Giáo Thảo Omega Giả Làm Alpha Vẫn Bị Phản Công

Chương 11

Sau khi tiết tự học tối kết thúc, Lâm Phụ Tinh chạy qua lớp hai tìm Giản Mộc, Giản Mộc còn đang thu dọn đồ dùng, cậu bèn đứng chở bên ngoài cửa. Vài nam sinh đi ngang qua nhìn thấy Lâm Phụ Tinh, tiện tay đưa cho cậu một túi bánh cá nhỏ: “Khách quý nha, anh Lâm, tối nay không trốn tiết tự học buổi tối nữa hả?”

“Cảm ơn nhé.” Lâm Phụ Tinh giơ tay chụp lấy, quơ quơ, “Trước giờ cũng có trốn đâu, không học ở trên lớp thôi.”

Nam sinh lấy một cái bánh cá nhét vào miệng, nuốt xuống: “Trong năm cơ sở chỉ mỗi cậu có được đặc quyền này, tôi cũng không muốn học ở trên lớp đâu, phía đối diện trường có quán cà phê wifi miễn phí kìa, cậu thấy không, là cái nhà sáng đèn ấy, tôi muốn đến đó tự học tối cơ.”

Một nam sinh khác vỗ vỗ cậu ta, mời cậu bạn quay lại mặt đất: “Người ta không cần tự học tối là được đặc cách của học sinh nhất khối, cậu có làm được không! Anh Lâm ha.”

“Tôi làm không được đó, nhưng tôi cũng không có yêu cầu cao mà, sáu mươi điểm muôn năm, nhiều thêm một điểm cũng lãng phí. Ôi, cuối tuần là đến ngày thi tháng rồi, tôi phải cọ tý vía của học thần trước đã, ngài phù hộ cho tôi thi đạt tiêu chuẩn.”

“Vậy phải để tôi làm trước, quả “cầu vồng xì xơi”(1) này nhất định phải rơi trên đầu tôi, mục tiêu của tôi cao, lần này thi cử cũng phải chen vào được hàng năm mươi nha?”

(1).

Hai người kia kẻ xướng người họa, nói xong thì chạy lại ôm lấy Lâm Phụ Tinh.

Lâm Phụ Tinh nhanh nhẹn trườn ra phía sau mấy bước: “Đủ rồi đó, hai người đi ra sau xếp hàng đợi đi, người muốn xin vía tôi đã đặt lịch hẹn từ một tháng trước cả rồi.”

“Ây zô.” Cái tên này vừa cho bậc thang cái là leo luôn lên trời, nam sinh cười to, “Anh Lâm, mặt mũi đâu rồi?”

Lâm Phụ Tinh chỉ chỉ gương mặt mình: “Đây này, có đẹp trai hay không?”

Nam sinh: “Đẹp, đẹp lắm, tôi muốn trở thành Omega để có thể theo đuổi cậu nha.”

Nam sinh khác trêu chọc: “Đừng, đừng theo đuổi anh Lâm, cậu nhất định sẽ bị cậu ấy làm cho vạn tiễn xuyên tâm, bài viết về thẳng nam đứng đầu năm cơ sở vẫn còn đang chễm chệ trên trang nhất của diễn đàn mà cậu còn không nhớ sao! Hôm nay còn có người cập nhật tin mới nhất rồi đó.”

Bài viết đầu tiên là do một nữ sinh bị từ chối viết ra, sau khi lưu truyền qua vô số người, số lượng Omega không ngừng tăng cao. Cuối cùng bài viết trở thành một đề tài khổng lồ, bởi vì nội dung trong đó quá buồn cười, còn được quản trị viên chắt lọc ra ghim bài lâu dài ngay trên trang nhất.

Tin nóng mới nhất được thêm vào chiều hôm nay, có một Omega bày tỏ thất bại, mà lý do Lâm Phụ Tinh từ chối người ta là vì cậu không có điện thoại, còn cái thứ cậu đang cầm trên tay mà dùng ấy nó là mô hình đó.

Phía dưới nhanh chóng có người nhảy vào bình luận.

[Hôm nay anh Lâm đã rất dịu dàng rồi, chị em, không cần đau buồn đâu!]

[Ít ra còn chưa nói là không nhớ số điện thoại đó, giáo thảo đã tiến bộ hơn rồi.]

[Phải phải, gần đây còn thấy cậu ấy còn hay đi chung với một Omega nữa, thật sự tiến bộ rồi.]

[Đồng ý với lầu trên, so với việc lần trước có chị em vì muốn có tiếng nói chung với người ta mà phải khổ sở đi học viết mã code, kết quả là tạo ra một đống bug rồi lại chạy đi sửa bug, hiện tại tốt hơn nhiều rồi! Người chị em kia cứ vậy trọc đầu luôn, đến bây giờ tóc còn chưa mọc dài ra kịp.]

Trong giờ học Phương Triết đưa nội dung bài viết kia cho Lâm Phụ Tinh, cười muốn phát rồ.

“Ha ha ha anh Lâm, cậu chính là kho tàng truyện cười của tôi đó nha!”

Lâm Phụ Tinh: “…”

Tuy da mặt Lâm Phụ Tinh rất dày nhưng cậu cũng sĩ diện lắm.

Không biết nên xé miệng cậu ta ra thì đỡ tức giận hơn, hay vẫn nên hack luôn diễn đàn trường thì tốt hơn nhỉ?

“Anh ơi.”

Đang lúc cười đùa thì Giản Mộc ra tới, anh không mang theo cặp sách, trên tay chỉ cầm theo tập bài thi và một cây viết, được cuộn lại cầm trên tay, dùng nắp bút cố định lại.

Lâm Phụ Tinh mặc kệ hai người kia, trên đời này mỗi Giản Mộc là đối xử tốt với cậu nhất ở trong phương diện này mà thôi. Đám nam sinh cứ luôn miệng cười đùa cậu là trai thẳng, chỉ có Giản Mộc dùng một đôi mắt xinh đẹp, trong trẻo mà nhìn cậu, nói cậu rất đáng yêu.

Tuy là Lâm Phụ Tinh vẫn luôn cho rằng hai từ đáng yêu này không thể dùng để miêu tả một thiếu niên ở tuổi mười bảy được.

Lâm Phụ Tinh nhón một cái bánh cá đưa cho Giản Mộc, anh ngẩng đầu nhìn cậu cười, khóe mắt đuôi lông mày đều sáng bừng lên.

Mà bên cạnh, nam sinh kia giống như làm ảo thuật vậy, moi ra một đống đồ vật đỏ cam vàng lục lam chàm tím đủ bảy vị, kẹp giữa các ngón tay, vuốt tóc một cái, tỏ ra rất lãng tử: “Giản Mộc, chỗ tôi cũng có này, còn có rất nhiều—“

“Cút.” Dám ngang nhiên công khai cướp người, Lâm Phụ Tinh quả quyết đạp cậu ta một cái. Nam sinh cười to né ra, đang muốn chạy đi thì bị Lâm Phụ Tinh gọi lại.

“Chờ chút đã!” Một tay Lâm Phụ Tinh túm lấy cặp sách cậu ta từ phía sau, một tay nhanh chóng quơ lấy, nhẹ nhàng cướp đi toàn bộ bánh cá trên tay cậu ta, “Ai thấy cũng có phần nha, cảm ơn ông chủ Lý hen!”

Đới Lập cũng vừa lúc thu dọn xong bước ra ngoài, gặp ngay tình hình đánh cướp trên đường thì bản thân cũng nhảy vào chặn lại, cả đám đùa giỡn trên hành lang, vơ vét sạch sẽ hàng tích trữ của nam sinh số đen kia rồi mới chịu thả người ra. Đới Lập vừa nhai bánh cá vừa bá cổ Lâm Phụ Tinh: “Đi nào anh Lâm, Giản Mộc nữa, đi ăn khuya thôi.”

Lâm Phụ Tinh hất cái móng heo của cậu ta ra, chạy về bên cạnh Giản Mộc: “Tôi không đi đâu, tôi muốn cùng Giản Mộc trở về ký túc xá.”

Vẻ mặt của Đới Lập trở nên bỉ ổi: “Đi luôn như thế? Nói thật mau, tá túc ở ký túc xá của bọn này cũng được nè!”

Lâm Phụ Tinh trừng cậu ta: “Cậu quản tôi à?”

*

Trên đường quay về ký túc xá có rất nhiều quay đầu nhìn hai người họ, Lâm Phụ Tinh và Giản Mộc có vẻ ngoài hơn người, kiểu dáng đồng phục thống nhất cũng không che lấp được giá trị nhan sắc của bọn họ. Hai người đi cùng nhau trên đường trở về ký túc xá quả thực chính là cảnh đẹp ý vui, dọc theo đường đi không ngừng có người chào hỏi với Lâm Phụ Tinh.

“Ông chủ Lâm hôm nay đại giá quang lâm đến ký túc xá nam sinh của chúng ta nha.” Người vừa nói chuyện là ở lớp bảy.

Lâm Phụ Tinh: “Cậu chủ Trần hôm nay rảnh rỗi quá! Không đi cùng bạn gái sao?”

“Ký túc xá của cô ấy hôm nay có người sinh nhật, tôi phải nhanh chóng trở về làm hai ván game thả lỏng!”

Lâm Phụ Tinh: “Tôi nhớ kỹ câu này rồi đó nhé, bữa sau tôi sẽ kể lại cho bạn gái cậu nghe!”

“Ha ha ha anh Lâm tha mạng mà, cô ấy đối với cậu chính là nhan khống(2), cậu nói cái gì cô ấy cũng tin hết!”

(2).

Lâm Phụ Tinh ở chỗ nào cũng làm nơi đó trở nên nhộn nhịp vô cùng, chỉ có một đoạn đường ngắn ngủi thôi mà Giản Mộc đã có thể nghe rất nhiều chuyện, nào là tin vịt của lớp bảy, lớp sáu có kịch gì, lớp năm có quá nhiều bài tập không thể làm hết, lớp ba và lớp bốn ngày mai hẹn đấu bóng rổ, đội nào thua phải gọi ba ba.

Lâm Phụ Tinh hoàn toàn có thể nói chuyện được với bất cứ người nào, thoải mái giới thiệu Giản Mộc với mọi người luôn.

Các nam sinh nữ sinh đều có ấn tượng tốt với với Giản Mộc, Omega có bộ dạng xinh đẹp như vậy, ngay ngày đầu tiên đi học đã làm cho diễn dàn dậy sóng rồi, hơn nữa sau khi công bố thành tích cuộc thi đột xuất vậy mà còn là một đại thần thuộc đẳng cấp nghịch thiên nữa.

Không có ai là không thích một người ưu tú.

Bọn họ đối xử với người vừa nhìn đã cảm thấy ôn nhu yên tĩnh rất là cẩn thận, một giây trước có thể tùy tiện đùa giỡn cùng Lâm Phụ Tinh, một giây sau khi đối diện với Giản Mộc lập tức trở nên dịu dàng cả. Giản Mộc cũng sẽ trả lời các vấn đề mà bọn họ đưa ra, nhẹ nhàng tiếp từng câu.

Các cô cậu trong thời kỳ trưởng thành luôn rất nhiệt tình tràn đầy năng lượng, sẽ không có ghen tị cũng không suy nghĩ phức tạp, chỉ cần một bên cố gắng học tập hoặc là một bên làm những chuyện bản thân vui vẻ là tốt rồi, ngay thẳng chín trực. Đến cả Hình Quý Phí khi sử dụng thủ đoạn cũng chọn một loại ngây thơ nhất, sạch sẽ như một tờ giấy trắng thuần khiết.

Hoàn toàn bất đồng với cuộc sống mỗi ngày trước đây của Giản Mộc, tiếp xúc với từng người cũng khác nhau.

Những quan chức có hợp tác với anh hay những nhân vật lớn, mỗi người luôn mang một chiếc mặt nạ vô hình, anh hãm sâu trong vòng xoáy vô tận ấy mỗi một bước đi cũng phải suy nghĩ cẩn thận, nếu không sẽ trượt chân rơi vào hố sâu vô định, tan xương nát thịt mà chết.

Anh từng rất hâm mộ những người bạn cùng tuổi, bởi vì cả thế giới đều là của bọn họ, không cần phải suy nghĩ bước tiếp theo phải đi như thế nào. Cho nên anh chờ đến khi mọi chuyện hiện tại đã được sắp xếp toàn bộ mới phát hiện bản thân cũng chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi, liền quyết định rời đi.

Nếu như có thể một lần tùy hứng làm bậy, vậy anh nhất định phải gặp được Lâm Phụ Tinh.

Giờ đây người này đang khoát tay trên vai anh, cùng anh vừa thân thiết vừa gần gũi. Cũng là người này đây từng cùng anh cách giao lộ biên giới, ngây thơ hồn nhiên mà cầm lấy dụng cụ truyền tin của anh, chạy về đến chỗ anh từ phía sa mạc hoang vu.

Giao lộ biên giới thật ra cũng không yên lặng, người qua kẻ lại, thỉnh thoảng còn có tiếng súng vang vọng, có tiếng hét thất thanh rồi có kẻ ngã xuống, có người vì vậy mà bật khóc. Anh hoàn toàn mất liên lạc nhưng giọng nói của bé trai khi đó vẫn như còn bên tai, đặc biệt rõ ràng. Trong trí nhớ vẫn lưu giữ hình ảnh cặp mắt ấy nhìn về phía anh, trong suốt sáng ngời như giọt sương sớm trên quả mọng.

“Cậu có thiết bị truyền tin không? Tôi muốn tặng cho cậu chương trình đầu tiên do tôi viết ra!”

“Là người máy trò chuyện tự động, có thể nói chuyện với cậu nha! Như vậy cậu sẽ không cô đơn nữa! Sau này, chờ khi cậu có thể lại đến đây, cậu có thể tìm tôi!”

“Mẹ tôi nói tôi nhất định có thể phân hóa thành Alpha nha, đến lúc đó cậu tìm tôi, tôi sẽ bảo vệ cho cậu nha!”

Khoảng thời gian đó chẳng qua chỉ có vài ngày ngắn ngủi, mà hiện tại trong trí nhớ cũng đã trở nên rất xa xôi, nhưng đó là những ngày anh có thể nhìn thấy ánh mắt trời ít ỏi trong suốt mười bảy năm qua.

Giản Mộc cúi đầu, cười nhẹ.

—Hết chương 11—
Bình Luận (0)
Comment