Giao Ước Định Mệnh

Chương 16

Tháng 1 năm 1883.

Gigi thức dậy trong một căn phòng ngập trong ánh sáng vàng vọt. Đồng hồ chỉ chín giờ ba mươi. Cô bật dậy và vội vã túm lấy tấm chăn để che đi tình trạng trần truồng của mình. Chúa ơi! Họ lẽ ra đã khởi hành đi Bedford lúc chín giờ, để bắt đầu chuyến đi đến Paris .

Cô trườn khỏi giường và chui vào chiếc áo khoác vẫn nằm một đống trên tấm thảm Kashmiri, và kéo dây chuông gọi nước nóng. Chiếc váy chuẩn bị cho chuyến đi của cô đã được xếp ra từ đêm hôm trước. Cô mặc quần lót bằng vải len pha lông cừu, một chiếc áo lót trong, áo sơ mi, và mặc quần, váy lót vải sợi hai lớp, váy ngoài với mép váy được thêu và trang trí hình vỏ sò.

Tiếp theo là chiếc nịt ngực. Cô dừng lại. Tất nhiên cô mặc đồ với tốc độ khác thường. Nhưng lẽ ra cô hầu gái cũng đã đến nơi với nước nóng trong tay rồi chứ. Có lẽ cô ta đã đi lạc đường trong một ngôi nhà lạ.

Cô tiếp tục mặc chiếc áo nịt ngực vào, căng tay ra để kéo sợi dây luồn qua từng cặp lỗ nhỏ bọc thép, và ngoái cổ lại để kiểm tra kết quả trong gương.

Cánh cửa mở.

“Nhanh lên, Edie!” cô hét lên, “Tôi cần mặc đồ từ hai giờ trước rồi”.

Đó không phải là Edie. Đó là Camden, đã sẵn sàng để đi, trông như anh vừa giáng thế từ đỉnh núi Olympus, lạnh lùng, bình thản và hoàn hảo, trong khi cô đang ở trong tình trạng xộc xệch một cách đáng xấu hổ, tóc cô là một mớ rối bù.

Nhưng anh đã nhìn thấy cô nhiều hơn, đúng không? Cô đã là một kẻ phóng đãng hoàn toàn, hiếu kỳ và tham lam, và anh... ừm, anh không tỏ ra phiền lòng chút nào. Họ đã làm tình thật ngọt ngào vào sáng sớm hôm nay.

“Ồ, Camden ”, cô nói, cảm thấy e thẹn một cách không bình thường. Má cô nóng lên, cả cổ họng và bụng nữa.

“Ồ, Gigi”, anh trả lời. Giọng anh đã mất tất cả dấu vết của trọng âm trong vài tháng vừa rồi. Hiện giờ giọng của anh nghe như là anh đã sinh ra và được nuôi dạy trong cung điện của nữ hoàng.

Cô định nói điều gì đó, nhưng lại thôi và mỉm cười với anh, “Xin lỗi anh. Em sẽ sẵn sàng trong một phút. Sau đó chúng ta có thể đi”.

Anh nhìn cô thật kỹ, mặt anh thật nghiêm trang và đôi mắt thì tối tăm, “Em có thể tự mình xoay sở được không?”

Không đợi câu trả lời, anh đi đến để giúp cô, quay người cô lại và loay hoay với chiếc áo nịt ngực phức tạp của cô. Cô hít một hơi, nín lại và quan sát công việc của anh trong gương. Động tác của anh nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, bàn tay anh khéo léo như chính bàn tay của Apollo. Cô thích chiêm ngưỡng anh, một cảm giác tuyệt vời vui sướng và tự hào đến mức nín thở.

“Xong”, anh nói.

Cô quay lại, nhưng anh liền quay đi đúng lúc cô đưa tay về phía anh. Cô ngập ngừng. Có lẽ anh không nhìn thấy bàn tay đưa ra của cô. Thay vào đó cô cầm lấy chiếc lược chải tóc, “Em không biết tại sao cô hầu gái của em vẫn chưa ở đây. Em chỉ biết chải tóc một cách sơ đẳng nhất”.

Anh đứng nhìn chăm chăm ra công viên bên dưới ngôi nhà qua cửa sổ.

“Không phải vội, cứ thong thả. Anh đã cho người làm nghỉ một ngày. Chúng ta sẽ không đi”.

“Nhưng anh đã muộn học rồi”. Cô kéo chiếc lược qua mái tóc rối, “Tàu sẽ không rời Bedford trước một giờ ba mươi. Chúng ta vẫn còn một chút thời gian”.

Môi anh cong lên thành một thứ gì đó giống như nụ cười nhưng không phải,

“Có lẽ anh đã không nói rõ. Anh không nói anh không đi”.

Nhiều năm trước, trong một cuộc tụ tập của gia đình, một người anh họ đã kéo chiếc ghế bên dưới cô trong khi cô đang ngồi xuống. Cú ngã không đến hai feet, nhưng tác động của nó đã làm mọi cơ quan trong cơ thể cô nẩy lên.

Bây giờ cô lại có cảm giác đó, một cơn chấn động và mất phương hướng hoàn toàn, “Anh nói gì cơ?”

“Anh đến để nói lời tạm biệt trước khi đi”, anh nói thản nhiên, như thể không phải anh đang đề xuất một việc lố bịch là rời khỏi cô sau ngày cưới, buổi sáng sau đêm tân hôn đáng nhớ nhất trong lịch sử.

“Gì cơ?”, cô ngớ ngẩn hét lên, quá sửng sốt để suy nghĩ được gì.

Anh liếc nhìn cô. Đôi mắt anh lấp lánh điều gì đó mà cô không đọc được, điều gì đó thật đáng sợ, “Anh nghĩ kế hoạch luôn là như thế, chúng ta sẽ đi trên con đường riêng sau khi hoàn tất nghĩa vụ hôn nhân, cho đến thời điểm cần một người thừa kế”.

Một lời đáp lại cực kỳ ngu ngốc hình thành trong đầu cô, Anh không biết gì về những thỏa thuận hay sao? Cô muốn hỏi anh, Anh đã từ chối đề nghị của em, vì thế đề nghị đó không còn nữa. Cuộc hôn nhân này được thỏa thuận trên mộtnền tảng hoàn toàn khác hẳn.

“Thế... thế còn buổi tiệc chiêu đãi của chúng ta?”, cô ghét phải tỏ ra thất bại và tuyệt vọng như thế. Nhưng cô không thể hiểu được tại sao chỉ vài tiếng đồng hồ trước anh còn là một người yêu ngọt ngào, hết lòng đến vậy mà bây giờ lại nói như thể cuộc hôn nhân này chỉ là một cuộc hôn nhân vụ lợi. Vậy thì, vì sao, anh lại đến thăm cô hàng ngày trong thời gian họ đính hôn? Vì sao anh vạch ra những kế hoạch tương lai với cô? Và còn chiếc nhẫn đính hôn đang lấp lánh trên ngón tay cô? Và Croesus nữa?

“Sẽ không có buổi tiệc chiêu đãi nào”, anh nói.

“Nhưng chúng ta đã lên thực đơn, chọn rượu...”, cô hít một hơi sâu. Dừng lại. Dừng tất cả những lời lập bập đó lại.

Một cảm xúc mới xâm chiếm cô, một cơn giận nhanh chóng trào lên. Cô lại bị một vố lừa nữa. Anh ta chưa bao giờ quan tâm đến bất cứ cái gì ngoài tiền của cô. Tất cả những thời gian ngọt ngào, hạnh phúc họ chia sẻ chỉ là cách để anh ta đảm bảo rằng cô sẽ không thay đổi quyết định liên quan đến anh ta. Cô đập mạnh chiếc lược xuống.

“Điều này thật mới mẻ đối với em. Em đã nghĩ rằng chúng ta sẽ sống bên nhau sau đám cưới. Mẹ em và em đã dành hẳn một khoản tiền lớn để đảm bảo cho chúng ta một căn hộ và đội ngũ người làm ở Paris , để chuyển đồ đạc đến, để...” - đột nhiên cô không thể nhắc đến chiếc đàn pianô Érard mà cô đã đặt mua cho anh - “Em chắc là anh hiểu ý đó. Những quyết định quan trọng đã được đưa ra dựa trên giả thuyết rằng em có thể tin anh, rằng anh cư xử với lòng trung thực”.

Anh lắng nghe tràng đả kích của cô, bài diễn văn của cô một cách bình tĩnh. Sau đó anh quay lại và cầm bức tượng nhỏ hình một cô gái đang cười trên bàn trang điểm. Trong một giây khủng khiếp, đôi mắt anh bùng cháy, và cô chắc chắn anh sẽ ném thứ đó vào cô. Nhưng anh đặt nó xuống mà không có một tiếng động, “Em có cư xử với lòng trung thực không?”

Cô mở miệng, nhưng câu trả lời của cô tiêu tan trước ánh nhìn của anh. Cô không nghĩ anh lại có thể nhìn ai đó như thế, chứ đừng nói là nhìn cô. Đó là ánh mắt giết người của Achilles trước khi anh ta đâm Hector, một ánh mắt không ẩn chứa gì ngoài cơn thịnh nộ khát máu.

Nó càng khiến cô sợ hơn vì một mặt trông anh vẫn bình tĩnh và hòa nhã như mọi khi.

“Em... em không biết anh đang nói về chuyện gì?”

“Thật sao? Anh thấy ngạc nhiên đấy. Làm sao em có thể quên mất mưu đồ của mình rồi nhỉ?”

Âm thanh chói tai trong đầu cô là tiếng đổ vỡ của hạnh phúc, công trình rực rỡ vĩ đại mà cô đã xây dựng trên nền cát lún. Cô nuốt nghẹn, cố gắng trụ lại trên mặt đầm lầy tuyệt vọng.

“Anh tò mò về một chuyện. Em tìm thấy người giả chữ ký ở đâu? Em có phải lặn lộn chui vào hang ổ của những họa sĩ bí mật hay không? Hay là bọn họ có ở mọi nơi ở Bedfordshire?”

“Người làm vườn của Briarmeadow là một người giả mạo chữ ký khi còn trẻ”, cô đờ đẫn trả lời, quá muộn khi nhận ra rằng cô đã phủ nhận những nghi ngờ cuối cùng của anh, nếu có.

“Anh hiểu rồi. Em rất thông minh đấy”.

“Anh đã biết bao... bao lâu rồi?”, cô hỏi, cố tỏ ra bình tĩnh hết sức có thể.

“Từ chiều hôm qua”.

Cô quay cuồng. Khi con ký kết một hiệp ước với ma quỷ, cha cô đã thường nhắc nhở cô, ma quỷ sẽ là người duy nhất có lợi. Giá như cô đã nghe lời cha.

Anh lạnh lùng mỉm cười, “Tuyệt vời! Anh rất vui vì chúng ta đã làm rõ tất cả những hiểu lầm về sự trung thực của chúng ta trong vấn đề này”, anh nói. “Chắc bây giờ em đã hiểu vì sao anh đi mà không có em”.

Về lý lẽ, có thể. Nhưng bằng trái tim, tất cả những gì cô biết chỉ là cô yêu anh và anh yêu cô.

“Em biết bây giờ anh đang giận dữ với em”, cô nói, giọng cô ngập ngừng ướm thử như một con chuột nhón chân quanh một con mèo, “Nếu em đến chỗ anh ở Paris trong hai tuần nữa thì sao, khi anh...”

“Không”.

Sự dứt khoát trong câu trả lời của anh làm cô ớn lạnh. Nhưng cô không từ bỏ quá dễ dàng như vậy, “Đúng rồi, tất nhiên. Hai tuần không phải là một thời gian dài. Vậy hai...”

“Không”.

“Nhưng chúng ta đã kết hôn!”, cô giận dữ hét lên, “Chúng ta không thể tiếp tục sống như thế này”.

“Anh lại nghĩ khác. Chúng ta chắc chắn có thể. Sống riêng có nghĩa là sống riêng”.

Cô ghét phải cầu xin. Cô luôn đảm bảo để mình luôn ở vị thế của một kẻ mạnh trong các cuộc thương lượng, thậm chí với chính mẹ mình. Nhưng giờ đây cô có thể làm gì khác? “Xin đừng. Xin đừng quyết định toàn bộ tương lai của chúng ta vào lúc này. Xin anh! Em có thể làm gì để thay đổi quyết định của anh không?”

Vẻ coi thường trong mắt anh khiến cô cảm thấy mình như thứ gì đó vừa mới rò rỉ ra từ bức tường ẩm mốc tồi tệ. “Anh có thể bắt đầu bằng cách yêu cầu em một lời xin lỗi, theo đúng yêu cầu của phép tắc và cách cư xử lịch sự ở đây”.

Cô có thể tự tát mình. Tất nhiên anh muốn cô quỳ gối xin tha thứ. Lòng tự tôn của cô, to lớn và gai góc, thật khó để nuốt lại, nhưng cô buộc phải làm. Vì anh. Vì cô yêu anh và cô không thể mất anh, “Em xin lỗi. Em thực sự rất, rất xin lỗi”.

Anh im lặng trong một lúc, “Thật không? Em thực sự hối lỗi chứ? Hay em chỉ xin lỗi là vì em bị bắt gặp?”

Có gì khác? Nếu cô không bị lộ, một lời xin lỗi có cần thiết hay không? “Vì những gì em làm”, cô nói, bởi vì đó có thể là câu trả lời anh muốn nghe.

“Đừng nói dối tôi nữa”, - Đừng. Nói. Dối. Tôi. Nữa - anh nghiến chặt răng dằn mạnh từng từ.

“Nhưng em thực sự xin lỗi”. Giọng cô run rẩy và cô bất lực với nó, “Thật mà. Xin hãy tin em”.

“Cô không hề hối lỗi. Cô hối tiếc vì tôi sẽ không tiếp tục làm thằng khờ của cô, vì tôi sẽ không tin lời cô nữa, và vì cô bị bỏ rơi khỏi một cuộc hôn nhân hoàn hảo mà cô nghĩ cô đang có”.

Cơn giận của cô đột nhiên bùng lên như trước đó. Tại sao anh có thể đòi hỏi một lời xin lỗi khi anh không có ý định chấp nhận nó? Tại sao anh buộc cô phải hạ mình mà không vì cái gì cả? “Có lẽ em sẽ không phải làm bất cứ điều gì nếu anh không đần độn như một đầm lầy than bùn. Em đã gặp cô Von Schweppenburg. Em không biết anh nhìn thấy gì ở cô ta, nhưng cô ta sẽ không khiến anh hạnh phúc bằng một con mèo chết đuối. Và cô ta cũng không bao giờ kết hôn với anh. Cô ta là một con rối của mẹ mình. Cô ta còn kém một cái xương trong một bát kem và...”

“Đủ rồi”, anh nói với giọng êm ái nhưng đầy nguy hiểm, “Giờ thì, khó thế sao, để có một chút thành thật?”

Cô bỗng nhiên thấy mình ngu ngốc khủng khiếp khi ba hoa về cô Von Schweppenburg, về tất cả mọi người.

“Chúc cô mạnh khỏe”, anh nói, “Tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa, trong hai tháng, hai năm, hay hai thập kỷ”.

Cuối cùng cô đã nhận ra rằng anh cực kỳ nghiêm túc. Rằng những gì cô đã làm thật ghê tởm, vượt quá giới hạn. Không thể tha thứ.

Cô chạy đến trước anh và đứng chặn ở cánh cửa, “Làm ơn, làm ơn, làm ơn nghe em nói. Em không thể chịu đựng được suy nghĩ sống mà không có anh”.

“Hãy chịu đựng nó”, anh tàn nhẫn nói, “Cô sẽ sống. Giờ làm ơn tránh khỏi đường của tôi”.

“Nhưng anh không hiểu. Em yêu anh”.

“Yêu?”, anh chế nhạo. “Vậy giờ đó là tình yêu, hả? Cô định nói với tôi rằng tình yêu đã xô đẩy cô đến loạn trí vì khao khát, do đó cô gạt bỏ mọi giới hạn đạo đức để có được hạnh phúc?”

Cô rùng mình. Anh đã sử dụng chính những lời cô định nói và quật lại cô.

Chầm chậm, anh tiến về phía cô. Lần đầu tiên trong đời, cô co rúm lại trước một người khác. Nhưng cô từ chối bước sang một bên, từ chối để anh đơn giản lướt ra khỏi cuộc đời cô. Chống hai tay hai bên cô, anh cúi sát vào mặt cô và ghim vào cô một ánh mắt hung dữ, “Tôi ước gì bà đã không đề cập đến tình yêu, quý bà Tremaine”. Giọng anh trầm trầm và lạnh lẽo như tro tàn, “Lúc này, tôi chỉ muốn đập bà vào tường. Nhiều lần”.

Cô khóc thút thít.

“Thật ngẫu nhiên là tôi cũng biết được vài điều về tình yêu-không-được-đáp-trả, em yêu. Thật ngẫu nhiên là tôi cũng sống trong tâm trạng đó một thời gian.

Tôi đã không quyến rũ Theodora để cô ấy phải kết hôn với tôi. Tôi đã không bịa đặt về gia sản của mình. Tôi đã không giả mạo lá thư nào đó tuyên bố cái chết đột ngột của người anh họ, để dọn đường đến tước hiệu công tước cho mình. Và khi cô ấy viết thư cho tôi kể về việc bị mẹ cô ấy mắng mỏ vì đã không đạt được mục tiêu với những người tán tỉnh tiềm năng, cô nghĩ tôi viết thư xui cô ấy nói với họ rằng cô ấy sợ sinh con và không thích cuộc sống gia đình hay sao?

Không, tôi nói với cô ấy rằng nếu cô ấy không thể nhìn vào mắt họ, cô ấy có thể nhìn vào sống mũi họ và có cơ may là họ sẽ không để ý sự khác biệt. Tôi nói với cô ấy là cúi đầu mỉm cười cũng tốt như ngẩng cao đầu mà mỉm cười với ai đó, thậm chí có lẽ còn hấp dẫn hơn. Cô biết tại sao tôi lại đưa ra những lời khuyên ngược lại với lợi ích của mình trong chuyện này không?”

Cô khổ sở lắc đầu, mong rằng thời gian có thể quay lại, ước rằng tất cả tội lỗi của cô chưa được thực hiện. Cô không muốn nghe về Theodora, không muốn bị nhắc nhở rằng anh có thể đứng vững trên những điều tệ hại, trong khi cô phải cúi rạp mình để lừa bịp.

Nhưng anh vẫn tiếp tục một cách cứng rắn, “Bởi vì cô ấy tin tôi và tôi không lạm dụng lòng tin của cô ấy để cải thiện cơ hội của tôi với cô ấy. Bởi vì yêu không cho cô bất cứ lý do gì để hành động không có danh dự, quý bà Tremaine ạ”.

Anh đột nhiên lùi khỏi cô, hơi thở anh ngắt quãng, “Cô có lẽ nghĩ mình đang yêu, Gigi, nhưng tôi ngờ rằng cô không hiểu tình yêu là gì. Bởi vì tất cả mọi thứ đều là vì cô, cô muốn gì, cô cần gì, cô có thể làm gì và không thể không làm gì”.

Anh di chuyển xa hơn. Quá muộn để Gigi nhớ ra rằng phòng ngủ có hai cửa. Anh mở cánh cửa thứ hai và bỏ đi không nói thêm lời nào. Và cô chỉ có thể đứng nhìn khi anh biến mất khỏi tầm nhìn của cô, biến mất khỏi cuộc đời cô.
Bình Luận (0)
Comment