tính vang lên: “Bà xã, em  không đăng à?”

“Hả?” Ngón tay Khương Duật Bạch khựng lại, “Em cũng phải đăng ảnh này à?”

“Đổi ảnh khác là không ai nhận ra đâu.” Lục Cẩm Diên giơ một tay, mắt ánh lên vẻ đáng thương, “Bà xã…”

Chớp mắt, Khương Duật Bạch như thấy sau lưng anh mọc ra một cái đuôi lông xù.

Ai mà cưỡng nổi một chú chó lớn hay sói xám vẫy đuôi chứ?

“Được.” Khương Duật Bạch đồng ý, đặt bó hoa xuống, đan mười ngón tay với anh, ngoan ngoãn chụp một bức ảnh.

Hai bàn tay một lớn một nhỏ đan xen, một bàn tay gân guốc nổi rõ, một bàn tay trắng nõn hồng hào, sự khác biệt về kích thước và màu da toát lên một nét gợi cảm vi diệu.

Khương Duật Bạch nhìn ảnh: “Cái này so với công khai cũng chẳng khác gì…”

Dù ai nhìn, cũng không tin bàn tay kia là của con gái.

Lục Cẩm Diên khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng nhượng bộ: “Nếu không muốn đăng ảnh, em có thể chỉ đăng—”

“Đăng rồi.” Khương Duật Bạch nhẹ chạm màn hình, cắt lời anh.

Lục Cẩm Diên ngẩn ra, lập tức vui vẻ vào vòng bạn bè của cậu.

Khương Duật Bạch: [Kỷ niệm, ngày đầu tiên.]

Ảnh kèm theo chính là bức hai bàn tay đan nhau.

“Bà xã, em tốt quá…” Lục Cẩm Diên lòng nóng lên, cảm động không biết nói gì, nhưng ngón tay vô tình lướt xuống, bài đăng tiếp theo hiện ra, nụ cười trên mặt lập tức khựng lại.

Cùng lúc đó, Khương Duật Bạch cũng nhớ ra nội dung bài đăng trước của mình.

Hỏng rồi, cậu quên xóa…

Cậu vội mở trang cá nhân xóa bài đăng về bạn trai giả, đặt điện thoại xuống, nhích lại gần Lục Cẩm Diên.

Nhưng Lục Cẩm Diên vẫn nhìn chằm chằm điện thoại, biển dấm trong lòng cuộn trào, hận không thể dùng ánh mắt xuyên qua màn hình g**t ch*t người kia trong ảnh.

“Lục Cẩm Diên…” Khương Duật Bạch kìm nén ngượng ngùng, chủ động ngồi lên đùi anh, cố kéo lại sự chú ý, “Về chuyện bạn trai cũ, thật ra—”

“Không sao, anh chẳng ghen tí nào.” Lục Cẩm Diên ném điện thoại, bóp chặt eo cậu, gượng cười, “Bạn trai cũ thôi, anh đâu có ghen với quá khứ.”

Lời là vậy, nhưng như thể từng chữ được nghiến ra từ kẽ răng.

“Không, chuyện này có hiểu lầm.” Khương Duật Bạch cố tổ chức ngôn ngữ để giải thích, nhưng lại bị cắt ngang.

Lần này, thứ chặn miệng cậu là đôi môi nóng bỏng.

Lục Cẩm Diên hôn rất mạnh, hung hăng c*n m*t đầu lưỡi cậu, nuốt nước bọt, gần như khiến cậu ngất đi mới miễn cưỡng bình tĩnh lại một chút.

“Bà xã, anh đâu phải loại đàn ông trẻ con thích ghen chứ?” Lục Cẩm Diên vùi mặt vào cổ cậu, nhưng chỉ vài giây, giọng điệu đột nhiên thay đổi, “Bà xã, sao em vẫn giữ bài đăng khoe ân ái? Hai người chia tay lâu rồi! Bạn trai em giờ là anh cơ mà!”

Giọng điệu vừa ghen vừa giận, xen chút tủi thân, cánh tay ôm bà xã càng siết chặt.

Khương Duật Bạch bị hôn đến thở hổn hển, ngắt quãng đáp: “Vì… vì em không thích đăng mạng xã hội…”

Nên cũng chẳng nhớ trên mạng xã hội còn giữ bằng chứng khoe ân ái với bạn trai giả.

Giây tiếp theo, Khương Duật Bạch nhớ lại lời Tề Đông Đông nói trước khi đi, cuối cùng tin rằng Lục Cẩm Diên rất hay ghen.

Nhưng chưa kịp giải thích thêm, Lục Cẩm Diên thô bạo kéo áo lông của cậu xuống, đè cậu lại lần nữa: “Bà xã, anh nói dối đó, thật ra anh ghen, ghen đến phát điên…”

Bình Luận (0)
Comment