Giao Ước Định Mệnh

Chương 19

Ngày 31 tháng 5 năm 1892.

“Như ngài có thể thấy, thưa ngài, chúng tôi có những phương tiện đặc biệt đáp ứng nhu cầu của ngài”, người đàn ông Scốt - chủ cửa hàng Bán và Cho thuê xe Những cỗ xe đẹp của Adam nói.

“Thực vậy”, Camden nói. “Những cỗ xe tuyệt vời nhất. Tôi sẽ rời khỏi thành phố một, hai ngày. Khi trở lại, tôi sẽ quyết định chọn cái nào”.

“Rất tuyệt, thưa ngài”, Adams nói, “Cho phép chúng tôi được vinh dự đưa ngài về nhà bằng một trong những cỗ xe tốt nhất của chúng tôi”.

Camden mỉm cười. Anh thường xuyên là người chỉ huy con tàu của mình trên những chuyến hải hành, và những vị khách trước đó không thực sự nghĩ đến việc sở hữu một con tàu, đều được anh mời làm thử vai trò của người chỉ huy một lần trước khi họ xuống tàu. Vì vậy, anh đánh giá cao tính nhạy bén của người đàn ông Scốt này, “Thật vinh hạnh”.

“Lối này, xin mời”.

Một cỗ xe bốn bánh hai mui đen và vàng lộng lẫy được trang bị một đoàn bốn con ngựa đã sẵn sàng khởi hành khi họ tiến vào sân trong.

“À, hôm nay bà Croesus lại ghé thăm chúng tôi”, Adams nói với vẻ hài lòng rõ rệt.

“Gì cơ?”, Camden nói, chắc chắn là mình đã nghe nhầm. Bà Croesus? Anh không thể ngăn mình tưởng tượng một con chó cái nhỏ với một dây buộc bằng vàng và vòng cổ khảm kim cương.

“Ngài thứ lỗi cho tôi một lúc nhé, thưa ngài Saybrook?”, Adams nói.

Anh ta vội vã tiến đến chào hỏi người phụ nữ chuẩn bị bước lên xe. Những sợi dây đá quý hợp nhau một cách hoàn hảo vắt chéo phía trước thân hình cân đối của cô ta. Phần còn lại được bao phủ bởi lụa thêu kim tuyến điểm thêm những sợi chỉ vàng. Bên dưới chiếc mũ lông vũ quá cỡ, tấm mạng dài đến cằm đính những hạt kim cương nhỏ xíu đang lấp lánh dưới ánh mặt trời. Người phụ nữ có vẻ ngoài chính xác như một Bà Triệu phú. Anh phải hỏi Gigi, Camden vơ vẩn nghĩ, tại sao cô, một trong những người phụ nữ giàu nhất nước Anh, lại hiếm khi diện những kiểu như vậy. Lần tới gặp cô nhất định anh sẽ hỏi. Sau cuộc tái hợp gần đây nhất của họ vào đêm diễn ra bữa tiệc ở nhà Carlisle , cô đã gửi cho anh một lời nhắn ngắn gọn vào sáng hôm sau, thông báo với anh rằng cô không sẵn sàng cho những mục đích liên quan đến việc sinh nở trong bảy ngày tới. Và anh hiếm khi gặp cô kể từ đó.

Hôm nay là ngày thứ tám.

Adams nhặng xị lên bên Bà Croesus . Cô ta đáp lại với một vẻ nhã nhặn duyên dáng khiến anh ta lộ rõ sự vui sướng. Cuối cùng anh ta đưa cô ta vào cỗ xe mở, cúi chào và quay lại với Camden.

“Tôi thường không quan tâm mấy đến quý bà lạ lùng”, anh ta nói. “Nhưng có điều gì đó về người phụ nữ này. Lộng lẫy, nhỉ?”

Người phụ nữ lộng lẫy đó nâng con chó cô ta đang giữ lên ngang mặt. “Thực sự lộng lẫy”, Camden nói, trong lúc nhận ra con chó thuộc giống Corgi.

Gigi! Cô thuê một chiếc xe của cửa hàng Adams làm gì? Chẳng phải cô đã có đủ những cỗ xe bốn bánh hay độc mã của riêng mình sao? Và tại sao cô đột nhiên lại ăn mặc như một bà triệu phú người Mỹ nào đó?

“Nghĩ lại”, anh nói với Adams, “Tôi đã quyết định thuê một cỗ xe trong sáng nay”.



Cỗ xe thuê của Gigi đi về hướng Đông, qua cầu Westminster , Lambeth, và đi vào Southwark. Những cửa hàng nối nhau trên những con đường lớn. Những người buôn bán tha thẩn bán dây dợ, bia gừng và dâu tây được mang đến từ những vùng nông thôn Miền Tây. Những người đàn ông đeo biển quảng cáo mọi thứ từ thuốc lá đến thuốc viên dành cho phụ nữ trước ngực, mệt mỏi canh chừng những kẻ quậy phá cứ thích lật ngược chúng lại cho vui.

Có nhiều ngôi nhà trông tươm tất, vài cái thậm chí mang vẻ sung túc. Nhưng sự thịnh vượng không trải rộng ra đến con đường chính. Cỗ xe rẽ vào một con ngõ, trong phạm vi vài khu phố mà những người hàng xóm bám níu lấy sự tôn kính chỉ bằng móng tay của mình.

Cỗ xe dừng lại trước một tòa nhà nhỏ nằm giữa một nhà hàng cáu bẩn nồng nặc mùi xúc xích và hành, và một văn phòng của một bác sĩ hứa hẹn không những chữa khỏi bệnh tật thông thường và bệnh phụ nữ mà còn tái tạo được tóc và giảm béo phì.

Nửa tá phụ nữ đứng trên vỉa hè, hai người đang bế con nhỏ, tất cả đều chờ đợi. Họ vuốt thẳng váy và tóc bằng những bàn tay không đi găng, cố gắng không nhìn chằm chằm vào quý bà sang trọng trong cỗ xe, nhưng thật khó để tỏ ra như vậy.

Người đánh xe nhảy khỏi xe, tháo những bậc thang xuống, và cửa mở. Gigi bước xuống, với dáng vẻ giàu có hơn cả Chúa và lạnh lùng hơn Persephone trong giường của Hades (*) , chiếc váy ban ngày màu xanh lục kẻ vàng gần như là một sự phô bày gây sốc về màu sắc và sự rạng rỡ giữa những chiếc váy màu xanh nhợt nhạt và xám xỉn của những người phụ nữ kia. Khi cô tiến đến cửa ra vào, một phụ nữ trung tuổi, ăn mặc gọn gàng ra mở cửa.

(*) Trong thần thoại Hy Lạp, Persephone là con gái yêu của thần Zeus và nữ thần nông nghiệp Demeter. Nàng là nữ thần xinh đẹp nhất trên đỉnh Olympus. Một ngày, nàng đang dạo chơi trên đồng cỏ mượt mà thì từ xa, thần Hades đáng sợ - chúa tể địa ngục đã nhìn thấy và rung động trước vẻ đẹp trong sáng của nàng. Thần bèn bắt cóc nàng về làm vợ. Và từ đó, Persephone trở thành nữ hoàng của địa ngục.

Trong cỗ xe thuê từ phía bên đường, Camden thích thú quan sát. Gigi làm gì trong một con phố của khu Bermondsey toàn những người nghèo xơ xác như thế này?

Một người đàn bà đang đợi cúi đầu xuống nói chuyện với con mình, che khuất tầm nhìn của Camden đến tấm bảng nâu đồng gắn bên trái cánh cửa.

Công ty cho vay Croesus

Chỉ dành cho phụ nữ.



Gigi đã đối diện với hàng trăm cô gái trẻ với đứa con bé nhỏ của mình - những khuôn mặt khác nhau, những cái tên khác nhau, nhưng luôn luôn có cùng một câu chuyện. Cô ấy yêu, cô ấy nghĩ tình yêu đó sẽ tồn tại mãi, nhưng không phải vậy. Và cô ấy ở đây, tứ cố vô thân, chỉ với nửa đồng xu cùng với cái tên của mình, cầu xin được giúp đỡ.

Câu chuyện vẫn mang đến những luồng gió lạnh dọc xương sống Gigi. Nếu cô là một cô thợ may nghèo nàn, không có bạn bè, cô có thể không ngã lòng trước một anh chàng nướng bánh mới học nghề đẹp trai nhà bên hay không?

Nếu cô là một cô hầu, có lẽ cô cũng sẽ tin vào những điều ngọt ngào mà những cậu con trai của chủ ngôi nhà mời gọi.

Cô cũng phạm phải tất cả những sai lầm như vậy. Cô biết thế nào là cô đơn và tuyệt vọng trong tình yêu. Cảm giác như thế nào khi sẵn lòng từ bỏ tất cả lý trí và sự tỉnh táo.

Cô Shoemaker đã từng là một người học nghề bán hoa hứa hẹn ở

Cambridge, rồi cô mất lý trí trước một giáo sư trẻ, người thường đến cửa hàng cô làm thuê hàng sáng để mua một bó hoa tươi. Phần cuối là một bi kịch. Hắn ta từ chối cưới cô, thậm chí không hề giúp đỡ cô. Cô mất việc khi cái thai không thể giấu được nữa. Không một chủ cửa hàng hoa danh tiếng nào khác thuê cô.

Để giúp cô và đứa trẻ sống sót, cô đã chuyển sang nghề làm điếm.

Dường như những lời cầu nguyện của cô đã được đáp lại khi một cô bạn bán hoa cùng học nghề, cô Neeley, viết thư nhờ cô giúp đỡ. Cô Neeley đã rời Cambrigde để mở cửa hàng bán hoa riêng của mình ở Luân Đôn trước khi sự việc nhục nhã của cô Shoemaker xảy ra, và vẫn nghĩ cô là một phụ nữ trong sạch. Cô Shoemaker làm việc cho cô Neeley được hai năm, tiết kiệm từng xu cho đến ngày cô có thể mở được một cửa hàng cho riêng mình. Nhưng đúng lúc cô nghĩ cô đã đặt quá khứ lại sau lưng, thì anh trai của cô Neeley trong một buổi sáng đẹp trời đã nhận ra cô Shoemaker từ những ngày còn sống trên đường phố.

Bản tóm tắt cuộc sống thời trẻ khó khăn của cô Shoemaker chiếm hết một trang giấy từ một thám tử Gigi thuê riêng cho Công ty cho vay Croesus. Những ứng cử viên với lý lịch tốt và chứng nhận nghề nghiệp được bà Ramsey giải quyết. Những trường hợp bất thường mới đưa đến cho Gigi.

Cô bình thản lắng nghe khi cô Shoemaker lắp bắp kể hết câu chuyện đau buồn của mình, má cô ta lấm chấm đỏ.

“Tôi xin lỗi tôi không có giấy chứng nhận gì, thưa bà. Nhưng tôi biết tất cả về các loại hoa. Tôi biết đọc một chút và tôi thực sự có khả năng tốt với những con số. Cô Neeley cũng thường để tôi giữ sổ sách cho cô ấy. Và cô ấy luôn được khách hàng khen ngợi về những sắp đặt, chuẩn bị của tôi cho những đám cưới, những buổi khiêu vũ và…”. Giọng cô Shoemaker nhỏ dần, cuối cùng cô sợ hãi im lặng trước vẻ sang trọng lạnh lùng của Gigi.

Và lý do không chỉ vì cô ăn mặc quá cầu kỳ, mà còn vì cả căn phòng. Sau căn phòng chờ tồi tàn và hành lang hẹp và tối, văn phòng sang trọng của cô không thể không làm lóa mắt người khác. Hoang phí với những bức tranh của Lawrence Alma-Tadema, tràn ngập đá hoa trắng sáng lóa và những đồ cổ mang màu xanh da trời làm bất kỳ ai cũng phải xuýt xoa sững sờ. Những đồ nội thất sang trọng có thể tìm thấy trong bất kỳ phòng khách của giới thượng lưu nào thường khiến những người đến thỉnh cầu tròn mắt vì sợ hãi, e ngại làm hỏng những chiếc ghế đệm bọc vải thêu kim tuyến màu kem và đỏ son sang trọng bởi những cái mông nghèo hèn của họ.

“Cô nói cô muốn mở một cửa hàng của riêng mình”, Gigi nói, “Cô đã chọn địa điểm chưa?”

“Rồi, thưa bà. Có một cửa hàng ở đầu phố Bond. Tiền thuê khá đắt, nhưng vị trí rất đẹp”.

Cô Shoemaker có tham vọng và táo bạo. Gigi thích điều đó, “Phố Bond? Có vượt quá khả năng của chính cô không, cô Shoemaker?”

“Không đâu, thưa bà. Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại về việc đó. Đấy là cách duy nhất. Vợ của những người buôn bán, sẽ không dùng đến tôi nếu họ nghe được điều gì đó về tôi từ cô Neeley. Nhưng những quý bà sang trọng thì không, họ sẽ không quan tâm quá nhiều nếu tôi làm thực sự tốt”.

Chuyện đó cũng đúng, “Ngay cả vậy, tôi khuyên cô nên đóng vai một quả phụ đứng đắn”.

“Vâng, thưa bà”.

“Và trước khi cô quá phấn khích với những khách hàng quý tộc của mình, hãy tìm ra ai là người thanh toán những hóa đơn cho họ và cô có thể mang lại cho họ điều gì để đổi lại đặc quyền đó”.

“Vâng, thưa bà”. Cô Shoemaker nói một cách khó khăn với sự phấn khích đang tăng lên.

“Và cô phải luôn chú ý tới bất cứ người Mỹ giàu có nào đến thành phố này.

Đặt quan hệ làm ăn với họ nhanh hết sức có thể”.

“Vâng, thưa bà”.

Gigi viết một tờ séc và đặt nó trong một phong bì, “Cô có thể mang cái này đến chỗ bà Ramsey trong căn phòng cuối hành lang. Bà ấy sẽ giải quyết phần còn lại”.

Bà Ramsey sẽ giải thích tất cả với cô Shoemaker về hợp đồng mẫu của Công ty cho vay Croesus, nói với cô ta phải làm gì với tờ séc, và cuối cùng, tiễn cô ta về qua cánh cửa sau. Gigi không muốn những người đến xin vay chia sẻ thành công với những người khác hoặc việc cô phê duyệt phần lớn những đề xuất của họ trở thành một điều phổ biến rộng rãi.

“Ồ, thưa bà, cám ơn bà!”, cô Shoemaker nhún chào sâu đến mức cô ta gần như ngã lộn nhào.

“Kẹo nữa”, con trai cô ta đang im lặng, đột nhiên líu lo.

“Suỵt!”, cô Shoemaker lôi ra một cái hộp xinh xắn, mở ra, và nhanh chóng nhét một viên kẹo vào mồm thằng bé.

Cái hộp. Lạy Chúa, từ cửa hàng Demel của Vienna . Một cái giống như vậy đang ở ngay gần tay của Gigi, một hộp khác trên bàn của Camden , nơi lần cuối anh chiếm hữu cô.

“Cô lấy cái đó ở đâu?”, cô gay gắt hỏi.

“Từ một quý ông ở bên ngoài, thưa bà”, cô Shoemaker trả lời, nhìn Gigi với vẻ nghi ngờ, “Ngài ấy tặng nó cho Timmy vì nó cứ khóc mãi. Tôi xin lỗi, thưa bà. Tôi không nên nhận nó. Tôi thật sai sót”.

“Được rồi. Cô không làm gì sai cả”.

“Nhưng, thưa bà...”

“Bà Ramsey đang đợi cô, cô Shoemaker”.



Gigi tìm kiếm xung quanh, nhưng không có dấu hiệu nào của Camden ở bất cứ đâu bên ngoài Công ty cho vay Croesus. Cô leo lên cỗ xe trở lại cửa hàng của Adams và cho phép người đàn ông Scốt dùng chiếc xe chở thuê đưa cô đến cửa hàng may của bà Elise. Ở đây cô có mười lăm phút để chọn vải cho chiếc khăn choàng mới trước khi cỗ xe độc mã của cô đến ngoài cửa, sau khi đã thả cô xuống đây hai giờ trước.

Cô về đến nhà và tìm thấy Camden trong phòng ngủ, đang thả một ôm những chiếc áo sơ mi trắng hồ bột vào một chiếc cặp da du lịch.

“Anh theo dõi em làm gì?”

“Vì tò mò, bà Croesus yêu quý. Anh vô tình ở nơi cho thuê xe khi em tới”, anh nói mà không nhìn cô, khẽ nở nụ cười, “Nếu em nhìn thấy anh ăn mặc như một ông vua trong ngày đăng quang, tự gọi mình là Ngài Hào phóng và tiến hành những công việc làm ăn bí mật, em sẽ làm gì?”

“Tiếp tục công việc của chính mình, tất nhiên”, cô nói, nhưng không được thuyết phục lắm.

“Tất nhiên”, anh lẩm bẩm, “nhưng hãy yên tâm, bí mật của em an toàn với anh”.

“Đó không phải là một bí mật. Mà là một sự ẩn danh. Những người phụ nữ đến Croesus tìm kiếm sự giúp đỡ không chính xác là người-đáng-phải-nghèo-khổ như những người tự-cho-là-mình-đạo-đức-hơn-người vẫn gọi họ. Em không muốn phải giải thích bất cứ điều gì với bất kỳ ai, thế thôi”.

“Anh hiểu”.

“Không, anh không hiểu”. Làm sao anh có thể hiểu được, quý ngài Kiêu-Hãnh-và-Hoàn-Hảo? “Có những người phụ nữ chăm chỉ và nỗ lực hết mình vô tình lại có một quá khứ có chút vết nhơ. Họ cần một vài đồng bảng để tự đứng trên đôi chân mình lần nữa”.

“Hôm nay em đã cho vay bao nhiêu tiền?”

Cô ngập ngừng. Có phải anh đang mong chờ một câu trả lời về con số? “Sáu lăm bảng”.

Lông mày anh nhướng lên. “Một số tiền lớn. Cô Shoemaker có được chút nào không?”

“Mười bảng”. Mười bảng là một số tiền lớn. Một cô gái lao động kiếm được hai bảng một tháng là không nhiều.

“Thế còn cô Dutton?”

“Tám bảng. Cô Dutton là một người có khả năng viết chữ đẹp khác thường.

Cô ấy sẽ có một tương lai đảm bảo nếu kiểm soát được khuynh hướng hoang phí của mình”.

Anh đặt ba chiếc ca vát vào cặp và nhìn lên. “Dựa vào lời nói của cô ấy ư?

Anh cho rằng cô Dutton không có một chứng nhận nào cả”.

“Em có một thám tử riêng để điều tra. Trong sáu năm chỉ có ba người phụ nữ

không hoàn tiền cho em, và một người trong số họ bị một cỗ xe chèn qua”.

“Thật đáng ngưỡng mộ!”

“Đừng có hạ cố đến em”. Cô càng giận dữ hơn trước lời bình luận dễ dàng của anh, “Croesus có thể hoạt động ngoài phạm vi thông thường, nhưng nó hợp pháp và chính đáng. Nó khiến em ngủ ngon hơn khi đêm đến”.

Anh khóa cái cặp lại và đi đến chỗ cô, “Bình tĩnh”, anh nói, đặt tay lên vai cô. Và khi cô giật khỏi cái đụng chạm của anh, anh bước thêm một bước nữa về phía cô và đặt hai lòng bàn tay vào má cô.

“Bình tĩnh. Anh nghĩ những gì em làm thật đáng ngưỡng mộ. Anh vui mừng vì ai đó còn nhớ đến những người bị bỏ quên. Và anh vui vì người đó là em”.

Cô cũng không thể sửng sốt hơn nếu anh tuyên bố anh đang chỉ định cô làm một vị thánh. Anh thả tay xuống và thong thả đi đến cái bàn bán nguyệt để lên dây đồng hồ, nhưng má cô vẫn còn in hằn cái đụng chạm của anh một cách nóng rát, “Em chỉ muốn cho người khác một cơ hội thứ hai”, cô lẩm bẩm.

Cơ hội cô chưa bao giờ nhận được từ anh.

Những ngón tay anh dừng lại giữa chừng. Anh liếc nhìn cô lần nữa trước khi tiếp tục lên dây đồng hồ. Anh không nói gì.

Cô đột nhiên thấy mình ở lại quá lâu. Nói quá nhiều, “Ừm, vậy, em tốt hơn nên để anh tiếp tục. Chúc anh một chuyến đi vui vẻ”.

“Anh sẽ đi Devon để ăn tối với mẹ em và Công tước của Perrin. Chuyến tàu sẽ rời ga Paddington trong một giờ nữa. Bảo nhà bếp gói cho em một ít sandwich. Em có thể đi với anh”.

Một tá suy nghĩ chạy đua qua đầu cô. Anh muốn cô ở gần để anh có thể làm cô mang thai, vì thế bà Rowland không thể quấy nhiễu anh về vụ ly dị, vì thế sẽ ít kỳ quặc hơn khi dùng bữa tối với công tước. Nhưng sự run rẩy vì phấn khích mang lại từ lời mời của anh không hề giảm bớt.

“Em đã nói với bà em không đến”, cô nói.

“Hãy cho bà một cơ hội thứ hai”, anh nói, thả chiếc đồng hồ vào túi quần,

“Bà ấy sẽ mong thế”.
Bình Luận (0)
Comment