Giáo Thảo Omega Giả Làm Alpha Vẫn Bị Phản Công

Chương 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thật ra Lâm Phụ Tinh biết vì sao lão Trần lại ghét cậu như vậy.

Lão Trần cùng với cha Lâm Phụ Tinh là Lâm Đình từ nhỏ lớn lên cùng nhau trong một cái sân, khi mẹ cậu vẫn còn sống, quan hệ giữa ba và cậu vẫn chưa hoàn lạnh xuống, cho dù từ lúc cậu còn nhỏ ba cậu đã thể hiện ra rằng ông ta không thích cậu, nhưng ít nhất thì bề ngoài cha con hai người vẫn giữ được vẻ ôn hòa.

Khi đó lão Trần vẫn thường xuyên đến nhà cậu.

Lâm Đình, lão Trần, còn có mẹ cậu, mối quan hệ giữa ba người vẫn rất tốt.

Lúc còn rất nhỏ, Lâm Phụ Tinh đã tỏ ra đối với chữ số, các loại công nghệ cao rất nhạy cảm. Mẹ cậu sẽ ôm cậu vào trong lòng, kiên nhẫn giải thích cho cậu nghe cái gì gọi là mô hình máy Turing(1), thành phần cấu tạo máy tính là gì, hay chữ số hệ thống là thế nào.

(1).Máy Turing là một mô hình toán học về thiết bị xử lý các ký tự, tuy đơn giản, nhưng có thể thực hiện được tất cả các thuật toán máy tính. Các máy Turing đã được Alan Turing trình bày vào năm 1936. Nó được xây dựng không dành cho việc trực tiếp chế tạo ra máy tính, mà là dành cho các thí nghiệm tưởng tượng để tìm hiểu về các giới hạn của việc tính toán trên máy móc. Việc nghiên cứu các tính chất của máy Turing cho biết nhiều kiến thức quan trọng trong lĩnh vực khoa học máy tính và lý thuyết về độ phức tạp tính toán. (Theo wikipedia)



Trong khoảng thời gian ngắn kéo dài, chuyện xưa kể trước khi cậu đi ngủ luôn là những chuyện mà người bình thường chẳng nghe hiểu.

Nhưng Lâm Phụ Tinh lại rất thích.

Cậu thích những thứ ấy.

Trong trí nhớ mơ hồ còn sót lại, mẹ cậu là một người rất dịu dàng, là người duy nhất sẽ xoa đầu cậu, nói với cậu phải bảo vệ bản thân thật tốt. Những lúc rảnh rỗi cũng sẽ buồn phiền, chẳng hạn như khi xem bản tin sáng sớm sẽ lẩm bẩm, ngôn ngữ máy tính chính là ngôn ngữ đẹp nhất trên thế giới này, bởi vì có máy Turing mới có được loại ngôn ngữ như vậy, cho dù thật sự có máy Turing xuất hiện trên đời cũng sẽ không vì vậy mà cô đơn.

Lâm Phụ Tinh biết máy Turing, là một loại máy được cho ra mắt bẳng khái niệm mô hình, nhưng máy Turing thật sự là cái gì? Loại đồ vật như thế này không có khả năng tồn tại trên đời.

Cậu hỏi mẹ mình, nhưng người mẹ luôn trả lời tất cả câu hỏi của cậu lại mãi không chịu trả lời vấn đề này, cậu cảm thấy khó hiểu mà chớp chớp mắt. Rất nhiều người từng nói đôi mắt của cậu rất đẹp, vừa đen vừa sáng, giống như chứa đựng muôn ngàn tinh tú trên trời cao, mẹ cậu ở đằng sau chỉ xoa đầu cậu, khéo léo chuyển đề tài, tiếp tục giải thích các loại đồ vật khác.

Nhưng những kí ức ấy chỉ còn đọng lại ở những năm tháng trước đó, về sau sức khỏe của mẹ cậu càng ngày càng yếu, vào buổi sáng sinh nhật năm tám tuổi của Lâm Phụ Tinh, bà đã qua đời. Thời gian thật sự đã trôi qua lâu lắm rồi, cảm giác giống như trời đất đều đổ sụp xuống khi biết tin mẹ mình mất cậu cũng sắp quên mất rồi, rất nhiều chuyện đã không thể nhớ rõ ràng được nữa, ngay cả hình dáng của mẹ mình cậu cũng chỉ có thể dựa vào ảnh chụp trên điện thoại để nhớ về.

Nhưng Lâm Phụ Tinh nhớ rõ, mẹ rất đẹp, lại yêu cười, lúc cười rộ lên có thể hấp dẫn người bên cạnh làm cho họ cũng mỉm cười theo.

Vì vậy nên ba rất yêu bà ấy, lão Trần cũng thích bà ấy, tất cả mọi người đã từng gặp qua, những cô chú mà Lâm Phụ Tinh biết được, đều rất thích bà ấy.

Sau khi mẹ qua đời, ba cậu bắt đầu dùng rượu giải sầu, cả đêm đều không trở về nhà, luôn nhốt cậu ở trong một căn phòng tối đen như mực.

Có một ngày khi trở về, lão Trần qua thăm Lâm Đình, nhìn thấy Lâm Đình bộ dạng gầy yêu tiều tụy, lại nhìn sang Lâm Phụ Tinh đang thu dọn vỏ rượu, bỗng cơn tức dâng lên, một chân đạp lên người cậu, chỉ vào mũi Lâm Phụ Tinh, nghiến răng nghiến lợi: “Đều tại mày hết, mẹ mày bởi vì mày mà chết, không có mang thai thì sẽ không khó sinh, mọi chuyện sẽ không xảy ra, đều bởi vì mày cả!”

Cậu bị đạp té nhào trên mặt đất, một cú đá đó trúng ngay vào xương sườn của cậu, đau như kim châm vậy, nhưng lão Trần cũng không có quả ngon mà ăn, ông ta bị Lâm Phụ Tinh hung ác cắn một cái.

*

Nắm tay nện thật mạnh vào trên lưới sắt.

Sân thượng của tòa nhà thí nghiệm không có ai đến, nếu muốn đi lên trước tiên cần phải trèo qua một đoạn cầu thang bị gãy, toàn bộ phải dựa vào sức lực của cánh tay, không có người nào lên được trên này vì vậy ở đây chỉ có một mình Lâm Phụ Tinh.

Lúc nào muốn an tĩnh cậu sẽ đến đây ngồi ngốc ở nơi này nguyên một ngày.

Nơi đây là chỗ cao nhất trong toàn bộ kiến trúc ở khu B, có thể vượt qua tất cả các tòa nhà thấp bé, nhìn thấy khu A ở xa bên kia, nơi đó có một giao lộ biên giới ngăn cách giữa khu A và khu B, phía trên được quấn quanh rất nhiều tầng hàng rào điện nặng nề. Cũng có thể nhìn thấy được sự phồn hoa không ngăn được ở bên đó, nhà cao tầng mọc san sát nhau, kiến trúc cao thấp chằng chịt, từng đoàn xe, tàu cao tốc nối đuôi nhau vòng quanh thành phố.

Lâm Phụ Tinh từng sống ở khu A nửa năm.

Lâm Đình thật sự là một người rất giỏi, bởi vì một chuyện mà bỏ lỡ cơ hội thi vào trường đại học, bất đắc dĩ phải ở lại khu B. Nhưng sự ưu tú như được khắc vào trong xương, bằng không mẹ cậu cũng sẽ không lựa chọn ở bên nhau với ông ta, ông ta có thể dễ dàng cùng mẹ cậu nói đến những vấn đề khó hiểu, so với một Lâm Đình hoa ngôn xảo ngữ, lão Trần chỉ biết ở một bên cười nhạt nhẽo.

Sau khi mẹ cậu qua đời, người nhà của mẹ cậu tìm đến khu B, bà là con gái một, ba cậu thân là chồng hợp pháp, có thể kế thừa sản nghiệp của gia đình bà.

Lâm Đình từ ở tầng đáy của khu B nay lại nhảy vọt lên trở thành người có tiếng ở khu A.

Khi Lâm Phụ Tinh được đón đến khu A, Lâm Đình đã sắp tái hôn. Tưởng Thanh dẫn theo Tưởng Khê cùng bọn họ sống chung một nhà, Tưởng Thanh đối xử với cậu rất tốt, ngoại trừ lần đầu tiên gặp nhau đã đánh lộn với Tưởng Khê ra, bọn họ sống cùng nhau vẫn ổn, ngoại trừ Lâm Đình, quan hệ giữa cậu và ông ta trước sau như một vẫn kém thế.

Lâm Đình vẫn luôn uống rượu và chỉ say khi Tưởng Thanh không có ở nhà, sau đó sẽ nhốt Lâm Phụ Tinh vào một căn phòng tối đen giơ tay ra cũng không nhìn thấy, một bên vừa uống rượu, một bên vừa đấm đá trút xuống người cậu.

Cái gì Lâm Phụ Tinh cũng không nhìn thấy, chỉ có thể cuộn người lại chịu trận, cố gắng hết sức bảo vệ bản thân.

Cậu trời sinh chẳng sợ đau, cho nên có bị đánh như thế nào cũng không khóc, Lâm Đình cảm thấy không vui sẽ chỉ vào cậu mà mắng.

Một câu nối tiếp một câu.

— “Mày là thứ gì chứ?”

— “Không có mày sẽ không có những chuyện này!”

— “Mày dựa vào đâu mà sống vui vẻ như thế!”

 “Từ trước đến giờ tao chưa từng mong muốn mày được sinh ra!”

— “Chính mày đã thay đổi toàn bộ kế hoạch của tao!”

Tất cả mọi người đều nói như vậy, “đều tại cậu”, “tất cả là bởi vì cậu”, “không có cậu thì tốt rồi”, Lâm Đình cũng nói như vậy.

Có những lúc Lâm Phụ Tinh cũng sẽ cho rằng là tại vì mình, nhưng cậu nhớ rõ, từng có một người bạn nói với cậu một câu.

Người này cũng không hẳn được xem là bạn bè, là lúc ở giao lộ biên giới cậu vô tình gặp được một bé trai nhỏ, bọn họ nhìn thấy nhau được vài lần, sau này rốt cuộc cậu cũng chưa gặp lại người này.

Lâm Phụ Tinh thậm chí không biết tên người ta là gì.

Rõ ràng cũng tầm tuổi cậu thôi nhưng lại mang một dáng vẻ như ông cụ non vậy, chẳng cười gì cả, khi Lâm Phụ Tinh nhắc đến việc bệnh tình của mẹ mình ngày càng nặng, mang theo rất tự trách nói ra thì nhóc đó lại nói với cậu: “Không phải bởi vì anh, sinh bệnh hay khỏe mạnh là chuyện nhất định sẽ xảy ra với bất kỳ ai, biết mình sẽ phải chịu bệnh tật nhưng nhất quyết vẫn muốn sinh anh ra, mẹ anh chắc chắn rất yêu thương anh.”

“Bà ấy nhất định sẽ không cho phép anh tự trách bản thân mình.”

Nửa năm sau, Lâm Phụ Tinh lựa chọn quay lại khu B.

Cậu biết bản thân mình không làm gì sai.

Bất luận là sinh ra, lớn lên, cậu không làm sai gì cả.

Nhưng vẫn sẽ đau khổ.

Đời người khó kiểm soát nhất chính là cảm xúc, Lâm Phụ Tinh không thích quanh co lòng vòng, toàn bộ cảm xúc đều thể hiện hết trên mặt.

Lưới sắt rất chắc, sau khi xả hết ra, Lâm Phụ Tinh mệt mỏi trượt theo lưới sắt ngồi xuống, cúi đầu, tay phải vòng ra phía sau, ngón tay vắt lên trên gáy.

Lúc trước cứ đến thời gian nghỉ trưa hoặc những lúc cậu muốn tìm một nơi an tĩnh, cậu luôn thích đến chỗ này. Ở đây cao, lại không có người, không cần suốt ngày rầm rầm rì rì, còn có thể phóng tầm mắt ra xa. Đến buổi tối, ở phía xa trên khung cửa sổ hắt lên từng ánh đèn, cậu có thể ở một mình mà ngắm rất lâu.

Lâm Phụ Tinh có chút hối hận vì không cầm đồ ăn lên đây theo.

Những lúc không vui có thể ăn một chút đồ ngọt thì tuyệt vời biết bao, nếu như là vị dâu tây còn gì tốt hơn nữa.

Không hiểu vì sao, Lâm Phụ Tinh rất có chấp niệm với tất cả đồ ăn có vị dâu tây.

Đằng sau cửa sắt vang lên một tiếng vang khẽ, Lâm Phụ Tinh không ngẩng đầu lên, cậu vốn cho rằng là gió thổi qua, dù sao nơi này cũng cao như thế, ở bên dưới có thể chỉ là một cơn gió nhẹ đong đưa nhưng khi lên đến trên đây hoàn toàn có thể tăng mạnh gấp mấy lần, gió đánh vào cửa sắt phát ra tiếng cũng không phải chuyện gì lạ.

Mãi cho đến khi có bóng người che trên người cậu.

Lâm Phụ Tinh ngửa cổ, có chút kinh ngạc. Giản Mộc ngồi xổm xuống trước người cậu, tay còn cầm theo một cái túi, hơi hơi thở dốc, trên chóp mũi vẫn còn rịn ra một chút mồ hôi.

Lâm Phụ Tinh không nghĩ đến Giản Mộc lại đến đây: “Sao cậu lại ở đây?”

Giản Mộc ngồi xuống cạnh cậu, từ trong túi lấy ra một hộp bánh quy vị dâu tây, đầu ngón tay lần đến chỗ đóng gói, nhẹ nhàng xé ra: “Em nghĩ anh chắc sẽ muốn ăn một chút cái gì đó.”

Mùi dâu tây từ trong túi bay ra, lơ lững trong không khí, ngọt ngấy.

Lâm Phụ Tinh nhận lấy, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Giản Mộc chỉ cười, không nói gì.

Lâm Phụ Tinh cắn một miếng, lại hỏi: “Chuyện này đã truyền đến lớp hai rồi à?”

Nếu vậy chắc trường học cũng đã biết rồi, dám ra tay đánh giáo viên, tuy là vẫn chưa đánh thật nhưng cái ghế này giơ lên rồi thì việc sắp bị đuổi học cũng không còn xa nữa.

Giản Mộc lắc đầu: “Không phải, chỉ có em biết. Lớp một khóa rất chặt, ai cũng không nói, chỉ là tìm mãi không thấy anh ở đâu, nhắn tin cũng khống thấy trả lời nên Phương Triết mới đến tìm em hỏi.”

Nghe vậy Lâm Phụ Tinh mới lấy điện thoại ra xem, ứng dụng xã hội đã sắp tê liệt luôn rồi, tin nhắn trò chuyện của lớp một đã có tới tận mấy chục cái, đều hỏi cậu đang ở đâu, nhưng cậu cài chế độ yên lặng nên không thấy được, một cái cũng không trả lời.

Lâm Phụ Tinh nói: “Làm sao cậu biết tôi ở đây?”

Giản Mộc trả lời: “Lần trước anh có nhắc qua thỉnh thoảng sẽ đến đây ngồi một lát.”

Giản Mộc vẫn đang điều chỉnh lại hô hấp, đầu cúi thấp lộ ra chiếc cổ dài, trên cổ vẫn còn một tầng màu hồng nhạt sau khi vừa mới hoạt động mạnh xong, mỏng manh hiện lên phía trên phần xương sống.

Lúc nhìn thấy tin nhắn của Phương Triết gửi tới hỏi anh có biết Lâm Phụ Tinh ở đâu hay không, Giản Mộc không nói hai lời lập tức trốn tiết lao ra ngoài lớp luôn. Anh nhớ Lâm Phụ Tinh từng nói qua sẽ đến sân thượng để yên tĩnh, lại nghĩ đến Lâm Phụ Tinh chắc sẽ muốn ăn một chút gì đó nên liền chạy đến quầy bán quà vặt mua một túi đồ ăn theo, sau đó chạy đi tìm khắp các sân thượng.

Bao gồm ký túc xá, tòa nhà văn phòng, tòa nhà dạy học, ở trong năm cơ sở đã có hơn mười tòa lầu tất cả, hơn nữa còn không có thang máy, phải leo lên từng tầng một, Giản Mộc tìm suốt bảy tám tòa nhà mới tìm đến chỗ tòa nhà thí nghiệm này.

Lâm Phụ Tinh vùi đầu ăn, không nói gì. Giản Mộc xé mở bao bì, xếp ngay ngắn trước mặt cậu.

Lâm Phụ Tinh nhìn chăm chú vào mặt đất trước mặt đã được trưng bày thành một cái siêu thị đồ ăn nhỏ, mỉm cười: “Cậu đang nuôi heo à?”

Giản Mộc nhướng mày: “Nghe cũng không được đó?”

“Cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao, chỉ hơi buồn một chút.” Lâm Phụ Tinh giải thích, “Xin lỗi, làm cậu phải chạy nhiều nơi như vậy.”

Lâm Phụ Tinh nghiêm túc nhỏ nhẹ hỏi: “Tôi có thể nói chuyện với cậu một lát không?”

“Được.” Giản Mộc gật đầu.

Bầu trời nhuộm một màu xám xịt, mây trôi dày đặc, hai thiếu niên ngồi trên sân thượng, ánh mặt trời rọi xuống bị tầng mây lướt qua chặn mất một nửa, không ấm lại đặc biệt sáng rực.

Lâm Phụ Tinh kể về mẹ mình: “Mẹ tôi rất ngầu, bà ấy cũng đến từ khu A, cực kỳ xinh đẹp, tôi cảm thấy tôi có thể đẹp trai như thế này chắc chắn là được di truyền từ mẹ mình.”

“Bà ấy cũng thông thạo máy tính, những thứ tôi biết đều là do bà ấy dạy cho, nhưng không nhắc đến vì cái gì…”

“Tôi nhớ có một ngày khi về nhà bà ấy có nhắc đến máy turing thật sự, nhưng sau này tôi tìm kiếm tư liệu ở khắp nơi cũng chưa từng nhìn thấy tin tức liên quan nào đến cái này.”

“Cậu có biết máy Turing không?”

Giản Mộc: “Em phải trả lời sao?”

Lâm Phụ Tinh: “Cũng không cần lắm.”

Giản Mộc cười, nghe cậu tiếp tục nói.

Lâm Phụ Tinh lải nhải kể rất nhiều chuyện liên quan đến mẹ của cậu, có một số việc cậu cũng chẳng nhớ rõ nữa chỉ còn sót lại chút ít ấn tượng mơ hồ mà thôi, vì vậy đôi khi sẽ dừng lại một chút, suy nghĩ một chút, Giản Mộc cũng không hỏi, kiên nhẫn đợi cậu.

“Ngày đó khi mẹ tôi mất, là ba tôi ôm bà ấy đi, không có liên lạc với bất cứ ai.”

Lâm Phụ Tinh mãi mãi cũng không quên được ngày hôm đó, không có điện, không có ánh trăng, cậu ở trong căn phòng tối đen, nhìn mẹ mình bị ôm đi ngày càng xa, bất luận có khóc lóc thảm thiết đến mức nào cũng không có ai quay đầu lại nhìn.

Cũng vào ngày hôm đó, cậu hoàn toàn bị Lâm Đình vứt bỏ.

Lâm Phụ Tinh nói xong, Giản Mộc đưa cho cậu một viên kẹo bạc hà, kẹo là dạng viên, ở giữa có một cái lỗ nhỏ, bên ngoài được rắc một lớp đường màu hồng nhạt.

“A, có phải tôi rất phiền không?”

“Không phải.”

Giản Mộc vai kề vai với cậu, thả ra một lượng tin tức tố nhỏ của mình.

Trời sinh tin tức tố của Alpha sẽ bài trừ lẫn nhau, bình thường khi Alpha ở gần nhau đều sẽ lựa chọn giấu tin tức tố đi. Nhưng cái này đã có từ lúc sinh ra, giống như khi bạn yêu một người sẽ hy vọng đưa tất cả những gì mình có cho người đó vậy, Giản Mộc cũng muốn để cho Lâm Phụ Tinh cảm nhận được nó.

Ngày hôm qua trong lúc ngủ anh đã thử qua, Lâm Phụ Tinh không có phản ứng gì quá lớn.

Không biết có phải là lý do vẫn chưa phân hóa hay không.

Nhưng mà loại bài xích này vốn đã khắc sâu vào gien, cho nên có thể hiểu là cho dù anh Phụ Tinh có phân hóa thì cũng sẽ không bài xích anh không?

Lâm Phụ Tinh cảm thấy rất thoải mái, thân thể giống như được một thứ gì đó âm áp bao bọc vậy.

“Giản Mộc à, mỗi lần ở chung với cậu đều vô cùng thoải mái nha.” Lâm Phụ Tinh nói, “Tôi hơi mệt.”

“Anh, anh có thể dựa vào em ngủ một lát.” Giản Mộc nói.

“Giống như vậy à?” Lâm Phụ Tinh trực tiếp gối đầu lên đầu gối của Giản Mộc, ngửa đầu nhìn anh.

Gió thổi qua hất tung tóc mái trên trán anh, cuốn theo hương thơm nước xả quần áo trôi lơ lửng, cậu đối diện với một đôi mắt sáng ngời lại vô cùng dịu dàng, trong con ngươi nhuộm màu ấm áp. Lỗ tai Lâm Phụ Tinh nóng lên, dời mắt nhìn lên trời cao.

Mây trôi bay hết để lộ ra một vòng thái dương, nhợt nhạt tựa như một vầng hào quang.

Lâm Phụ Tinh nói: “Tôi nhớ trước kia mặt trời thật nhỏ, hiện tại giống như lớn hơn rất nhiều.”

Giản Mộc nói: “Có lẽ là do chúng ta không ngừng đến gần mặt trời hơn.”

“Cũng có thể là ngược lại.” Lâm Phụ Tinh nhìn vào mắt Giả Mộc, đó là một đôi mắt rất đẹp, lông mi nhẹ nhàng run lên, dịu dàng vô cùng.

Cậu nhớ rằng sâu bên trong ký ức cũng từng có một đôi mắt như vậy, cũng có một nụ cười như thế, chỉ là nó khá mơ hồ, đã quá rồi cậu chẳng thể nào nhớ nổi bộ dáng của người đó ra sao nữa.

Ma xui quỷ khiến, Lâm Phụ Tinh chợt hỏi: “Giản Mộc, có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?”

“……”

Khi nói xong câu này Lâm Phụ Tinh cũng cảm thấy xấu hổ ớn, giống hệt như nhau, y chóc mấy cái tuồng chuyên môn đi làm quen người ta.

Lâm Phụ Tinh bĩu môi, quyết định nhắm mắt lại, chạy trốn hiện thực: “Tôi chưa hỏi cái gì hết!”

Cậu thật sự mệt chết rồi, sau khi trút hết ra ngoài trái tim cũng giống như bị khoét rỗng đi vậy, xung quanh như có thứ gì đó bao bọc lấy, cảm giác thoải mái không thể nói rõ ấy làm cho cậu ngủ rồi.

Hôm nay trái ngược hoàn toàn với một Lâm Phụ Tinh bình tĩnh, người suốt ngày đùa giỡn ầm ĩ bỗng nhiên có lúc trở nên yên tĩnh sẽ tạo cho người ta một cảm giác khác.

Giản Mộc sờ sờ tóc Lâm Phụ Tinh, nhẹ giọng nói: “Ừm, anh à, chúng ta đã từng gặp nhau.”

—Hết chương 14—
Bình Luận (0)
Comment